4k lược đọc ăn mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: DreamyWilliam

Chú ý: cốt chuyện như cái đb, văn phong như cứk, có cái có thịt cái ăn chay (tùy hứng của tác giả).

Với lại nhiều người chắc đọc không hiểu tôi đang viết gì đâu;-;

_____________

KokoInuiTaijuTake
[Hắc long đời mới tổng trưởng]

Cảnh báo: Ăn chay, Koko góc nhìn

(1)

"Hạ cái gì vui đùa vậy?"

Tôi dùng cặp mắt tràn đầy nghi hoặc của chính mình nhìn sang một trong số những người bạn thân cận nhất đời tôi, Inui Seishu và vị tổng trưởng hắc long mà tôi đã nguyện trung thành, Shiba Taijū, còn có, một vị tóc vàng trông không cách biệt lắm về tuổi tác với tôi, hình như kêu Hanagaki Takemichi.

"Inupi? Tổng trưởng? hai người đang nghĩ cái gì vậy?" Tôi hoang man nhìn hai người bọn họ, vì cái gì muốn đổi tổng trưởng hắc long? Vì cái gì tổng trưởng mới lại là một kẻ nhìn trông yếu đuối tới mức tôi cảm tưởng 1 đấm của mình thôi cũng đủ để hạ đo ván cậu ta? Vì cái gì?

Thế mà đáp lại sự nghi hoặc sâu trong tâm trí tôi, Inupi chỉ hạ đúng một câu:"Koko, cậu không thấy cậu ta dễ thương à?"

Dễ thương là cái gì câu trả lời a??! Đầu cậu phải chăn bị úng nước rồi hả?? Inupi!??

Tôi tuyệt vong quay sang vị tổng trưởng đáng kính của mình, cầu mong nhận lại một chút giải thích dù chỉ là qua ánh mắt, thế nhưng Taiju chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ tán thành với Inui, tay còn không quên nhéo trụ đôi má to tròn của người thiếu niên tóc vàng.

Lần đầu tiên trong đời, Kokonoi Hajime cảm thấy nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết.

(2)

"Vì cái gì lại là tôi đi với cậu a?"

Tôi khó chịu liếc mắt nhìn cậu thiếu niên tóc vàng hay bây giờ là tổng trưởng của tôi, cảm nhận được sự oán hận sớm đã hóa thành thực thể, cậu thiếu niên đó chỉ là miễn cưỡng cười với tôi một chút sau đó là từ từ rời đi xa, cách tôi khoảng 5m có hơn.

Thật đáng ghét! Thật khó chịu!

Tôi như thế mà oán giận, cảm giác khi dưới cơ một kẻ đáng ra là yếu hơn bản thân gấp vạn lần thật sự mang đến cho tôi rất nhiều không khỏe, a a a, Inupi a! Cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ?!

Cuối cùng cuộc đi mua đồ bất đắc dĩ này kết thúc trong không vui...

(3)

"Uy! Uy! Takemichi, đã là tổng trưởng tới nói phải có trách nhiệm đi chứ! Tại sao lại kiều ban chạy ra đây thế này!?"

Tôi khó chịu đoạt lấy đôi tay mềm nhẹ kia khỏi tên tổng trưởng Touman lạ mặt, sau đó, tôi bỏ qua ánh mắt căm hờn đầy uy hiếp mà cứ thế lôi cỗ vị tổng trưởng vô trách nhiệm này về nhà.

Trên đường đi, tôi mặc cho bao ánh mắt cùng sự không tình nguyện của người phía sau, cứ thế mà lấy danh nghĩa cấp dưới nắm tay người ta đi cả một đoạn đường.

Về tới nơi tôi còn phải chịu sự trêu gẹo từ ai kia, Inupi a! Cậu không nói không ai kêu cậu câm đâu!!

(4)

"Haiz"

Tôi thở dài đầy mệt mỏi, vì cái gì đâu đâu cũng là tình địch a?! Tới cả bạn thân cũng là, mà vị tiền nhiệm tổng trưởng cũng vậy! Thật sự làm người ta phiền não a, đồ đáng yêu phiền phức!

(5)

"Vì cái gì tặng hoa đâu?"

Nhìn kia trong suốt xinh đẹp đôi mắt, tôi không tự chủ được mà đỏ mặt, Vì cái gì đâu? Tôi siết chặc bó hoa trong tay rồi mạnh bạo ném nó vào lòng đối phương.

"Chỉ là...chỉ là mua dư mà thôi! Coi như làm ơn làm phước cấp đồ phiền phức nhà ngươi một bó! Đừng tưởng tượng nhiều quá!"

Mắt thấy người kia ngơ ngẩn, tôi quay đầu chạy mất dạng, thậm trí một cái quay đầu cũng không dám, chỉ nghe loáng thoáng tiếng cười lớn đằng sau.

A a a! Yêu cái tên phiền phức này là lớn nhất hình phạt cho thiên tài kiếm tiền Kokonoi Hajime ta!!

Bonus:

"Cái kia hoa là từ đâu tới?"

"Ai? Ai! Seishu-kun, làm ta hết hồn a!"

"Ta hỏi lại, cái kia hoa là từ đâu tới?"

"A!? Là quà Koko tặng thôi, có gì sao?"

Chưa kịp để Takemichi phản ứng, Inui đã là dứt khoát ném mấy bông hoa nhìn qua là biết đắt tiền của thằng bạn thân vào thùng rác, một bên xem hết Taiju là hiếm thấy tỏ vẻ hài lòng.

End.

_________

Izana×Take×Kakuchou
[Tổng trưởng phu nhân]

Cảnh báo: Lại ăn chay (mấy cái hay tôi để dưới cùng), Kakuchou góc nhìn (chắc vậy)

(1)

Ngày hôm nay nghe bảo Thiên trúc đón về một vị tổng trưởng phu nhân, mới đầu, Kakuchou anh còn tỏ vẻ kha khá nghi hoặc về lời đồn đãi này, nhưng khi chính tai nghe vị tổng trưởng tôn kính thừa nhận, trong lòng anh chỉ còn lại mỗi nghi hoặc nhiều hơn là tò mò, vị kêu tổng trưởng phu nhân kia có thể là người như thế nào để đại danh đỉnh đỉnh tổng trưởng thiên trúc Kurokawa Izana phải động tâm?

Đến khi nhìn thấy người kia dung mạo, Kakuchou anh xác thật bị dọa đến rồi.

"Baka..bakamichi?" Anh như thế kêu.

Đón người nọ cùng tất cả mọi người ánh mắt, anh chỉ là ngây ra, vì cái gì người bạn thân hồi bé của anh lại ở đây? Vì cái gì người anh thầm thương lâu năm không gặp lại trở thành anh tôn kính nhất tổng trưởng người yêu?

Vì cái gì?

"Mày quen em ấy?"

Đôi mắt tím sáng một màu bùn đen đầy đe dọa nhìn thẳng về phía anh, xung quanh các đàn em liền không rét mà run, trong lòng thầm spam "lớn chuyện rồi!!"

Mắt thấy hai người có dấu hiệu đánh lên tới, Takemichi liền rụt rè tiến lại can ngăn hai tên điên khùng này.

(2)

Anh lặn yên nhìn tổng trưởng của mình vùi đầu cọ cọ lấy bờ vai mảnh mai ấy, trong lòng chỉ còn chua sót cùng ghen ghét đến cực điểm.

Cuối cùng vẫn là đè lại đánh chết tổng trưởng xúc động, anh chỉ là đơn giản nhắc nhở ai kia có công việc không thể kiều ban ôm ấp linh tinh, cứ vậy tổng trưởng cùng phó tổng trưởng trừng mắt nhau làm việc cả một buổi chiều, bên người đám đàn em chỉ cảm thấy dạ dày bắt đầu đau.

(3)

Izana nhẹ nhàng sờ lấy đôi má xinh đẹp của người nọ như thể đang sờ lấy một thứ xinh đẹp mong manh đồ sứ, hắn cúi xuống hôm lên đôi môi mềm đó.

A! Xúc cảm xác thật hảo!

Đang chuẩn bị cùng người yêu hành sự thì Kakuchou lao vào phòng nói bên ngoài có đàn em đang ẩu đả nhau, thế là Izana bực bội trút giận lên đám đàn em vô tội bị phó tổng trưởng ép buộc đánh nhau, bọn họ uất ức nhưng vẫn không dám lên tiếng, phận làm quần chúng bọn họ không có quyền công dân!

Một bên xem hết Takemichi bất lực cười cười, trong lòng có một cỗ càm xúc thương hại hướng đám đàn em xấu số triển khai.

End.

___________

Haitani×Take

[Nhặt được tiểu quỷ ngày đó]

Cảnh báo: Chay (tôi xem mấy ng kiên trì đc bao lâu)

(1)

"Hôm nay trời đẹp anh nhỉ?"

Haitani Rindou hướng ánh mắt tím chói không một tia dư thừa cảm tình về phía người anh trai Haitani Ran đang vân vê trên tay cây Baton.

"A! Xác thật đúng là như vậy"

Xác nhận lời em trai xong, Ran mạnh chân đạp lên tên côn đồ dưới thân làm hắn kêu lên oai oái, sau đó, như thể mất hết thảy hứng thú giống nhau, Ran xoay người nhìn về phía em trai, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp tạo nên một nụ cười hoàng mỹ.

"Vậy sao ta không về nhà sớm cùng bé cưng nhỉ?"

Rindou nhìn anh trai cười mà trên mặt cũng tự nhiên nhiễm một phần cao hứng không tên, anh nhảy xuống khỏi chiếc thùng hàng bị bỏ hoang sau đó đi nhanh rời đi nơi bần thỉu này, theo sau là Ran đang vui vẻ hừ ca như thể vụ đánh người tàn bạo nãy h chưa từng tồn tại.

(2)

"Bé cưng ơi~ bọn anh về rồi nga~"

Ran kéo dài quá thanh âm mang theo một chút làm nũng tiến vào trong cửa, theo sau là Rindou với khuôn mặt khinh bỉ nhìn chằm chằm anh trai.

"Ran, anh đã nói với em bao nhiêu lần là không được gọi anh là bé cưng rồi mà?"

Ló đầu ra là một cục bông, à không, là một quả đầu màu đen xù xù, Takemichi nhìn hai kẻ mà trên pháp luật là em trai nuôi của cậu đang tỏ vẻ không nghe không hiểu với lần thứ 3 cậu sửa xưng hô trong ngày.

Nhưng sau cùng vẫn là thôi đi, hai người bọn họ đang tuổi nổi loạn, sau này có người yêu sẽ tự biết sửa thôi, nghĩ như thế, Takemichi liền không tiếp tục so đo mà quay vào tiếp tục công việc bếp núc của mình.

Đọc thấu người kia ý nghĩ, hai anh em nhà này liếc nhau, lòng nhất trí, khi nào đủ 18t sẽ cho anh ta biết hai người ở tuổi nổi loạn là như thế nào trưởng thành.

(3)

Ngày đó, trên đường tan tầm hay đúng hơn là trên đường về nhà sau khi bị đuổi việc, Takemichi vô tình nhặt được hai đứa trẻ.

Hai tiểu thiên thần là từ đầu tiên nhảy lên trên đầu của người thanh niên mới thành niên không lâu ấy, hai cậu nhóc một cái xác thật trông rất giống cái nữ hài, với mái tóc vàng óng cùng bộ đồ cũ rộng thùng thình trông phá lệ an ổn trên cơ thể ốm yếu của hai anh em nhà đó.

Cứ ngỡ bản thân sẽ là cái người tốt bụng nhặt về được hai cái tiểu thiên sứ, về đến mới biết đối phương bất quá là nhặt về hai cái tiểu ác ma, sói đội lớp cừu này một loại.

Hai anh em nhà này ban đầu là định lợi dụng hảo đối phương sau đó là diệt khẩu, ai ngờ đối phương lại có thể tốt bụng đến mức cho dù nghèo đến mệnh cũng phải đưa hai người bọn họ đi học, được đối phương dỗ béo hồi lâu hai người lấy lại được sức thì không những không rời đi mà còn mặt dày trang đến lợi hại hơn, giả vờ bản thân yếu đuối bị bắt nạt đổi lấy đối phương quan tâm trong khi bị đánh lại là bọn kia.

Nhiều lúc hai cái người bọn họ lợi dụng bản thân cùng đối phương đều là nam hài mà thường xuyên tắm chung, còn cố tình làm nũng thi đấu ai được đối phương ôm nhiều nhất ngày.

Bất quá, trải qua nhiều như vậy hồi ức, nói không động tâm cũng là không có, hai cái chưa 18 hài tử mang theo tâm tư không được tốt lắm với người giám hộ của mình là một cái bình thường sự mà đk? Nếu không, bọn họ sẽ biến nó thành có.

End.

____________

Dazai×Take
[Nào đó thuộc về mùa đông chuyện xưa]

Cảnh báo: Take góc nhìn; Ngược :)?

(1)

"A?"

Tôi ngơ ngẩn ngồi dưới mái hiên hứng từng đợt tuyết trắng rơi xuống tay của mình, a, hảo lãnh, tôi cứ như thế nghĩ.

"Mới đó mà mùa đông đã tới rồi a"

Tôi cảm thán, đôi mắt không tự chủ được mà chùn xuống, tôi hạ mi, đem những ký ức tươi đẹp về người đó, từng đợt từng đợt mà ngẫm lại.

(2)

"Tên ngươi là gì đâu?"

Người nọ hỏi trong khi tôi đang ngơ ngẩn quỳ rạp trên mặt đất, diều sắc đôi mắt thoáng suất hiện một tia không kiên nhẫn, còn tôi chỉ là dại ra mà nhìn vào nó, một đôi sâu không thấy đáy diên sắc con ngươi.

"Tên?"

"Takemichi, tôi kêu Takemichi"

"Ngươi hảo, ta là Dazai, Dazai Osamu"

Người nọ tự nói tên là Dazai Osamu, a, một cái tên thật đẹp đâu, tôi là thật lòng nghĩ như vậy.

Mùa đông năm ấy, tôi gặp anh, anh cho tôi mái nhà, cho tôi một ý nghĩa mới để sống, anh cho tôi nếm trải tình yêu thực sự, anh bảo vệ tôi nhưng sẽ không đem tôi làm thành một con dễ vỡ búp bê tây dương.

Tôi yêu anh, yêu cách anh ngẫu nhiên toát ra một chút ôn nhu hay trẻ con làm nũng, yêu cách anh nhẹ nhàng ôm tôi, yêu cách anh thì thầm nói yêu tôi, a, thật là hảo một đoạn ký ức.

(3)

Bất chợt tỉnh khỏi ảo mộng, trên mặt tôi có thể cảm nhận ra tới một chút lạnh băng đồ vật, tôi lau đi nó, đứng dậy đi về hướng cửa chính dẫn ra khu rừng.

Tôi lặng yên nhìn qua, trong mắt hoài niệm bị lắp đi bởi bi thương.

"Tôi vẫn còn đang đợi anh đâu" vì cái gì anh còn chưa về?

Vì cái gì đã qua lâu như vậy anh còn chưa về đâu? Vì cái gì đã qua ba cái mùa đông rồi mày vẫn còn đợi đâu Takemichi? Vì cái gì còn phải nhớ nhung một người đã tự sát? Vì cái gì?

"Vì cái gì sao?"

Tôi không tự chủ được gục xuống, đôi mắt bi thương không kìm nổi nữa, ba năm dài trờ đợi sinh tồn trong vô vọng uất hận khóc ra tới, vì cái gì? Vì cái gì rời đi? Vì cái gì gieo cho tôi hi vọng lại bỏ tôi lại một mình?

Vì cái gì tôi vẫn còn đợi anh về đâu? A, vì tôi đã yêu anh cái này khốn nạn tự sát người yêu thích nha...

(4)

Tôi nâng nặng nề bước chân đi trong tuyết băng qua khu rừng tối tăm lạnh lẽo quen thuộc, tôi có một ý nghĩ, một ý nghĩ điên khùng, chỉ cần qua được đây, tôi sẽ gặp người đó, rồi mọi chuyện sẽ chỉ là một cơn ác mộng.

Dazai Osamu nhìn tôi, diên sắc con ngươi hiếm thấy tỏ ra có chút mờ mịt, anh tiến đến, ôm lấy tôi, cảm nhận được nhiệt độ của anh, dù nó lạnh thấu xương đi chăn nữa, tôi vẫn cảm thấy một cỗ an toàn yêu thích không tên.

"Mùa đông năm nay chúng ta sẽ lại ở bên nhau nhé?"

End.

____________

Deku×Take
[Tôi bí ý tưởng r :)]

Deku:"tớ, tớ thích cậu!"

Take:"tớ cũng vậy!"

End.
______________
Góc tác giả:

Sao nào? Tôi viết có ổn không? Mới chỉnh lại phông viết nên có thể có chút khó hiẻu ;-;

Mà tôi cũng để ý, mọi người chọn thì toàn chọn Hắc long với thiên trúc thôi, không vị nào chọn Touman luôn, Touman chết một chút trong tim :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net