18: Kết thúc câu chuyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla.

...

Manjirou bị tách khỏi, chỉ còn Ran là đang ôm eo Takemichi, và cậu thậm chí còn đang đáp trả lại nó... Xin lỗi, tim Takemichi đã ngừng đập. Phản xạ cũng ngừng hoạt động khi Sanzu hùng hổ tiến điến, đáng sợ quá oa oa oa.

...

Takemichi lúc sau có chút sững người, khuôn miệng hé mở tròn tròn, sau đó lại nhanh chóng khép lại, vỗ vai Ran bằng chút sức lực yếu ớt: "Anh trai à, anh buông tôi ra được không?"

Ran mỉm cười: "Không nha, chẳng phải cậu muốn ôm tôi à? Tôi đang ôm cậu đây nè, cậu không thích sao?"

Bằng câu nói duy nhất nhưng Ran đã chọc được mấy con chó điên còn sững người đứng ngây ngốc. Ít nhất bản thân hắn cho rằng là vậy, Ran mỉm cười, có chút thú vị len lỏi đó chứ.

...

Hinata bùng nổ cảm xúc, đầu óc không nghĩ được chuyện gì ngoài bàn tay biến thái của Haitani Ran vừa chạm vào hông Takemichi.

Mẹ nó hắn điên à? Không biết vô tình hay cố ý thì Hinata cũng điên lên rồi, cô ả vội vã đi lại, hất cánh tay rắn chắc của Ran ra khỏi hông của Takemichi.

Hinata vì bực tức nên bàn tay siết chặt, gân xanh nổi rõ trên bàn tay chai sạn do thường xuyên cầm bút và dao kéo. Vì ả dùng lực kéo Takemichi cho nên khiến cậu có chút đau, nhưng Takemichi vẫn không dám hó hé.

Hinata hiếm hữu ôm Takemichi vào lòng, đồng tử co lại, như rằng ả thật sự chưa bao giờ hài lòng với hành động của Ran, ánh nhìn luôn lóe lên từng tia tàn bạo: "Muốn gì đây?"

"Ừm hửm? Không phải Takemichi muốn ôm tôi sao?" Ran trêu trọc cô gái trước mắt, mặc kệ Hinata có thấp hơn cả cái đầu, mặc kệ ánh nhìn như muốn lôi Ran lên giường phẫu thuật xẻ hắn ra làm nghìn mảnh thịt vụn. Mấy vụ phân xác để giấu cũng là do Hinata cầm đầu mà, con mụ này không lương thiện như nghề nghiệp và vẻ ngoài của ả.

Ran nhếch mép, thậm chí súng ngắn cũng đã được Hinata sờ đến, vỏ súng lạnh lẽo cũng không làm giảm đi độ nóng của cô chút nào. Đến là tiếp, đụng là chạm, thằng chó sờ soạng chuẩn bị độ kiếp đi.

Chị đây lúc nào cũng lạnh nhưng đụng đến bồ là chị nóng, chị đây lúc nào cũng cứu người nhưng đụng đến bồ là chị xẻo không tha. Còn con cu chị cũng chiến, chị không ngu đến nỗi thấy cu mà không thiến.

Kisaki đẩy gọng kính mệt mỏi, hắn cứ cảm thấy tương lai còn nhiều tình địch hơn nữa cho nên không cay đến mức phải cầm súng bắn người: "Đủ rồi, dừng lại thôi"

Sau đó quay qua Manjirou nói: "Boss, để cậu ta vào sảnh Tây được chứ? Tôi và Tachibana sẽ chịu trách nghiệm nếu có bất cứ tình huống nào xảy ra"

"Chết vạn lần cũng nguyện cam chịu"

...

Manjirou trầm ngâm, nghe theo con tim của hắn sao...

Đồng tử đen hệt như hố đen xoáy tròn ngàn vòng, nhìn chằm chằm vào Takemichi, gật đầu hời hợt: "Nên nhớ có gì thì chính tao sẽ là người giết chết ba bọn mày đầu tiên"

Manjirou quay lưng, lững thững về phía thang máy.

....

Hanma cười khẩy, kịch cũng hay quá chứ, như cả băng tội phạm chuyển nghề sang diễn hài kịch. Hanma thiết nghĩ mình sẽ đi in vé rạp xiếc, ghép thêm cái bộ tóc giả bảy sắc cầu vồng với cái mũi đỏ tròn nữa.

Chắc cũng đắt khách đây, là đắt cảnh sát đến hốt bang ổ tội phạm của bọn hắn đấy.

Hanma tò mò thứ bên trong chiếc giỏ, lúc nãy Takemichi chạy đến mà bỏ quên nó. Chút nữa thì rơi rồi, may mà Hanma cạnh đó đỡ được, hắn là tội phạm mà, nhìn chút chắc không sao đâu nhỉ?

Miên man trên chóp mũi của Hanma chính là hương hoa nhẹ nhàng, bay bổng không kiểm soát được trong không khí. Hanma còn tưởng hắn đang ở tiệm hoa cơ đấy, dù sao cũng lâu rồi hắn chưa ngửi thấy mấy mùi của hoa tự nhiên.

Huýt sáo trêu trọc, thơm quá đấy chứ.

Nhìn đến Takemichi trong lòng Hinata, Hanma hỏi: "Trà gì đây bạn nhỏ, thêm taiyaki à? Đúng món boss thích đấy"

Takemichi giật mình, cúi thấp đầu, hình như lúc nãy không có ông kẹ cao kều này thì giỏ đồ của cậu bay về tây thiên mất rồi: "Vâng, là trà nhài, taiyaki thì tôi mới đổi lại công thức, mẻ bánh mới nướng còn xót lại vài cái cho nên mang đến"

Vốn dĩ là đi cùng với Hinata.

"Coi bộ bao năm đã đảm đang lên không ít nhỉ? Takemichi" Kisaki như châm chọc Takemichi, thằng ngốc này ngày nhỏ luôn máu chó giang hồ, liều lĩnh thích làm siêu nhân.

Kisaki cũng không nghĩ nó có sở thích như bây giờ, giống một ông lão nghỉ hưu đang dưỡng sinh.

Takemichi càng cúi thấp đầu, sau tai mảng đỏ ngày hiện rõ rệt hơn, làm ơn đừng nói nữa khi Hinata vẫn đang ôm cậu thắm thiết trước bao nhiêu người...

Sanzu nghe được trà nhài thì sao? Thì hắn đã khựng lại phút chốc, vậy mà nãy còn quăng luôn cả chiếc giỏ.

May là Hanma đã đỡ được, Sanzu âm thầm chậc lưỡi, cứ có chuyện liên quan đến thằng nhãi bố láo này là Sanzu có chậc lưỡi trăm lần trên một ngày cũng không đủ thỏa mãn hắn ta.

Ran thân thiện đến trước Hanma, trực tiếp lấy lại chiếc giỏ nhỏ: "Taiyaki đổi công thức sao? Tôi tưởng theo luôn vị truyền thống?"

"Hương vị cũ có chút đại trà, đi đâu cũng có thể thấy, tôi nghiên cứu cả tháng mới ra được công thức mới. Có vẻ ổn nên mới dùng luôn, dù sao buôn bán cũng ổn" Takemichi đáp lại, cậu đã bỏ ra khoảng thời gian cả tháng chỉ để sửa lại hương vị taiyaki.

Takemichi là một người thích thưởng thức cái ngon mặc dù ăn rất ít, hầu như chỉ chạm miệng cho qua. Món nào thực sự hài lòng thì mới ngon miệng ăn hết, điển hình như ramen của anh em song sinh kia.

Kì thực lúc trước món bánh này đại trà thực sự, ăn đến ngấy nên Takemichi không thích nữa. Chủ động đổi sang một công thức mới mẻ hơn, lạ miệng cũng rất tốt.

Thấy Takemichi ngơ ngác suy nghĩ như vậy, Manjirou khựng lại trước cửa thang máy, cũng không nghĩ mình sẽ mở miệng, hắn nghe theo con tim. Vấn đề chính không phải đến từ việc hắn muốn ăn bánh, hắn chỉ muốn mọi người thân thiện với hắn hệt như tiếp xúc với nhau. Hắn không muốn bản thân là ông vua mà có quan hệ gượng ép

: "Lúc trước đến cũng có taiyaki mà? Là bánh mua ở đâu?"

Takemichi dù còn hơi sợ, nhưng cậu ta cũng từng là khách của Destiny, khách hàng lại là thượng đế. Takemichi tịnh tâm nào, nếu không cậu ta sẽ bắn mày...

Chấn áp tinh thần: "Vâng là trước nhà ga, vì tôi còn đang nghiên cứu công thức nên phục vụ tạm"

...

Manjirou suy nghĩ mất một lúc.

Đúng là tên kì lạ, có tiệm cà phê nào mà không có bánh tiếp khách liền đi mua từ nơi khác về bán không? Manjirou cơ mặt có vẻ hơi nhăn lại, hắn chưa từng thấy tên nào kì lạ như cái tên này.

Takemichi lấy hết can đảm đến nơi Ran đứng, ngó vào trong rồi lấy một bịch Taiyaki to bự cột trong túi giấy đưa đến cho Manjirou: "Nếu mọi người thích thì hãy thử lần nữa, là taiyaki đặc biệt của Destiny. Hương vị không hề đại trà, tôi làm nhiều quá... Ăn không hết... "

Sanzu: Ha! Thì ra là mày dám cho tao đồ thừa sao, đưa đây không có boss ăn hết bây giờ.

Takemichi: "?"

...

Manjirou không có vẻ sẽ đưa tay nhận nó, Sanzu đứng cạnh liền nhanh tay nhanh mắt tóm lấy túi bánh. Cứ sợ Takemichi sẽ lấy lại bất cứ lúc nào.

Nhìn Sanzu như vậy Takemichi có chút buồn cười, quạo cọ thì vẫn phải cẩn trọng trước boss nhỉ? Tự nhiên nghĩ đến Vel, trước người khác không hiểu sao cậu thấy Vel luôn khinh bỏ và khó chịu với người ta vô cùng.

Chảnh chó!

Trước Takemichi thì bẽn lẽn nhớ mong như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu ấy. Khóe môi Takemichi nhếch lên chút ít, quả nhiên thú vị, cậu thấy bản thân ngày càng tốt hơn rồi.

Takemichi đưa tay vén bên tóc: "Chúc mọi người ngon miệng, tôi không đánh ngải như lời ngài Haitani nói đâu"

Ran nghe vậy thì nhíu mày, hắn làm bộ dạng ủy khuất: "Takemichi chỉ biết vu oan cho tôi thôi, nói xem tôi lan truyền cậu đánh ngải từ khi nào?"

Takemichi không đặt Ran vào mắt, như giận dỗi: "Khi còn thử trà nhài, anh nói tôi luyện ngải vào trong ly trà, không phải sao? Anh đừng chối nữa"

Ran chu mỏ, cái dáng vẻ này làm Bonten thấy hắn ngứa đòn chết nên được, có đấm được tên Haitani này không?

"Haha, sảnh chính của Bonten thành nơi bàn chuyện nhân sinh rồi? Tên đầu sứa kia có khi sắp thăng rồi đấy" Hanma có vẻ điểm tĩnh, nếu là hắn của trước kia thì chắc hẳn sẽ cười phá lên rồi.

Nhưng không nha.

Bây giờ Hanma là người đàn ông tinh tế lịch thiệp, tất nhiên hắn chỉ treo vòng cung nhỏ lên khuôn mặt thôi. Thề luôn...

Takemichi giật mình, lay cánh tay Hinata gấp gáp: "Bạn cậu, còn bạn cậu! Hinata nhanh lên! "

Hinata ngán ngẩm, rồi rồi cô ả đi là được chứ gì? Nhìn đến Takemichi vẫn còn đứng yên không chịu theo mình, Hinata quay lại nhíu mày: "Anh còn không đi sao?"

Anh câu thời gian cho tên Haitani tèo luôn cũng được.

"A, tớ đợi ở ngoài là được rồi, boss của cậu không cho phép đâu" Takemichi xua tay từ chối, thật là Hinata à! Cậu phải nghĩ cho cái mạng nhỏ của tớ chứ?

....

- Lần đầu đăng tải: 19/8/2022.
- Lần đầu sửa đổi: 7/10/2022.
- Cielo Dalziel Lilla.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net