9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: RuniRita

Beta: hosisoramia

Kudo Shinichi đi học với hai tròng mắt thâm quầng, nửa đêm tỉnh dậy vì ác mộng, tái phát di chứng, sau đó lại mất cả tiếng để dọn dẹp mớ hỗn độn cùng với các vết máu, cậu có chút choáng đầu.

Lắc lắc đầu. 'Không, quan trọng không phải cái này... Vì sao mà mọi người lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như này?' Trực giác của thiếu niên nhanh chóng nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về đây, được rồi, dù cậu biết cậu khá có danh tiếng, nhưng cũng chưa đến mức này a.

Hôm nay trường học rất im ắng, Shinichi nghi hoặc đứng ngoài cửa lớp, bên trong cực kỳ yên tĩnh, một cỗ dự cảm không tốt nảy sinh trong lòng. Đẩy cửa phòng học ra, trong phòng đã ngồi đầy người, khi thiếu niên vừa xuất hiện sau cánh cửa, các bạn học đồng loạt đứng dậy, chỉnh tề cúi đầu, đồng thanh: "Cảm ơn cậu, Kudo Shinichi!!!"

"Hả? Này..." Kudo Shinichi hoảng hốt. "Các cậu có chuyện gì thế?"

"Cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm." Lớp trưởng đứng ra, nói lớn, ánh mắt bày tỏ biết ơn sâu sắc.

Bên ngoài cửa lớp cũng đã đứng đầy người, là các học sinh cùng ban hoặc khóa dưới, từng tràng vỗ tay vang lên mọi ngóc ngách trường học, bọn họ đều dành cho thiếu niên ánh mắt ngưỡng mộ và biết ơn.

Kudo Shinichi đứng hình mất một lúc, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, thở dài bất đắc dĩ nói: "Mọi người... biết hết rồi ư?"

"Đúng vậy, bọn mình đều biết hết rồi, Edogawa Conan chính là Kudo Shinichi, chính là cậu." Mori Ran bước ra trả lời, cô cúi mặt xuống khiến Shinichi không nhìn rõ được vẻ mặt.

'Sẽ nổi giận sao?' Shinichi hơi suy nghĩ, dù sao cậu cũng đã lừa gạt cô ấy lâu như thế.

"Xin lỗi cậu, Shinichi." Mori Ran nói, giọng nói tràn ngập tự trách. "Tớ đã biết việc cậu lừa gạt mọi người lâu như vậy cũng là có nỗi khổ tâm riêng, cậu còn luôn bên cạnh bảo vệ bọn tớ, vậy mà tớ lại luôn gây thêm phiền phức cho cậu..."

"Tớ cũng xin lỗi, lúc cậu đang giúp đỡ, bảo vệ mọi người, tớ còn trách mắng cậu ngay trước mặt cậu. Thật sự rất xin lỗi và cảm ơn cậu." Suzuki Sonoko cũng bước ra, khom lưng trước mặt thiếu niên.

Kudo Shinichi lắc đầu, ánh mắt nhu hòa, giọng nói dịu dàng vang lên: "Không cần xin lỗi, mọi người phản ứng như vậy là rất bình thường, hơn nữa... chúng ta là bạn mà, đúng không?"

"Thám tử-kun, sau này có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, đừng luôn gánh vác một mình như vậy." Kuroba Kaito đặt tay lên vai Shinichi, xoay cổ tay biến ra một đóa hoa hồng xanh, cắm lên túi áo trước ngực thiếu niên, ánh mắt liếc xuống bàn tay của cậu, nhăn mặt. "Trước đó... đến phòng y tế băng bó vết thương cẩn thận chút đi." 

Kaito nắm lấy cổ tay của Shinichi, kéo đi, các bạn học cũng nhận ra bàn tay đang dán băng cá nhân của Kudo Shinichi, vội vàng tránh ra cho hai người họ một con đường.

Trong phòng y tế, nữ bác sĩ bỏ đi mấy miếng băng dán, từng vết cắt vẫn đang rướm máu lộ ra, ánh mắt có chút đau lòng, cẩn thận sát trùng và băng bó lại, khẽ thở dài trong lòng khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu niên đối diện, quả nhiên là mặt không biến sắc thám tử lừng danh a.

Cảm ơn bác sĩ, hai thiếu niên trở lại lớp học, vì đã bắt đầu vào học nên hành lang vắng hoe không một bóng người. Kaito nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu niên đi bên cạnh, ánh mắt tràn ngập tức giận, xoay người đẩy người kia lại sát tường, hai tay chống lên tường chặn lại đường thoát của cậu.

"Kaito?" Kudo Shinichi giật mình vì hành động của cậu bạn thân, cặp mắt xanh lam xinh đẹp nghi hoặc nhìn hắn, đang muốn lên tiếng thì lời nói như nghẹn trong cổ họng. 'Vẻ mặt đó là sao?'

Đó là vẻ mặt mà Kudo Shinichi chưa bao giờ nhìn thấy: tức giận, đau lòng, bất lực... 'Tại sao cậu lại có vẻ mặt đó? Kaito?'

"Kudo Shinichi..." Đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ và tên của cậu như thế. "Sau này đừng một mình im lặng gánh vác tất cả mọi thứ như thế, dù cậu luôn nghĩ phải bảo vệ tất cả mọi người... nhưng còn cậu thì sao? Cậu không biết rằng, có rất nhiều người sẽ đau khổ nếu cậu gặp nạn ư?" Kaito cúi đầu xuống, nặng nề nói, thanh âm run rẩy.

"Kaito..." Lam mâu hạ xuống, ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng nhìn thiếu niên bằng tuổi mình, Kudo Shinichi là một thiếu niên kiêu ngạo, dù biết bản thân gây nên đau khổ cho người thân, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo chấp niệm đã in sâu vào tiềm thức của cậu ấy. Nhưng, đây là lần đầu tiên có người nói thẳng điều đó ra trước mặt cậu, giống như một hồi chuông cảnh tỉnh gõ vào trái tim của thiếu niên 17 tuổi.

"Kaito, xin...!!!" Lam mâu mở to, kinh ngạc nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt, một cảm giác mát lạnh đặt lên môi cậu, khiến lời nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã phải im bặt. 

Một nụ hôn đặt lên đôi môi đang hé mở, nhẹ nhàng mơn trớn, Kaito đang hưởng thụ vị ngọt từ chiếc miệng mềm mại, chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng tách ra khỏi môi người kia, hoảng hốt: 'Chết rồi... mình đang làm trò gì thế này?' Chỉ trong một thoáng thất thần, hắn đã phạm phải sai lầm lớn mất rồi.

"A... Shinichi... xin lỗi, tớ có thể giải thích..." Kuroba Kaito cuống cuồng muốn giải thích, nhưng nhìn thiếu niên đứng trước mặt, im lặng.

Chỉ thấy, thiếu niên đưa tay lên che miệng, cả khuôn mặt hồng thấu. "Kaito... cậu..." Đẩy mạnh hắn ra, vội vàng chạy đi. 

Kinh ngạc nhìn bóng lưng thiếu niên chạy vội, lại thấy vành tai của Shinichi nhuộm lên màu đỏ ửng, Kaito nở một nụ cười gian xảo của đạo tặc 'KID': "Có vẻ, cậu cũng không ghét nó nhỉ, Shinichi?" Đưa tay lên chạm vào môi, cảm giác mềm mại đó như còn vương vấn lại. 'Đáng yêu thật đấy.'

Buổi chiều tan học, Kuroba Kaito cẩn thận đi bên cạnh Shinichi, hắn có chút hối hận hành vi của hắn lúc sáng đấy.

"... Cậu... Thôi bỏ đi..." Shinichi thở dài, tự an ủi mình nụ hôn đó chỉ là 'tai nạn' thôi, đành lên tiếng cắt đứt sự im lặng giữa hai người. "Nói đi cũng phải nói lại, có vẻ không gian kia có ý định công khai thân phận của tất cả mọi người, hẳn là đạo tặc KID cũng sẽ được tiết lộ ra ngoài ánh sáng."

Kuroba Kaito trầm trọng gật đầu, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này và đang cố gắng chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó.

"Đừng lo lắng." Shinichi liếc mắt nhìn vẻ mặt của Kaito, nở một nụ cười. "Còn có tớ mà, với lại tớ tin là sau khi hiểu rõ nguyên do, bọn họ sẽ thông cảm được cho cậu thôi. Dù sao thì, đạo tặc KID không phải người xấu nha."

Nghe Shinichi an ủi, Kuroba Kaito trở nên yên lòng, choàng tay lên vai thiếu niên, bắt đầu trêu chọc người kia: "Tôi tin tưởng vào cậu nha, đến lúc đó, thám tử-kun có thể phải bảo vệ tôi đó." Sau đó thích thú nhìn hai má đang dần phớt hồng của thiếu niên, thám tử-kun của hắn quả thực đáng yêu chết mất.

Mở cửa bước vào nhà, Shinichi ngạc nhiên nhìn hai người đáng lẽ ra không nên xuất hiện tại đây. "Ba, mẹ? Sao hai người lại ở đây?" Chủ nhân của căn nhà này trở về là chuyện bình thường, nhưng hai vị này quanh năm suốt tháng ở bên L.A, hiếm khi nào không nói trước mà trở về như này.

"Chúng ta sẽ ở lại Tokyo một thời gian. Sao? Không chào đón chúng ta hả?" Kudo Yusaku hỏi ngược lại.

"Không phải hai người định đi Thụy Sỹ du lịch sao?" Kudo Shinichi trợn mắt, rõ ràng là hai ngày trước, cặp vợ chồng 'son' này còn nhắn tin cho cậu, báo là chuẩn bị đi Thụy Sỹ vui chơi một đoạn thời gian a.

"Tạm thời không thích đi nữa nha." Cựu diễn viên Fujimine Yukiko thiếu chút nữa thì diễn hỏng, suýt nữa không nhịn được bật khóc. Đi chơi? Con trai họ, Kudo Shinichi đang cần được chăm sóc, họ sao có thể đi chơi được chứ.

Cho rằng phụ mẫu mình lại nổi hứng tùy tiện như mọi khi, Shinichi bất đắc dĩ thở dài nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa, đi lên phòng thay đồ.

Thiếu niên không biết, thật ra trong lúc cậu còn ở trường học, hai vị phụ mẫu vừa từ sân bay trở về đã chạy sang nhà tiến sĩ hàng xóm, hỏi han tình hình về cậu con trai, đồng thời xin một ít thuốc. Nữ khoa học gia thấy có người hỗ trợ trông nom cho vị thám tử lừng danh, cực kì tình nguyện, đưa cho hai người một đống thuốc đặc chế. Kudo Yukiko mang về cất ở quanh nhà, mỗi nơi một ít, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống đột phát nào.

Buổi tối, Yukiko xắn tay lên vào bếp, cô âm thầm quyết định phải vỗ béo cho Shinichi, nhớ tới thân hình gầy gò đó, khóe mắt cô lại trở nên chua xót.

Hôm nay, Akai Shuichi cũng đột nhiên trở về, Kudo Yukiko vui vẻ chào đón hắn, nữ diễn viên xinh đẹp này luôn dành rất nhiều hảo cảm cho các anh chàng đẹp trai, đặc biệt là người đối xử tốt với con trai của mình.

"Yukiko-san, buổi tối tốt lành, Shinichi đâu?" Không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia, Akai Shuichi hỏi.

"Shin-chan đang trên phòng, có lẽ là ngủ quên rồi, cậu lên gọi nó xuống ăn tối giúp tôi nhé." Kudo Yukiko liếc mắt nhìn khuôn mặt điển trai lạnh lùng của hắn, cười nói.

Akai gật đầu, xách theo túi đồ bước lên cầu thang, sau đêm qua, hắn đã nhanh chóng hoàn thành nốt công việc rồi bay về Tokyo ngay, cốt yếu là muốn gặp nhóc con của hắn. Nhớ lại những hình ảnh kia, một cỗ đau lòng khôn nguôi thổi bùng lên trong lồng ngực, có lẽ hắn nên gác công vụ lại một thời gian, xin nghỉ phép cũng không tồi.

Mở cửa phòng, bước vào trong, cặp mắt màu lục ánh lên vẻ ôn nhu nhìn cảnh tượng trước mắt. Kudo Shinichi đang ngồi tựa trên ghế bành, hai mắt nhắm chặt, hơi thở bình ổn, quyển sách dày cộp có chút hỗn loạn rơi trên đùi thiếu niên, có lẽ là đã ngủ gật khi đang đọc sách.

Nhẹ nhàng bước tới, cầm quyển sách đặt lên bàn, có thể do đang ở nhà nên thiếu niên đã buông lỏng cảnh giác, có người lại gần mà vẫn ngủ ngon như vậy, Akai Shuichi lắc đầu. Đưa tay vén lên vài sợi tóc lòa xòa trên trán thiếu niên, hắn dựa sát người lại gần, nhẹ giọng gọi: "Nhóc con."

Lam mâu mở ra, ánh mắt lóe lên cảnh giác và lo sợ, nhưng nhận ra người trước mặt thì bình tĩnh lại, chớp chớp đôi mắt hỏi người đứng trước mặt: "Akai-san? Anh về khi nào vậy?"

"Vừa mới, Yukiko-san gọi em xuống ăn tối đấy." Hắn ngắn gọn trả lời, Kudo Shinichi đã quen với kiểu kiệm lời này của hắn, không để ý ừ một tiếng, đứng dậy muốn bước ra khỏi phòng. Bất chợt, tầm mắt chuyển đen, cơ thể thiếu niên có có chút choáng khẽ lảo đảo, cũng may có Akai Shuichi đứng cạnh kịp thời đỡ lại, nếu không có lẽ cậu đã ngã xuống rồi.

"Nhóc con, không sao chứ?" Akai Shuichi tay vòng qua eo thiếu niên, cảm nhận cơ thể gầy gò của cậu, lông mày khẽ nhíu, cả cái cách phản ứng lúc tỉnh lại nữa, điều này có chút không ổn lắm.

"Em không sao, có lẽ do đứng dậy đột ngột quá nên hơi choáng chút." Shinichi lắc mạnh đầu để lấy lại tỉnh táo. "Xuống ăn tối thôi, bọn họ có lẽ đang đợi đấy."

Sau bữa tối, Kudo Shinichi tay chống cằm, thở dài, có chút nghi hoặc nhìn bà mẹ trẻ của mình cùng ông anh thuê nhà thân thiết cùng nhau dọn dẹp. "Hai người thân nhau quá nhỉ?"

"Hửm?" Yukiko 'bà mẹ trẻ' mặt đầy hỏi chấm quay lại, sau đó nở nụ cười mê trai, vỗ vai Akai Shuichi 'ông anh thuê nhà'. "Shin-chan không thấy Shuichi rất đẹp trai và dịu dàng sao?"

Nhìn dáng vẻ phạm hoa si của mẹ mình, bất đắc dĩ quay sang nhìn Kudo Yusaku: "Thật không hiểu sao ba lại chịu đựng được mẹ... Ui da!!!" Một quả đấm cốp phát hạ xuống đầu cậu, Shinichi ôm đầu, giả bộ đau đớn, le lưỡi nhìn khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của mẹ mình.

Nhìn hai mẹ con Kudo trêu chọc nhau, hai người còn lại đều bất đắc dĩ thở dài, nhưng nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của thiếu niên, họ cũng yên tâm phần nào. 

Đêm đến, Kudo Shinichi mở mắt ra, phát hiện mình đang ở nơi quen thuộc, lại tới không gian rạp phim rồi. 

"Hoan nghênh các vị trở lại với rạp chiếu phim của Thiên Đạo, ngày hôm nay mời các vị giải mã bí ẩn về thân phận của Haibara Ai và Đạo tặc KID." Như thường lệ, Minh chào đón họ bằng câu nói quen thuộc, đồng thời tung ra một tràng bom khiến mọi người xôn xao.

(Haibara-san? Kaito KID?)

(KID-sama?)

(Tôi rất tò mò về cô bé Haibara, có chút thấy giống Conan-kun.)

(Chúng ta sẽ được thấy mặt thật của KID thật hả, rất tò mò nha.)

Kudo Shinichi lo lắng nhìn sang Haibara, hai tay cô bé nắm chặt, cơ thể hơi run rẩy, vẻ mặt bất an và lo lắng, khẽ thở dài trong lòng, hai mắt theo dõi màn ảnh bắt đầu phát sáng.

[Trong một căn phòng nghiên cứu chứa đầy các dụng cụ hóa học, một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, trên người khoác một chiếc áo blouse trắng. Cặp mắt lạnh nhạt nhìn xuống tập tài liệu trên tay mình, một bản danh sách những người đã dùng qua loại thuốc mới được nghiên cứu, hình ảnh phóng lớn, mỗi bức ảnh chân dung đều ghi nhận tử vong. Trong đó có ảnh của thám tử trung học Kudo Shinichi, ô xác nhận tử vong vẫn còn trống, thiếu nữ đặt bút xuống ghi lên hai chữ tử vong, sau đó ký xuống tên của mình.

Haibara Ai tên thật Miyano Shiho, danh hiệu trong tổ chức Sherry. Cha mẹ qua đời sau, kế thừa công trình nghiên cứu của họ, tiến hành nghiên cứu loại thuốc độc mới. APTX-4869 - loại độc dược kiểu mới do cha mẹ Miyano Shiho chế xuất, chưa từng thử nghiệm trên cơ thể người, đó là loại thuốc đã khiến Kudo Shinichi bị teo nhỏ, thám tử thiếu niên chính là người đầu tiên bị hạ độc, sau đó, cô đã tiến hành cải thiện lại nó. 

Miyano Akemi, chị gái của thiếu nữ, vì muốn bảo vệ em gái mà phản bội lại tổ chức, sau bị Gin giết người diệt khẩu, bởi Miyano Shiho còn có tác dụng, liền đem cô nhốt vào hầm tối. Mất đi toàn bộ người nhà, thiếu nữ muốn tự sát nên đã uống vào APTX-4869, cơ thể cũng giống Kudo Shinichi bị teo nhỏ, nhờ đó thoát khỏi còng sắt, chui vào ống thông khí, chạy trốn.

Chạy đến trước cửa nhà Kudo Shinichi bị ngất xỉu vì kiệt sức, được tiến sĩ Agasa phát hiện ra, đưa về chăm sóc, sau đó ở lại tại nhà bác tiến sĩ, lấy tên giả Haibara Ai, giống Edogawa Conan trở thành một học sinh của trường tiểu học Teitan.

Thiếu nữ gặp gỡ và làm thân với đội thám tử nhí, mấy đứa trẻ mang đến ấm áp và cảm giác lạ lẫm đã khiến cô gái mở lòng, dần hòa nhập với bọn họ, trở thành một phần của đội thám tử nhí, bù đắp tuổi thơ đã mất sống một cuộc sống mới.

Thiếu nữ trong tay giơ lên một con mèo nhỏ, nở một nụ cười hồn nhiên và hạnh phúc, ánh mắt mang theo hi vọng và hướng tới.

Vì từng trong tổ chức, đối với 'khí tức' của tổ chức cực kỳ mẫn cảm, mỗi lần cảm nhận được thành viên của tổ chức xung quanh, cơ thể run rẩy, lo sợ, gắt gao núp sau lưng Edogawa Conan.

Haibara Ai những lúc ở một mình đều cảm thấy bất an, lo sợ bị tổ chức truy sát vì đã phản bội lại tổ chức, lại không nhịn được mà gọi điện thoại về cho chị gái chỉ để được nghe lại ghi âm giọng nói của chị mình.

Nữ khoa học gia đứng bên cạnh vị thám tử lừng danh, nỗ lực khắc phục hoảng sợ, trợ giúp thiếu niên cung cấp tình báo về tổ chức, trợ giúp tiểu thám tử phá án, trở thành người hỗ trợ đắc lực nhất của Edogawa Conan.]

(Chẳng trách mà Haibara lợi hại như vậy, trông rất thành thục không giống một đứa trẻ.)

(Cũng là một đứa trẻ đáng thương a.)

(Xem ra mấy đứa trẻ mang đến cho cô bé rất nhiều ấm áp.)

(Mấy đứa trẻ cũng đã làm được một chuyện tốt a.)

(Khó trách Haibara với Conan hiểu ý nhau như vậy.)

Haibara nhìn màn ảnh từng đoạn video được phát ra, có chút hoảng hốt, hơi cúi đầu, chờ đợi chất vấn và trách móc, nhưng trước mắt cô bỗng bị tối đi, ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt màu lam, giật mình. Kudo Shinichi đã đứng dậy, rời khỏi ghế từ lúc nào, thiếu niên ngồi quỳ một chân xuống trước mặt Haibara, một tay đưa lên nắm lấy bả vai run rẩy của cô bé, mỉm cười. "Không sao đâu, Haibara. Nhìn kìa." Chỉ tay về phía sau, ý bảo cô quay đầu lại.

"Oa, Ai-chan thật lợi hại, cậu là một nhà khoa học sao?" Ayumi ánh mắt tràn đầy sùng bái, lấp lánh nhìn Haibara. "Ai-chan, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt, đúng không?"

Haibara ngạc nhiên nhìn mấy đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ, sùng bái, không có một chút thể hiện ra căm ghét, sợ hãi. Trong lòng giống như được sưởi ấm, tựa như mùa xuân đến hòa tan băng tuyết, tràn lan khắp cơ thể lạnh giá của cô.

"Tất nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn thân, Ayumi-chan." Haibara nở một nụ cười ấm áp, nếu như nghĩ lại thì sống trong hình hài một đứa trẻ cũng không phải một việc xấu. Chí ít đối với Miyano Shiho, cô đã chân chính trải nghiệm tuổi thơ, cũng chân chính có nhiều bạn tốt, có một người bác tiến sĩ luôn coi cô như cháu gái, cũng như có cho mình ánh sáng cứu rỗi - Kudo Shinichi.

"Cậu thấy chưa? Miyano Shiho đã không phải Sherry, tổ chức cũng đã không còn, Miyano Shiho đang sống dưới ánh mặt trời nha." Kudo Shinichi ôn nhu nhìn cô, nhẹ giọng nói, thanh âm ấm áp làm trong lòng thiếu nữ như tỉnh ra.

Đúng vậy, Miyano Shiho đã thoát khỏi bóng tối, được tắm rửa dưới ánh mặt trời, cô đã được trao cho sinh mạng mới, cô là Haibara Ai. Khóe môi tràn ra một nụ cười hạnh phúc, đối với thiếu niên nói: "Cảm ơn." Lại lặng lẽ bổ sung 'Ánh sáng của tôi.'

[Đồng hồ bom đếm ngược, Haibara Ai ngồi trên xe bus, ánh mắt tuyệt vọng nghĩ: 'Đúng rồi, đây là cách tốt nhất. Coi như thoát được, lúc khai khẩu cung vẫn sẽ phải đối mặt với cô ta. Có lẽ, mình nên biến mất, nếu vậy chuyện mình liên quan đến tổ chức cũng sẽ biến mất. Ha ha, ngay từ lúc trốn chạy khỏi tổ chức, mình đã luôn rõ ràng, trên thế giới này căn bản không có chỗ dung thân cho mình. Em rất ngu ngốc, đúng không? Chị?' Thiếu nữ tuổi mười tám, tuyệt vọng mà nghĩ như vậy, trong mắt ánh lên vẻ giải thoát nhưng cũng tràn ngập đau thương.

Bàn tay nhỏ bé gỡ xuống bình cứu hỏa, dùng sức ném vào cửa kính phía sau tạo thành từng vết nứt. Nho nhỏ Conan chạy tới kéo tay Haibara chạy đi, trùm mũ áo lên đầu cô bé, dùng cơ thể nhỏ bé che chở ôm lấy cô, va vỡ tấm kính thủy tinh xông ra ngoài. Phía sau, bom nổ mạnh. Edogawa nhận lấy phần lớn xung kích từ quả bom, lại dùng lưng mình ngã xuống mặt đất, chịu đựng toàn bộ va chạm đau đớn.

Edogawa Conan nói với cảnh sát Takagi rằng Haibara bị thương, nói để cho bốn người bạn đi bệnh viện, khai báo khẩu cung để mình làm là được rồi. Hóa ra tiểu thám tử đã âm thầm theo dõi vẻ mặt của Haibara và đoán ra suy nghĩ của cô bé.

"Không cần trốn tránh vận mệnh của mình, Haibara. Trốn tránh là vô dụng." Thiếu niên thanh âm trầm ổn, nhưng lời nói lại vô cùng khẳng định, gật đầu với cảnh sát Takagi, ánh mắt theo dõi bọn trẻ lên xe rời đi, mới quay lại cùng Takagi đi lấy lời khai.

Trên xe, nhìn trên đùi Haibara toàn là máu, ba đứa trẻ lo lắng hỏi bạn mình có sao không, Haibara cười trả lời: "Tớ không sao... Đây không phải máu của tớ." Đây là máu của thiếu niên kia, người đã liều mạng đưa cô ra khỏi vụ nổ, cũng che giấu cho cô rời khỏi hiện trường vụ án. Một tia ánh nắng xuyên qua cửa kính hắt vào trong xe, chiếu sáng lên người ba đứa trẻ, cũng chiếu sáng tâm hồn của Haibara Ai. 

Edogawa Conan cùng Jody-sensei nói lên một chút suy luận, trong lúc chờ đợi cảnh sát lấy lời khai của các vị hành khách có trên xe bus.

"A, tới lượt chúng ta rồi, đi thôi Jody-sensei." Conan nhắc nhở, Jody lại ái ngại mà nhìn thiếu niên: "Cô thấy em cũng có vẻ bị thương đấy. Không sao chứ?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Conan theo thói quen che giấu đi chuyện mình bị thương, cười nói. 

Một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của thiếu niên, cơn đau đột ngột khiến cậu không nhịn được thống khổ thét lên, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bác sĩ Araide một tay nắm lấy cổ tay Conan, tay kia cầm tay áo vén lên, lộ ra cánh tay ướt đẫm máu đỏ. "Đây mà là không có chuyện gì sao? Anh biết ngay là em bị thương không nhẹ đâu. Em cái thằng nhóc này quá là cứng đầu rồi." Bác sĩ Araide cau mày trách mắng đứa trẻ, hình tượng dịu dàng, ôn nhu của anh ta trong lòng Jody cứ như vậy mà sụp đổ.

"Bác sĩ Araide, em..." Conan thanh âm yếu ớt, cẩn thận dò hỏi liền bị không lưu tình cắt ngang. "Muốn đi lấy lời khai cũng phải chờ băng bó vết thương đã rồi nói sau." Araide ngữ khí chắc chắn, không khoan nhượng, hài lòng nhìn đứa trẻ ỉu xìu cam chịu.]

(Trong tình cảnh đó, suy nghĩ như vậy là cũng bình thường, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi a.)

(Kudo-kun quả nhiên rất dịu dàng.)

(Oa, hành động bảo vệ, che chở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net