6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: RuniRita

Beta: hosisoramia
_______________________________

(Đột nhiên có dự cảm chẳng lành.)

(Không thấy tiêu đề sao? Sinh tử trong nháy mắt.)

(Lũ trẻ này thật là, không gây phiền không được sao?)

(Nào, bọn nó chỉ là học sinh tiểu học thôi.)

"À, là vụ này à? Hình như lần đó Conan bị hại rất thảm đâu, phải không?" Haibara như sực nhớ ra gì đó, mắt liếc nhìn Shinichi.

"Hửm, Shinichi, đã xảy ra chuyện gì?" Furuya Rei nghe thế, nheo mắt nhìn thiếu niên ngồi cạnh.

"Shinichi?" Akai nhạy bén nghe ra cách xưng hô của Furuya Rei rất khác với hôm trước, hắn nhíu mày nhìn gã đàn ông tóc vàng.

"Làm sao, FBI?" Người kia nhếch mép hỏi lại, nở một nụ cười mang chút khí tức của 'Bourbon'.

"Akai-san, thân phận của em, Rei-san đã biết." Shinichi vội vàng lắc đầu, hai người này gặp nhau là lại muốn đánh nhau, thấy hai bên im lặng, khẽ thở dài, thái dương bỗng co rút từng đợt, Shinichi khẽ đưa tay lên thái dương ấn ấn.

[Đám trẻ tiếp tục đi sâu vào trong, phía trước xuất hiện thấp thoáng ánh đèn pin, Genta nghĩ rằng có ai đó đến đoạt trước kho báu của họ, liền chạy vào quát lớn, nhưng thanh âm đang ra khỏi miệng bị nghẹn lại trong cổ họng. Genta thấy có ba gã đàn ông trưởng thành đang bê theo một cái xác chết, trên trán là một lỗ đạn vẫn còn rỉ máu, sắc mặt Genta bỗng tái mét, đặt mông ngã xuống, cuống quýt bò về phía đồng bạn.

"Chuyện gì vậy, Genta?" Conan nhìn cậu nhóc hoảng sợ như vậy, nghi hoặc hỏi.

"Xác... xác chết." Vừa dứt lời, đằng sau có một gã đàn ông bước ra, từ trong túi áo lôi ra một vật gì đó đen sì?

'??! Súng?' Conan hét lên, đồng thời cũng chạy ra phía trước, dùng cả cơ thể nhỏ bé đẩy lũ trẻ đi. "Nằm xuống!!!"

ĐOÀNG

"Sao thế?"

"Có mấy thằng nhãi nhìn thấy chúng ta."

"Khỉ thật, cướp ngân hàng thì một đứa bị lộ mặt, xử nó xong thì lại đến lũ ranh con này thấy."

"Chia ra tìm bọn nó đi, bọn nó là trẻ con chạy không nhanh được đâu."

"Mày định làm gì bọn nó?"

"Tất nhiên là cho ngủ lại tại đây luôn, với một viên kẹo đồng vào não."

Đằng sau một tảng đá ở góc khuất, bốn đứa trẻ đang trốn sau đó, vẻ mặt hoảng sợ, Conan khó khăn thở dốc, một tay bịt chặt miệng Ayumi, một tay cầm huy hiệu thám tử gọi cho Haibara, nhưng lúc này bên ngoài Haibara và tiến sĩ đang mải mê nấu ăn không nghe thấy tiếng cậu gọi phát ra từ trong balo.

"Làm sao bây giờ?"

"Hay là để tớ ra bảo với họ là chưa nhìn thấy gì hết?" Genta suy nghĩ đơn giản nói.

"Không được đâu." Mitsuhiko lắc đầu.

"Chắc chắn Conan sẽ tìm được ra cách. Đúng không Conan? Co... Conan?" Ayumi vui vẻ quay sang mong chờ đáp án từ Conan, nhưng lời nói nghẹn lại.

Lúc này, Conan đang dựa lưng vào vách đá, miệng thở dốc, tay đau đớn nắm chặt lấy bụng, áo thun trắng đã loang lổ máu tươi.]

(Cái gì cũng gây chuyện xong chờ Conan chùi đít, bực thật.)

(Conan vì cứu mấy nhóc mà bị thương đấy.)

(A, nhìn không thôi cũng thấy rất đau.)

(Tiểu thiên sứ luôn xả thân vì người khác như vậy, càng nhìn càng đau lòng.)

"Này, mấy đứa, lần sau nhớ động não trước khi hành động đi, nếu không có Conan là mấy đứa gặp chuyện rồi đấy, có biết không?" Cảnh sát Sato quát lớn giáo huấn ba đứa nhóc, bọn nhóc chỉ dám cúi đầu nghe mắng, tràn đầy hối hận.

"Lại một lần chịu thương để cứu người, cậu nhóc này đúng là..." Có người lắc đầu, ánh mắt tán thưởng.

[Conan nén đau, dùng vài chiếc máy phát tín hiệu hình cúc áo, đưa cho bọn nhỏ bảo chúng đi đặt ở các nơi mà cậu chỉ, Genta cõng lên Conan đi vào sâu trong hang, với mong muốn tìm thấy lối ra khác.

Bọn trẻ vừa đi vừa sụt sịt tự nhận lỗi về mình, tự trách bản thân làm Conan bị thương, thấy thế Conan tuy hơi thở khó khăn nhưng vẫn ôn nhu cười trấn an lũ nhóc: "Đừng bi quan như vậy, nhờ vậy mà chúng ta đã phát hiện ra một vụ giết người. Không đúng sao?" Conan sau đó bày mưu đánh lạc hướng lũ cướp, bốn đứa bé tiếp tục đi vào một đường rẽ nhỏ và gặp một tảng đá hình quả trứng với một dòng khắc chữ mờ mờ.

Bên ngoài, tiến sĩ và Haibara tìm thấy chiếc kính của Conan, Haibara nhanh chóng phát hiện ra tín hiệu Conan để lại: Gọi cho 110.

Ayumi vô tình nhìn thấy một đám dơi trên nóc, hoảng sợ hét chói tai, lúc dơi bay xuống tấn công lũ trẻ, tiếng hét đã vô tình tiết lộ vị trí của họ cho bọn cướp.

Conan dùng hết sức ném chiếc huy hiệu ra xa, cử động mạnh khiến vết thương càng thêm đau đớn, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần, nhưng nhờ vậy mà lũ dơi chuyển hướng không tấn công lũ trẻ nữa.

Đường ra khỏi hang duy nhất nằm trong số năm con đường, trong đầu Conan nhanh chóng suy luận ra đáp án. 'Chết tiệt, mắt mình mờ dần rồi.' 

"Kẻ lạc trong bóng tối là người bị lạc, ánh sáng hạnh phúc là ánh sáng của lối ra, đường ra... đường ra của rồng là... là..." Cánh tay đưa lên rồi lại chậm rãi hạ xuống, máu đã thấm đẫm phía sau lưng dây ra cả áo của Genta, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống.

Bởi vì Conan chưa kịp nói ra đáp án đã ngất xỉu vì mất máu, lũ trẻ đành phải tự thân vận động nghĩ ra cách thoát đi, nhờ có sự thông minh của Mitsuhiko mà đã tìm được lối ra đúng.

Bọn trẻ cố hết sức chạy, lối ra đã xuất hiện trước mắt chúng, Genta cõng Conan bị đạn sượt qua chân ngã xuống, bọn cướp đã đuổi kịp đến nơi. Tên cầm đầu tóm lấy Conan, đưa họng súng chỉ vào thái dương của cậu, đe dọa bọn nhỏ không được chạy.

"Cảnh sát đây, nơi này đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống, đầu hàng đi." Cảnh sát đã tới, thanh tra Megure hét lên, hai tên khác đã bị chế phục.

"Không nhìn thấy gì đây à? Chúng mày mà lại gần, tao nổ súng bắn chết thằng nhãi này."

"Ngu ngốc." Thanh âm yếu ớt nhưng tràn ngập khinh thường vang lên, tên cướp hoảng sợ nhìn đứa bé trong tay hắn. "Ngươi đã bị chiếu tướng rồi, kháng cự cũng vô ích thôi." Một cây kim gây mê bắn thẳng vào trán tên cướp, thân hình to lớn của tên cướp đổ xuống, Conan cũng ngã theo.

Trong bệnh viện.

"Cái gì? Phẫu thuật, không phải chỉ là vết thương nhẹ thôi sao?" Mori Kogoro kinh ngạc.

"Đó là súng. Viên đạn xỏ xuyên qua phần bụng, dù vỏ đạn không nằm bên trong nhưng vết thương mất rất nhiều máu, có khả năng còn tổn thương đến thận, tình trạng rất nguy hiểm." Haibara lạnh lùng nhìn thám tử Mori, sau đó liếc nhìn cậu bé đang nằm trên cáng cứu thương.

"Bác sĩ hãy lấy máu của cháu, cháu và cậu bé ấy có cùng nhóm máu mà." Ran nói với bác sĩ, ánh mắt ưu thương. 'Shinichi...']

< Thám tử lừng danh Conan: Sinh tử trong nháy mắt - END >

(Trong tình trạng như vậy vẫn có thể suy luận ra nhanh như vậy, ta phục.)

(Thương nặng thật a, nhìn máu nhiều vậy, tôi thấy sợ a.)

(Haibara-san nhìn như bà cụ non a, lạnh lùng thật.)

(Lạnh lùng nhưng cô bé vẫn rất lo lắng cho Conan a.)

(Sao Ran-san lại biết nhóm máu của Conan?)

(Sao lại gọi Shinichi? Ê, đầu tôi vừa nghĩ ra cái gì đó, nhưng nghĩ lại thì chắc không thể nào.)

"Ran, sao lúc đó cậu lại gọi tên của gã thám tử ngốc kia vậy?" Sonoko khó hiểu quay sang hỏi cô bạn thân.

"Lúc đó, tớ đang nghi ngờ Conan chính là Shinichi, nhưng sau đó cả hai người họ cùng xuất hiện cùng lúc, chắc tớ nhớ Shinichi quá nên phát cuồng ấy mà." Ran cười trả lời, mắt không tự chủ nhìn thiếu niên ngồi hàng ghế trước kia, ánh mắt buồn bã.

"Ra là khi đó a, thảo nào cậu lại nói Ran đã biết chuyện." Hattori nhìn Shinichi, vẻ mặt sáng tỏ.

"Sau đó, em làm thế nào để cô ấy hết nghi ngờ?" Rei tò mò quay sang hỏi.

"Chỉ là dùng thuốc giải tạm thời biến trở về thôi, Rei-san đừng hỏi nữa, cấm spoil nha." Shinichi nhún vai, nháy mắt trả lời hắn.

"Vậy... công an, tôi có thể đi thăm ba tên kia không?" Akai Shuichi nhìn sang Furuya Rei, trưng cầu ý kiến.

"Không cần, mình tôi đi thăm là được rồi." Furuya khoanh tay, lạnh nhạt từ chối.

"..." Shinichi bó tay rồi, nhất thời cảm thấy ba tên cướp thật đáng thương, đã vào tù rồi còn vẫn bị người nhớ thương a.

"Được rồi, mời giữ yên lặng, xin hãy nghỉ ngơi vài phút và tiếp tục xem phim." Ở góc tối, thanh âm Minh vang lên.

<Thám tử lừng danh Conan: Sát thủ bắn tỉa không tưởng.>

Tiêu đề vừa hiện lên, vài người theo bản năng hướng mắt nhìn vào người đàn ông là xạ thủ bắn tỉa duy nhất đang ngồi đây, có lẽ phần phim này nói về hắn a.

[Trên đài ngắm cảnh của tháp Bell Tree, Suzuki Sonoko thao thao bất tuyệt giới thiệu về tòa tháp do tập đoàn Suzuki góp phần xây dựng cùng Ran và bọn nhóc.

Thám tử Mori nằng nặc đòi về, ông ấy rất sợ độ cao, bị Sonoko và Ran ác ý dọa một cái, liền ôm đầu phóng nhanh vào thang máy, miệng la hét ầm ĩ, xui xẻo thay ông bác vào nhầm thang máy đang đi lên tầng cao nhất của tháp, một tiếng hét thảm thiết xuyên thủng tất cả truyền vào tai mọi người, cả đám được một trận cười no nê.

Conan chú ý đến một người đàn ông đang chào bán một căn nhà cũ kỹ cho hai vị khách nước ngoài, cậu chỉ lắc đầu ngán ngẩm, bất chợt Conan mắt liếc ra sau, cậu bé cảm thấy có người đang nhìn về phía này, nhưng nhìn lại chẳng thấy ai cả.

"Sao thế?" Haibara tò mò hỏi.

"Không, không có gì... Hửm?" một tia sáng lóe lên ở một tòa nhà đối diện, giống như là ánh sáng phản quang của một vật gì đó.

Một viên đạn từ đó bay tới, xuyên qua trái tim của người đàn ông bán đất kia, ghim vào màn hình ti vi phía sau, máu bắn lên kèm theo tiếng hét đầy sợ hãi của Ran, mọi người trở nên vô cùng nhốn nháo.

"Có người bắn lén, tất cả nằm xuống!!!" Conan kéo Haibara nằm xuống, che chắn cho cô bé, đồng thời hét lên.

Conan nhanh chóng mở kính lên, truy tìm trên nóc tòa nhà đối diện, rất nhanh nhìn thấy một người đang cất đi súng ngắm, vội vàng ra lấy chìa khóa xe từ tiến sĩ Agasa, sau đó chạy đi.

Bên kia, kẻ bắn lén đã rời đi, để lại một vỏ đạn và một con xúc xắc thủy tinh màu tím, mặt bốn chấm tròn ngửa lên.

Conan dùng ván trượt phóng nhanh trên đường, trong đầu hiện lên bóng dáng của ba người: 'Có thể bắn chuẩn xác từ khoảng cách xa như thế. Chẳng lẽ là... bọn chúng? Dù sao vẫn phải xác nhận cho rõ.'

Rút điện thoại ra mở bản đồ lên, Conan quyết định băng qua đường cái để rút ngắn thời gian, nghiêng người một cái, cả người bay lên, bánh xe va chạm với hàng rào bảo hộ. 'Tiêu rồi.' Hai chữ xoẹt qua đầu Conan, chiếc điện thoại rơi ra văng lên vỉa hè.

Conan cấp tốc né đầu xe tải đang phi đến, trước mặt, một chiếc xe con đang phóng nhanh tới, hai người trong xe hoảng sợ hô lớn, chỉ thấy đứa bé cúi xuống chạm vào giày, một tay ôm ván trượt, lộn một vòng lên nóc xe, phản chấn từ chiếc giày giúp cơ thể Conan như bay lên cao, an toàn hạ xuống đường ven sông phía dưới cầu, người dân xung quanh trợn mắt há mồm.]

(Phản xạ nhanh thật.)

(Có mình tôi chú ý đến ba người trong suy nghĩ của Conan thôi à?)

(Ba người đó nhìn thật đáng sợ. Đó là ai?)

(Thần thao tác a, mỗi lần nhìn Conan trượt ván tôi lại thấy chóng mặt.)

(Khinh công? Đôi giày rất thần kỳ, ước gì có một đôi.)

(Lầu trên chê mạng dài à?)

[Conan đã phát hiện ra mục tiêu và đuổi theo, đồng thời dùng huy hiệu thám tử liên lạc với Haibara.

"Trên này sóng yếu quá, cậu đang ở đâu, Edogawa?"

"Tớ đang đuổi theo hắn, mau báo cảnh sát, biển số xe là... hắn đang chạy về phía... Hả, hắn rẽ trái rồi? Hừ, ngươi không thoát được đâu."

Conan bằng cơ thể nhỏ bé luồn qua gầm một chiếc xe tải, mở kính ra xác định lại vị trí của tên tội phạm, dường như hắn đã phát hiện ra cậu nên rẽ vào đường trong.

"Quả nhiên, hắn đã phát hiện ra mình rồi sao?" Cắn răng đuổi theo, đi giữa dòng xe cộ đông đúc, Conan hoảng hốt nhìn họng súng đang chĩa về phía mình. "Cái gì?"

Conan cố gắng né tránh làn đạn từ gã tội phạm, giao thông trên đường bỗng trở nên hỗn loạn, một chiếc xe bị tung lên, Conan bị dồn vào góc, ánh mắt hoảng sợ nhìn chiếc xe to lớn đang chuẩn bị đổ ập xuống, cậu đưa hai tay lên che mặt, nhắm chặt hai mắt.

Một chiếc xe moto từ sau phóng lên, người kia đưa tay ra vớt lấy cậu bé, thành công thoát khỏi sự va chạm của chiếc xe.

"Sera-chan? Sao chị lại ở đây?" Ngạc nhiên nhìn cô gái có mái tóc ngắn, vẻ mặt anh khí của nam hài tử, Conan không biết tại sao người này lại xuất hiện ở đây, còn cứu cậu.

"Để nói sau đi, đuổi theo tên kia đã." Cười, ụp mũ bảo hiểm lên đầu cậu nhóc, vặn tay gas phóng vụt đi.

Một bên, cảnh sát cũng đã nắm được tình hình, vài chiếc xe cảnh sát đã đuổi theo tên tội phạm, một quả lựu đạn ném ra, vài tiếng nổ vang lên, khói đen ngập trời. Gã bắn lén lái moto phóng vụt qua trước mắt Sera và Conan, thiết bị theo dõi bị Conan dùng sức ném ra, dính vào xe của hắn.

Hai người họ tiếp tục đuổi theo tới một dãy nhà kho, tên tội phạm dùng súng bắn về phía hai người, Conan kịp nghiêng xe đi, viên đạn sượt qua mũ bảo hiểm khiến Sera bất tỉnh. Một người đàn ông cao lớn nhảy ra che chở cho hai người trẻ tuổi, lưng đeo áo chống đạn trúng ba phát đạn.

"Đặc vụ Camel?" Conan kinh ngạc.

Jody lái xe tới, chặn tầm nhìn của gã tội phạm, ra khỏi xe, dùng súng bắn liên tục về phía gã, chiếc xe chứa đầy lựu đạn bị nổ tung, gã bắn lén cũng bị hất lên rơi xuống sông và tẩu thoát đi mất.

< Lược bỏ cảnh điều tra>

Tối hôm đó, tiến sĩ Agasa giới thiệu với Conan chiếc thắt lưng bắn bóng vừa được cải tiến, yêu cầu Conan dùng kỹ thuật đá bóng, đá một quả bóng lên trời cao, quả bóng phóng lên cao, nở rộ ra đủ loại màu sắc, bác tiến sĩ gọi nó là 'bóng pháo hoa'.]

(Nguy hiểm quá.)

(Tên này điên rồi, nã súng giữa đường?) 

(Nhật bản bây giờ dùng súng dễ dàng như vậy ư?)

(May quá, dù không biết cô gái này là ai nhưng mà xin cảm ơn vì đã cứu Conan.)

(Đặc vụ? FBI? Trời ạ? Họ cũng tham gia vào vụ này sao?)

(Nhìn dáng vẻ này thì Conan có vẻ khá thân thiết với FBI nhỉ?)

(Thì ra đây là nguồn gốc của bóng 'bom' đó à? Tiến sĩ Agasa đỉnh quá.)

"Kazami, sau hôm nay cần lên đề án quản lý súng đạn đi, Nhật Bản không phải Mỹ." Furuya Rei nhắc nhở, người kia gật đầu đồng ý.

"Làm tốt lắm, Sera." Ngồi cạnh Sera, Mary Sera lúc này đã là thân hình của một thiếu phụ gật đầu tán thưởng, hiếm hoi được mẹ khen Sera gãi gãi mũi, cười vui vẻ.

[Conan ngồi cầu thang bên dưới văn phòng thám tử, nói chuyện với Jody qua điện thoại, sau đó chạy sang nhà tiến sĩ để lấy ván trượt. 

Conan và Sera đứng trên nóc một tòa nhà, dùng ống nhòm quan sát xung quanh, hai người cùng nhau suy luận, có vẻ khá ăn ý. Conan nhận được cuộc gọi từ đặc vụ Jody, rất tự nhiên nhận tình báo từ cô và suy đoán ra còn một kẻ bắn tỉa khác nữa và hai nạn nhân tiếp theo đang gặp nguy hiểm.

Conan vội gọi cho cảnh sát Takagi, biết được một trong hai nạn nhân là Murphy đang trên tàu, hiển nhiên là đã bị hung phạm sắp xếp vào bẫy, Conan và Sera vội vã chạy đi.

Hai người một moto, một ván trượt phóng nhanh trên đường nhỏ, Conan điều khiển ván trượt leo lên vách tường, bật lên bay qua, hạ người xuống cầu.

Sera phanh xe lại, nhìn hành động liều lĩnh của Conan, ánh mắt co rụt, vẻ mặt lo lắng: "Conan-kun? Không lẽ... gã bắn lén định bắn mục tiêu đang di chuyển ư?"

"Phải tìm cách ngăn cản tầm nhìn của hắn." Conan nhìn họng súng đưa ra khỏi cửa sổ xe, lôi ra thắt lưng, vặn công tắc, ném lên cột đèn đường, một trái bóng càng lúc càng căng lên, cản lại tầm mắt của gã.

"Ông Murphy, nhìn về phía này, ông Murphy!" Cầm đèn tín hiệu, Conan hét lớn, muốn nạn nhân nhìn thấy, không chú ý đến chấm đỏ đang đưa lên đầu mình ở phía sau.

"Thằng nhóc chết tiệt, lại là mày. Chết đi." Gã tội phạm nghiến răng tức giận, bóp cò liên tiếp, bắn vỡ trái bóng hơi khổng lồ, sau đó ngắm vào đầu Conan, nổ súng.

"Conan-kun... Coi chừng!!!!" Sera phóng xe đến, nhảy tới ôm lấy Conan, viên đạn ghim vào vai cô gái, máu bắn vào khuôn mặt đang hoảng sợ của cậu nhóc.

Chiếc moto bị va quẹt xuống mặt đường, bắt lửa nổ tung, Murphy trên tàu nhìn thấy vụ nổ thì nhìn sang, một viên đạn bay tới ghim giữa trán ông ta. Hạ xong mục tiêu, gã tội phạm cười khẩy, lái xe bỏ đi.

"Không, không, tại sao lại như vậy? Sera, Sera..." Conan hoảng sợ, bàn tay giữ chặt vết thương đang chảy máu của cô gái, vẻ mặt cậu tràn đầy tự trách và thống khổ, khóe mắt đỏ hoe. "Tại sao mọi chuyện lại biền thành như vậy? Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. A A A A A A!!!!!" Tiếng thét tuyệt vọng, đau khổ từ cậu bé vang vọng lên, khiến người nghe thấy đều đau lòng.

Trong bệnh viện, thân hình nhỏ bé đang bần thần đứng trước phòng cấp cứu, mái tóc che phủ đi cặp mắt đang tràn đầy bất lực.

"Cậu bạn nhỏ, người em toàn máu này, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Một y tá đi đến, nhẹ giọng hỏi thăm.

"Em không sao, đây không phải máu của em." Conan vẫn cúi gằm mặt, khàn khàn trả lời.

"Conan-kun!" Thanh tra Megure gọi cậu từ phía xa. "Chúng ta cần hỏi cháu chút chuyện."]

(Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của Conan a, đau lòng quá.)

(Conan hẳn là đã tự trách rất nhiều, Conan không muốn người khác bị thương vì mình đâu, nhưng lại sẵn sàng hi sinh vì người khác, quá thiện lương.)

Shinichi mắt nhìn màn ảnh, hai mắt bàng hoàng mở lớn, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm đó. Trong ánh lửa, cậu bất lực nhìn thiếu nữ với lỗ máu trên bả vai nằm hôn mê dưới đất, lúc đó cậu đã nghĩ gì nhỉ? Cậu đã hi vọng Sera đừng cứu mình, cậu có thể chấp nhận việc mình bảo vệ người khác nhưng lại không muốn người khác vì bảo vệ mình mà bị thương. Có lẽ đó là ích kỉ của bản thân Shinichi, thiếu niên ấy vô cùng thiện lương, cũng vô cùng keo kiệt, không muốn cho người khác cơ hội được bảo vệ mình.

"Đừng như vậy, nhóc con, vơ hết đau khổ vào mình như thế, em không cảm thấy gì nhưng có rất nhiều người sẽ đau vì em đấy." Akai Shuichi nắm lấy bàn tay đang run rẩy của thiếu niên, thấp giọng an ủi.

"Tôi không muốn nhìn vẻ mặt đó chút nào đâu, Shinichi." Kuroba Kaito nói, mắt nhìn thẳng vào cặp mắt xinh đẹp đang ngạc nhiên nhìn mình, không hề che giấu mà nở một nụ cười ôn nhu.

"Cảm ơn cậu, Sera-chan." Ran quay lại, chân thành cảm ơn tới cô bạn cùng tuổi ngồi ghế sau, người sau chỉ cười lắc đầu. 

"Thật nguy hiểm, nếu không nhờ Sera thì lớn chuyện rồi." Các cảnh sát ngồi đây vẻ mặt phức tạp nhìn nhau, chung quy đây là lỗi của cảnh sát bọn họ, họ đã quá chủ quan khiến tên tội phạm thành công giết người và suýt hại chết một đứa trẻ.

[Nạn nhân cuối cùng là Waltz đã mất kiên nhẫn khi phải ngồi im nhận sự bảo vệ của cảnh sát Nhật Bản, ông ta quyết định muốn tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp đối đầu với kẻ sát nhân nên đã bí mật đi tới Tokyo.

Sera may mắn đã thoát khỏi nguy hiểm, Ran nói cô sẽ chăm sóc cho Sera, bảo Conan hãy yên tâm về nhà đi. Conan nhìn cô gái đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, ánh mắt lóe lên quyết tâm rồi tạm biệt Ran rời khỏi bệnh viện.

Ran cầm lên một bó hoa, thắc mắc không biết là ai gửi đến, lại gần cửa sổ phòng bệnh liếc mắt xuống dưới, là Okiya Subaru, hắn lên xe và rời đi.

Hôm sau, lúc đội thám tử đến thăm Sera, bọn nhỏ mang bộ mô hình đến nói muốn làm mô hình tháp Bell Tree vừa để làm bài tập hè vừa để mua vui cho Sera, Conan cũng bị ép phải làm cùng, lúc mô hình hoàn thành, nhờ câu nói của Genta, Conan nghĩ ra điều gì đó nhưng chưa chắc chắn. Cậu nhóc nói với mọi người rằng để quên đồ, cần đi lấy rồi cầm ván trượt chạy ra khỏi bệnh viện.

Một nơi nào đó, Okiya Subaru nhìn vào màn hình i-pad, anh ta dường như cũng nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về hướng tháp Bell Tree.

Conan di chuyển trên đường, tay cầm điện thoại nghe tình báo từ phía Jody, nói ra suy đoán của mình, Jody nói Conan đừng làm gì liều lĩnh, họ sẽ tới tháp Bell Tree ngay. Chỉ là không ngờ, nhóm Ran và đội thám tử nhí cũng đang trên đường tới đó.

Dáo dác nhìn quanh tìm kiếm địa điểm quan sát, Conan quyết định chạy lên tầng thượng một tòa nhà, mở lên chế độ nhìn ban đêm của kính mắt, bắt đầu tìm kiếm chung quanh. Quả nhiên thấy Waltz đang ở trong một tòa nhà, cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net