54.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Chap 8 NT dự kiến delay tới tối mai sẽ được đăng tải nha các độc giả thân yêu.

Chúc đọc truyện vui vẻ! Chap này khá giải trí và nhẹ nhàng thôi nha.>

-----------------------------------------------------

(Thật sự rất muốn san sẻ nỗi đau với Kudo-kun a.)

(Thật sự thấy nể phục cậu ấy, có thể chịu đựng nỗi đau như vậy mà không gục ngã.)

(Cậu ấy rất hiếu thắng, không phải vì muốn ganh đua với người khác, mà đang ganh đua với chính bản thân cậu ấy a.)

(Không liên quan nhưng tôi thấy lúc này cậu ấy đẹp quá, tội lỗi!)

(Lầu trên không cô đơn, đó gọi là 'Mỹ nhân bệnh'.)

"Shinichi, xin lỗi." Heiji trầm mặc, mất một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn sang thiếu niên, hắc mâu tràn ngập tự trách.

Kudo Shinichi, sau cái ngày định mệnh mà thiếu niên bị ép uống APTX-4869, từ một thám tử học sinh luôn tự tin và kiêu ngạo, đã từng thiếu niên cũng vô cùng tự phụ và luôn cho rằng bản thân giỏi nhất. Không trách được Ran khi đã nhìn hình bóng của thiếu niên qua Hattori Heiji, thiếu niên cũng đã từng như hắn, sự bồng bột tuổi trẻ luôn được phô bày ra ngoài.

Trong thân thể của một học sinh tiểu học, trải qua nhiều nỗi đau và trải qua nhiều biến cố, thiếu niên giống như một người nghệ sĩ biểu diễn xiếc đi trên dây, dùng khuôn mặt không có thực cẩn thận dò dẫm từng bước, chỉ cần sảy chân một chút sẽ thịt nát xương tan như vậy.

[Thiếu niên gần như dựa cả cơ thể vào giá sách, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, mồ hôi từng giọt từng giọt kéo dài xuống cằm, cặp lam mâu run rẩy, tiêu cự giống như sắp tan rã.

"K... Kudo?" Hattori Heiji lo lắng gọi tên thiếu niên, hắn muốn chạy lại đỡ nhưng thiếu niên đã lảo đảo mà bước ra ngoài phòng.

Từng bước chân nặng như chì, cứ mỗi một bước di chuyển đối với thiếu niên lúc này là vô cùng khó khăn, từ trên người thiếu niên như ẩn như hiện vài làn khói mờ, từ trái tim truyền lên cảm giác nóng bỏng và đau đớn.

"Shinichi..." Ran lần nữa lôi kéo vị bác sĩ chạy tới, nhìn thiếu niên lúc này, cô gái tỏ rõ lo lắng: "Đừng đi lại lung tung như thế, cậu đang ốm cơ mà..."

'Ran? Không được... Bây giờ mà teo nhỏ thì... Sẽ bị phát hiện mất...' Thiếu niên nheo mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của thiếu nữ, tầm nhìn chợt trở nên trắng xóa, thiếu niên loạng choạng, gót chân bước hụt, cơ thể nặng nề ngã xuống cầu thang.

"Shinichi?" Ran sửng sốt nhìn cơ thể thiếu niên loạng choạng rồi ngã xuống, lúc cô kịp định thần lại và chạy tới, dưới chân cầu thang chỉ còn trơ lại chiếc áo khoác ngoài.

'Đau... Đau quá... Mình phải quay trở lại làm thằng nhóc Conan ư? Không... Không muốn...' Thiếu niên ôm chặt lấy lồng ngực, cặp lam mâu lóe lên tuyệt vọng.

Một tiếng hét đau đớn, thống khổ như muốn xông phá không gian mà vang lên, Ran hoảng hốt quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh: "Nhà vệ sinh ư?"

"Shinichi?" Ran mở mạnh cửa, nhưng chỉ thấy Conan một thân áo sơ mi rộng thùng thình ngồi trên bệ toilet, đứa bé đang chỉnh lại cặp kính mắt trên mặt, khuôn mặt nhỏ vẫn còn lấm tấm từng giọt mồ hôi lạnh.

"Ran... neechan..." Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cặp lam mâu hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Ran vẫn ngẩng lên cố nặn ra một nụ cười.

"Em làm chị đi tìm suốt đấy. Mà cái áo này là sao?"

"Ha ha... Tại người em ra nhiều mồ hôi quá nên em mượn tạm cái áo này." Thiếu niên một bộ ngây ngô, viện ra một lý do, vậy mà thiếu nữ cũng tin thật.

"Shinichi đâu rồi không biết?"

"À... Anh ấy nhớ ra có việc đột xuất nên đi trước rồi ạ." Conan khẽ nuốt nước bọt, nở một nụ cười miễn cưỡng, đưa cánh tay đang bị chiếc áo rộng phủ kín chỉ ra ngoài cửa: "Anh ấy vừa rời khỏi cửa rồi ạ."

"Lại nữa sao? Thật là..." Ran bất mãn cằn nhằn.

"Shinichi-niichan bảo... Xin đừng nói cho ai biết anh ấy đã... phá án... vụ này..." Thanh âm suy yếu của đứa trẻ nhỏ dần, cặp lam mâu dần trở nên mờ mịt.

"Conan!" Thanh âm hoảng hốt của Ran là những thứ cuối cùng mà thiếu niên nghe thấy trước khi ý thức dần chìm vào tăm tối.]

(Nhưng tôi vẫn thắc mắc, Mori-san là nữ đó. Tại sao lại ngang nhiên mà mở cửa phòng vệ sinh vậy?)

(Không rõ hai người đó có quan hệ gì, nhưng tự tiện xông vào nơi như vậy có phải là quá mức tùy tiện rồi không?)

(Giả sử lúc đó Kudo-kun đang làm chuyện riêng tư thì sẽ gây ra một sự xấu hổ không nhẹ đâu.)

(Nè, Mori-san, đừng chỉ nên trách cứ người khác, không lẽ không thấy Conan đang rất suy yếu sao?)

(Nhiều lúc thấy Mori-san rất nhiệt tình nhưng cũng có lúc quá vô tâm a.)

"Xi-Xin lỗi..." Ran xấu hổ cúi đầu, quả thật đôi khi cô cũng quá vô tâm với Conan rồi, không chỉ lần này, mà còn rất nhiều lần khác, giống như có một thứ gì đã che mờ mắt cô như vậy.

"Không sao đâu Ran, đừng tự trách... Tớ hiểu suy nghĩ lúc đó của cậu." Shinichi khẽ cười, nhẹ giọng trấn an cô bạn thanh mai của mình.

"..." Ran nhìn cặp lam mâu hàm chứa sự ôn nhu không chút tạp chất đó, tâm can như thắt lại, nở một nụ cười khổ. 'Cậu càng như vậy, tớ càng thấy bản thân không xứng đứng cạnh cậu... Shinichi, có phải tớ nên buông bỏ rồi không?'... Nhưng tại sao, cô lại thấy không cam lòng cứ như vậy buông tay?

[Thiếu niên phải nghỉ ngơi ba ngày mới khỏe lại, Hattori Heiji cũng đã trở về Osaka ngay sau vụ án đó, cũng may trước khi hôn mê, thiếu niên đã kịp dặn dò Ran nên trên báo chí không có đưa thông tin gì về Kudo Shinichi cả.

'Nhưng... Tại sao mình lại trở về hình dáng cũ được nhỉ?' Conan một thân pijama nằm trên giường, khẽ ngáp một tiếng, sau đó lẳng lặng ngẫm lại, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: 'Phải rồi, là nó.'

Thiếu niên lò dò bước ra văn phòng, thám tử Mori đang nằm ngủ gật trên bàn làm việc, chai rượu trắng vẫn còn đầy đang lẳng lặng nằm trên bàn.

'Không sai, chính là do thứ rượu đó...' Thiếu niên lén lút bước tới, kiễng chân lên bê chai rượu xuống, rót ra một chiếc ly nhỏ, vẻ mặt lộ rõ háo hức: 'Lần trước mới chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nếu uống hết chỗ này...'

"Conan! Em đang làm gì thế?" Tiếng quát nghiêm nghị của Ran chợt vang lên, ngụm rượu trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống vì giật mình mà phun ra, chiếc ly trên tay bị thiếu nữ cầm đi.

"Đây là rượu mà? Tịch thu, thứ này không phải cho trẻ con." Ran cau mày cầm chai rượu cất lên kệ tủ cao.

"A... a..." Vẻ mặt thiếu niên khẽ thổ tào, trong lòng tràn ngập giận dỗi: 'Hừ, là học sinh trung học rồi đấy nhé... Ờ mà học sinh trung học cũng đã đủ tuổi quái đâu.'

<Bỏ qua vụ án ở thư viện trường tiểu học, chi tiết đọc trong manga chap 97 - 98.>

Tối sau khi từ trường về, Conan tranh thủ lúc Ran không để ý, lấy trộm chai rượu mang tới nhà tiến sĩ Agasa, trước lời can ngăn của tiến sĩ, thiếu niên dốc thẳng chai rượu vào miệng.

'Đây rồi, chính là cảm giác này.' Từ bụng truyền lên một cảm giác nóng bỏng, khuôn mặt thiếu niên tràn ngập phấn khởi, càng ra sức mà uống.

Một tiếng sau.

"Hic... Ợ..." Thiếu niên lờ đờ ôm chai rượu, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, ngây ngô nở nụ cười.

"T-tiến xỹ ơi... Xao hông đượt nè è... Xao tr-tráu chưa c-chở về đượt...? Hic... Ực..." Thiếu niên mơ màng nhìn tiến sỹ thắc mắc, lưỡi có chút không điều khiển được mà nói ngọng líu ngọng lô.

"Ừm, có thể là do... Cháu đã bị nhờn thuốc đó."

"Nhờn... S-suốc á?"

"Có thể là do lần đầu nên cháu mới có thể hồi phục hình dáng cũ, nhưng sau đó cơ thể cháu đã sản sinh ra kháng thể nên thứ rượu này không còn tác dụng nữa."

"Ha ha ha... B-bác nhầm òi! Trắc là doa tr-trưa ún đủ đóa, tr-tráu sõe lốc hêm... Ực!" Thiếu niên giống như nghe được thiên đại chuyện cười, cười ngây ngô phản bác.

"Này! Dừng lại, Shinichi!!!"

Sáng hôm sau.

"Sao thế Conan?"

"Chưa khỏe hẳn hả?"

"Sắc mặt cậu xấu quá đấy."

Ba đứa trẻ lo lắng nhìn cậu bạn đang bước đi xiêu vẹo, khuôn mặt nhỏ tái xanh, thi thoảng lại nấc lên một tiếng.

'Ngốc, là do say rượu đấy mấy nhóc à.' Conan vẻ mặt thổ tào nghĩ, khóe miệng giật giật.]

<Thám tử lừng danh Conan: Vụ án sát hại nhà ngoại giao - END.>

(Phì... Ha ha ha... Đáng yêu quá.)

(Sao cậu lại ngây thơ thế cơ chứ hả, Kudo-kun?)

(Trông bộ dạng say rượu đó cũng thật mắc cười mà.)

Trong rạp ban đầu khúc khích vài tiếng cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi khắp rạp tràn ngập tiếng cười, Shinichi hai tay bưng lên che mặt, có chút xấu hổ. Thật tức chết mất, sao bản thân cậu khi đó lại có thể ngây thơ như thế cơ chứ, thật mất mặt.

"Thật đáng yêu... Ha ha." Hiromitsu cười nhẹ, vẫn biết đứa trẻ này vô cùng đáng yêu, nhưng không nghĩ bộ dạng khi say lại có lực trùng kích như này, trong đầu hắn chợt nảy lên một âm mưu nhưng rất nhanh đã bị hắn tiếc nuối gạt bỏ: 'Không được, em ấy đang quá yếu.'

'Hả?' Thiếu niên khẽ rùng mình. 'Sao cứ có cảm giác không tốt lắm nhỉ?'

"Được rồi, mời mọi người tới với phần phim cuối cùng của đêm nay." Thanh âm của Minh như mọi lần vang lên một cách nhạt nhẽo, nhìn vẻ mặt phẫn uất của thiếu niên, hắn cũng có chút được giải tỏa áp lực đây.

<Thám tử lừng danh Conan: Conan Vs. Kaito 1412 - Black Star.>

<Chi tiết manga chap 155-159 hoặc anime tập 76.>

["Gì? Chị thấy Shinichi-niichan ở Shibuya thật á? Đùa hả?" Conan nghệch mặt nhìn Ran đang chống nạnh nói bằng ngữ khí tức giận.

"Thật mà..." Ran quay lại khẳng định, xong lại quay sang đối thám tử Mori đang say quắc cần câu, bất mãn nói: "Không hiểu sao con gọi cậu ấy mà cậu ấy không quay lại."

'Này này bà chị, hôm nay tôi có đi Shibuya đâu... Hơn nữa với cơ thể này thì...' Thiếu niên vẻ mặt thổ tào nhìn Ran.

"À mà vụ đó là thật chứ? Sonoko muốn ta bắt tên trộm gì gì..." Thám tử Mori cầm một lon bia nhấp một ngụm lớn, nhíu mày cố nhớ lại điều mà Ran vừa nói.

"Là Kaito 1412!"

"1412 là cái khỉ gì?"

"Con cũng không rõ, Sonoko nói đó là một tên trộm chuyên ăn cắp đá quý... FBI, CIA và INTERPOL đều đang truy lùng hắn ráo riết nhưng chưa thành công..." Ran nhớ lại những gì mà Sonoko phổ cập cho mình, bắt đầu giải thích.

'Đúng không vậy?' Conan khẽ thổ tào trong lòng, lại âm thầm bĩu môi tỏ vẻ không tin.

"Hình như ở Nhật hắn còn có một biệt danh khác..." Ran cố gắng nhớ lại.

"Đó chỉ là một cách ghép chữ thôi, 1 là hâm, dở, 412 giống thief, nghĩa là tên trộm dở người." Thám tử Mori nấc một tiếng, không cho là đúng mà nói.

"Con không nghĩ thế đâu..."

'Vớ vẩn, mà thôi... Dù sao mình cũng không có hứng thú với ba cái mớ trộm vặt.' Conan có chút hết nói nổi hai cha con Mori rồi, khẽ lắc đầu rồi ngáp một cái định bụng đi ngủ, lại nghe thấy Ran nói tới mật mã của Kid để lại mà làm nổi hứng tò mò.

"April fool... Khi mặt trăng chia cắt hai người, dưới danh nghĩa những ngọn sóng, ta sẽ đến thăm ngôi sao đen..." Mori Kogoro nhíu mày đọc dòng mật mã, nhưng ông chẳng hiểu gì hết.

"..." Conan ghé mắt lại gần đọc kỹ từng câu từ trên tờ giấy, khóe miệng nở một nụ cười hiếu thắng, cậu cực kỳ có hứng thú với kẻ đã tạo ra những dòng mật mã này đây.

Chiều ngày hôm sau, tại Bảo tàng Beika - Ngày 31 tháng 3 - 1:40 PM

"Ngoáp..." Conan ngáp dài, cặp lam mâu ngấn nước tỏ vẻ mệt mỏi, gãi đầu nhìn lại tờ giấy trên tay: 'Tệ thật, thức cả buổi tối mà vẫn không hiểu gì...'

Sau đó, thiếu niên lại lần nữa lộ ra vẻ mặt thổ tào khi nhìn cảnh thám tử Mori đưa ra suy luận rất là ba chấm, và càng làm thiếu niên câm nín là phía cảnh sát lại thấy suy luận đó có lý.

"..." Conan có chút hết nói nổi với mấy vị người lớn này rồi, sau đó thiếu niên đưa tay lên xoa cằm, trong đầu không ngừng suy nghĩ: 'Chết tiệt, mình vẫn chưa giải được mật thư đó.'

"Thưa sếp, đã 2 giờ chiều rồi, chúng ta đi ăn trưa trước đã..." Một vị cảnh sát xoa cái bụng đang réo ầm ĩ của mình, có chút bất lực nói với cấp trên.

'Ăn trưa...?' Conan lẩm bẩm, sau đó trong đầu chợt lóe.

"Em đang làm gì thế Conan?" Ran thấy cậu nhóc cứ nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi nhìn ra ngoài cửa kính, tò mò hỏi.

"Em đang tập xác định phương hướng bằng đồng hồ."

"Phương hướng?"

"Đầu tiên là hướng kim giờ về phía mặt trời, Nhật Bản nằm ở Bắc Bán Cầu, vì vậy điểm chính giữa kim giờ và số 12 sẽ là hướng Nam..." Như sực nhớ ra gì đó, thiếu niên quay lại nhìn Ran, quả nhiên là thiếu nữ đang nghệt mặt ra nhìn mình, vội vàng giải thích: "À, Shinichi-niichan từng dạy cái này nên em muốn thử một chút thôi ạ."

"..." Ran nửa tin nửa ngờ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

'Xem nào, hướng Nam nằm theo hướng 1 giờ, vậy hướng Tây Nam sẽ là hai rưỡi...' Giơ chiếc đồng hồ lên, khóe môi thiếu niên cong lên một nụ cười hiểu rõ, cặp lam mâu sáng rực và tràn đầy đắc ý: 'Đã hiểu... Bắt được ngươi rồi nhé, Kaito 1412!']

(Ồ... Chắc đây là lần đầu tiên hai người họ đối đầu nhau nhỉ? Nhìn vẻ mặt khinh thường của Kudo-kun kìa, rất hài.)

(Tên trộm vặt, ha ha ha... Nhận xét chí mạng.)

(Lúc đầu ra vẻ không chơi với trộm, thấy có mật mã phát là nổi hứng tò mò liền.)

(Duyên phận rồi, trốn không thoát đâu.)

(Lầu trên à, câu đó nghe rất mờ ám đấy nha.)

"Tiểu thám tử, tớ đã nói tớ không phải trộm vặt." Kuroba Kaito ngoài cười nhưng trong không cười nhìn sang thiếu niên, nhếch miệng thành một độ cong hoàn mỹ, Shinichi có chút chột dạ, nhìn hắn lúc này chính xác là đang dùng Poker Face của Kaito KID mà nhìn cậu a.

"Trộm thì mãi mãi là trộm thôi." Hattori Heiji hợp thời chen miệng vào, được rồi, với một thám tử thì thường thường sẽ cùng chung một cách nghĩ về những tên trộm, cho dù đó là một đạo tặc quốc tế.

"Hattori Heiji, nhớ khóa cửa cho cẩn thận. Lời khuyên chân thành." Kaito vẫn một vẻ mặt Poker face nhìn vị thám tử da ngăm.

Người sau như nghĩ tới điều gì, trong lòng nhảy lên một cái, sau đó cũng nở một nụ cười khiêu khích: "Tôi cũng rất muốn được diện kiến Kaito 1412 đấy."

"Hai cậu đủ rồi đấy." Shinichi vẻ mặt thổ tào nhìn hai tên ngốc trẻ trâu kia đấu khẩu một cách ngây thơ.

"Kudo, tớ nghĩ cậu nên điều hòa mối quan hệ giữa mấy người này đi." Haibara Ai bất chợt quay sang nói với thiếu niên một lời khuyên, nhưng trong mắt của thiếu niên là đang cà khịa đây mà.

"Gì?" Thiếu niên giật nhẹ khóe miệng, cũng có chút nghi hoặc. 'Cái gì là điều hòa mối quan hệ cơ? Có thể nói rõ tiếng người không?' Được rồi, vế sau thiếu niên chỉ dám nghĩ mà thôi.

[Ngày 31 tháng 3 - 11:04 PM.

Conan rón rén rời khỏi văn phòng thám tử, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho tiến sĩ Agasa.

"Cái gì? Muốn ta tìm thông tin về gã trộm 1412 sao?" Tiến sĩ có chút không xác định hỏi lại.

"Vâng, bác cứ lục đống hồ sơ của ba cháu là sẽ thấy thôi."

"Nhưng tìm thông tin để làm gì?"

"À... Cháu sẽ đi phỏng vẫn hắn ngay bây giờ nên cần xem thông tin trước ấy mà..." Thiếu niên nhếch lên khóe miệng, thản nhiên thanh âm tràn đầy nắm chắc.

"Cháu biết hắn đang ở đâu sao?"

"Chính xác hơn là cháu biết đường hắn sẽ đi nha..."

"Sao cháu không báo cảnh sát?"

"Ha... Vì cháu muốn được tận mắt nhìn thấy hắn..." Dưới ánh đèn đường vàng, cặp lam mâu lóe lên từng tầng ánh sáng sắc bén, khóe miệng nở một nụ cười, thiếu niên có thể cảm thấy rõ lòng hiếu kỳ đang trào dâng mãnh liệt: "Khuôn mặt thật của tên trộm quý tộc vẫn thích thú với trò gửi thư báo trước đã lỗi thời đó..."

Sân thượng khách sạn Haido City.

Cánh cửa sắt bị mở ra, một bóng hình nhỏ bé chậm rãi bước ra, thanh âm ầm ì của từng cơn gió vang lên, mái tóc ngắn đen nhánh bay lộn xộn trong gió, cặp lam mâu tràn ngập hào hứng.

"Bảo tàng Beika ở đằng kia..." Thiếu niên tiến lại phía tòa nhà đang chiếu rọi từng ánh đèn pha chiếu xa, đặt một ống lon và pháo hoa xuống mặt đất, mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay.

Reng reng - Tiếng điện thoại vang lên.

"Tiến sĩ ạ?"

"Bác đã tra tìm tất cả tư liệu và thông tin mà bố cháu để lại, có nhiều thông về gã 1412 này còn rất mơ hồ... Lần đầu tiên hắn xuất hiện là 18 năm trước ở Paris. Trong vòng 10 năm sau đó, hắn hoàn toàn không xuất hiện nữa, vì vậy người ta cho rằng hắn đã chết. Nhưng bỗng nhiên vào 8 năm trước hắn lại bất ngờ hoạt động trở lại, mặc dù hoạt động chỉ gói gọn tại Nhật..."

"Nếu là 18 năm trước đã đi ăn trộm, vậy bây giờ hắn cũng khá già rồi, bác còn thông tin gì không?"

"Tên trộm này có rất nhiều biệt danh như 'Lupin thời hiện đại', 'Ảo thuật gia ánh trăng' nhưng cái tên phổ biến nhất là..."

"Phổ biến nhất?" Thiếu niên nghi hoặc, cậu nhóc đã dần cảm thấy khá hứng thú với tên trộm này rồi đấy.

"Một nhà văn trẻ tuổi rất ấn tượng với tên đạo tặc bóng đêm này, nên đã lấy hình ảnh đứa trẻ nghịch túi kẹo so sánh với việc cảnh sát nước ngoài thường bị hắn xỏ mũi để đặt tên cho 1412 theo lối chơi chữ... K-I-D!" Tiến sĩ đọc từng dòng trong đống tư liệu mà ông tìm thấy cho thiếu niên.

"KID?" Thiếu niên khẽ lẩm bẩm cái tên này.

Mây mờ dần trôi, hé ra ánh trăng khuyết, quầng sáng dịu dàng từ bán nguyệt chiếu rọi xuống.

Thiếu niên giống như cảm ứng được một hơi thở xa lạ xuất hiện, cặp lam mâu chợt mở to, mạnh quay lại.

"Phải... Kaito 1412 còn được gọi là..." Thanh âm của tiến sĩ vẫn đều đều vang lên qua điện thoại.

Gió thổi mạnh, vạt áo choàng màu trắng chợt lóe, bóng dáng một thân lễ phục trắng tinh khiết giống như hòa vào ánh trăng sáng phản chiếu qua cặp lam mâu trong suốt.

"Kaito KID!!!"]

(Sơ yếu lý lịch cũng thật đồ sộ, mặc dù biết rằng đó là chiến tích của ba người trong 18 năm nhưng vẫn phải nói là rất hâm mộ a.)

(Nhà văn trẻ tuổi đó hẳn là Kudo Yusaku đi, trong một phần phim trước đó cũng có nói đến rồi.)

(Ồ, có sao?)

(Không hổ danh là Kaito KID, xuất hiện cũng luôn lấy phong thái ngầu như vậy.)

(KID-sama!!!)

Shinichi bỗng bật cười, trước ánh mắt nghi hoặc của Kaito, thiếu niên chỉ khẽ nhún vai, trong đầu lại đang cảm thấy cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên rất... Ừm, lãng mạn, huyền ảo đi, cũng mang theo một chút ấu trĩ nữa.

Hai thiếu niên lần đầu gặp gỡ đều lấy thân phận thứ hai mà đối mặt, một người khoác lên thân phận một đứa trẻ để sinh tồn, một kẻ khoác lên mặt nạ thừa hưởng từ người cha. Cả hai thiếu niên ấy đều có cùng tương tự một ý chí truy tìm ra chân tướng thực sự phía sau, tuy mục đích khác nhau nhưng mục tiêu đều là để giải thoát bản thân.

Bọn họ đã từng ở hai chiến tuyến, nhưng theo thời gian trôi qua, qua bao lần đối đầu nhau, bọn họ cũng đã sớm hình thành nên ăn ý tương thông. Cũng thật kỳ lạ, một thám tử, một đạo tặc lại vô hình mà có sự hợp ý nhau đến mức có thể quay lưng lại dựa vào nhau... Âu cũng là duyên số đi.

Đó cũng là suy nghĩ lúc này của Kaito và hắn cũng biết thiếu niên ấy cũng đang nghĩ như vậy đâu.

[Giống như một con chim lớn màu trắng hạ cánh, Kaito KID nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh thiên thai, hắn ung dung quan sát đứa trẻ đang ngây người ra nhìn hắn, ánh mắt ẩn sau thấu kính một tròng dâng lên tò mò và hứng thú.

'Không hề phá vỡ sự im lặng... Hắn đứng đó như thể đã hiện diện ở đó từ bao giờ... Rồi ném vào mình ánh nhìn xuyên thấu... cùng cái nhếch mép điềm tĩnh, ngạo mạn và đầy tự tin...'

"Shinichi, có chuyện gì thế? Shinichi..." Tiến sĩ thấy thiếu niên không nói gì liền có chút lo lắng gọi to.

Thiếu niên bình thản chạm vào điện thoại tắt đi cuộc gọi, cặp lam mâu tràn ngập hứng thú nhìn tên đạo tặc.

'Mũ và áo choàng trắng... Cực kỳ linh hoạt...' Thiếu niên bình tĩnh nhìn tên đạo tặc một thân lễ phục hào nhoáng nhẹ nhàng nhảy xuống và tiến về phía mình, lạnh nhạt đánh giá: 'Tuy ánh sáng yếu ớt và tròng kính khiến mình khó có thể nhận dạng hắn, nhưng xem ra tên trộm này rất trẻ... 30? 20? Không, phải trẻ hơn nữa.'

"Này, cậu bé..." Thanh âm mát lạnh vang lên, Kaito KID nở một nụ cười tao nhã hỏi: "Em đang làm gì ở đây thế?"

Thiếu niên không trả lời, vẫn ung dung bật lửa lên châm mồi pháo, ngọn pháo nhỏ bắn lên cao, nở rực trên bầu trời đêm.

"Bắn pháo hoa nha!" Thanh âm trong suốt của đứa bé vang lên một cách hào hứng, cặp lam mâu tràn ngập hào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net