7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: RuniRita

Beta: hosisoramia

[Hôm nay là ngày giới thiệu về con tàu tuyến tính chạy bằng đường dẫn chân không có thể đạt tốc độ 1000km/h, Conan và đội thám tử nhí cùng với Ran được Sonoko mời đến tham gia buổi lễ này. Con tàu tuyến tính cũng được thông báo sẽ cho chạy thử vào ngày khai mạc thế vận hội WSG.

Conan lại chú ý đến trong danh sách những nhà tài trợ chính vừa công bố, có một người đàn ông nước ngoài là cựu đặc vụ FBI.

Bỗng nhiên hội trường mất điện trở nên tối om, Conan cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, một tia sáng lóe lên khiến cậu chú ý. 'Ánh sáng gì vậy?' - "Haibara, xin lỗi nhưng cầm giúp tớ cái ly với." Đưa ly nước cam đang cầm trên tay cho người bên cạnh.

"Em làm gì vậy, Conan-kun?" Conan đang chạy đi tìm thứ ánh sáng đó thì bị ngăn lại bởi Ran, cùng lúc đó điện dự phòng cũng được bật lên.

"Ba!!! Ba ở đâu rồi?" Tiếng Sonoko lo lắng vang lên.

"Có chuyện gì vậy, Sonoko?" Ran và Conan chạy lại hỏi thăm.

"Ran, ba tớ bỗng nhiên biến mất, lúc cúp điện ông ấy còn đứng ngay cạnh tớ, nhưng khi đèn bật lên thì biến mất."

Sonoko chạy sang hỏi một người đàn ông nước ngoài đứng gần đó: "John, chú có thấy ba cháu đâu không? Ông ấy bỗng dưng biến mất sau khi đèn sáng."

Người đàn ông tên John nghe vậy thì mặt biến sắc, lo lắng, hoảng sợ bỏ chạy.

"Edogawa-kun, thời gian mất điện chỉ có nửa phút thôi, đúng chứ?" Haibara bước lại gần đứng song song với cậu bé nói nhỏ.

"Ừm, và trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì không thể thoát khỏi hội trường lớn như này được."

Sau đó, cảnh sát đến hiện trường và cố gắng tìm kiếm chủ tịch Suzuki, nhưng dù đã tìm kiếm khắp nơi vẫn không thể tìm ra chút tung tích nào của ông ấy.

Conan đang nói chuyện cùng nhóm thanh tra Megure, bỗng Genta ngây thơ khiến Conan lóe ra một suy nghĩ, sau đó gợi ý cho cảnh sát việc có thể chủ tịch Suzuki đã bị nhét vào gầm xe đẩy đồ ăn và bị mang đi rồi.

Một lúc sau, nhờ cái mũi thính của Genta, đội thám tử nhí thành công tìm ra vị chủ tịch đang ngất xỉu nằm trong tủ bếp.

Ngày hôm sau ở nhà tiến sĩ Agasa.

"Cậu đang nghĩ tới thứ này đúng không?" Haibara đưa tay ra chạm vào màn hình, phóng to, chỉ vào biểu tượng của thế vận hội.

"Ừm, công ty Suzuki và công ty của nạn nhân bị bắt cóc trước đó, đều là nhà tài trợ chính. Liệu đây có phải là sự ngẫu nhiên không?"

Suy luận của Conan cũng đã truyền đến tai nghe của người đàn ông đang ở nhà Kudo bên cạnh, là Okiya Subaru.]

(Ảo thật đấy, mũi Genta thính thế?)

(Bọn trẻ đôi lúc cũng giúp ích đấy chứ.)

(Cơ mà Conan với Haibara có vẻ ăn ý nhỉ, cô bé tuy mặt lạnh lùng nhưng rất quan tâm đến tiểu thám tử nha.)

Haibara đọc dòng bình luận mà mặt hơi hồng lên, liếc sang Shinichi nói nhỏ: "Đừng có nghĩ nhiều."

[Hôm nay Sonoko mang theo 6 tấm vé tham quan tàu tuyến tính đến, bọn nhỏ hào hứng nhưng lại đang đua đầu vì vé chỉ có 6, căn bản là không đủ. Bác Agasa như mọi lần đưa ra một câu đố cho bọn nhỏ, nhờ có sự gợi ý của Ran và Sonoko thì cũng đã trả lời được.

Mọi người chia tay nhau ra về, Conan lại gần một chiếc xe màu đỏ, tấm kính hạ xuống, là Okiya Subaru. "Tôi đang lái xe định đi dạo quanh đây, em có muốn đi cùng không? Nhóc con!" Giọng nói tuy là hỏi nhưng như có như không mang theo chút dụ dỗ.

"Vâng." Đoán ra nguyên nhân sau đó, Conan vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, trèo lên ghế lái phụ.

"Cả hai nạn nhân bị bắt cóc đều là nhà tài trợ chính của thế vận hội. 15 năm trước cũng đã xảy ra vụ án tương tự, phải không?" Conan nhìn vào điện thoại, nói chuyện với người đàn ông đang lái xe kia.

"Ừm."

"Em biết ngay mà, nên FBI cũng sẽ ra tay hành động đúng không?" Conan nở nụ cười, ánh mắt nhìn lên kính chiếu hậu, một chiếc xe màu trắng đang bám sát theo họ.

"Ánh mắt sắc bén thật đấy." Subaru mỉm cười, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

"Em đã tra cứu thông tin rồi, 15 năm trước tại thế vận hội Boston, các nhà tài trợ hàng đầu cũng lần lượt bị bắt cóc, nạn nhân thứ ba không hiểu sao lại bỏ trốn và bị bắn chết tại nhà ga."

<Lược bỏ đoạn cung cấp thông tin và suy luận>

"Cảm ơn nhé, nhóc con." Okiya Subaru cười ôn nhu, đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc, Conan ngạc nhiên tròn mắt khó hiểu nhìn hắn giống như nhìn một sinh vật lạ.

'Thật đáng yêu, nhóc con.'

Tại nhà của Sera Masumi, cô đang nói chuyện cùng một cô bé khoảng 8, 9 tuổi, nhưng cách xưng hô lại có phần kỳ lạ.

"Masumi, cầm lấy, đây là vé tham quan tàu tuyến tính, mục tiêu cuối sẽ có mặt ở đó." Thanh âm của cô bé kỳ lạ này rất già dặn, thi thoảng lại khụ khụ vì ho khan.

"Đúng là mẹ con có khác. Con vừa nói chuyện với nhóm của Ran, Conan-kun cũng sẽ có mặt ở đó."

"Ý con là cậu bé đó à?"

"A, là anh hai gọi, đợi con chút. Alo, anh Kichi, có gì không? Sao, anh cũng sẽ có ở Nagoya vào hôm đó à? Ok, em biết rồi."]

(Ể, mẹ con ư? có phải tôi quáng gà không, sao nhìn giống đứa trẻ vậy?)

(Kichi? Không phải là người tôi đang nghĩ đến chứ?)

Trên màn hình bỗng thay đổi hình ảnh, kèm theo giải thích của Minh: "Sau đây là một số thông tin cơ bản về những người xuất hiện trong đoạn phim này."

<Mari Sera: Đặc vụ MI6, là mẹ ruột của Akai Shuichi, Haneda Shukichi, Sera Masumi. Nguyên nhân biến thành một đứa trẻ chưa rõ.

Akai Shuichi: Đặc vụ FBI, tay súng bắn tỉa, đang dùng thân phận của Okiya Subaru sống tại nhà của Kudo Shinichi, nguyên nhân chưa rõ.

Haneda Shukichi (tên thật: Akai Shukichi): kỳ thủ Shogi, được biết đến với biệt hiệu 'Danh nhân Taiko'. Em trai Akai Shuichi, anh trai Sera Masumi.

Sera Masumi (tên thật: Akai Masumi): nữ thám tử trung học, cao thủ Triệt quyền đạo, từng là bạn cùng lớp với Mori Ran và Suzuki Sonoko, con út nhà Akai.>

"Gia đình gì kỳ ba thế này?" Thám tử Mori cảm giác đầu óc mình đang quay mòng mòng.

"MI6? Cục tình báo mật sao?" Các cảnh sát ở đây đều cùng dồn về hướng người thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi cạnh Masumi, Mari Sera.

"Không sai." Mari gật đầu, khẽ ho khan 2 tiếng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn phía trước, Masumi thì bất động thanh sắc thẳng người lên, che bớt tầm mắt cho mẹ mình, ánh mắt hiện lên chút lo lắng.

"Akai-san, anh ổn chứ?" Kudo Shinichi quay sang hỏi người bên cạnh, tuy thông tin rất ít nhưng chỉ sợ đây chỉ là một ít công khai sớm.

"Tôi không sao, nhóc con." Nói xong lại theo thói quen đưa tay lên xoa nhẹ tóc thiếu niên, rước lấy một trận bất mãn. "Akai-san, đừng vò đầu em nữa, em không phải trẻ con..."

"Được rồi, nhóc con." Miệng nói vậy nhưng tay vẫn tiếp tục xoa xoa, tóc của nhóc con rất mềm mại đâu, hắn phát hiện ra hắn là bị nghiện cái cảm giác này.

[Bởi, Mori Kogoro cảnh báo có lẽ sẽ có rắc rối trên tàu tuyến tính, nên Conan đã lừa ba đứa nhóc đi xem kịch Yaiba, còn bản thân thì cùng Haibara và Ran theo chân ông bác Mori đến ga Shibahama.

Conan giả vờ va vào ông John, nhân lúc ông ta tới đỡ cậu dậy thì nhanh chóng gắn một máy phát tín hiệu vào gấu áo ông ta.

Conan nhớ lại lúc gặp mặt FBI, cậu đã gợi ý cho họ về việc thủ phạm có liên quan đến tàu tuyến tính, khi biết FBI đã được cho phép nổ súng khi tham gia vụ án, cùng với thông tin Akai Shuichi sẽ tham gia với tư cách tay súng bắn tỉa.

"Không lẽ mọi người định giết thủ phạm ngay khi thấy hắn sao?" Conan sửng sốt.

"Conan-kun, FBI thì sẽ làm theo cách của FBI." Jody lần này trả lời cậu nhóc một cách rất cương quyết.

Conan liên lạc với Akai Shuichi, hai người nói chuyện rất ăn ý, vị vương bài FBI rất nhanh bắt kịp hướng suy nghĩ của tiểu thám tử, Conan cũng giúp hắn điều tra một số chuyện.

Đoàn người ở ga Shibahama được đưa tới bệnh viện gần sân bay để kiểm tra sức khỏe trước khi được lên tàu tham quan, Conan luôn có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình.

Bỗng nhiên trong phòng khám, một làn khói trắng xì mạnh ra thông qua những chiếc máy điều hòa, rất nhanh phủ mờ cả căn phòng, không chỉ vậy, toàn bộ bệnh viện đều xảy ra trường hợp tương tự.

"Ran-neechan, Haibara, Bác Mori, mọi người ở đâu?" Conan cố gắng tìm kiếm chung quanh, bỗng một bàn tay bắt lấy cổ tay cậu, là Haibara.

"Conan, đây không phải một vụ nổ, mà là làm nguội, mau chạy... đi..." Nói xong, cô bé gục xuống sàn nhà, Conan cố gắng lay gọi nhưng chỉ một lúc sau cơ thể bé nhỏ cũng gục xuống.

Conan gắng gượng mang điện thoại ra bấm một dãy số, chỉ kịp ấn nút gọi, đôi mắt dần nhắm nghiền, chiếc điện thoại hiển thị đã kết nối thành công.

"Chuyện gì vậy, nhóc con? Nhóc con, alo?" Đầu dây bên kia, Akai Shuichi trong mặt nạ của Okiya Subaru như đã nhận ra điều chẳng lành, hắn vội vã khởi động xe phóng đi, phía sau, một chiếc xe máy âm thầm đuổi theo.]

(Chà, bắt đầu 'gay' cấn rồi đây.)

(Lại là vẻ mặt ngây thơ nhưng âm thầm gắn máy theo dõi, đáng sợ ghê nha.)

(Trước khi ngất, theo phản xạ gọi cho Akai Shuichi, có gian tình.)

(Là một hủ nữ, thật sự rất muốn chèo thuyền, nhìn Akai-san lo lắng kìa, á a, không chịu nổi mất.)

(Nào nào, lầu trên, Conan mới 7 tuổi, đừng có ship lung tung. Bất quá ta thấy Haibara thực sự lo cho Conan a.)

(Làm ơn đi, hai lầu trên, có thể cho tôi suy nghĩ về vụ án được không? Ship sủng gì?)

"Từ khi nào mà FBI lại dễ dàng hợp tác với một đứa trẻ vậy?" Đây là thắc mắc từ một vị cảnh sát.

"Conan-kun đã giúp chúng tôi phá rất nhiều án kiện, có thể nói cậu bé là người hỗ trợ mà chúng tôi có thể tin tưởng." James nói.

"Cool-kid rất thông minh a." Jody cười, ánh mắt không tự chủ nhìn vào người phụ nữ tóc vàng ngồi gần đó. 'Đúng không? Sharon Vineyard'

[Conan bị Ran lay gọi tỉnh dậy, thám tử Mori hoảng hốt nói ông John đã biến mất, rất may nhờ vào thiết bị theo dõi mà Conan đã gắn lên thông qua mắt kính, Conan vẫn có thể tìm thấy ông ta.

"Chị Ran, nhờ chị chăm sóc cho Haibara nhé, em đi vệ sinh một chút."

Đạp lên ván trượt, Conan phóng đi, tranh thủ cầm điện thoại lên gọi cho Akai Shuichi báo rằng mình đã bình an, vì trên đường tiếng gió quá lớn, nên cậu nhóc không nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm từ người kia. Báo cho Akai biết ông John đã bị bắt cóc và đang được đưa đến sân bay, nói hắn hãy đến đó rồi cúp máy.

"Hửm, rada bị nhiễu?" Chiếc mắt kính bỗng bị nhấp nháy nhiễu loạn, Conan bật người lên nhảy qua nóc một chiếc oto đang đỗ giữa đường, ván trượt rơi xuống thành cầu, rất may cậu nhóc đã tiếp đất thành công, vội vã cầm huy hiệu lên gọi cho Haibara, nhờ cô bé lấy kính dự phòng theo dõi vị trí của John.

"Mà lúc nãy cậu nói làm nguội là sao?" Conan nhận được vị trí từ Haibara đã nhanh chóng báo cho bên Akai.

"Ồ, là thám tử lừng danh nhưng lại không biết làm nguội ư." Haibara châm chọc, vẻ mặt kiêu ngạo, bắt đầu giải thích cho Conan khái niệm về hiện tượng làm nguội.

Akai Shuichi cũng đã tới địa điểm mà Conan thông báo, hắn nhìn thấy có vết xe thắng gấp đi vào một căn nhà kho, lúc bước vào bên trong, một chiếc xe moto từ ngoài cửa phóng lên, chặn trước mặt hắn. Hai người một lớn một nhỏ nhảy xuống xe, người nhỏ hơn nấp sau một cây cột, người kia thì vọt tới tấn công Akai, người này sử dụng triệt quyền đạo rất khá, là Sera Masumi.

Trong lúc hai người đang đánh nhau, một chiếc xe màu đen đã phóng ra chạy thoát, Vì không muốn mất dấu chiếc xe, Akai mạnh tay đẩy lùi kẻ kia, nhưng một thân hình thấp bé từ đâu vọt ra tấn công hắn, tuy thấp bé nhưng ra chiêu chiêu tàn nhẫn, mạnh mẽ. Hai người gần như ngang tài ngang sức, lúc này Masumi nhảy vào tung một cước xoẹt qua má Akai, mặt nạ Okiya Subaru bị một vết rách.

Cũng đúng lúc này Conan đạp ván trượt chạy tới nơi, đoán ra tình hình có vẻ khá tệ, Conan liền gọi Sera đánh lạc hướng cho Akai chạy đi.

Sera dùng moto chở theo Conan tiếp tục tìm kiếm John, hai người tìm thấy ông ta đang hôn mê trong một lùm cỏ ở một bãi đỗ xe.]

(Gì đây, gia đình tương tàn sao?)

(Cả gia đình này ai cũng lợi hại nhỉ.)

(Có vẻ như lúc này họ chưa nhận ra nhau đâu.)

"Thật tình, sao lúc đó không nói ra sớm chứ, bảo sao con lại thua anh ấy." Masumi giận dỗi nói với mẹ mình.

"Đừng quên chính mẹ còn phải che giấu thân phận, Masumi." Mari Sera khẽ gắt lên.

[Conan nhận được tin từ Haibara nói rằng ông Alan cũng đã mất tích, sau đó nhận được điện thoại từ Akai Shuichi nói đã tìm được chiếc xe kia đang đậu ở bãi xe sân bay. Trong đầu Conan bắt đầu suy luận, từng mảnh ghép dần được chắp nối với nhau.

"Akai-san, tình huống anh dự đoán đã xảy ra. Ngay bây giờ hãy đến ga Shin-Nagoya đi."

Bên kia, xé bỏ đi mặt nạ Okiya Subaru, một khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt xanh lục sắc bén lộ ra, đưa tay lên tắt đi máy biến đổi giọng nói ở cổ, thanh âm vốn điềm tĩnh nho nhã trở thành thanh âm đầy ma lực và nam tính. "Ờ! Anh hiểu rồi."]

(A, trai đẹp, các mẹ ơi.)

(Ngầu quá.)

(Okiya Subaru điềm tĩnh nho nhã, Akai Shuichi lạnh lùng nghiêm túc, đều là gu của tôi, của tôi.)

(Giọng nói làm tâm hồn thiếu nữ của tôi xốn xang quá.)

[Conan cũng vội vã cùng Sera đến ga Shin Nagoya, vì để tàu tuyến tính kịp tới lễ khai mạc, nên tàu sẽ không chở ai hết, hành khách sẽ lên tàu Shinkansen để trở về Tokyo.

"Thủ phạm muốn lợi dụng 'Viên đạn xuyên Nhật bản' để giết người, ông Alan có thể đang ở trên tàu tuyến tính." Conan nói với Sera như vậy, bên FBI cũng đã nhận được thông tin của Akai.

Tại ga Shin Nagoya, pháo giấy thả xuống, rất nhiều người tụ tập để được nhìn thấy con tàu tuyến tính tuyệt đẹp này xuất phát, đồng thời lễ khai mạc thế vận hội cũng bắt đầu diễn ra tại sân vận động Olympic, đám đông hò reo đếm ngược 10 giây.

Âm thanh đếm ngược cất lên, không ai để ý đến phía xa, một thân hình nhỏ bé của một đứa trẻ đầu đội mũ bảo hiểm, giày dưới chân phát sáng, từng tia lửa phát ra, một trái bóng như một quả cầu sét bay qua khe hở giữa đám người, phá vỡ một cái khung thép, vọt lên trời nổ tung.

Nhân lúc mọi ánh mắt đổ dồn vào 'bóng pháo hoa' đang nổ rực trên bầu trời, Sera ôm lấy conan nhảy vào tàu, vừa kịp lúc cánh cửa tàu đang đóng lại. Chiếc tàu tuyến tính bắt đầu khởi hành trong tiếng hò reo của người dân.

Cùng lúc đó, tàu Shinkansei cũng đang di chuyển, mỗi một ghế ngồi đều có một màn hình có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong con tàu tuyến tính, bỗng nhiên bóng dáng của Sera và Conan lọt vào khung hình, gây nên hỗn loạn cho các hành khách trên tàu.

"Nếu không tìm thấy Alan trong này, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn khi con tàu dừng lại đấy." Sera khẽ thở dài.

"Sera-chan, chị có ngửi thấy mùi gì không?" Conan hít hít mũi, dường như ngửi thấy mùi gì đó, quay sang hỏi.

Conan tìm thấy chiếc bút của ông Alan dưới sàn, sau đó dùng đồng hồ chiếu tia hồng ngoại, phát hiện ra có vết bánh xe kéo dài, thì ra thuốc tăng lực của ông ấy có chứa chất huỳnh quang, có thể hiện lên trước tia hồng ngoại.

Bên tàu kia, ông bác Mori khép nép xin lỗi với nhân viên đoàn tàu, nhưng vì là buổi thử nghiệm nên con tàu đã được cài đặt cho chạy thẳng đến ga Shibahama.

Tại ga Shin Nagoya, Akai bước tới đứng trên đường ray, đưa tay lên ấn vào tai nghe.

"Alo, sắp được rồi, anh chờ tí nha." Là Conan gọi tới.

"Không, thời điểm đã thích hợp rồi." Vừa nói, hắn vừa cầm khẩu súng trường lên, ánh mắt trở nên sắc bén, con ngươi màu lục nhìn qua ống ngắm, nở một nụ cười tự tin, tay đặt lên cò súng, một viên đạn lóe lên tia đỏ được bắn ra.

"Em hiểu rồi!" Đầu bên kia, Conan gật đầu, ánh mắt tin tưởng.

ĐOÀNG!!! Viên đạn vọt thẳng theo đường ray mà phóng đi.

Con tàu tuyến tính đã đi vào đường hầm, lúc này Conan vẫn đang vừa nghe điện thoại vừa đi lên tìm kiếm.

"Conan-kun, vừa nãy là tiếng súng phải không?" Sera gọi lại Conan, tra hỏi. "Đó là tiếng súng trường bắn tỉa. Từ nãy đến giờ em đang làm chuyện gì với ai thế?"

"Yên tâm đi, anh ấy là đồng minh đó." Conan không quay đầu lại, chỉ trả lời và tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Mọi chuyện còn lại, nhờ vào em đấy, nhóc con."

"Khoan đã, em muốn nhờ anh giúp một việc nữa."

"Hiểu rồi, cứ gửi thông tin danh sách qua cho tôi đi."]

(Hai người này lại định làm gì?)

(A, lại là cú đá bóng đó, mỗi lần nhìn là lại thấy kích thích.)

(Cmn, quả bóng đó mà đập vào người chắc về chầu ông bà.)

(Viên đạn đỏ? Thì ra tiêu đề nói về viên đạn này à?)

(Khó hiểu quá, bắn viên đạn đó để làm gì?)

(Ê, vụ này hình như tôi có nghe nói qua nè. Đó là chuyến khởi hành đầu tiên cũng là cuối cùng của con tàu tuyến tính đó.)

(Conan và đặc vụ FBI có vẻ rất hiểu nhau nha, hợp tác quá ăn ý, Conan cũng rất tin tưởng vào hắn.)

(Vẻ mặt tự tin của Akai-san ngầu quá, xin lỗi nhưng Akai-san có bạn gái chưa?)

(Lầu trên mau tỉnh lại đi.)

"Tại sao Conan lại có thể dính dáng đến FBI được nhỉ?" Thanh tra Megure khó hiểu.

"Dù là một đứa bé thông minh, nhưng để dính dáng đến FBI có phải là quá sớm không?"

"Tôi nhớ, vụ này Conan không bị thương quá nặng thì phải. Cả hai đứa trẻ chỉ bị xây xước ngoài da." Cảnh sát Shiratori chống cằm, nhớ lại hôm đó, nói ra một câu như vậy.

Có vài người thở phào nhẹ nhõm, lần nào cũng bị thương thì quả thực nên mang Conan trói vào chứ không thì quá nguy hiểm rồi.

[Trên tàu Shinkansei, Haibara cầm lên điện thoại đọc một tin nhắn vừa được gửi đến, nở một nụ cười mỉm, đưa tay lên làm bộ đổ lon nước ép xuống sàn, nhân lúc đó cướp lấy tờ giấy trên tay ông bác, chạy ra khỏi khoang tàu.

"Thật là, lúc nào cũng nhờ mình." Haibara chép miệng một cái, bắt đầu hành động.

Bên kia Conan cũng đã tìm thấy nạn nhân mất tích - Alan, trong một chiếc vali, hình ảnh này đã đều được truyền tới bên tàu Shingenkai, trong lúc mọi người đang bối rối thì thanh âm của Conan vang lên, Haibara đang cầm trên tay chiếc huy hiệu thám tử, mở volume lên cao nhất.

"Mọi người ơi nghe nè. Ông John và ông Alan đều bị bắt cóc cùng lúc ở sân bay khi xảy ra sự cố."

"Cái gì?" Mori Kogoro ngạc nhiên quát lên.

"Tuy ông Alan không nhìn rõ mặt thủ phạm, nhưng mọi người đừng lo, chúng tôi đã biết hung thủ là ai rồi. Trước đó thì phải để Conan-kun xác nhận lại một chuyện đã." Sera nhìn vẻ mặt hơi hốt hoảng của Conan như biết được điều gì, khóe môi nở một nụ cười hiểu rõ.

Conan mang điện thoại ra, bắt đầu bấm số gọi cho ai đó: "Nhờ cô đó." Đầu dây bên kia, là Jody, cô ấy ừ một tiếng, bắt đầu thao tác trên laptop.

Cùng lúc, điện thoại của tất cả hành khách cũng như nhân viên có mặt trên tàu đều nhận được điện thoại gọi đến.

"Chúng tôi đang gọi cho tất cả mọi người đó, tuy nhiên có duy nhất một người không được gọi đến." Có tiếng bước chân lại gần, tiếng bước chân dừng lại ngay sau cánh cửa mà ba người đang đứng.

"Có phải vậy không? Ishihara Makoto-san." Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ đứng ngoài nở một nụ cười nguy hiểm.

Tất cả trên tàu Shingankei đều sửng sốt, Ishihara Makoto là một trong những người chủ trì của lễ ra mắt con tàu tuyến tính.

"Điện thoại của cô không có sóng đúng không? Bởi vì nó bị nhiễu bởi máy MRI khi xảy ra quá trình làm nguội. Và người đã gây ra sự cố ở bệnh viện chính là cô, Makoto-san." Conan đanh thép chất vấn, đưa ra lập luận chắc chắn, cậu muốn từng bước lật tẩy âm mưu của cô ta. "Nếu đảo ngược các kí tự trong tên của cô, ta sẽ có một cái tên khác, là tên của kẻ đã nổ súng giết người 15 năm trước. Đến tận lúc này cô vẫn không thể vứt bỏ cái tên của người cha vô tội đó đúng không?"

Từng tiếng lập luận của đứa trẻ như những nhát dao cứa vào lòng Makoto, cô ta tiến lại gần, móc từ túi áo ra một khẩu súng, giơ nó về phía Alan, hét lớn đầy giận dữ: "Tên Alan kia!!!"

"Maiko?" Ông Alan gọi lên một cái tên.

"Ồ, ông vẫn nhớ đến cái tên đó à? Đúng, đây là mẫu súng lục giống với 15 năm trước đấy." Makoto cầm súng, liên tục nói về người cha vô tội của mình, cô ấy hận FBI vì dù cô ấy là nhân chứng nhưng họ vẫn bắt cha cô, điều này đã khiến mẹ cô ấy vì quá sốc mà qua đời ngay sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net