12: Quá khứ ta gặp nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla.

...

Rindou câm nín mĩ nam, không biết nên bày ra loại phản ứng gì...

...

Bên này Takemichi cũng suy nghĩ mãi về cái tên Haitani, làm gì thì cái tên Haitani cũng cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của cậu. Ví như nhìn hai ly trà thì Takemichi cũng sẽ nghĩ đến Haitani.

Ví như có một vị khách nào đó tên Tanikuchi thì Takemichi cũng sẽ nghĩ đến Haitani. Thú thật chưa bao giờ Takemichi lại lụy một cái tên nào đến như vậy, nếu đúng là giống trong suy nghĩ thì vậy là cậu vừa đụng độ với anh trai của tình cũ sao?

Takemichi có một bí mật mà chẳng ai biết, khi lớn lên cậu sống nội tâm, không chia sẻ cho ai cả. Cậu cảm thấy chẳng có ai đáng tin để tiết lộ bí mật của bản thân, cũng lại sợ họ chê cười vào cuộc đời bi thảm của mình.

Vào ba năm trước, cậu yêu đương rồi chia tay với một anh bạn trai hơn cậu đến ba tuổi, khỏi cần nói thì cũng biết tên Haitani Rindou.

...

Ngày đó Takemichi đi trên đường sau khi ngỏ lời chia tay với Tachibana Hinata, tâm trạng của cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cứ ngỡ chấm dứt xong thì mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng không ngờ lòng cậu càng ngày càng nặng trĩu. Nhìn thấy giọt nước mắt đau đớn của Hinata thì Takemichi lại càng không biết phải nên làm gì.

Trong cuộc tình bao lâu qua, chưa bao giờ Takemichi phải làm cho Hinata rơi nước mắt. Cậu lo đến tương lai sau này chẳng thể chu toàn đầy đủ cho Hinata, lại đành cắn môi dứt khoát quay đi. Takemichi sợ nếu như cậu vẫn tiếp tục nhìn Hinata thì có lẽ cậu sẽ lại mềm lòng mà thuyết phục bản thân mất. Sẽ lại mềm lòng mà tiếp tục ở lại duy trì mối tình này, liễu chưa tàn, tình chưa hết nhưng đành chia xa.

Hôm ấy là một ngày đông, cũng lại buốt giá đến tan nát cõi lòng, Takemichi lê bước chân cô đơn của mình lang thang vô định trên đường. Tuyết trắng phủ một tầng tuyết, vết giày của cậu dải đều khắp mọi nẻo đường. Hệt như phó mặc vận mệnh, đẩy chân Takemichi đến đâu thì cậu cũng bước tiếp.

Qua một đoạn ngõ hẻo lánh, ánh sáng vàng mờ nhạt từ đèn đường chiếu xuống dưới. Kết hợp với ánh trăng cũng khiến Takemichi tình cờ thấy được một cái đầu tím ngồi lê lết bên vệ đường. Takemichi tò mò, với tâm trạng khá tệ nhưng cũng lại không thanh thản vì kết thúc được mối quan hệ yêu đương.

Cảm xúc của cậu rối tung cả, không biết suy nghĩ và quyết định của mình liệu có là đúng đắn không.

Cậu khẩn trương ngồi xụp xuống đó, dùng bàn tay lạnh lẽo của mình chọc vào má của nam nhân điển trai trước mặt. Lúc ấy Takemichi vẫn là con người tỏa nắng dương, ấm áp chói mắt đến điên đầu, biết bao nhiêu người thích cái sự rực rỡ ấy của cậu. Nhưng bản thân vẫn là không biết.

Chất giọng của Takemichi giữa trời đông có hơi trầm đi, nhưng vẫn mang một sự ngọt ngào nhất định. Cậu lay thân thể rũ rượi rồi gọi người kia: "Anh gì ơi? Sao anh lại ngủ ở đây vậy?"

Haitani Rindou nghe tiếng ồn cũng mở mắt, bộ lông mi dài của hắn cũng lười biếng nhếch lên, nhìn thấy một thằng nhóc đực rựa sạch sẽ. Khóe mắt còn ửng đỏ, hơi hồng hồng, mơ hồ còn long lanh mấy giọt nước chưa được gạt hết. Giống như vừa mới khóc xong, một con thỏ nhỏ vừa khịt mũi.

Rindou muốn hất ngón tay đang làm càn trên khuôn mặt nhưng lại lười nhác, hắn để yên mặc cho Takemichi chọc chọc khuôn mặt hắn từ nãy đến giờ. Mỗi lần chọc vào đều khiến Rindou tỉnh lại một ít, bởi vì ngón tay của Takemichi rất lạnh.

Rindou nhìn Takemichi bằng nửa con mắt, hắn khịt mũi rồi hờ hững đáp lại: "Thích"

Takemichi thì lại thắc mắc, cậu nghiêng đầu hỏi trong khi ngón tay vẫn chưa rời khỏi bên má tái nhợt của Rindou. Tại sao những con người bề ngoài sang trọng đắt tiền lại luôn thích những hơi ọp ẹp bẩn thỉu như vậy nhỉ? Mạch não suy nghĩ khác người chăng? Cậu đọc tiểu thuyết hay xem phim đều có chi tiết giống như hiệu giờ, nam chính là tổng tài bá đạo hay mang thân phận đẳng cấp nào đó lại luôn chọn những nơi như này.

Takemichi vừa trải qua đau khổ, cậu lại chẳng đành nhìn người khác cũng mang tâm trạng xấu giống mình. Cậu không muốn lo chuyện bao đồng cho nên chỉ cởi chiếc khăn len màu tím trầm đang yên vị trên cổ ấm áp ra. Quàng vào cho Rindou đang soi mói hành động của mình, hơi băng sương còn tỏa ra đều đều từ tay của Takemichi.

Nhiệt từ khăn len cũng gia giảm được chút chút hàn khí. Rindou thắc mắc hỏi Takemichi định làm gì.

"Người có tiền các anh cũng kì lạ quá, vậy cẩn thận kẻo lạnh nhé, tôi về đây"

Rindou với bàn tay tê cứng cảm nhận được thân nhiệt của người kia còn vương lại trong chiếc khăn thoảng hương thơm nhẹ. Nhìn bóng mờ của thiếu niên kia xa dần rồi biến mất trước bức tường tuyết rơi. Sương mù che đi dần tầm nhìn, mùi hoa sạch sẽ cũng đã bị tuyết xóa đi toàn bộ. Đáng thương là không lưu lại dấu vết gì cho Rindou ngoại trừ chiếc khăn màu tím trầm.

Tuyết rơi rồi, từng bông trắng muốt hạ tầm trên con đường và cả thân thể đổ rạp của Rindou. Người ta đều trú trong nhà mà cớ gì Rindou khổ sở chìm ngỉm ngoài đống tuyết này thế nhỉ.

Nhưng có chiếc khăn rồi, Rindou thừa nhận rất ấm... Mặc dù hắn không có thói quen dùng khăn quàng cổ bao giờ.

Rindou không khao khát sự ấm áp của một gia đình bao nhiêu cả, đơn giản vì hắn cảm thấy không cần thiết.

Ngày Rindou biết cô bạn gái bé nhỏ của hắn đâm sau lưng thì hắn bỗng suy sụp ngồi lê lết bên vệ đường. Nhưng rồi cũng chợt nhận ra chuyện tình hai năm ấy, hắn lại thật sự chẳng có chút tình cảm nào với cô ả cả.

Nghe như một điều kì diệu, Rindou thầm nghĩ đời thật trớ trêu, khi hắn nghĩ rằng hắn đã yêu ai đó đến mức điên dại. Yêu đến mức muốn gây dựng gia đình rồi bên người ta suốt phần đời còn lại thì cũng chỉ do hắn tự ảo tưởng. Rindou chưa bao giờ yêu cô ả bạn gái cũ, lại vì chuyện này mà hành hạ bản thân.

Tuyết rơi không chịu ở yên mà phải lê lết bên vệ đường bẩn thỉu. Rindou ngước lên trên trời, mấy bông tuyết đua nhau rơi xuống, giữa ánh sáng nhỏ từ đèn đường càng giúp hình dung rõ ra dạng của tuyết.

Trong chuyện tình yêu Rindou có lạnh nhạt không? Chẳng phải cô ả muốn gì hắn cũng đều mua cho à, chẳng phải cô ả... À mà, hắn cũng chưa bao giờ nói yêu cô ả lấy một câu, cũng từ chối thân thiết với cô ả luôn. Phải chăng chính thế nên cô ta ngỏ lời chia tay à? Cuộc sống là những ngày nhàm chán, không biết tình yêu là gì nữa rồi. 

Bạo lực cũng nhàm chán, đánh nhau, giết người, mại dâm, ma túy đều nhàm chán, Bonten nhàm chán, gái gú tình yêu đều nhàm chán...

Rindou hờ hững nhìn bóng chàng trai nhỏ đã khuất dạng phía xa. Hắn đứng dậy, phủi sạch tuyết bám trên bộ suit rồi cùng chiếc khăn về trụ sở.

...

"Em về rồi đây" Rindou tay cởi đôi giày da đắt tiền, tùy tiện quăng nó trên sàn mà lảo đảo bước vào sảnh. Ran cũng ngó đầu ra cửa
: "Chú mày đi đâu trong tiết trời như vậy? Hiếm thấy đó nha?"

"Con bồ em nó ngỏ lời chia tay"

Ran mỉm cười: "Dù sao anh mày biết chú cũng đâu yêu thương gì nó. Chia tay là đúng vì trình chiều gái của chú quá gà"

Rindou hất tay xua xua, hắn gà được chưa, rồi rồi Ran là nhất, cái gì Ran cũng biết. Kể cả việc Rindou quen con ả đó cho vui, Rindou xoa thái dương thở dài, hôm nay hắn không uống rượu.

Nhưng ánh mắt Ran lại hướng đến chiếc khăn trên cổ Rindou, tròn mắt hỏi: "Mới mua khăn len à? Ở đâu mà nhìn đẹp thế?"

Rindou lắc đầu, ngồi xuống ghế, vỏn vẹn được bốn chữ: "Người ta thương hại"

Sau đó hắn lên phòng để lại Ran cười như được mùa, chắc là lang thang đâu đó rồi bà lão thấy đáng thương mà cho đây mà. Ran cũng quen với tình cảnh này lắm rồi, có lẽ nó sẽ để chiếc khăn ở một xó tủ, mốc meo cả lên cũng sẽ không đụng vào lần hai.

...

Ba tuần sau đó Rindou và Takemichi cũng không gặp lại nhau lần nào, hôm nay là ngày đông lạnh giá, tuyết vẫn rơi, ngập cả nửa đôi giày da. Dấu giày in rõ nét trên đất...

Rindou cũng không tìm Takemichi làm gì cả, hắn hiện tại đang đợi Kokonoi ở bên vệ đường, trên cổ vẫn là chiếc khăn tím.

Hắn không định dùng đâu, nhưng có điều gì đó luôn thôi thúc bản thân phải chạm được đến chiếc khăn len.

Lờ mờ có một bóng dáng tròn vo tại bến xe buýt, Rindou vừa thấy liền nhận ra Takemichi mặc rất nhiều lớp quần áo, trên cổ là chiếc khăn len trắng buốt, họa tiết có vẻ cùng loại với Rindou.

Takemichi cầm chiếc ô trong suốt, đứng tránh cho tuyết đụng chạm vào thân thể. Những ngày thế này quả thật lạnh chết cậu rồi, nếu như không quấn bản thân thành một quả bóng tròn vo thì có lẽ cậu sẽ không chịu được.

Phả hơi lạnh từ miệng lên tay, Takemichi trông thấy bóng dáng của Rindou cao ngạo đứng đối diện bên vệ đường. Quen ghê.

Takemichi liền vẫy tay thu hút sự chú ý của tên đầu tím highlight đen. Sau đó cậu chạy sang chỗ Rindou, mỉm cười nói: "Gặp lại anh rồi"

Rindou thấy cục bông chạy sang bên này, hắn cũng lười biếng khịt mũi, tay kéo khăn len che đến hơn đầu mũi: "Ừ"

Takemichi đợi xe buýt cũng không nói gì nữa, Rindou lại càng trầm lặng. Cho đến khi hắn nhận được điện thoại của Kokonoi thì nhăn mặt, đến lúc này Rindou mới thể hiện rõ bản chất Mafia của mình.

Giọng người thanh niên từ phía bên đường dây điện thoại cũng thu hút sự chú ý của Takemichi. Cậu không định nghe lén đâu, nhưng ai bảo anh ta bật chuông ngoài nên âm thanh tự nhiên truyền vào tai cậu thôi.

<< Haitani Rindou à? Mày tự xoay sở đi, tao với Takeomi bị lũ cớm phát hiện rồi, đang chơi đuổi bắt, không tiện đón mày đâu >>

Lờ mờ nghe được tiếng cười lớn và tiếng còi cảnh sát, thậm chí lục đục như đang gài đạn rồi bắn. Takemichi đột nhiên câm nín, hình như cậu biết cậu đụng phải ai rồi...

Sau đó điện thoại bị ngắt, Rindou bực dọc, hắn chửi thầm một tiếng, trụ sở ở rõ xa. Bắt hắn lội bộ về là muốn hắn lao phổi vì hít quá nhiều khí lạnh đây mà?

Anh em cây khế, đi làm nhiệm vụ đã một mình rồi lại còn không đón đưa. Gọi lũ còn lại kiểu gì cũng sẽ khinh bỉ và cười vào mặt hắn. Rindou bất lực nhưng Rindou không nói.

Làm riết nhiều cái thấy mệt ghê.

...

Takemichi bên cạnh nghe thấy lũ cớm cũng lờ mờ biết người này làm gì rồi. Tưởng gì chứ Haitani Ran và Haitani Rindou là trùm Roppongi một thời đấy. Chẳng lẽ cậu lại không biết à? Idol của cậu cơ mà.

"Anh có muốn dừng chân tại tiệm của tôi không?"

Rindou đánh mắt sang nhìn Takemichi,  dù sao cũng được, huống chi thằng nhóc này cũng có vẻ biết gì đó rồi. Hẳn là nên quan sát thêm một lúc, có gì vẫn bịt miệng được.

"Ừ " Sau đó đó Rindou nắm chặt lấy bắp tay cầm ô của Takemichi. Dùng chút lực mà nhấn mạnh: "Nói xem cậu biết tôi là ai rồi nào?"

Takemichi nhăn mặt, đau quá trời quá đất, cậu cũng không ngờ tên này lại manh động như thế. Takemichi nói: "Haitani Rindou, cốt cán của Bonten"

Rindou có xu hướng bẻ tay của Takemichi trẹo sang bên: "Thế làm sao biết? Muốn báo cảnh sát không?"

"Không có mà, anh xuất hiện trên báo nhiều thì sao lại không biết? Báo cảnh sát thì để anh giết tôi tại đây à?"

Rindou thả tay Takemich ra, cậu đau khổ xoa bắp tay một hồi thì cúi xuống nhặt chiếc ô. Lững thững đi về cuối phố không thèm nhìn Rindou có đi theo hay không. Quay lại mà thấy hắn ta đang lên đạn thì khổ.

Cánh cửa của Destiny được đẩy ra, trong chốc lát Takemichi bàng hoàng khi thấy Rindou đi theo mình về tận đây. Đành sợ hãi pha cho Rindou một cốc trà nóng, tâm lí vẫn bất ổn, chút nữa là thăng rồi nhưng cậu vẫn bạo gan hỏi: "Anh nói chuyện với đồng nghiệp mà mở loa ngoài thì không sợ gì sao?"

"Thằng oắt con như cậu thì làm gì được tôi mà phải sợ?" Rindou nhấp trà, hắn cụp mắt coi thường, thèn nào Takemichi cũng chỉ là thằng vô dụng thôi. Thích thì Rindou cũng bẻ cổ nó chết ngay tại chỗ rồi, làm gì có chuyện để cậu ăn nói thế kia được.

...

- Con người nhà giàu các anh đúng là kì lạ.

- Khăn mua ở đâu đẹp thế?
- Người ta thương hại.

- Biết tôi là ai rồi? Muốn báo cảnh sát à?
- Không báo, anh giết tôi mất.

° Haitani Rindou.

° Hanagaki Takemichi.
° Tại trạm xe buýt và Destiny.

° Haitani Ran.
° Haitani Rindou.
° Tại trụ sở Bonten.

...

- Lần đầu tiên đăng tải: 30/5/2022.
- Lần đầu sửa đổi: 30/9/2022.
- Cielo Dalziel Lilla.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net