Phiên ngoại 4: Cuộc sống hàng ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hú hú sửa xong truyện rồi yê yê.

...

- Phiên ngoại có spoil, không đọc xin hãy lướt.

...

- Kết bạn facebook với tôi cho đời thêm vui nè hehe, tương lai chắc thỉnh thoảng sẽ có tranh sìn OTP và doujinshi ngắn trên trển á, cậu hứng thú thì cứ gửi add cho tôi nè:D

https://www.facebook.com/profile.php?id=100046061499672

...

- Up phiên ngoại để cho mọi người biết tôi ra chương lâu không có nghĩa là tôi drop, khi tôi có chương thông báo thì tôi mới drop nha.

....

- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla.

...

Xin chào! Ngày hôm nay chúng ta sẽ đến với vlog cuộc sống hàng ngày của các chồng và bạn lớn Takemichi.

Kết hôn đã lâu nhưng chắc hẳn bạn chưa biết điều này, chính là có một vài thành phần luôn đầu độc bạn lớn Takemichi bằng những món ăn rất độc đáo.

Nếu như cho Takemichi chọn chết hoặc ăn món của một vài thành phần nấu, Takemichi sẽ chọn giả vờ ngất xỉu chứ cũng không muốn chết hay nhét thứ độc đáo kia vào cuống họng.

Ngày hôm nay cũng như vậy.

...

Một buổi sáng đẹp, là ngày nghỉ phép trong tháng của toàn bộ thành viên Bonten cho nên chúng hắn đều tập hợp ở nhà đầy đủ.

Ngoài trời chim líu lo hót, ríu rít thành một bầy với nhau đậu trên cành khô cuối đông, không khí giá lạnh đã dần qua đi, để lại những chồi non đang mớn chớn muốn vươn mình. Xuân sắp tới rồi!

Takemichi gãi đầu, cậu nhìn Shinichirou bên cạnh còn đang chìm trong mộng đẹp thì không lỡ đánh thức, hiếm lắm mới có ngày nghỉ ngơi trong tháng.

Nhẹ nhàng chống tay rồi rời khỏi chiếc giường, hơi ấm từ Takemichi ủ được gần mười tiếng cũng dần thoảng đi rồi hòa làm một với không khí, Shinichirou nhíu mày, có vẻ khó chịu nhưng hắn vẫn lơ mơ, cựa mình chưa chịu dậy.

Takemichi đánh răng xong xuôi thì quyết định đẩy cửa sang phòng Mitsuya một chút, bình thường hắn dậy rất sớm. Takemichi có lẽ sẽ quyết định được sáng nay ăn gì khi hỏi Mitsuya.

Mitsuya là một bác sĩ nhưng không lớn bằng Hinata, nghề chính của hắn là thiết kế thời trang.

"Takashi, anh thức chưa?" Takemichi ló đầu từ cánh cửa gỗ còn mở hé, đôi mắt linh động liếc vào trong phòng, cậu đã thấy một Mitsuya có cơ thể cơ thịt vừa đủ, còn rất trắng. Tóc tím cà nhạt màu mềm mại rũ xuống bờ lưng phẳng lì, đôi mắt mang vẻ cười nhìn Takemichi.

Miệng có đường cong nhỏ: "Chào buổi sáng Takemichi, em thức sớm vậy? Vào đây với anh"

Takemichi nhìn Mitsuya còn đang mặc quần đùi và cơ thể trần trụi, cậu không quá mất tự nhiên bởi vì hầu như đêm nào mấy ông chồng cũng đều cởi áo đi ngủ. Nhìn nhiều cũng ngán, ai rồi cũng cơ bắp, tại sao chỉ có cậu là phẳng lì vậy?

"Em muốn nấu một buổi tiệc nhỏ, à mà chiếc áo của Shinichirou đâu anh?" Takemichi đẩy cửa, bước vào rồi vô tư thả người trên chiếc nệm sạch sẽ của Mitsuya, tuy là hắn luôn chuyên tâm giải phẫu cơ thể người nhưng tuyệt nhiên cũng không để mùi máu tanh lọt vào trong phòng hay ám trên người của hắn.

Mitsuya mở một chiếc tủ lớn, lấy ra chiếc áo phông trơn rồi treo nó lên móc bên tường, hắn rũ rũ vài cái: "Hôm qua anh mới may, chút nữa em xem có vừa không"

"Cảm ơn Takashi" Takemichi mỉm cười, hàm răng trắng cong thành một đường lớn, mắt híp lại, Takemichi nói: "Anh đến đây với em"

Dù kết hôn đã lâu nhưng tình cảm của bạn lớn Takemichi với các anh chồng luôn rất tốt đẹp. Thậm chí còn nồng thắm như ban đầu vậy, cho nên sáng ra cũng phải phát một chút cẩu lương cho ngày mới thật đẹp.

Mitsuya cong mắt hài lòng, hắn nằm xuống giường rồi vòng tay ôm lấy Takemichi, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh trong phòng thoáng chốc đã được hơi ấm từ quần áo của Takemichi xua tan.

Cơ thể cậu lạnh nhưng vì có quần áo nên đỡ hơn đôi chút, Takemichi áp môi vào môi của đối phương, sự mềm mại có chút lạnh lẽo khiến cả hai người đều đắm chìm.

Mitsuya chủ động luồn chiếc lưỡi vào trong miệng Takemichi, hương vị ướt át khiến Takemichi có chút ngại ngùng. Cả hay dưa mất một lúc thì Mitsuya mới nhả đôi môi đáng thương của Takemichi ra, thuận đó hôn vào khóe môi của Takemichi một cái nhẹ nhàng.

"Sáng nay Shinichirou sẽ nấu ăn, em không cần lo"

Takemichi :"..." Anh bị điên à!

Đấy, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo cũng đã tới, Takemichi sẽ giả ngất cho cả nhà coi.

...

Bây giờ là tám giờ sáng, và gia đình chúng ta có cảnh tượng Shinichirou mặc tạp dề hình cờ lê đứng cạnh bếp, Takemichi đeo tạp dề hình cái bánh đứng sát bếp. Khuôn mặt cả hai hết sức lạnh lùng với khán giả là cả gia đình Bonten đều đứng xem.

"Takemichi... Em và Shinichirou định làm gì vậy" Manjirou kinh hoàng hỏi, đừng em ơi, anh van lài em, anh xin em, đem Shinichirou vào bếp chính là dẫn con quỷ về nơi nó hoành hành đấy em ạ.

Takemichi tuyệt vọng, đôi mắt ngấn nước thâm tình nhìn Manjirou: "Manjirou, em xin lỗi nhưng Shinichirou muốn học nấu ăn"

Izana cũng ngờ nghệch: "Quả này toang rồi, hồi còn nhỏ, Shinichirou vào bếp một lần và căn bếp ra đi mãi mãi"

"Ôi thật đáng sợ, nếu cháy bếp em sẽ dẫn Takemichi chạy trước" Luna âm thầm nép đằng sau Izana, tay mân mê vòi chữa cháy...

Shinichirou buồn rầu nhìn những người anh em cùng nhà, hắn học nấu ăn chứ có học chế tạo bom đâu mà phòng ngừa tuyệt tình như vậy. Con bé Luna còn thủ sẵn bình chữa cháy, rốt cuộc là không tôn trọng hắn như thế nào vậy.

Takemichi vỗ vai Shinichirou an ủi: "Anh đừng buồn anh yêu, bởi vì trình nấu ăn của anh không xứng đáng được tôn trọng"

"Em nói làm anh không biết nên vui hay buồn" Shinichirou suy tư, miệng cười nhưng mắt ứa nước, khuôn mặt méo xệch, Shinichirou đang gào thét trong lòng.

"Vậy thì anh như nào cũng được, đến lúc món ăn hoàn thành thì em sẽ giả ngất cho anh coi, bởi vì em thiếu glucose cần bồi bổ gấp" Takemichi tuyệt tình không cho Shinichirou bất cứ hi vọng nào.

Sầu não càng thêm sầu não, vài người bật cười chọc quê Shinichirou, còn riêng Sanzu thì tất nhiên miệng còn hơn cái loa. Hắn ôm bụng cười lớn đến ho khùng khục vài cái, cho đến khi Takemichi không nhịn được cười nữa hắn mới miễn cưỡng lau giọt nước trên mấy rồi dừng lại.

"Em yêu tiếp tục đi, anh không cười nữa"

"Vậy chúng ta bắt đầu"

...

Vì lo lắng cho sức khỏe của đại gia đình nên Takemichi chỉ cho phép Shinichirou làm một phần nhỏ. Món đơn giản nhất chính là trứng rán áp chảo, cái này mà không làm được nữa là thôi, coi như hết hi vọng.

Takemichi đặt chảo lên bếp, Shinichirou chăm chú nhìn theo, mất một lúc không ai có phản ứng gì. Takemichi nói: "E hèm, món đầu tiên sẽ là trứng rán"

Shinichirou gật đầu: "Trứng rán... "

Lại ngây người một khoảng thời gian nữa.

Hanma nghiêng đầu, gọng kính trượt xuống sống mũi: "Sao không bắt đầu đi, đứng lâu mỏi chân đó Takemichi, em xem đằng sau có ghế thì ngồi xuống"

"Cảm ơn anh Shuji" Takemichi nhắm mắt tịnh tâm, Shinichirou nấu ăn chứ có phải cậu đâu mà bắt đầu, đặt cho cái chảo lên bếp là may lắm rồi.

Takemichi xoay người lấy một chiếc ghế cao, ngồi phịch xuống khoanh tay nhìn Shinichirou: "Sao anh còn chưa bật bếp? Muốn bật em à Shinichirou?"

"Anh... Anh không có, ra là phải bật bếp" Shinichirou hoảng hốt xua tay, táy máy đến công tắc điện từ ở bếp, qua lại một lúc vẫn không biết bật ở nơi nào.

Takemichi: "... " Biết ngay là hết hi vọng.

Ai cũng cố nhịn cười, chỉ riêng Takemichi là tuyệt vọng và Shinichirou còn tuyệt vọng hơn cả cậu.

Takemichi nhảy xuống ghế, dùng tay đánh vào bả vai của Shinichirou một cái rồi ngón tay chạm vào công tắc ở bếp: "Đầu tiên anh nhấn nút này, rồi đến thanh trượt để tăng giảm nhiệt độ"

Shinichirou rụt rè: "Cảm ơn em... "

Shinichirou chỉnh lại chảo cho ở giữa vòng nhiệt đỏ, mùi khét khét dần lan ra cả gian bếp rộng lớn, Takemichi đen mặt khoanh tay ngồi yên không động: "Mẹ anh, anh còn không mau cho dầu vào, cháy nhà bây giờ"

Shinichirou muốn cuống mở banh các tủ, ngó đi ngó lại hắn không biết phân biệt dầu hay rượu. Mitsuya liền thương tình: "Dầu ngay cạnh cánh tay anh mà... "

Shinichirou nhìn đến chai óng ánh màu dầu vàng: "À... "

Hắn mở nắp chai dầu, cứ thế dốc thẳng vào chảo, dầu sóng sáng bóng bẩy tràn vào chảo như lũ về, dập dờn rồi xèo xèo do va chạm với cái nóng. Takemichi bắt lấy cánh tay Shinichirou, ra hiệu cho hắn dừng lại: "Anh muốn làm món Bonten chiên giòn có đúng không?"

"Anh không có mà... Vậy là trứng rán còn phải thêm dầu nữa đúng không?"

Takemichi bất lực, dứt khoát lấy một cái bát rồi đổ vào đó hơn phân nửa số dầu ăn, chỉ còn lại chút ít trong chảo: "Anh muốn rán trứng kẹp Bonten thì cứ việc thêm
dầu"

"Phụt hahahaha" Shion lăn ra đất, vãi nồi thật hắn không nhịn được cười nữa rồi.

Takuya miễn cưỡng cắp lấy bàn tay của Shion kéo dậy, đúng là rạp xiếc trung ương mà, Takuya cảm thấy Bonten là cái thá gì chứ? Để che mắt dư luận và cảnh sát rằng bọn họ là một tập thể chúa hề à?

Shinichirou bi thương nhìn anh em mình quay mặt cố nín cười, tay còn mân mê quả trứng gà sạch sẽ, đập xuống gạch bếp rồi thả vào trong chảo, tiếng xèo xèo lại dồn dập. Shinichirou làm rơi vỏ trứng vào trong chảo...

Takemichi lại mặt lạnh dùng đũa hớt vỏ trứng ra, hai người nhìn lòng trắng từ màu trong suốt dần chuyển thành một màu đục, Shinichirou nghiêm trọng nói: "Em xem, quả trứng này bị tiêm hóa chất sao? Không được, ai mua loại trứng chất lượng kém như thế? Takemichi ăn sẽ bị đau bụng mất"

"Em mua... " Takemichi thực sự đang rất tịnh tâm, mẹ nhà anh, ăn trứng nhiều như vậy rồi mà lại còn nhìn trứng chín thế nào ra được hóa chất.

Enma nãy giờ không biết chui đi đâu cho hết quê, có ông anh trai thật chất lượng, có lẽ Manjirou và Izana cũng sẽ cảm thấy nhục hệt như con sông quê.

Giống cảm giác của Enma bấy giờ, cô nói
: "Trứng chín sẽ chuyển sang màu đó, anh ngốc quá, đáng lẽ Takemichi không nên cưới anh"

"Này nhé, em đừng nói câu tổn thương như vậy được không?" Shinichirou nhìn em gái ngoan ngày nào, tay cầm chiếc thìa dẹt lật mặt trứng lên, Takemichi định ngăn cản nhưng quá muộn.

Trứng chưa chín đều, đâm ra nó vỡ banh chành, có chỗ chín rồi, có chỗ lại chảy nhớt lòng trắng ra loang lổ cả chảo. Thậm chí cả lòng đỏ cũng bục ra mất rồi.

Takemichi: "... "

Trứng áp chảo lòng đào, thất bại toàn tập...

"Quả này sẽ cho Shinichirou ăn" Manjirou gật gù dứt khoát đẩy quả trứng gà đáng thương xấu xí cho Shinichirou. Bởi vì do Shinichirou nên quả trứng mới bị bodysamsung.

...

"Vậy bây giờ sẽ đến món su su xào thịt bằm ha" Takemichi tốt bụng lấy hết những nguyên liệu cần thiết đặt trên bàn.

Bọc su su xanh mơn mởn đang mời chào Shinichirou đến gọt vỏ, hắn cũng vui vẻ mỉm cười cầm cái nạo đi tới, một hồi thì từ  một quả su su béo tròn căng mọng đã trở về làm một quả vải dị dạng tội nghiệp. Nhựa su su dây ra tay Shinichirou, hắn lại cảm thấy bất lực nữa rồi...

Takemichi không muốn lãng phí đồ ăn, lại nhìn hành động của Shinichirou vô cùng ngứa mắt. Vẫn là cậu lại giật lấy chiếc nạo rồi chuyên nghiệp nạo hết vỏ ngoài, dùng dao đâm chọt, lấy hết hạt, vỏ trong khe và cắt nó ra thành những phần đẹp mắt.

Shinichirou mân mê cái vỏ mỏng èo ợt không dính chút ruột của quả su su thì cảm thán

: "Em giỏi ghê"

"Em chuyên dùng kiếm và những vật nhọn, cho nên em cũng có thể lột da của anh hệt như cách em gọt rau củ hoa quả"

Shinichirou: "... "

...

Chảo lại được bắc, lần này Shinichirou rút kinh nghiệm đổ được dầu ăn vừa tầm, hắn nâng bát su su được thái đều định đổ vào chảo. Takemichi kịp nắm lại tay hắn, đổi bát su su thành bát thịt bằm...

Shinichirou quê xệ đổ bát thịt vào, hắn đảo đảo, dầu bắn tứ tung, thịt còn dính vào đít chảo nữa. Như một thiếu nữ nhút nhát chỉ hẩy hẩy được thịt ở mặt trên.

Takemichi lần nữa dứt khoát giật thìa dẹt, đảo đều chảo thịt đang bốc hơi nóng...

Sau khi thịt tái, Shinichirou được đụng lại vào chiếc thìa, hắn nâng lọ muối, nhìn Takemichi mỉm cười hài lòng, hắn cũng vui vẻ vặn nắp, đổ muối không có hồi hết cho đến khi Takemichi trợn mắt rồi vội vàng nắm tay hắn kéo lại: "Anh à, nhà mình không có hơn ba mươi cái nhà vệ sinh để cho tụi mình đi tè đâu, ăn mặn tè khai, anh chưa nghe câu đó bao giờ à?"

Vel im lặng lắc đầu, hắn nói nhỏ: "Không hiểu sao chúng ta lại có kiên nhẫn nhìn Shinichirou làm trò hề vậy"

"Ngày nghỉ vui vẻ" Kisaki lạnh nhạt, thực ra hắn chỉ lo lắng cho Takemichi thôi, tên Shinichirou đó đốt bếp thì coi như bé yêu của hắn cũng sẽ bị thương mất.

Tiếp đó, Shinichirou tia lấy bát su su, định đổ vào chảo nhưng đã bị Takemichi ngăn lại, cậu đưa cho hắn thìa bột ngọt đã đong sẵn, như vậy thì sẽ không bị mất trí nhớ vì ăn quá nhiều bột ngọt nữa rồi.

Shinichirou đổ thìa bột ngọt vào, đảo đều rồi mới đổ bát su su, mạnh mẽ đến nỗi cả cái bát cũng úp vào chảo chung với nồi su su. Takemichi lần nữa thọc tay để lấy chiếc bát ra...

Shinichirou đảo đều, su su đã săn lại, dần dần mềm hơn rồi, hắn cảm thấy nhiệt độ này chưa đủ cho nên rời chảo sang bếp ga phía bên cạnh, bật lửa ở mức to nhất rồi đặt chảo lên, nhìn ngọn lửa hừng hực cháy bỏng Takemichi không thể hẹn mà nuốt nước miếng hoảng sợ.

Cậu dần dần lùi ra sau cho đến khi lưng chạm vào lồng ngực cứng rắn của Taiju
: "Anh à, em cảm thấy nhà chúng ta sắp được đổi mới rồi"

"Không phải cảm đâu em, nó thành sự thật rồi kìa" Taiju vươn tay kéo Takemichi vào sát với thân thể to lớn của mình, nhìn ngọn lửa gặp dầu trong chảo rồi bén lên cao hơn cả đầu Shinichirou.

"Ôi kìa, lửa nhỏ mà nhỉ" Shinichirou hốt hoảng nhìn chiếc chảo của mình đang chơi póp ping thật vui vẻ trong ngọn lửa, cố gắng dùng tay phẩy phẩy mặc cho lửa lan dần hết bàn bếp.

Izana nhanh chóng quay ra phía sau
: "Luna, bình chữa cháy đâu? Phụt đi em"

Luna nhanh nhẹn cầm bình rồi bật qua cột bê tông chắn trước mắt, lạnh lùng bấm vòi, khí trắng bay tứ tung cũng dập được ngọn lửa: "Shinichirou thật ngốc"

"Món này sẽ để cho Shinichirou ăn" Manjirou lại nhìn hỗn hợp cháy xém trong chảo, lẫn vài hạt trắng từ bình chữa cháy, dứt khoát lần nữa dồn nó cho Shinichirou. Vì Shinichirou cho nên su su xào thịt mới bị hạ thấp giá trị mắt nhìn...

"Tất cả là tại Shinichirou... " Kazutora lẳng lặng nhìn căn bếp tồi tàn nhà mình...

Su su xào thịt bằm, thất bại toàn tập...

...

Cuối cùng vẫn là cả Bonten kéo đến nhà hàng của Taiju ăn sáng, sau vụ lùm xùm của Shinichirou thì cũng đã là chín giờ rưỡi, nửa ngày nghỉ trôi qua một cách lãng xẹt và cho Takemichi ám ảnh tới già.

Cậu thề sẽ không để cho Shinichirou vào bếp nữa đâu...

...

- Lần đầu đăng tải: 24/8/2022.
- Lần đầu sửa đổi: 7/10/2022.
- Cielo Dalziel Lilla.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net