20: Vết thương của Rindou và bánh nhân hạt sen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla.

...

"Xùy xùy"

...

Ít lâu sau đó Manjirou bước ra, hắn rũ mắt rồi mở cửa cho tất cả vào phòng xác nhận nhân dạng, đứng cạnh Takemichi. Chiếc giỏ cậu ôm trên tay tỏa ra mùi bánh taiyaki ngào ngạt còn ấm nóng từ khói trắng nghi ngút chậm rãi bay lên.

Mùi nước hoa và thuốc lá nồng nặc cũng dần bị hương thơm của bánh át đi gần hết, đến giờ không gian chỉ còn lại thoảng mùi vani.

Tim Manjirou bỗng nhiên đập mạnh và cảm thấy ấm áp một chút, có đúng là giọng nói trong đầu hắn không thể dứt cho đến khi Takemichi đến... Không biết cậu ta có chơi trò hô biến phép thuật không nữa. Bắt đền.

...

"Tinh"

Hệ thống quét mã cơ thể kêu một tiếng rồi tất cả đều tiến vào trong phòng.

Đây là tầng thứ hai mươi của trụ sở Bonten, tòa nhà mang thiết kế giống như một phần hộp vuông chồi ra hướng đến phía Tây, Hinata nhàn nhã sải bước đẩy cửa sảnh lớn, nhìn Rindou rũ rưỡi chật vật thì khinh bỉ
: "Gì đây? Nhị thiếu Haitani cũng có ngày này cơ à?"

Rindou ngước mắt, khuôn mặt vặn vẹo đầy đau đớn nhưng vẫn cam chịu. Rindou thấy con bác sĩ Tachibana vô trách nghiệm không muốn cứu mình, còn có anh trai, Kisaki, Hanma và con chó điên, cả boss cũng đang ngồi dựa trên ghế.

Mắt hắn hoa hoa hay sao? Chắc là vì nhớ quá nên còn có cả bóng dáng của tình cũ nữa chứ. Rindou hậm hực nói: "Lâu như vậy là muốn tôi chết hay gì? Vào việc đi, tôi là người chứ có phải thần thánh hay gì đâu mà không thể bị thương"

"Ồ, tôi còn tưởng anh là một thằng khốn nạn đến lỗi thần xui xẻo cũng không dám đụng vào anh đấy chứ" Hinata cong mắt cười, ả còn thong thả đến tìm chỗ cho Takemichi ngồi rồi mới bắt đầu xem xét vết thương.

Hinata chậc lưỡi rồi dẫn Takemichi ngồi tại chiếc sofa đơn gần đó. Hình như có hơi nhiều máu nên ả chỉ sợ Takemichi sẽ không ngửi được hoặc nhìn được.

Hinata đi lại tủ gỗ, mở từng ngăn không chút gấp gáp, mặc kệ tiếng gầm gừ kêu đau của Rindou. Chú cứ từ từ, chú mà gấp quá là không ai cứu nổi chú nữa đâu.

Sau khi trang phục bảo hộ đã đầy đủ, Hinata đeo găng tay y tế tránh cho vết thương nhiễm trùng, chiếc đèn chuyên phẫu thuật được kích hoạt, cô ả vẫn cười hỏi: "Có muốn dùng thuốc tê hay không?"

Rindou thì như đã sắp không trụ nổi nữa, hắn nhăn mặt rồi gầm: "Con mẹ nó làm luôn đi, đợi thuốc tê nữa thì tôi chầu ông bà rồi"

"Rồi rồi, đau thì ráng chịu" Hinata thở hắt, làm gì mà cứ phải gấp gáp, cũng có chết được đâu. Ả bắt đầu sát trùng rồi tỉ mỉ rồi thông thạo kĩ năng đã mở khóa để khâu vết thương cho Rindou. Ánh mắt trong phòng đổ dồn lên Hinata thực hiện công việc, không khí trong phòng lúc này cũng không cẳng thẳng như là có người đang hấp hối.

Họ còn trò chuyện rôm rả bàn luận đến giỏ bánh của Takemichi.

Takemichi: "... " Thì ra đây là tình anh em thắm thiết sao, cậu cũng thấy ngưỡng mộ ghê gớm.

Takemichi lại đảo mắt thích thú ngắm nhìn cái sự chuyên nghiệp của Hinata, bây giờ cậu ấy mới thực sự ra dáng một đại nữ bác sĩ tài giỏi này. Cậu cũng không có ý nghĩ gì đâu, chỉ là nhiều lúc cô ả bình tĩnh quá thôi. Đó là phong cách làm việc riêng của những bác sĩ lớn sao.

Ran thấy Takemichi chăm chú như vậy thì xách gáy cậu lên, liền đưa đến gần hơn chút nữa, nói: "Takemichi, đây là em trai tôi, Haitani Rindou"

"À vâng" Takemichi dĩ nhiên là biết chứ... Tình cũ không nhớ tên nhau thì có hơi quá đáng và khốn nạn không nhỉ?

Chắc là không đâu vì Rindou còn khốn nạn hơn nữa.

...

Ran vẫy vẫy tay với Rindou nhăn nhó chịu đau, vì đèn phẫu thuật không hắt bóng nên cũng thoải mái: "Em trai à? Ổn chứ? Đây là nhãi mà anh bảo về việc nó luyện ngải đánh thuốc này. Là Hanagaki Takemichi đó l"

Rindou nghe quả giọng ngán ngẩm của anh trai thì không khỏi sầu não, thấy em trai sắp chết mà còn vui vẻ giới thiệu được à? Coi thế có chấp nhận không?

Rindou mở đôi mắt phong lan nhắm nghiền nãy giờ, xoay đầu cố gắng quan sát Takemichi được nhắc đến từ miệng ngả ngớn của anh trai.

Thì ra không phải hắn chơi đá, mà đó thật sự là Takemichi...

Takemichi chạm mắt với Rindou, cậu sau đó liền mở to đồng tử, mím môi thành đường dài như khóa ngôn rồi lại quay phắt sang nơi khác.

Rindou không hiểu bản thân có suy nghĩ gì khi lần nữa đối mặt với lam sắc xanh kia nữa. Nhẹ nhõm khi thấy Takemichi sao? Hay cảm thấy có lỗi vì năm đó đối xử tệ bạc với cậu.

Takemichi ấy mà còn trầm hơn, đôi đồng tử đó cũng không tràn đầy sức sống như lúc trước. Ngày ấy Takemichi mặc dù không long lanh đáng yêu, nhưng mắt cậu vẫn còn chút sức sống trụ lại. Nay đã mất sạch rồi sao? Hình như cũng là tại hắn...

Takemichi gầy guộc hơn rất nhiều, thậm chí còn cao hơn, và cả thu hút hơn bằng một cách nào đó. Rindou nhìn Takemichi thêm một chút rồi ngửa thẳng đầu, đối diện với tia đèn trắng, mặc cho cơn đau từ vùng bụng có hiên ngang giày vò thân thể thế nào.

Takemichi làm gì ở trụ sở Bonten? Không phải Rindou không mong muốn gặp lại Takemichi, nhưng để tình cũ thấy mình thảm hại như vậy thì cũng thật nhục nhã.

...

Manjirou bắt đầu tò mò đến túi taiyaki dần mất đi hơi ấm, hắn mở chiếc túi được phong niên bởi dây thừng nhỏ quấn quanh. Hương lúa mạch nhẹ nhàng lan tỏa cả vùng không gian, vani dịu nhẹ cũng lẩn quẩn vào đó. Xua đi nhiều phần rượu và khói thuốc ngột ngạt, mùi thuốc sát trùng cũng giảm rõ rệt.

Rindou thấy yên tâm hơn đôi chút.

Tạo hình của taiyaki bình thường, giống như bao chiếc taiyaki khác, mà hình như phần nhân hơi lồi ra một chút. Chắc là vì cho nhiều đậu đỏ, Manjirou thử nếm lần đầu tiên, kì thực hắn cũng hi vọng chút ít về taiyaki đặc biệt của Destiny.

Đưa lên miệng nhấm nháp cắn miếng nhỏ, Manjirou bồng bềnh trôi theo từng dòng khí thơm lừng hương lúa mạch, khi nhai thì hương vani thơm lừng còn bùng nổ còn rõ rệt hơn.

Vỏ bánh dai vừa phải lại mềm mềm, nhân là đậu đỏ truyền thống. Ngọt vừa phải, hơn nữa còn rất mịn chứ không phải có cặn. Manjirou nhai nhai một lúc thì  khựng lại
: "Là gì thế... ?"

Manjirou nhai bánh, có gì đó sực sực, giòn giòn, hạt nhỏ vừa phải và bùi bùi, rất thơm. Hình như là để vừa vặn với sự mịn màng của đậu đỏ, Cả cái hương nhài thoải này, không lẫn được đi đâu, coi như đặc biệt của Destiny cũng đúng đắn.

Takemichi tiến đến chỗ Manjirou, rót cho hắn cốc trà từ giỏ: "Là hạt sen xay nhỏ"

"Hạt sen sao... ?" Manjirou nhận lấy ly trà từ bàn tay Takemichi, hắn tiếp tục nhấm  nháp chiếc bánh, ngon quá...

...

- Gì đây? Nhị thiếu Haitani cũng có ngày này à?
- Con mẹ nó, làm luôn đi, đợi nữa chắc tôi chầu ông bà rồi.

- Đây là Hanagaki Takemichi đó.

- Cái gì đây... ?

- Là hạt sen xay nhỏ.

° Tachibana Hinata.
° Haitani Rindou.
° Haitani Ran.
° Sano Manjirou.
° Hanagaki Takemichi.
° Tại sảnh phía Tây của trụ sở Bonten.

...

- 15/10/2022.
- Cielo Dalziel Lilla.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net