Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giao kèo của cậu với hai nhân cách kia cũng đơn giản thôi: Cứ mỗi một tuần một ngày cậu sẽ giao hoàn toàn quyền kiểm soát cơ thể cho Take và Michi trọn ngày, với điều kiện không làm xáo trộn cuộc sống của cậu và gây hại đến bất cứ người nào xung quanh cậu. 

Nếu biểu hiện tốt và khi cần thiết cậu cũng sẽ tăng thời gian cho cả hai. Cả hai đều hiểu rằng nếu Takemichi không chủ động nhường thì bọn họ sẽ rất khó khăn để chiếm lấy thân xác này cho nên giao kèo bọn họ không thiệt thòi. 

Tiến vào tiềm thức để giao tiếp với hai thằng nhóc trong mình là một chuyện rất khó Takemichi cần sự giúp đỡ của bác sĩ, chắc phải còn rất lâu khi hai tên nhóc này bớt chống đối lại cậu thì cậu mới có thể tập luyện tự mình bước vào tiềm thức được. Bây giờ cậu chỉ cách giao tiếp thông qua nhật ký. Cậu còn đi mua một cái bảng để viết những câu nhắc nhở trong phòng mình.

Bảo không làm xáo trộn cuộc sống của cậu thì có ma mới tin. Hai tổ tông trong cậu đúng là ôn thần, 3 ngày sau khi đến bác sĩ cậu đã "nhượng quyền" lần đầu tiên. Takemichi lấy lại cơ thể vào tối hôm đó và kết quả khi nhìn vào sổ nhật ký thì thấy một đống câu chữ mà thông qua cách xưng hô là 'đồ ngu ngốc' thì cậu biết ngay là Michi.

Thằng nhóc chê bai đủ điều, bảo căn phòng cậu ở trang trí thật chán, lộn xộn, chê bai áo quần Takemichi không bộ nào ra hồn, sau đó bắt cậu mua cho các đồ dùng cá nhân khác vì không thích dùng chung đồ và bảo món nào của cậu cũng xấu tệ. Thậm chí bắt mua đồ dưỡng da. Cuối cùng còn chê bạn bè cậu là đám ngu ngốc.

Takemichi cay cú, ông thần này này là một đứa khó nuôi, khó chiều, đanh đá nữa chứ. Chuyện chưa dừng lại ở đó đến khi cậu xuống ăn cơm cậu phát hiện mẹ cậu không dọn chén cho cậu, mặt hằm hằm.

"Mày xuống làm gì? Không phải sáng mày chê đồ mẹ mày nấu dở sao? Từ giờ tự nấy tự ăn đi."

Takemichi điếng người, hoang mang cực độ, cậu mới nói sao tên nhóc đó trả lại cơ thể sớm thế, trời ơi cậu ta chọc đúng người không chọc nhất rồi, thế này Takemichi có tiêu không?

"Mẹ à không phải sáng con đùa mà mẹ, mẹ ơi."

Tối đó Takemichi thật sự nhịn cơm. Cậu phải chạy đi viết trong nhật ký, và bảng nhắc nhở là: Muốn sống yên ổn trong cái nhà này mẹ là tuyệt đối, đồ mẹ nấu là ngon nhất, lời mẹ nói cấm cãi. Sáng hôm sau đi học còn thảm hơn, cậu không biết hôm qua Michi làm gì mà đám con gái nhìn cậu rất lạ lùng, bước vô lớp đám bạn cậu thì giận dỗi gì cậu không nói chuyện với cậu. Cậu phải đi hỏi người biết cậu đang vật lộn với vấn đề này, Kazutora.

"Hừm cái nhân cách đó của mày nói sao nhỉ?" 

Kazutora làm vẻ khó nói, sau đó lại hỏi một câu lệch chủ đề: "Mày gặp bạn gái mày chưa?"

"Hả? Chưa, sao vậy?"

"Ừ thì chắc mày lát gặp thì chuẩn bị tinh thần nhé."

Nghe Kazutora nói xong thì Takemichi nghĩ mình nên bước lên thiên đường được rồi. Hôm qua Takemichi bước lên trường với phông nền tỏa sáng tựa như các nam chính Shoujo, cả người toát lên vẻ lối cuốn một cách kì lạ, các cô gái cho rằng Takemichi nhan sắc chỉ bình thường hay cùng lắm là dễ thương thì hôm qua phải sáng cả con mắt.

Mỗi cử chỉ hành động hay nhếch mép đều trong vô cùng quyến rũ. Mấy bạn gái đến bắt chuyện, Takemichi còn trêu nghẹo họ khiến họ đỏ cả mặt mà không hề để tâm đến Hinata đang ngẩn người nhìn. Nhưng quay qua mấy thằng con trai thì khinh khỉnh ra mặt, đám bạn Takemichi đang nói chuyện "cậu" liền xem thường bảo bọn mày nói toàn những điều ngu ngốc. Takemichi hôm qua thành hoàng tử của mấy cô gái và kẻ thù của mấy thằng con trai.

Takemichi suy sụp, cái nết Michi nó đúng tệ. Kazutora mỉm cười vỗ vai cậu an ủi: "Không sao mà Takemichi chỉ cần giải thích, xin lỗi họ là được thôi."

"Mong là họ nghe." 

Takemichi nói ỉu xìu, mặt tủi thân. Kazutora cười lên rồi ôm lấy cậu, vỗ vỗ sau lưng dỗ dành.

"Không sao, không sao, ra về mày muốn ăn gì? Tao mua cho mày nhé."

Đôi mắt anh ánh lên vẻ khác thường. Có tao nghe mày là được rồi Takemichi, bọn kia không cần nghe cũng được.

Takemichi sau đó cật lực xin tha thứ, đám bạn cậu thì dễ dàng bỏ qua, Hinata không phải khó khăn gì với cậu quá nhưng mặt cô bé rất buồn. Bạn trai cô dạo gần đây đã hay bị thương, ít dành thời gian cho cô, rồi còn có nhiều biểu hiện bất thường. Trông như đang có vấn đề giấu cô vậy. Takemichi thấy có lỗi nhưng chỉ có thể nắm tay cô bé, an ủi.

"Anh xin lỗi Hina - chan, để sau này êm xuôi hơn anh sẽ kể hết mọi chuyện cho Hina - chan biết nhé." 

Cô bé nhìn ánh mắt chân thành của cậu cũng gật đầu nhẹ mà chấp nhận. Giờ ra về Takemichi cùng Kazutora đến trường của Chifuyu và Baji vì kế hoạch của cậu sau ra viện là cùng 3 người họ đi chơi mà. Tiện thể than thở về cái nhân cách khác của cậu.

"May là 2 đứa chứ 3 hay 4 đứa tao sẽ mệt chết luôn ấy."

"Cái thằng trong trận chiến mà lọt ra tao thấy còn phiền hơn."- Chifuyu

"Là thằng Take ấy, mắt thằng nhóc lúc nào cũng đằng đằng sát khí như giết người vậy."

"Nhắc mới nhớ, mày kiềm nó được không? Chứ không chừng nó lại đập Kazutora ấy."

Nhìn thân thể còn dấu vết tàn tạ của Kazutora là do Take gây ra mà, chắc cậu nên về viết vào nhật ký nhắc nhở tên tàn bạo trong cậu thôi. Mà nếu Take xuất hiện thì chắc cậu bảo anh ấy né đi luôn cho lành.

"Takemichi mày thực sự ổn với cuộc sống như vậy không?"

Baji lo lắng nhìn cậu. Takemichi thì cười trừ, thật sự không biết ổn không, nhưng cảm giác vừa mới mẻ vừa lộn xộn ấy. Takemichi lại đang có nhiều thứ để phải lo nhất thời mà nói rất khó kiểm soát.

Takemichi bắt đầu công cuộc tìm hiểu hai tên nhóc trong mình, cậu có quay trở lại phòng bệnh để nhờ bác sĩ giúp đỡ. Thật sự là hai đứa nó không hợp tác tí nào, thái độ rất chống đối, Takemichi không đủ tiền để gặp bác sĩ nhiều đâu, cảm giác phí phạm thời gian lẫn tiền bạc. Bác sĩ thì lại nói đây là điều bình thường, các nhân cách sinh ra thường hay có thái độ bất hợp tác và thù địch với nhân cách gốc, nhân cách nào càng muốn kiểm soát cơ thể càng như vậy. Vì thế sau một tuần đầu Takemichi không thu được gì ngoài rắc rối do Michi gây ra. 

Cậu có viết một tờ giấy với những câu hỏi về sở thích ăn uống đến phim ảnh, làm gì, đi đâu ra và cậu đã nhường chỗ cho cả hai với mong muốn sáng dậy tụi nó sẽ trả lời, nhưng không chỉ có một trang chình ìn với chữ "đồ ngu". Còn lại chúng nó làm gì thì cậu không biết.

Takemichi vẫn kiên nhẫn giữ thái độ thiện chí, Michi ý kiến muốn có đồ dùng cá nhân riêng cậu đã đi mua riêng cho cả hai, cậu cũng đành theo cảm giác mà lựa chọn đồ mà cậu cho là hai đứa thích. Take sẽ thích màu tối còn Michi lại chuộng màu sáng. Takemichi sắp xếp lại trong nhà tắm mình, ba cốc đánh răng, 3 bàn chải, 3 khăn lau mặt, 3 khăn tắm. Dọn dẹp căn phòng gọn để Michi bớt nói, mua thêm cho cậu nhóc mặt nạ chứ cậu không đủ tiền mà mua mỹ phẩm gì hơn. 

Cậu ghi chú rất nhiều về những lưu ý trong cuộc sống của cậu để chắc chắn hai tên này không làm loạn và để dễ hòa nhập hơn. Takemichi thật sự đã đặt ra rất nhiều tâm sức, cậu không có ác cảm hay bài xích con người bên trong mình mà xem cả hai như người bạn mà đối đãi, cậu mong sẽ giảm bớt sự đối địch của cả hai.

Qua trận chiến trước mọi người trong Touman đều đã bắt đầu nhận thức được một kẻ nguy hiểm đang lăm le băng bọn họ, Kisaki, Kazutora đã cảnh bảo mọi người chính Kisaki là người đã đến tìm anh thuyết phục anh vào Ba Lưu Bá La chống lại Touman. Hành tung hắn khó đoán, thâm độc, bên cạnh lại có Hanma và nhiều đàn em khác, Touman cần phải đề phòng. 

Takemichi phải chân thành cảm ơn Kazutora, anh ấy giờ đây dù không làm thành viên chính thức của Touman nhưng anh ấy vẫn đồng lòng góp sức vì Touman. Mối quan hệ với Mikey cũng không đến nổi tệ. Baji rất vui vì điều đó và thường hay xoa đầu cảm ơn cậu.

Thời gian này Takemichi cũng bắt đầu quay trở lại với việc hoạt động trong bang và cũng nhận ra danh tiếng mình trong đám bất lương lại được nâng cao sau trận chiến với Ba Lưu Bá La. Ngoài ra cậu còn thấy không khí trong bang khang khác. Hình như là những người trong bang đang ái ngại cậu hơn, bình thường bọn họ cũng sẽ hay đùa và văng tục với cậu, nhưng mà bây giờ đám lưu manh này nói chuyện với cậu rất cẩn trọng, lịch sự, cậu nhớ hồi cậu làm đội trưởng Nhất Phiên của quá khứ trước bọn nó còn chưa kính cẩn đến vậy.

Takemichi nào biết mỗi lần cậu nói chuyện với những người đó, Baji và Chifuyu đằng sau đang dùng ánh mắt đe dọa quan sát bọn họ, nếu hớ hênh một chút bọn họ liền tiêu đời ngay. Còn khi cậu quay qua họ thì cả hai lại cười với cậu, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, làm cho những người khác phải nghi ngờ nhân sinh có phải cùng một người hay không.

 Đây là tiêu chuẩn kép! Cả những thành viên cốt cán khác cũng vậy. Touman vẫn đang bao bọc cậu trong âm thầm.

Lần đấu với Ba Lưu Bá La cậu đã rạch một đường ngay bang phục mình, cậu định nhờ Mitsuya sửa giúp cậu, nhưng mà Mitsuya lại mở ý sẽ may cho cậu bộ mới. Nên Takemichi lại lần nữa đến trường Mitsuya và đến câu lạc bộ của cậu ấy. Peyan dẫn cậu vào đang thao thao bất tuyệt bảo Takemichi được Mitsuya may lại bang phục là vô cùng quý giá ngoài các thành viên thành lập bang ra thì Takemichi là người đầu tiên được đích thân Mitsuya may cho. Takemichi biết chuyện đó nên rất vui vẻ, vẫn còn cái cảm giác tự hào đó, phởn ra mặt. Đến phòng câu lạc bộ thì Peyan lại kẹt với cô bạn Yasuda, Takemichi nhìn liền cười tủm tỉm hồi trước không hiểu lắm về tương lai mới thấy. Ai da tình yêu tuổi trẻ.

"Takemichi mày đến rồi"

Giọng Mitsuya dịu dàng vang lên. Các cô gái trong câu lạc bộ thủ công cũng nhìn cậu chăm chăm. Kì lạ nhỉ lúc trước tới họ rất tập trung vô việc mình làm mà có nhìn cậu như vậy đâu. Bị nhiều ánh mắt đổ dồn vào, Takemichi thấy căng thẳng, nép sau lưng Mitsuya ngó ra, khiến anh bật cười âu yếm nhìn cậu. Mắt mấy cô gái kia lại sáng lên.

"Tao sắp may xong rồi, mày chờ tí thử lên xem sao nhé."

Takemichi theo bước chân Mitsuya, mấy cô gái khác liền chụm vào thì thầm. Takemichi không hiểu lắm chỉ thấy hơi lạnh sống lưng, họ đang thầm thì về cậu à? Cậu nghi hoặc quay lại thì lại thấy mọi người lại tập trung vô làm việc của mình. Ảo giác?

Mitsuya tiếp tục hoàn thành những đường may cuối cùng rồi đưa cho cậu, đến khi làm xong cũng đến giờ mọi người cần ra về nhưng các cô gái như lưu luyến muốn ở lại lắm, cậu không hiểu tại sao.

Takemichi vào nhà vệ sinh để thay. Lạ nhỉ? Cậu nhớ lúc trước bộ đồ vừa vặn với cậu lắm mà sao giờ lại hơi rộng ở phần quần rồi. Mitsuya bình thường rất tỉ mĩ mà, sao lại may sai số đo của cậu rồi.

"Mitsuya - kun, quần có hơi rộng một tí ấy."

Takemichi bước vào kéo phần eo quần rộng ra.

"Hơi rộng à? Để tao xem sao?"

Nghe giọng điệu ấy thì có vẻ không có gì là bất ngờ lắm như đã biết từ trước. Tuy nhiên Takemichi không nghe ra điều đó.

Mitsuya lại đi ra đằng sau, đặt tay lên eo cậu, giọng nói như thì thầm bên tai, khiến Takemichi cảm thấy ngưa ngứa.

"Tao nhớ số đo tao may theo bộ cũ của mày mà, sao lại rộng nhỉ? Takemichi mày có ốm xuống không?"

"Tao còn lên cân mà sao ốm xuống được"

Takemichi đột nhiên thấy tay Mitsuya vòng qua ôm eo mình. Cậu ấy định ước lượng bằng tay à?

"Vậy để tao đo lại số đo cho chắc"

Mitsuya lấy thước dây trên cổ mình vòng qua eo cậu, anh ấy đứng rất sát cậu, cậu cảm giác lưng mình như muốn chạm vào bờ ngực rắn chắc của Mitsuya.

Tự nhiên cậu thấy căng thẳng quá, cảm giác tiếp xúc này nó cứ ngài ngại. Takemichi không biết giờ cổ và hai tai cậu đang đỏ au. Mitsuya nhìn xuống ánh mắt như bị thôi niên nhìn chăm chăm vào chiếc cổ mảnh mai của cậu. Mitsuya hơi cúi người, mùi dầu gội bạc hà tươi mát thoang thoáng dễ chịu từ tóc Takemichi chạm đến khứu giác anh, cảm giác càng mê man hơn. Cũng là con trai với nhau sao trên người Takemichi lại mang mùi hương êm dịu nhưng tươi mát như vậy chứ.

"Takemichi mày ốm quá, về nhà để tao nuôi thêm đi."

Mitsuya cúi xuống thấp hơn như tựa cằm lên vai cậu, giọng điệu anh trầm xuống nhưng lại mang ý trêu nghẹo, hơi thở âm ấm của anh phả vào tai cậu, Takemichi liền giật mình tránh xa anh, hai má đỏ bừng, cậu che tai lại, nhìn anh bằng đôi mắt mở to.

"Mitsuya - kun, ...nhột lắm ấy"

Mitsuya cũng như giật mình tỉnh dậy, có thoáng kinh ngạc khi thấy Takemichi phản ứng mạnh như vậy, Takemichi ngại đến mím môi chặt lại, không dám nhìn thẳng anh. Mitsuya cười xuề xòa, thần sắc bình tĩnh.

"Haha, xin lỗi nha, đùa quá trớn rồi"

"Mitsuya - kun dạo này mày trêu tao nhiều lắm đấy" Cậu bĩu môi trách móc.

"Ai da! Xin lỗi mà."

Đến khi cậu quay đi, Mitsuya mới lộ ánh mắt khác thường, là ánh mắt say mê khác thường bao trùm lấy toàn bộ cậu. A! Hình như anh vừa mới khám phá ra một điểm nhạy cảm trên người Takemichi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net