46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinichi lẳng lặng nhìn cẳng tay gầy gò và xanh xao của mình đang được Haibara Ai cẩn thận đưa mũi kim vào, từng giọt máu đỏ tươi dần lấp đầy những ống nghiệm.

"Gần đây cậu cảm thấy thế nào?" Haibara Ai cẩn thận xếp những ống nghiệm đựng máu vào hộp lưu trữ, lặng lẽ che giấu đi ánh mắt lo lắng, không hiểu sao trong lòng của cô luôn có một nỗi bất an càng ngày càng mãnh liệt, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

"Ừm, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cơ thể có chút mệt mỏi." Shinichi cười nói, không tự chủ giấu đi chuyện bản thân đã có dấu hiệu kháng lại hiệu quả của thuốc giảm đau.

"Cậu còn nói? Là mấy tên to xác mà óc bằng quả nho kia vắt kiệt tinh lực của cậu không phải sao?" Haibara nhăn mặt, giọng của cô có chút gắt gỏng và tức giận.

Haibara là người theo dõi sức khỏe của thiếu niên, không khó để cô nhận ra ngày hôm qua thiếu niên này đã bị mấy tên biến thái đó quấy rối a, mặc dù chưa đến bước kia, nhưng sức khỏe hiện tại của cậu ấy vẫn không chịu nổi dày vò.

Nhìn cô bạn bằng tuổi trong hình dạng của một đứa trẻ, nhưng vẻ mặt thì vô cùng chín chắn và già dặn, lúc này chính đang nghiến răng nghiến lợi mắng chửi người, thiếu niên bật cười.

"Cậu còn cười? Có biết là sức khỏe của cậu nay không bằng xưa không hả? Thật tức chết tớ mà." Haibara vẻ mặt tức giận, chỉ tay vào thiếu niên mà quát, giọng điệu vừa bất lực lại vừa bất đắc dĩ.

"Haibara, xin lỗi..." 

"Hả?" Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu niên truyền vào tai thiếu nữ, khiến sự tức giận bỗng nhiên trôi tuột, Haibara khẽ ngẩn người, có chút sửng sốt.

"Đáng lẽ sau tất cả thì cậu nên có một cuộc sống bình thường, nhưng vì tớ mà cậu lại thêm vất vả rồi... Xin lỗi và cảm ơn cậu, Haibara." Thiếu niên mỉm cười, vẻ mặt có lỗi nhìn thiếu nữ tóc nâu, cặp lam mâu không dấu vết hiện lên một mảnh đau thương.

Vốn dĩ, Haibara Ai cũng có thể phục dụng thuốc giải và trở về làm Miyano Shiho, nhưng cô gái ấy luyến tiếc ba đứa nhóc của đội thám tử nhí, cũng vô cùng yêu thích cuộc sống của một đứa trẻ. Shinichi luôn hiểu rõ mong ước của thiếu nữ này là muốn được bù đắp những gì mà thời thơ ấu chưa từng trải qua, có thể được thoải mái tận hưởng một tuổi thơ đúng nghĩa, không cần phải quanh năm suốt tháng làm bạn với những ống nghiệm và chuột bạch nữa. Nhưng hiện tại, thiếu nữ ấy vẫn hàng ngày miệt mài chôn mình dưới tầng hầm và càng như phát điên mà nghiên cứu và thực nghiệm, tất cả cũng vì Kudo Shinichi - ánh sáng của cô ấy.

Haibara chợt cảm giác hai mắt có chút chua xót, vội quay lưng che giấu đi vẻ mặt, hai bàn tay khẽ siết chặt, cô cầm lên hộp lưu trữ và dụng cụ, thanh âm không cảm xúc: "Tớ đi trước, cậu nghỉ ngơi đi."

"Tạm biệt." Thiếu niên nhu hòa nhìn cô bạn không chút lưu luyến xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi chợt tắt, khe khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp lam mâu tối nghĩa không rõ nhìn khoảng không xám xịt. Môi mỏng khẽ mở, thanh âm như có như không truyền ra: "Vô ích thôi..."

Haibara bước xuống cầu thang, hắc mâu khẽ nhíu chặt, hai cánh tay ôm hộp đồ khẽ dùng sức. Cô nên làm sao đây khi mà tiến triển về loại thuốc điều trị hậu di chứng vẫn chưa có kết quả chứ?

"Shiho!" Thanh âm lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên, thiếu nữ giật mình đánh mắt về nơi phát ra tiếng nói, là Akai Shuichi, hắn đang trầm mặc ngồi trong phòng khách, trên tay là điếu thuốc đã cháy được một nửa.

"..." Thiếu nữ ôm theo hộp đồ bước tới đặt nó lên bàn, cũng ngồi xuống, một lớn một nhỏ đối diện nhau, Haibara trầm giọng: "Đêm qua anh đã làm gì cậu ấy?"

"Yên tâm đi, không có gì xảy ra hết!" Akai rít một hơi thuốc, khói trắng lượn lờ trong không khí, lục mâu chợt lóe lên một tia ý vị không rõ.

"Kudo-kun có chút không ổn..." Haibara khẽ siết chặt hai tay, cắn răng trừng mắt nhìn vị vương bài FBI: "Em biết không chỉ anh mà còn vài người khác có ham muốn cậu ấy, nhưng nếu các anh muốn cậu ấy mãi mãi không mở mắt ra nữa thì cứ việc làm. Kudo-kun bây giờ không thể quá xúc động, khí quan của cậu ấy không chịu nổi a." Thanh âm của thiếu nữ càng nói càng trở nên gay gắt, hắc mâu tràn ngập tức giận.

"Được rồi, tiến triển thế nào rồi?" Akai trực tiếp lờ đi những câu trách cứ từ thiếu nữ tóc nâu, có chút phiền lòng dập tắt đi điếu thuốc, hắn cũng biết đêm qua bản thân đã quá gấp gáp.

"Quá khó khăn, vẫn chưa rõ nguyên nhân của hậu di chứng này, em đã thử nghiệm vài mẫu vật, cũng đã liên hệ với Mari Sera xin một ít mẫu máu, nhưng hoàn toàn không có kết quả." Haibara đưa tay lên day nhẹ thái dương, buồn bực nói: "Có điều..."

Akai Shuichi thấy thiếu nữ đang nói thì im lặng, vẻ mặt hốt hoảng và tái nhợt, lục mâu khẽ nhíu, trong lòng không khỏi gợi lên bất an, nhưng hắn vẫn im lặng chờ đợi.

"Trước mắt chỉ biết rằng khí quan của cậu ấy đang suy kiệt rất nhanh, em không chắc cậu ấy có thể chịu đựng được đến khi chúng ta tìm ra thuốc hay không..." Haibara cắn răng, cô đặt tay lên trán túm tóc, cả người run rẩy lợi hại.

Vị vương bài FBI vẫn ngồi bất động trên ghế bành, vẻ mặt vẫn một bộ thản nhiên, nhưng hai tay đã nắm chặt lấy thành ghế, từng đường gân xanh nổi lên cho thấy chủ nhân của chúng đang dùng sức, lục mâu nổi lên từng cơn sóng lớn.

Haibara nhìn nam nhân trước mặt bỗng trầm mặc, từ biểu hiện của anh ta, cô hoàn toàn hiểu hắn đang nghĩ gì, khẽ thở dài cầm lên hộp lưu trữ mẫu máu, cô im lặng rời khỏi. 

Phòng khách rộng lớn lúc này chỉ còn Akai đang ngồi suy tư với những suy nghĩ ngổn ngang, hắn ngước lên nhìn về hướng phòng của thiếu niên, dường như hắn có thể xuyên qua những bức tường mà nhìn thấy thiếu niên lúc này đang nhắm mắt an tường ngủ say đâu, lục mâu lóe lên một sợi kiên định, có lẽ bọn hắn nên nói chuyện với nhau rồi.

Shinichi nằm lì trên giường ba ngày, thực sự không phải cậu muốn vậy a, thiếu niên khóc không ra nước mắt, cậu sắp dán lưng vào giường rồi. Không biết vì sao mà sau cái hôm Haibara đến rút máu theo định kỳ, mấy tên nam nhân kia thay phiên đến bắt cậu nằm yên, không cho cậu bước xuống giường nửa bước, bọn hắn chăm sóc cậu cứ như cậu là thương binh vậy đấy. Shinichi cảm thấy rất tức giận đâu.

Cũng thật may, Thiên Đạo đã nghe thấy nỗi lòng cậu, ở đêm thứ ba rốt cục Shinichi lại được đặt chân vào rạp phim, thiếu niên cảm thấy chưa bao giờ mình hạnh phúc như lúc này.

"Vui lắm sao? Trông em hào hứng hơn bình thường đấy." Rei buồn cười nhìn thiếu niên như đứa nhỏ vui vẻ ngồi ngọ nguậy trên ghế, cái miệng nhỏ còn đang ngâm nga vài giai điệu kỳ lạ.

"Hừ..." Thiếu niên vẻ mặt phụng phịu lườm vị công an tóc vàng, lầm bầm: "Còn không phải mấy người làm người ta sắp mốc người trên giường hay sao chứ?"

"Trong người có bệnh không nằm nghỉ ngơi thì muốn làm gì hả? Nhóc con hư hỏng." Akai hừ nhẹ, ngón tay thon dài khẽ búng vào trán thiếu niên, thanh âm ẩn ẩn có chút ý vị sâu xa.

"Đừng có nói vế sau được không? Akai-san!" Thiếu niên khẽ rùng mình, trong đầu không tự chủ nhớ đến cái đêm hôm đó, nam nhân thì thầm vào tai cậu mắng cậu hư hỏng, hai má bất chợt đỏ bừng.

Rei nheo mắt nhìn biểu hiện của thiếu niên, có chút nghi ngờ nhìn gã nam nhân đáng ghét kia, đôi mắt xanh dương lóe lên một tia nguy hiểm, nhưng rốt cục hắn cũng không nói gì, dù sao thì bọn họ đã có 'hiệp ước hòa bình' a.

"Chào mừng quý vị trở lại với Rạp chiếu phim Thiên Đạo, mời các vị xem phần phim đầu tiên của ngày hôm nay." Thanh âm 'công nghiệp' của Minh như mọi khi vang vọng lên từ tứ phía, đồng thời màn hình lớn cũng sáng lên.

<Thám tử lừng danh Conan: Tổ chức áo đen, Vụ cướp 1 tỷ yên.>

<Bởi vì trong manga và trong anime có nhiều chi tiết khác nhau, nên mình sẽ hơi chút thay đổi cho fic của mình, mọi người có thể xem anime tập 128 hoặc manga chap 13-16.>

[Tại nhà tiến sĩ Agasa, Conan đang cầm một tờ báo và đọc tin tức, trên đó có nhắc đến vụ cướp xe chở tiền mấy ngày trước, có ba nghi phạm nhưng vẫn chưa tra bắt được chúng.

"Của cháu xong rồi này." Tiến sĩ vẻ mặt đắc ý đưa trả Conan cặp kính mắt, ông đã tích hợp thêm hệ thống radar, biến cặp kính bình thường này trở nên đặc biệt.

Thiếu niên hưng phấn thử mở lên radar, lắng nghe tiến sĩ giới thiệu về nó, hệ thống này có thể theo dõi đối tượng trong bán kính 20km, sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu nhóc trong việc theo dõi tội phạm.

Tạm biệt tiến sĩ trở lại văn phòng thám tử Mori, vừa lúc có một cô gái tên Masami đến cầu sự trợ giúp từ vị thám tử ngủ gật, theo cô ấy nói thì bố cô ấy, ông Hirota Kenzo đã bỏ nhà đi từ lâu, cô đã phải bỏ học từ tỉnh Yamagata để lên Tokyo tìm bố. Trước những lời nói đáng thương, ông Mori gật đầu đồng ý sẽ giúp cô gái ấy, theo thông tin những gì cô cung cấp, bố cô rất yêu mèo và có nuôi bốn con mèo tên là Kai, Tei, Go, Oh.

'Tìm người à? Lại đến tay mình thôi.' Conan đứng ở gần đó lẳng lặng nghe cuộc trò chuyện, trong lòng lại khẽ thổ tào. 'À, phải rồi, mình thử gắn máy phát tín hiệu lên người Ran thử xem sao.' 

Thiếu niên lấy ra một máy phát tín hiệu, rón rén lại gần Ran đang mời nước, chân lại vấp phải sợi dây điện, cậu nhóc ngã chúi về phía trước, đâm vào người Masami đang ngồi trên sopha, máy phát tín hiệu vô tình dính vào dây đeo đồng hồ của cô ấy. Conan thò tay định lấy lại, chợt một giọt nước tách một tiếng rơi xuống mặt đồng hồ, thiếu niên hơi ngẩn người, ngước lên nhìn cô gái với khuôn mặt đẫm lệ.

Masami vừa lau nước mắt vừa nói, mẹ cô mất sớm, bây giờ người thân của cô chỉ còn người bố này mà thôi, cô gái đau buồn khóc lớn khiến ba người động lòng trắc ẩn, hứa sẽ tìm thấy bố cô ấy sớm.

Ngày hôm sau, mặc dù đã đi tìm khắp nơi, nhưng thám tử Mori hoàn toàn rơi vào bế tắc, đúng lúc này tivi đang phát trực tiếp trận đua ngựa, tên của một con ngựa làm Conan chợt nhận ra một số thứ, thiếu niên viết tên con ngựa đó ra, hoàn toàn trùng khớp với tên của bốn con mèo. Nhưng mà, trong lòng thiếu niên cảm thấy làm sao mà lại dễ dàng tới vậy được, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng Ran đi tới đã kịp nhìn thấy những gì cậu nhóc ghi, cô quyết định lôi theo hai người đến trường đua ngựa. Quả nhiên là thấy ông ta ở đây thật, bọn họ quyết định theo dõi ông ta đến nhà và sẽ báo lại cho Masami để phòng ông ta chuồn mất.

Nghe được tin báo, Masami thở hồng hộc xuất hiện trước cửa văn phòng với khuôn mặt đẫm mồ hôi, nhưng hôm nay trông cô khác hẳn với lần trước, có trang điểm đậm hơn ngày thường, Ran nói có lẽ do cô ấy quá vui mừng khi được gặp lại bố nên mới trang điểm một chút. Hai bố con họ hội ngộ vô cùng hạnh phúc, nhưng đó chỉ là biểu hiện của Masami, còn ông bố thì vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi nữa.

Đêm hôm đó, ánh trăng hắt vào căn hộ nhỏ ở tầng trên, một cái bóng đen đung đưa phản chiếu qua ô cửa kính, một cái xác bị treo lơ lửng giữa phòng, chính là Hirota Kenzo, bố của Masami, xung quanh ông ta, bốn con mèo đen nhìn chằm chằm lên cái xác của chủ nhân chúng mà kêu gào thảm thiết.]

(A, đây là lúc cặp kính thần kỳ đó lên sàn à?)

(Tiến sĩ Agasa phát minh ra nhiều thứ có ích thật đấy.)

(Cô gái này... Sao tôi thấy khuôn mặt khá quen, tóc tuy không giống nhưng dường như đã từng được nhắc đến a.)

(Đúng! Tôi cũng thấy quen quá.)

(Nhưng sao tôi cảm giác cô gái này có gì đó khá mâu thuẫn a?)

(Việc tìm ra Hirota Kenzo quá đơn giản và dễ dàng, ngay cả Kudo-kun cũng không tin tưởng nó dễ tới như thế.)

(Cái tiêu đề nó khiến tôi khó hiểu thật đấy.)

"Vụ này..." Shinichi nhíu mày, bất giác quay sang nhìn Haibara Ai, quả nhiên thiếu nữ cũng đã nhận ra đó là Akemi - chị gái của cô, miệng khẽ run lẩm bẩm, biết môi ngữ thiếu niên hoàn toàn hiểu cô đang nói gì, cô ấy đang gọi chị mình.

Shinichi mím môi, cặp lam mâu có chút buồn man mác, cũng cảm giác có lỗi, dù sao cậu là người đã ở bên cô gái đó trước khi cô ấy ra đi, nhưng cũng cảm giác thật may mắn khi Miyano Shiho không ở đó lúc ấy, nếu không thì thật không biết cô gái nhỏ ấy sẽ suy sụp và tuyệt vọng đến mức nào.

"A... Là chị ấy?" Mori Ran che miệng thốt lên kinh ngạc, ký ức về cô gái đó theo từng đoạn phim mà tràn về, theo dòng hồi ức là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và hiền lành. Mặc dù cô ấy đã được xác nhận là kẻ cầm đầu trong vụ đánh cướp 1 tỷ yên, nhưng hẳn là có lý do bất khả kháng đi, thiếu nữ thật khó mà tin một cô gái như vậy lại là một kẻ xấu được.

[Sang ngày hôm sau, Ran có chút lo lắng và bất an, liên tục thử gọi tới số điện thoại mà Masami để lại, nhưng tất cả đều không liên lạc được. Thám tử Mori dẫn theo Ran và Conan đến nhà của hai bố con Hirota để tìm hiểu, mới ngạc nhiên khi nghe tin rằng Hirota Kenzo đã chết vì bị treo cổ, cảnh sát đã đến thu thập hiện trường và kết luận rằng ông ta bị giết.

Ngay lập tức ba người họ đến sở cảnh sát gặp thanh tra Megure, Tổ điều tra số 1 đang phụ trách vụ án này, Hirota Kenzo đã bị giết vào đêm qua, cổ ông ta còn in dấu tay, cho thấy hung thủ là một người to con và rất khỏe. Ngoài ra tại hiện trường cũng tìm thấy một cặp kính, ngay lập tức bọn họ nhận ra đó là kính của cô gái tên Masami, như vậy điều lành ít dữ nhiều rất có thể sẽ xảy ra cho cô gái ấy.

Theo sau hai cha con Mori từ sở cảnh sát ra về, thiếu niên chợt nhớ ra máy phát tín hiệu hôm qua lúc vấp ngã đã vô tình gắn lên chiếc đồng hồ đeo tay của Masami, cũng chưa kịp thu hồi lại.

Conan nấp sau buồng điện thoại công cộng, chờ hai người kia đi xa, liền chạy vội đi, từ radar hiển thị trên mắt kính, có thể thấy mục tiêu ở cách đây bốn cây số. Giữa dòng người đông đúc, một bóng dáng nhỏ bé xuyên qua đám đông chạy vội, vẻ mặt gấp gáp: 'Chỉ còn 1km nữa thôi, cố lên...'

"Hộc... Hộc... Hộc..." Thiếu niên chống tay hai đầu gối thở dốc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhễ nhại mồ hôi, chạy nhanh suốt 4km đường là vẫn quá sức đối với một đứa trẻ, ngước lên nhìn tòa nhà trước mắt, lam mâu tỏ vẻ khó hiểu: "Pachinko?"

Thiếu niên chạy nhanh, xuyên qua từng dãy máy trò chơi, nơi này là trung tâm trò chơi nên lượng người luôn đông đúc, vì quá mải nhìn hai bên xung quanh, thiếu niên đâm sầm vào một người phía trước. Đó là một người đàn ông rất to con, gã trừng mắt mắng một câu sau đó bỏ đi mất, radar trên mắt kính nhập nhằng vài cái rồi tắt hẳn, Conan vẫn cố tìm kiếm trong đây, cuối cùng bị nhân viên đuổi ra ngoài.

Thiếu niên thất vọng, ủ rũ về nhà, ngón tay sờ lên gọng kính mắng thầm: 'Tức thật, cái kính hết pin đúng lúc này...'

Đúng lúc này, Ran đang lo lắng cho Masami nhìn ra phía ngoài, phát hiện ra có một người đàn ông đeo kính đen cứ liên tục nhìn về phía này, cô liền nói lại với ông Mori.

"Hả? Đó là là kẻ đã theo dõi suốt chúng ta ở nhà Hirota... Khoan đã, thanh tra Megure nói hung thủ là một kẻ cao to..." Mori Kogoro sực nhớ ra gì đó mà hét lên, như vậy rất có khả năng hung thủ là kẻ này.

"Tức là, hắn đã giết bố chị Masami và..." Thiếu nữ nghiến răng, hai tay nắm chặt, đáy mắt một mảnh lửa giận.

"Được rồi, Ran chờ ở đây. Bố sẽ xuống tóm hắn, không biết chừng chúng ta sẽ biết nơi đang giam giữ Masami... Hả?" Thám tử Mori và Conan trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ kéo qua cửa sổ và nhảy xuống.

Ran nhảy từ tầng hai xuống, ngay từ lúc tiếp đất đã vọt lên đuổi theo kẻ lạ mặt, gã nhìn thấy cô gái hùng hổ xông về phía hắn liền hoảng hốt chui vào xe hơi. Ran nhảy lên, tung một cước đá vỡ ô cửa kính, túm cổ lôi gã đó ra ngoài, cũng vừa lúc ông Mori chạy tới, thay Ran túm cổ áo ông ta.

"Ngươi dám đến tận đây, thách thức ta đấy à?"

"Tôi không phải người xấu."

"Vậy ngươi làm cái gì ở đây? Ngươi là ai?"

"Tôi cũng giống anh thôi mà..."

"Ngươi nói gì?"

"Cũng là thám tử."

"Hả???" Thám tử Mori và hai người trẻ nghệt mặt, không khí dần có chút xấu hổ.

"Thực ra thì tôi cũng được ủy thác tìm ông Hirota giống anh, bởi người này." Vị thám tử kia từ trong túi giơ ra một tấm ảnh.

'Hả? Người này là...' Conan kinh ngạc nhìn người đàn ông trên tấm ảnh, chính là người mà khi nãy cậu đã đụng mặt khi ở Pachinko.]

(Trời ạ, chạy bộ bốn cây số?)

(Dù là thân thể trưởng thành thì chạy 4km cũng sẽ dễ gây ra đột quỵ đấy, vậy mà cậu ấy ở trong thân thể trẻ con lại liều mạng làm vậy.)

(Đúng là, Kudo-kun luôn liều mạng cứu người a.)

(Ôi trời, Mori-san... Định luật vật lý không áp dụng trong trường hợp này sao?)

(Mặc dù là cao thủ karate, nhưng như này thì cũng quá...)

(Ngầu quá, Mori-san!!!)

"Nhóc con! Chạy bộ 4km, em nghĩ em là siêu nhân sao?" Akai mạnh vò đầu thiếu niên, rước lấy vẻ mặt bực tức của thiếu niên.

"Lúc đó không kịp nghĩ nhiều, cũng chưa có ván trượt a... Đừng vò đầu em nữa, Akai-san!!!" Shinichi bất đắc dĩ hô lên, hai tay cứ vuốt lại tóc là lại bị vò rối tung lên. Thật không biết tóc cậu có còn dán trên da đầu cậu sau vài lần vò nữa hay không?

"Luôn liều mạng bất chấp như vậy, chậc." Hiromitsu lắc đầu nói nhỏ, ngay từ lần hắn và thiếu niên gặp nhau lần đầu ở thời không gian hai năm trước, thiếu niên trong thân thể đứa trẻ bảy tuổi cũng đã liều mạng xông ra trước mặt và cản lại hành động tự sát của hắn.

Bây giờ nghĩ lại thì khi đó hắn thật là quá yếu đuối, hắn chỉ một lòng nghĩ đến việc không muốn bạn mình là Rei khi đó cũng là nội gián bại lộ, hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi. 'Đồ ngốc! Đừng luôn nghĩ đến tuyệt lộ, còn sống thì không gì là không thể đạt đến mục đích cuối cùng.' Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã bị một đứa bé tức giận túm lấy cổ áo mắng lớn như vậy đấy, quả thật so với những gì mà thiếu niên trải qua, hắn đã bước nhầm lối a.

[Conan nghe vài thông tin từ vị thám tử kia cung cấp, len lén rời khỏi văn phòng, chạy về nhà tiến sĩ Agasa để nhờ ông sạc điện cho mắt kính.

"Chưa xong sao tiến sĩ? Cháu đang cần gấp lắm."

"Bình tĩnh, có gấp cũng không nhanh hơn được đâu." Tiến sĩ bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu, lời nói của ông làm thiếu niên vốn đang sốt ruột chợt khựng người: "Từ xưa cháu đã thế rồi, không thể giữ được cái đầu lạnh thì sao có thể trở thành một thám tử giỏi? Cháu có biết vụ cướp 1 tỷ yên mới xảy ra gần đây không?"

"Dạ có, nhóm cướp có ba kẻ..."

"Vì bất cẩn khi truy đuổi tội phạm, một cảnh sát đã bị bắn chết. Đây chính là hậu quả của việc coi thường tội phạm đấy. Cháu bị teo nhỏ cũng là do bất cẩn mà, không phải sao?"

"Nhưng..." Thiếu niên ỉu xìu đáp lại.

"Bình tĩnh, điềm đạm và cẩn trọng, chính là Holmes mà cháu luôn ngưỡng mộ đúng không nào?" Tiến sĩ đưa trả cặp mắt kính cho thiếu niên, cười nói.

Thiếu niên vẫn nghe lời khuyên của tiến sĩ, trở lại văn phòng thám tử, quyết định chia sẻ thông tin mình vừa tìm được, mặc dù không thể nói thật về mắt kính radar, nhưng thiếu niên cũng đã chịu tìm sự trợ giúp từ người khác.

Conan theo tín hiệu trên radar dẫn theo thám tử Mori và Ran cùng vị thám tử to con kia đến một khách sạn, kỳ lạ là mục tiêu nãy giờ không còn sự di chuyển nào nữa. Bọn họ thông qua lễ tân biết được kẻ này đang ở phòng 802, bọn họ quyết định di chuyển bằng thang máy.

"A!" Từ trong thang máy, một cô gái trẻ trang điểm đậm và mang kính râm, ăn mặc thời thượng bước ra ngoài cùng ba chiếc vali to, hai bên đâm sầm vào nhau, ba chiếc vali nặng nề đổ xuống mặt đất.

"Xin lỗi, là lỗi tại tôi!" Cô gái lịch sự xin lỗi và tạm biệt nhóm Conan sau khi những chiếc vali đã được xếp lại gọn gàng lên xe đẩy, Conan nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cô gái cho đến khi bóng lưng cô gái khuất hẳn.

Đứng trước cửa phòng 802, ông Mori tức giận đập cửa, bất ngờ là cửa không khóa, bọn họ phát hiện ra gã to con tự nhận là em trai của Hirota đã hộc máu chết bên trong, chiếc lon trên tay thi thể nồng nặc mùi xyanua, ba chiếc vali rỗng tuếch bị vứt ngổn trang trên sàn nhà. 

Thám tử Mori vội gọi điện thoại cho thanh tra Megure, Conan thì nhìn chằm chằm ba chiếc vali rỗng, trong đầu chợt lóe lên mọi dữ kiện đã biết từ đầu đến giờ, mọi mảnh ghép dần chắp vá lại.

"Cái gì? Hirota độc thân?" Tiếng nói đầy sửng sốt của Mori Kogoro vang lên.

'Quả nhiên... Là thế...' Thiếu niên nhíu mày nghe cuộc trò chuyện, Hirota Kenzo sống độc thân, không có con gái, nguyên quán cũng là ở Tokyo: 'Mình đã hiểu chân tướng của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net