31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Tác giả đã trở lại rồi ạ, lịch ra chap vẫn như cũ 4 ngày 1 chương nha các rds thân yêu.>

----------------------------------------------------------------------------------

(Một người hóa trang người kia thành nghiện, một người nghe đến tên mình cái là biết ngay ai đang giả thành mình. Cái tổ hợp này, cũng thật thú vị ha.)

(Tại sao tôi lại thấy KID đang muốn bảo vệ bức tranh a, không giống hành động của một kẻ muốn trộm tranh a.)

(Ây da, sao đứa nhỏ này có thể đối diện với nguy hiểm không chớp mắt vậy? Nếu là tôi thì đã đái ra quần rồi.)

(... Thì ra đứa bé này vẫn thấy sợ hãi nha. Đáng yêu thật.)

(Sao tôi ngửi thấy nồng nặc mùi gian tình ở đây vậy? Hai người họ chỉ nhìn thấy nhau thôi. Kaito còn đợi chờ khắc tinh đến nữa chứ.)

(Ai ui, hiểu lầm lớn a. Cũng may Kaito khá quen thuộc với kiểu đá bóng này của Kudo a. Đây là cách trao đổi hình thức giữa thiên địch với nhau sao?)

(Vị cảnh sát ngoại quốc kia có vẻ có thù với KID thì phải?)

(Mấy vị hay đối đầu với KID chính ra lại hiểu rõ KID hơn ai hết đây.)

"Kaito..." Một thanh âm trong suốt mang theo ngập ngừng truyền vào tai của Kuroba Kaito, hắn hơi nghi hoặc quay sang nhìn thiếu niên đang nhìn mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ có lỗi.

"Xin lỗi vì khi ấy hiểu lầm cậu." Thiếu niên cụp mắt xuống, hàng lông mi che khuất đi lam mâu, vẻ mặt u ám. Nghĩ lại thì, lúc đó bản thân cậu đã có chút xúc động và mất bình tĩnh, trong cơn nóng giận lại tung một cú đá bóng mạnh như vậy, nếu lúc đó Kaito không kịp bắn vỡ nó thì sẽ xảy ra chuyện gì thật đúng là khó nói.

Đạo tặc KID mặc dù là một tên tội phạm quốc tế, nhưng mấy ai hiểu, hắn cũng chỉ là một thiếu niên, mang theo kiên định phá hủy thứ đã gián tiếp tạo lên cái chết của người cha, bước lên con đường dù phải quay lưng lại với cả thế giới cũng không hề lui bước. Kudo Shinichi, hay là Kuroba Kaito, cả hai người họ vừa là thiên địch, cũng vừa là những kẻ giống nhau, từ ngoại hình đến nội tâm và trách nhiệm.

"Shinichi, không có việc gì! Lúc đó chúng ta không có cùng lập trường, đừng quên lúc đó chúng ta là đối thủ của nhau nha." Kaito cười, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo kia của người thương. 

Mặc dù cũng mang theo màu xanh lam đặc hữu, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy cặp lam mâu của Shinichi là màu lam của bầu trời, sự thông tuệ ánh lên từng tia quang thải trong đó khiến đôi mắt ấy luôn giống như đang phát sáng vậy. Còn màu xanh của Kuroba Kaito lại sâu hơn một chút, giống như màu của hải dương, trầm lặng nhưng cũng mang theo sóng ngầm mãnh liệt, rất phù hợp với tính cách khi trầm ổn khi lại kiên định đến ngu ngốc của hắn.

Shinichi ngẩn ra nhìn người nọ, trong lòng một cảm xúc kỳ quái bất chợt lóe nhanh mà qua, nhanh đến mức cậu còn chưa kịp nắm lấy, khẽ cụp mắt xuống che đi bối rối, thiếu niên âm thầm thở hắt ra một hơi dài, lúc này trên màn hình lớn cũng bắt đầu chiếu tiếp đoạn phim.

[Để bảo vệ những bức tranh quý giá, Jirokichi quyết định đem chúng cất vào chiếc két sắt đặc biệt mang tên Tanuki.

Ngày hôm sau, Conan từ chối đi dự tiệc nhà Suzuki cùng Ran, cậu nhóc nói đã có hẹn với các bạn đến bảo tàng Mỹ thuật. Tạm biệt Ran và rời đi cùng nhóm thám tử nhí, thiếu niên đã bỏ lỡ mất bức thư vừa được gửi đến cho thám tử Mori, trong đó là một tấm card đặc trưng của đạo tặc KID cùng một tờ giấy ghi nội dung gợi ý cho hành động tiếp theo của hắn.

"Tối nay, ta sẽ đến và lấy cắp bản sao đầu tiên ở phía bên trái La Berceuse. Kaito KID." Thám tử Mori nghiến răng trèo trẹo khi đọc những dòng thư thách thức của vị đạo tặc.

Ở bảo tàng mỹ thuật, đám nhóc hào hứng chạy nhảy khắp nơi, Conan tâm trạng không tốt lắm, nhắc nhở ba đứa trẻ không được chạy nhảy trong bảo tàng, lại có chút bất lực khi dường như bọn trẻ không có vẻ nghe lời.

"Coi nào, không phải chỉ có bọn nhóc đó có hứng thú với 'Hướng dương chi họa' đâu." Haibara cười nhẹ, tỏ vẻ hiểu rõ nói.

"Ừ, bác nghe nói là họ sẽ tổ chức một buổi triển lãm đáng mơ ước ở Nhật Bản, nên bác muốn tìm hiểu sơ qua về những bức họa này." Tiến sĩ Agasa gật đầu thừa nhận.

"Vậy sao mình phải đi theo chứ?" Conan vẻ mặt thổ tào lẩm bẩm.

"Cậu không thể không đến nha. Phải có lý do thì cậu mới đến đây..." Haibara cười đi theo bác tiến sĩ, hắc mâu liếc nhìn thiếu niên: "Nến cậu mới không đi đến cuộc họp đó đúng không?" Nếu nói số ít những người hiểu rõ thám tử lừng danh nhất, thì thiếu nữ này chính là một trong số đó, cô có thể nắm bắt được mạch não của cậu, mặc dù không phải lúc nào cũng hiệu dụng.

"Đang có tới 6 Samurai bảo vệ bức tranh mà... Điều quan trọng nhất bây giờ là phải biết lý do gì mà KID lại làm thế." Conan trầm ngâm đi sau Haibara, trầm giọng nói ra một câu như thế.

"Hửm?" Haibara nghi hoặc.

"Lần đầu tiên tớ thấy hắn hứng thú với một vật gì đó mà không phải đá quý, thật kỳ lạ..." Lam mâu khuất sau mắt kính tràn ngập khó hiểu, sâu trong đó là sự bất an đến thiếu niên cũng không hề nhận ra.

"Vì vậy..." Thiếu nữ tóc nâu đi phía trước nở một nụ cười hiểu rõ: "Để biết được mục đích thật sự của hắn là gì nên cậu mới đến đây xem bức họa hướng dương của Van Gogh à?"

"Ừm, đồng thời có thể biết thêm thông tin về bức họa này và động cơ của KID, sau đó... Tớ mới có thể nghĩ ra kế sách tiếp theo được." Conan gật đầu thừa nhận, từ trong túi lấy ra tờ giới thiệu của bảo tàng, cặp lam mâu khẽ nheo lại.

Bọn trẻ chỉ đứng nhìn bức họa một lúc đã cảm thấy chán, bọn họ ồn ào một góc, rước lấy Conan nhắc nhở nên giữ im lặng, bọn họ đang làm phiền một vị phu nhân xem tranh. Haibara nhìn đám trẻ một lúc mới quay sang lịch sự xin lỗi vị phu nhân đang ngồi trên băng ghế đối diện bức tranh.

"Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến bà."

"Không đâu..." Vị phu nhân khẽ lắc đầu tỏ vẻ không việc gì.

Đám trẻ thấy không vui nữa liền kéo theo tiến sĩ chạy đi mua đồ lưu niệm, Conan có chút bất đắc dĩ cằn nhằn: "Thật là, họ đến đây để làm gì không biết nữa." Sau đó cũng ra đứng trước bức họa chậm rãi nghiên cứu.

Haibara mỉm cười ngồi xuống ghế cạnh vị phu nhân kia, hắc mâu chăm chú nhìn thiếu niên. Lúc này thanh âm của vị phu nhân kia cũng vang lên, âm lượng chỉ vừa đủ thiếu nữ có thể nghe thấy: "Cháu bé..."

"Dạ?"

"Có vẻ có một thứ khác thu hút ánh mắt của cháu hơn bức họa hướng dương nhỉ?" Đối diện ánh mắt nghi hoặc của cô gái nhỏ, vị phu nhân đưa mắt nhìn thiếu niên phía trước ý bảo, khuôn mặt thiếu nữ ngay lập tức hiện lên một rặng mây đỏ. "Xin lỗi cháu bé nếu ta có hơi đường đột. Cháu làm ta thấy lại chính mình ngày xưa cũng hay nhìn ngắm mọi thứ như thế..."

Conan đang quan sát bức họa thì thấy một đoàn người bước tới, là thám tử Mori và ông Jirokichi cùng vài người khác, nơi này không thể nói chuyện, ông lão Jirokichi lại rất tin tưởng vào khắc tinh của KID nên đồng ý để Conan đi theo. Trước khi rời đi, thiếu niên chạy tới dặn dò Haibara, mọi người hãy về trước và đừng nói chuyện này cho bọn trẻ, quả nhiên những lúc như này, cô gái luôn là đồng bọn đáng tin cậy của thám tử lừng danh.

"Cậu bé đó rất tin tưởng cháu đấy." Vị phu nhân cười nói với thiếu nữ đang đưa mắt nhìn theo bóng dáng thiếu niên.

"Tụi cháu không thân thiết như bà nghĩ đâu..."

"Không đâu, ánh mắt của cháu khi nhìn cậu bé rất giống ta cách đây 70 năm." Bà ấy nói rồi đưa mắt nhìn bức tranh hoa hướng dương, ánh mắt chất chứa bi thương và hoài niệm. "Nếu cháu cứ nhìn chằm chằm như thế, một lúc nào đó cháu sẽ hối hận đấy, giống như ta bây giờ... Con người chỉ bắt đầu nhận ra những thứ quan trọng với mình một khi đã đánh mất nó."

Đúng lúc này, tiến sĩ cùng bọn trẻ đã quay lại với những túi đồ lưu niệm, bọn họ đều thắc mắc Conan lại đi đâu rồi, cũng không có ý định ở lại nữa và chuẩn bị ra về, trước khi đi, Haibara dừng lại, nhẹ giọng nói với vị phu nhân dịu dàng kia.

"Rất cảm ơn lời khuyên của bà. Cháu sẽ cố gắng không để điều gì hối tiếc xảy ra." Nói rồi gật đầu tạm biệt vị phu nhân kia.

Lúc này Conan cũng theo mọi người vào phòng giám đốc bảo tàng, phía cảnh sát yêu cầu dừng lại cuộc triển lãm để đảm bảo an toàn cho bức họa. Lúc bức họa được đặt vào hòm bảo hộ, một vật thể màu trắng ánh vào đôi mắt của Conan, thiếu niên vội vàng nói cho những người đang có mặt ở đây, thì ra đó là một tấm card của Kaito Kid.

"Đúng là thẻ bài của KID... Bức họa hướng dương, tôi chắc chắn đã lấy được rồi. Cái gì???"

"Không phải bức họa vẫn đang ở đây sao?"

"Không lẽ nào bức họa này... Là giả?"

Trong lúc đang đợi chuyên gia thẩm định và xem xét lại bức tranh, Conan trầm mặc đứng một góc, tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ : "Không đúng... Có gì đó lạ lắm...'

Đúng lúc này, một gã bảo vệ bước ra, nở một nụ cười nham hiểm, giống ảo thuật như thế biến ra một tấm thẻ bài: "Không cần kiểm tra đâu, giám đốc à! Bức họa đó là đồ thật!"

'Tên đó... ra là thế, việc này vốn dĩ cũng là cái bẫy của Kid!' Conan trơ mắt ra nhìn gã bảo vệ lột bỏ lớp hóa tranh biến thân thành Kid, lại trơ mắt nhìn hắn dùng súng Poker bắn vỡ màn hình máy tính phía sau, một làn khói đen bay ra tràn ngập căn phòng.

Vài tiếng la hét vang lên, lúc khói đã giảm bớt, bức tranh đã biến mất, Conan cùng vị cảnh sát Charlie đột phá làn khói xông ra cửa đuổi theo KID lên sân thượng nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực nhìn đạo tặc lẩn vào từng cột khói bay đi mất. 

Conan dùng mắt kính xác định thân ảnh của Kaito, nhưng cũng không có ý định hết sức đuổi theo, cặp lam mâu khẽ nheo lại, nơi đáy mắt tràn ngập nghi hoặc và ẩn ẩn tức giận.]

(Chà, Haibara-chan lúc nào cũng nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Kudo-kun, không hổ là đồng bọn đáng tin cậy ha.)

(Nhưng sao tôi thấy ánh mắt cô bé nhìn Kudo không đơn giản chỉ là nhìn đồng bạn đâu.)

(Cái ánh mắt đó, có lẽ không đơn thuần chỉ là bạn bè đâu...)

(Đến vị phu nhân kia cũng dễ dàng nhìn ra mà, Kudo-kun có lẽ là luôn có một sức hút mãnh liệt đấy.)

(Tôi vẫn muốn biết cuộc chiến của Kudo và Kuroba diễn ra như thế nào hơn, Kudo-kun có vẻ vẫn dành một chút niềm tin cho thiên địch của mình nha.)

Shinichi sửng sốt quay sang nhìn Haibara, là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ánh mắt không bình thường kia của thiếu nữ. 

Haibara có chút nhức đầu cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên kia và bốn ánh mắt đề phòng của bốn kẻ nào đó đang nhìn về phía mình. Trong lòng có chút thầm oán rạp phim, mọi bí mật mà cô luôn muốn che giấu dần dần bị bóc trần ra trước bao người, thật là tức giận.

"Hiện tại tôi đã bỏ cuộc rồi, yên tâm đi!" Thanh âm mang theo non nớt của bé gái nhưng lại mang theo nét già dặn đặc trưng của nữ khoa học gia vang lên, không rõ nói với ai, nhưng tất cả những người nghe thấy câu nói này đều hiểu. 

Shinichi mở to cặp lam mâu nhìn thiếu nữ đang cúi mặt xuống, mái tóc nâu hạt dẻ che khuất đi khuôn mặt, rốt cục cậu cũng không nói gì, nếu đã không thích thì không nên gieo hạt giống hi vọng cho đối phương, điều đó chỉ gây nên khó xử và đau khổ cho cả hai bên mà thôi.

[Trong phòng, mọi người có chút khó hiểu nhìn tấm card mà KID đã nhét vào túi áo của giám đốc bảo tàng, đạo tặc KID sẽ trả lại bức tranh với cái giá là 10 tỷ yên, 2 tiếng sau hãy đến điểm hẹn giao dịch tại phòng 1412 tại Touto Plaza Hotel.

Conan trầm mặc đứng ở một góc phòng, cặp lam mâu lóe lên nghi hoặc, môi khẽ mân thành đường thẳng: 'Rốt cục, tại sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế? Phải có một lý do nào đó chứ? Lẽ nào nó là đồ giả?'

Việc chuẩn bị 10 tỷ yên nhanh chóng được tiến hành, từng xấp tiền được xếp lên giường, vị giám đốc lo lắng ngồi trong phòng 1412, có lẽ do lo lắng mà ông ta đổ mồ hôi như mưa, liên tục nhấp môi chai nước lọc. 

Trong phòng quan sát, Conan liên tục di chuyển khắp nơi hòng tìm ra vị trí thích hợp để nhìn được màn hình, bỗng từ phía sau, Charlie nhấc bổng cậu nhóc lên, đem thiếu niên thả xuống ngồi trước một màn hình máy tính.

"Cháu muốn xem màn hình sao? Ngồi đây đi."

"Cảm ơn, chú tốt bụng quá."

"Chú chỉ muốn mượn năng lực của cháu thôi..." Conan sửng sốt, Charlie nói tiếp: "Chú nhìn ra được tư duy nhạy bén và phản ứng nhanh nhẹn của cháu, khắc tinh của KID đúng không?"

"Chỉ là may mắn thôi ạ!" Conan xua tay, bất đắc dĩ mà qua loa lấy lệ trả lời vị cảnh sát này.

Conan nhìn từng khung hình, cậu cần phải tìm ra được thủ thuật của Kid trước khi hắn thực hiện nó, bỗng nhiên một hình ảnh kỳ lạ chợt lóe qua lam mâu, rõ ràng có gì đó không đúng.

"Không tốt, là nó!!!" Con ngươi co rụt, Conan nhảy xuống ghế chạy ra khỏi phòng.

Charlie vốn vẫn để lại một tia chú ý đến cậu nhóc khắc tinh của Kid kia, thấy chiếc ghế trống trơn, lại nghe thấy động tĩnh từ nơi để thẻ khóa, nhận ra một chiếc thẻ khóa chủ đã bị lấy mất, liền vội vàng đuổi theo.

Conan đợi thang máy, có chút lo lắng thời gian quá eo hẹp, đằng sau Charlie đã đuổi theo đến nơi, ông ta hỏi thiếu niên là đã phát hiện ra điều gì, Conan không kịp giải thích chạy vội vào thang máy.

"Cháu có thể giải thích cho chú được không?"

"Lượng nước trong chai nước mà giám đốc uống càng lúc lại dâng lên, chứng tỏ trong phòng đó áp suất đang bị đẩy lên cao."

"Kid định làm trò gì vậy?"

"Cháu không biết... Nhưng chúng ta phải làm áp suất trở về bình thường, làm ngược lại với ý đồ của Kid."

Cánh cửa đã bị áp suất trong phòng khiến nó bị kẹt cứng, Charlie không tài nào mở được ra, thời gian dần đếm ngược, phía ngoài cửa sổ, một quả bom nhỏ phát nổ khiến lớp kính vỡ toang. Áp suất không khí khiến cho căn phòng như một cơn lốc cuốn bay những tờ tiền ra ngoài, áp suất giần giảm bớt, Charlie cố sức đẩy cửa vào, một cơn lốc cuốn theo những tờ tiền bay tới che đi tầm nhìn của hai người.

"Kid?" Conan khó khăn bước vào phòng, khẽ kêu lên tên của đạo tặc.

Kaito KID treo người bên ngoài cửa sổ, gió khiến áo choàng trắng tung bay, ánh mắt không chớp lạnh nhạt nhìn họng súng của vị cảnh sát người Mỹ đang nhằm vào mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười tao nhã.

"Đoàng!" Charlie bóp cò súng, nhưng trong một khoảnh khắc Kid đã biến mất trong tầm mắt.

"Cái gì?" Conan hoảng hốt quay lại nhìn vị cảnh sát vừa nổ súng.

"Chết tiệt!" Charlie thấy bản thân bắn trượt mục tiêu, có chút nghiến răng nghiến lợi tức giận, nhưng ông ta không nhận ra thiếu niên bé nhỏ kia đang nhìn ông ta bằng một ánh mắt tức giận không kém.

Conan đứng khuất sau bức tường nhìn Jirokichi đang trả lời các kí giả về chiến thắng Kaito KID trong việc tìm về bức họa bị đánh cắp, tay chống cằm, ánh mắt vẫn không hề nhẹ nhõm mà còn thêm nghiêm trọng hơn: 'Có gì đó không đúng, mọi chuyện tại sao lại dễ dàng đến thế?' 

Tập đoàn Suzuki lần này có lẽ rất chịu chi khi xây dựng một khu triển lãm hoành tráng được xây dựng xuyên suốt trong một quả đồi. 

Bọn trẻ thua tiến sĩ trong việc giải đố nên không được đến khu triển lãm, Jirokichi  đưa ra điều kiện sẽ cho bọn trẻ vào khu triển lãm nhưng Conan phải hợp tác với ông việc đánh bại Kid. Conan bất đắc dĩ nhìn đám trẻ vui vẻ rời khỏi phòng, dò hỏi Jirokichi việc vận chuyển các bức tranh, được biết Charlie là người sẽ giám sát việc vận chuyển chúng.

"Nếu là Charlie-san thì cháu yên tâm rồi. Nhưng..." Thiếu niên cười, sau một khắc trở nên nghiêm nghị, lam mâu nhìn thẳng vào vị cảnh sát người Mỹ, từ trên thân tản ra luồng khí áp lực khiến mọi người ở đây sửng sốt, không tự giác nhìn thẳng vào thiếu niên nhỏ bé.

"Nếu chú định dùng thứ đó một lần nữa thì chú đừng quên một điều này... Không có một lý do nào để chú có thể tự ý cướp đoạt mạng sống của một người trên thế giới này một cách dễ dàng như thế đâu."

"..." Charlie khẽ nuốt nước bọt, ông ta không hiểu tại sao lại thấy sợ một cậu bé như này, nhìn cặp lam mâu tựa như một bầu trời rộng lớn và phản chiếu mọi tội ác lỗi lầm, ông ta đành nhận thua: "Chú sẽ nhớ! Tuy vậy, nếu cháu cứ bám lấy cái lý tưởng đó thì đến một lúc nào đó cháu sẽ bị sự thật phản bội đấy."

Thiếu niên trầm mặc nhìn Charlie, không hề dao động trước câu nói đó của ông ta, không gian bao trùm một luồng áp suất thấp, chỉ dừng lại khi có tiếng gọi của Sonoko. Conan rời đi theo cô, trước khi đi Sonoko còn quay lại làm mặt quỷ đối Charlie, người sau chỉ cười nhẹ: "Có vẻ mọi người rất ghét tôi nhỉ?"

Conan theo Ran và đám trẻ đi vào khu triển lãm, Kid cũng giả dạng thành Kudo Shinichi đi vào đây, hắn thản nhiên thả một thẻ bài xuống đất và bỏ đi, Conan nhặt lên, trên tấm card là một gợi ý khác.

Theo như gợi ý trên tấm card, có vẻ như hắn đang muốn nói trong nhóm những người phụ trách chăm sóc cho bức họa có một kẻ phản bội, nhưng tất nhiên mọi người sẽ không tin tưởng, bọn họ cho rằng Kid đang muốn chia rẽ tin tưởng của bọn họ. Mặc dù thế nhưng tấm card này cũng báo hiệu là Kid đã trà trộn được vào khu triển lãm, một cuộc sơ tán nhanh chóng được triển khai.

Kid trong lốt hóa trang của Kudo Shinichi đang đứng trong phòng máy phát điện, thông qua tai nghe xác nhận mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch, mỉm cười. Nhưng Charlie lại từ ngoài bước vào, hắn khẽ than một tiếng liền ẩn mình trốn đi.

Charlie đuổi theo Kid, cả hai người không để ý đến một người nữa cũng bước vào đây, bóng đen nở một nụ cười ác liệt, cầm theo 1 lọ chất lỏng lạ đổ vào bộ máy phát điện khiến nó phát nổ và bốc cháy, hệ thống điện bị phá hủy.

Hệ thống phát điện dự phòng được bật lên, bọn họ cũng đã đoán ra Kid không gây nên chuyện này, kẻ phản bội thật sự cũng đã bước ra ngoài ánh sáng.

<Lược bỏ một đoạn, mình chỉ muốn tập trung vào tình tiết chính và quan trọng của các nhân vật chính thôi.>

"Tôi sẽ đầu thú, nhưng tôi không phải kẻ đáng ngờ các vị nói đâu." Kouichi lắc đầu, lời nói của anh ta như gióng lên hồi chuông cảnh báo, còn một kẻ khác là người thực sự muốn phá hủy những bức tranh quý giá này.

Bóng đen khả nghi lúc này đã đốt cháy dãy hành lang hướng dương, biển lửa đang men theo hành lang kín xông đến khu vực cất chứa 'hướng dương chi họa'. 

Lửa đã lan đến các bức họa, bọn họ nhanh chóng khởi động lên hệ thống bảo vệ các bức họa, bọn họ chạy vào thang máy chạy trốn, nhưng Conan lại lo lắng cho hai bức tranh no.2 và no.5, vì lúc nãy trước khi chạy đi, thiếu niên nhìn thấy trên màn hình hai bức tranh đó chưa được xác nhận rằng đã an toàn.

Trong phòng tranh, biển lửa sáng rực không gian, Kid vẫn đang cắn răng giúp những bức tranh bị kẹt trở vào trong. Conan cũng nhân lúc mọi người không để ý mà lùi lại sau nấp vào góc, Ran cũng đã nhận ra không thấy Conan đâu, một cảm giác bất an nảy lên trong lòng.]

(Cách hành động này không giống KID chút nào.)

(Kaito Kid chưa bao giờ đánh cắp một vật gì đó chỉ vì tiền.)

(Sức quan sát vẫn thật nhạy bén, làm gì có ai lại có thể nhận ra sự thay đổi của lượng nước chứ?)

(Cái áp lực này, Kudo hẳn đã rất tức giận đây này. Dù sao tam quan của cậu ấy trước sau chưa từng thay đổi.)

(Charlie có lẽ cũng phải thấy áp lực lắm khi nhìn thấy một đứa bé đáng sợ như thế.)

(Ôi, vẫn còn một thủ phạm khác sao? Chưa kết thúc?)

(A, đây là... Hướng dương trong biển lửa? Tiêu đề nói là như này sao?)

(Thì ra KID đang cố gắng bảo vệ những bức họa này. Quả nhiên, Kid chưa từng là tội phạm nha.)

(KID-sama!!!)

"Thì ra là vậy, Kuroba-kun đang muốn bảo vệ những bức danh họa này sao?" Sato lên tiếng, nếu không nhờ thiên đạo phơi bày những sự thật này, liệu bọn họ sẽ gián tiếp hủy hoại một thiếu niên như nào?

"Sự thật là vậy? Dù sao trong vụ này hành động của Kaito không giống bình thường chút nào." Thanh tra Nakamori gật đầu, ông đã có vẻ buông bỏ khúc mắc với đạo tặc Kid rồi, trái lại còn nhìn Kuroba Kaito bằng ánh mắt tán thưởng.

"Thật là một tên trộm yếu đuối." Lupin chậc lưỡi phun ra một câu như vậy, lại bĩu môi khi bị vài ánh mắt hình viên đạn bắn vào người, thực ra ngoài miệng như vậy, nhưng hắn vẫn có chút khâm phục đạo tặc Kid, mang danh là trộm nhưng vẫn có ý chí riêng của mình. Có một chút cảm thấy bọn hắn hai người có vài điểm giống nhau đâu.

Kaito cảm nhận được ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình, hắn quay sang, quả nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net