Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày làm cái quái gì mà đi lâu vậy chứ? Haitani Ran gặp Takemichi làm cái gì?"

Vừa mới về căn cứ Hanma đã bị Kisaki cau có hỏi, có chút hấp tấp muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

" Ờ thì...hai đứa nó đi ăn bánh crepe" Câu trả lời lãng xẹt và cái thái độ ậm ự khác thường của Hanma khiến Kisaki thấy hoài nghi.

"Mày nói gì? Hai đứa nó đi ăn bánh crepe, Haitani một mình từ Roppongi kiếm Takemichi ăn bánh crepe?"

"Tao thề luôn, tao đi theo mà không tin được đây không những vậy còn đi dạo phố cùng nhau" Hanma biểu hiện như chính mình cũng vô cùng ngạc nhiên.

Kisaki vẫn nhíu mày cảm giác không tin tưởng nhưng hắn vẫn nghĩ làm sao Hanma lại bao che cho bất kì hành động nào bất thường của Takemichi được và Hanma đặc biệt là kẻ trung thành mà hắn tin tưởng nhất.

"Tụi rảnh rỗi làm tốn thời gian quý báu của tao"

Kisaki nói rồi lại quay về chỗ làm việc của mình, Hanma quay đi lè lưỡi. Ừ thì đúng một nửa, hôm nay hắn kì lạ nốt luôn đi, hắn còn không tin chính mình vì sao lại không muốn nói ra cái cảnh hắn đã thấy cho Kisaki biết. Hắn biết kiểu gì Kisaki sẽ làm gì đó sau khi biết chuyện này. Ban đầu hắn cũng muốn Kisaki sẽ làm gì lắm nhưng giờ thì không. Nếu như để hắn làm thì hắn có thể suy xét nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng.

Takemichi à ~ Cậu bỏ bùa hắn rồi.

Hanma gãi gãi đầu, ban nãy lúc hắn biết đám người Kazutora sẽ đến hắn đã lui đi nhưng hắn vẫn âm thầm quan sát cậu. Quan sát cậu ngồi bên vệ đường vẫn trùm cái áo khoác mà hắn đưa cho cậu trên người, trông cậu lúc đó tựa như đã dùng chiếc của hắn để biến thành một cái vỏ bọc bảo vệ bản thân mình và Takemichi đang cảm thấy an toàn vì nó. Đối với Hanma đó là điều buồn cười và chế giễu hắn nhất trên đời, hắn biến thành tấm khiên an toàn cho một ai đó.

Hắn thấy Baji, Chifuyu, Kazutora hớt hả, lo lắng cho cậu mà tặc lưỡi mấy lần. Hắn nhíu mày không vui vì Baji hất áo khoác của hắn xuống đất và Takemichi có vẻ như chẳng quan tâm lắm, vòng tay của những người đó vẫn hơn cái áo khoác của hắn nhỉ? Nhưng đến khi Hanma muốn rời đi hắn lại phải khựng lại khi thấy Takemichi nhặt áo hắn lên, phủi bụi trên đó và cất gọn trong cặp mình một cách cẩn thận dù ba người còn lại tỏ ra khó chịu đến đâu. Chính Hanma cũng không rõ lúc đó hắn có biểu tình và cảm nhận như thế nào. Hắn không biết.

Hanma châm điếu thuốc và nhả ra làn khói trắng, tâm trí hắn cũng đang lơ lững như đám khói đấy, mờ mịt thật. Thế này gọi là rối bời đó hả? Khó tin ghê. Takemichi lần khác gặp lại cậu lại cho hắn thêm những cảm nhận như thế nào đây? Có lẽ còn lâu lắm hắn mới cảm thấy chán cậu nhỉ?Haitani Ran trở về Roppongi khi trời đã sẫm tối, phong thái đã không còn bình tĩnh như bình thường, bối rối và tức giận, đó là những điều mà Rindou có thể cảm nhận rất rõ từ anh mình. Rindou lập tức ngạc nhiên, khiến anh trai hắn có biểu hiện như vậy chắc chắn là một chuyện rất nghiêm trọng.

"Anh hai có chuyện gì sao?"

Ran nhìn em mình, chuyện này thật sự khó nói nhưng giữa bọn họ chưa bao giờ có bất cứ bí mật gì với nhau, hai người là mối liền kết bền chặt nhất, cho phép họ chia sẻ mọi thứ cùng nhau.

"Hôm may anh đã đến gặp Takemichi"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Rindou liền nhanh chóng phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn anh mình."Takemitchy, anh đến tìm nhóc con sao không rủ em" Rindou liền tiến tới anh mình, giọng giận hờn.

"Hồi nãy em đâu có ở đây, anh chỉ nổi hứng muốn gặp cậu ấy thôi"

Anh cũng có thể nói anh thấy nhớ cậu ấy nên đã không suy nghĩ gì mà đến gặp cậu ấy.Từ khi Takemichi lên làm tổng trưởng Hắc Long, cái tên đó càng lúc càng xuất hiện trong cuộc sống anh nhiều hơn, tựa như đang khiêu khích sự nhớ nhung của anh ấy. Cảm giác nôn nao trong lòng không cho phép anh chần chừ thêm nữa. Ran muốn được nhìn thấy Takemichi ngay.

"Lần khác đi nói nói em đó, anh hai chơi xấu ghê, đi đánh lẻ"

Ran nở nụ cười chua chát với em mình.

"Anh nghĩ còn lâu anh mới đến gặp cậu ấy, giờ Takemichi không muốn nhìn mặt anh"

Rindou liền nhíu mày, nhíu mày vì câu nói của Ran và nhíu mày vì thái độ mà Ran dành cho Takemichi rất dịu dàng và tình cảm mà trước giờ anh hắn chỉ dành cho hắn thôi.

"Anh chọc gì Takemitchy sao?" Rindou nghi hoặc dò hỏi

Ran cười khổ, có chút bối rối, nhưng không che giấu đi ánh mắt say mê và khao khát của mình, Ran sẽ không che giấu những điều đó với em trai mình.

"Anh đã cưỡng hôn cậu ấy và nếu không bị thằng khốn Hanma ngăn cản có lẽ lúc đó anh sẽ ăn trọn cậu ấy rồi"

Rindou nghe liền ngây ra một chỗ, vẻ mặt tưởng chừng như mình đang nghe nhầm cái gì.

" Anh làm cái gì cơ? Từ...từ bao giờ anh...anh lại thích con trai chứ?"

" Anh không biết, anh chỉ biết anh thích cậu ấy thôi"

Câu nói này càng làm Rindou chấn động hơn, và hơn hết hắn thấy khó chịu, là ghen tức? Không đâu, hắn không bao giờ ghen tức với anh trai mình và tại sao hắn ghen tức cơ chứ? Rindou khác Ran, khi anh đã cảm nhận được khao khát, tình cảm của mình anh sẽ chấp nhận nó ngay. Còn Rindou, Ran nghĩ rằng có lẽ mình hay bao bọc và để em mình dựa dẫm vào anh quá nhiều, nên có nhiều chuyện Rindou sẽ không để ý được và cần anh dẫn dắt. Vì thế anh sẽ dẫn dắt Rindou nhận ra cái tình cảm mà Rindou che lấp bấy lâu, cái khao khát đang khiến Rindou khổ sở nhưng không hiểu lí do, sự nhớ nhung về một người con trai mà không dám thừa nhận.

Ran tiến đến gần em mình, nắm lấy vai Rindou, nở nụ cười dịu dàng.

" Sao em lại bất ngờ chứ Rin? Em cũng thích Takemichi lắm mà, em thậm chí còn thích cậu ấy trước cả anh không phải sao? Lúc cậu ấy giúp em chạy trốn khỏi đám Hắc Long em đã nhung nhớ cậu nhóc rồi"

Rindou cứng đờ cả người, đôi mắt màu tím trân trân nhìn anh mình, nụ cười cứng nhắc.

"Anh đang nói gì vậy chứ? Em...em không thích con trai"

Ran lướt xuống cánh tay rồi nắm lấy đôi tay em mình, nghiêng đầu cười.

"Rin ngốc thật đó chỉ vì vậy mà em lại lừa dối bản thân mình à?"

"Rin à em không nhận ta từ bao giờ em lại thích ngắm nhìn bầu trời rồi sao? Hôm ở bệnh viện  Rin đã khổ sở mà kiềm chế lắm mà. Em cũng muốn được chạm vào Takemichi đúng chứ? Làn da cậu ấy thật sự mềm mại, eo đúng là nhỏ như lời y tá đã nói, một tay anh cũng ôm trọn cậu ấy nữa. Nụ hôn với Takemichi rất ngọt ngào, môi lưỡi tụi anh đã quấn quít dây dưa rất lâu đến khi chân cậu ấy nhũn ra mà phải tựa vào anh. Em không thể biết được Takemichi đáng yêu lại có thể quyến rũ như thế nào đâu Rin à, cậu ấy bấu chặt vào người anh khi anh đang vuốt ve cơ thể cậu ấy, Takemichi run rẫy cầu xin anh trong nước mắt, cậu ấy còn rên rỉ bên tai anh, âm thanh thật đáng yêu làm sao, nghĩ đến cậu ấy lúc đó anh lại muốn cứng mất"

Rindou không thể chịu nổi thêm những lời anh mình nói và cả khuôn mặt như hưng phấn của Ran, hắn hất tay anh mình ra, lui về sau, khuôn mặt nhăn nhó.

"Được rồi, em không muốn nghe, tên biến thái này"

Rindou không biết rằng gương mặt mình đang nóng bừng lên, không chỉ vì nói đúng cảm giác mà hắn đang không muốn chấp nhận mà những câu nói đó còn chạm đến những suy nghĩ không đứng đắn mà hắn đã từng nghĩ về Takemichi.

Ran khúc khích cười, Rindou dù cố chấp nhưng thật sự rất đáng yêu, xem biểu tình trên gương mặt đã phản bội lời nói của em anh thế nào kìa.

"Rin à, thừa nhận đi em thích cậu ấy mà đúng không? Cũng khao khát cậu ấy giống anh vậy? Chúng ta giống nhau mà Rin"

"Đâu chỉ là thân thể cậu ấy, thứ anh thèm muốn là tất cả của cậu ấy, em cũng ghen tị đúng không Rin, ghen tị khi tất cả tình cảm, tâm tư của Takemichi đều dành cho Touman, còn chúng ta chỉ là những kẻ qua đường. Em bằng lòng với việc đó sao? Tại sao cuộc sống chết tiệt của chúng ta lại chẳng lấy ai giống như Takemichi? Tại sao lại không có ai cho chúng ta cảm nhận được những tình cảm ấm áp đó? Tại sao không có ai sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ chúng ta?"Gương mặt Rindou xuất hiện những giao động, sau đó hắn cúi đầu không nói gì.

Anh em Haitani quả thật là những kẻ bất lương tàn độc nổi tiếng, bọn họ đã từng đánh chết người khi chỉ ở độ tuổi 13 và phải vào trại cải tạo sau đó, bọn họ cùng những người khác là chính là thế hệ cực ác - S62. Và sớm thôi bọn họ sẽ chằng còn là những tên bất lương nữa mà sẽ trở thành những tên tội phạm xã hội đen thực thụ.

Thế giới tăm tối với những trận chiến tanh mùi máu, tận hưởng sự đau đớn và sợ hãi của đối thủ, cảm giác phấn khích khi hành hạ người khác, chiến thắng và chứng tỏ mình là kẻ mạnh. Càng ngày càng nhiều kẻ run sợ khi nhắc đến anh em nhà Hanitani, tiền chảy vào túi bằng những việc phạm pháp, cuộc sống này quả nhiên là đống hỗn loạn nhưng nó phù hợp với cả hai anh em và sự tàn bạo của họ được sinh ra bởi thế giới này.

Trong cái thế giới tối tăm, lạnh lẽo đầy tội lỗi, sức mạnh từ bạo lực và tiền bạc là tất cả này, chỉ cần anh em hai người họ yêu thương lấy nhau, bảo vệ nhau vậy là đủ rồi. Họ sẽ là những người tạo nên thời đại, có những nguyên tắc của riêng hai người. Họ tạo ra thế giới của riêng họ mà không ai được phép đặt chân vào. Họ sẽ điên cuồng cùng nhau, vui vẻ tận hưởng cái thế giới tội lỗi này. Đó là cách mà họ sống từ trước đến giờ.

Nhưng rồi người đó xuất hiện, chàng trai với mái tóc nhuộm màu nắng, đôi mắt chứa cả bầu trời, dù có cùng làm bất lương nhưng thế giới và con người của cậu ấy hoàn toàn đối nghịch với hai người họ.

Thế giới của Takemichi là thế giới chứa đầy ánh sáng và tình yêu thương mà chính cậu là thứ rực rỡ trong thế giới đó. Takemichi là mà một người đầy những mâu thuẫn, bình thường cậu ấy chỉ là một cậu nhóc có sức mạnh quá yếu so với những kẻ bất lương đầy tiếng tăm bên cạnh cậu, nhưng đôi khi Takemichi lại trở nên tàn bạo, mạnh mẽ gây ra cuộc hỗn loạn mà đến người bạn của cậu ấy cũng bất ngờ. Cậu ấy là một người ngây ngô, đơn giản nhưng cũng giấu kín những bí mật và tâm tư. Nhưng dù vậy cũng không thể nào xóa đi nhận định của họ về Takemichi rằng cậu ấy là một con người quá tốt so với cái thế giới này, cậu ấy là kẻ có ý chí mạnh mẽ và kiên cường hơn tất thảy những người mà bọn họ từng gặp.

Và điều khiến họ chú ý hơn cả và khao khát hơn cả là cái sự hi sinh và muốn bảo vệ người khác một cách điên rồ của Takemichi, đặc biệt là dành cho Touman. Họ đã nghe về cậu đã lao đến đỡ dao cho Draken trong trận ngày 3/8, cậu tự đâm chính bản thân mình để cầu xin Mikey tha thứ cho người đã phản bội Touman, và có thông tin đâu đó nói rằng Takemichi chiếm lấy Hắc Long là để khiến Touman thêm lớn mạnh. Và đương nhiên họ nhớ như in trong trận chiến đêm Giáng Sinh dù chịu 2 vết thương sau gáy, dù đau đớn sắp gục ngã vẫn quyết tâm bảo vệ người khác cho bằng được.

Và tin được không cậu ấy làm như vậy với những người mà cậu ấy làm bạn chưa tròn nửa năm của mình. Kẻ nào lại không ghen tị vì điều đó cơ chứ, cách Takemichi đối xử với Touman, cách cậu ấy trân trọng bọn họ như thứ quý giá nhất trần đời.

Hai người họ ghen tị, sau một thời gian họ nghĩ rằng những người khác phải ghen tị với những gì mà họ có thì bây giờ họ lại đi ghen tị với người khác, thèm khát lấy tình cảm, sự ấm áp và dịu dàng của một người, tựa như những kẻ đang sắp chết khát trên sa mạc cầu xin với thánh thần hãy ban cho một ngụm nước.

Cầu xin một cách tuyệt vọng vì cả hai đều hiểu rằng mọi thứ của Takemichi cậu ấy đã dâng lên toàn bộ cho Touman.

Ran cười hài lòng vì anh đoán rằng em trai mình chắn hẳn đã hiểu ra tình cảm của mình và những khát khao chung của hai người họ. Anh là một người anh trai tốt mà đúng chứ? Mối liên kết của họ là thứ bền vững nhất trên thế giới này điều đó khiến cho cả hai anh em họ luôn luôn chia sẻ mọi thứ cùng nhau, kể cả tình yêu.

Ran tiến đến gần em trai mình lần nữa, ôm em trai mình vào lòng.

"Nếu chúng ta đã không có chỉ đơn giản là cướp về thôi Rin à, đó là cách mà trước giờ chúng ta luôn làm mà, thế giới của chúng ta sẽ tuyệt vời như thế nào nếu có Takemichi nhỉ? Nghĩ đến thôi anh đã không kiềm nổi sự phấn khích rồi"

"Em muốn Takemitchy ở bên cạnh chúng ta" Rindou ngập ngừng nhưng hắn đã thành thật đối diện với tình cảm của mình.

Ran cười một cách vui vẻ, xoa đầu Rindou. Dù Takemichi có dâng hiến mọi thứ cho Touman nhưng đó đâu phải là vấn đề gì lớn lao chứ, chỉ cần cướp cậu ấy về, trói buộc cậu ấy bên cạnh họ thì sớm muộn cậu ấy cũng sẽ hướng về hai người họ thôi. Thế giới của hai người họ sẵn sàng chào đón cậu, họ sẽ chăm sóc và yêu thương cậu, trân quý cậu như thứ quý giá nhất của họ, còn cậu chỉ cần mỉm cười, nhìn họ bằng đôi mắt trong sáng đó và đáp lại tình cảm của họ, Takemichi hãy cứ tiếp tục tỏa sáng trong cái thế giới mục rửa này.

Tình yêu của những kẻ tàn bạo mang lên mình một màu sắc u tối và nặng nề. Khao khát về tình yêu nhiều khi còn đáng sợ hơn rất nhiều so với khao khát của dục vọng. Nó có thể dễ dàng đẩy người khác vào hố sâu của những thống khổ.

Một tình yêu ích kỷ, điên cuồng và méo mó sẽ dẫn đến một kết quả như thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net