Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ một tối ba người Baji, Kazutora, Chifuyu cố gắng nói chuyện, pha trò khiến Takemichi vui vẻ tạm quên đi chuyện đã diễn ra với cậu mà tâm trạng Takemichi đã tốt hơn. Cậu tự an ủi bản thân, bản thân cũng đã 26 tuổi rồi chả lẽ vì chuyện này mà cảm thấy thế giới như sụp đổ, coi như lần đầu chịu cảnh quấy rối đi. Quên được nên quên.

Nhưng đâu đó trong Takemichi vẫn thấy cấn, Takemichi không ngây ngô quá mức không nhận ra tình cảm của Ran dành cho mình, cậu chỉ không hiểu vì sao Ran lại xuất hiện kiểu tình cảm đó với mình thôi, rốt cuộc cậu đã làm ra những việc khiến các sự việc trong dòng thời gian này thay đổi đến mức nào?

Takemichi không có ý kiến gì với việc tình yêu đồng tính, đến thời đại sau này chuyện đó đã rất bình thường. Takemichi trước giờ chưa bao giờ đón nhận tình cảm của ai ngoài Hinata, nên cậu thật sự cảm thấy nặng nề về việc này.

Sáng ra Takemichi đã cùng Kazutora đến trường như bình thường, Kazutora muốn Takemichi cúp học đi chơi với anh ấy, nhưng mà Takemichi đã cúp rất nhiều rồi, Hinata đang nhắc nhở cậu, Takemichi cũng không muốn mình biểu lộ sự bất ổn, cậu không muốn ba người Baji, Chifuyu và Kazutora lo lắng thêm nữa.

"Takemichi từ nay về sau tao sẽ đến nhà đón mày đi học và đưa mày về" Kazutora gương mặt nghiêm túc đề nghị cậu.

"Tao biết mày lo lắng cho tao nhưng mà chuyện này không xảy ra nữa đâu mà Kazutora - kun, mày biết nhà chúng ta ngược đường lắm không? Với lại sau giờ học tao còn đến chỗ Hắc Long nữa, đâu phải lúc nào tao cũng về thẳng nhà đâu" Takemichi nhẹ nhàng mỉm cười từ chối, nhưng cậu thật sự cảm động về sự quan tâm của mọi người dành cho cậu.

"Nhưng mà..."

"Sẽ không có lần khác đâu, tao sẽ đề phòng hơn nên yên tâm đi Kazutora - kun"

Kazutora mặt xịu xuống thể hiện vẻ không hài lòng lẫn tủi thân, níu lấy áo Takemichi. Ánh mắt như cún con nhìn cậu. Takemichi cười khổ, vẻ ngoài thì hổ báo mà cứ thích làm nũng với cậu.

"Mày có nhìn tao như vậy cũng vô tác dụng thôi nha"

Kazutora bỏ cuộc, thở dài, Takemichi đã quyết rồi, anh nói gì cậu cũng sẽ không chịu thay đổi ý kiến đâu.

"Thôi đi học nào Kazutora - kun"

Takemichi khoác tay Kazutora bước đi, Kazutora không rời mắt khỏi Takemichi, trong lòng vẫn cảm giác cực kì khó chịu, dù bề ngoài anh tỏ vẻ bình thường nhưng lòng anh giờ đây toàn sự căm ghét, anh chỉ hận mình không thể đến gặp Haitani Ran và dạy cho hắn một bài học.

Kazutora biết rằng mình không phải là kẻ duy nhất trao trái tim cho Takemichi nhưng nếu đó là Baji và Chifuyu, Kazutora có thể chia sẻ với họ, vì anh quý mến họ, và anh hiểu được nỗi đau của việc bên cạnh Takemichi như một người bạn và chôn chặt đi tình yêu của mình, thậm chí anh còn là kẻ ngày ngày nhìn Takemichi nở nụ cười hạnh phúc bên cạnh người con gái mà cậu yêu.

Trong lòng anh ghen tị, khó chịu và đau đớn tựa như bị hàng ngàn con kiến cắn phá khắp người, nhưng vẫn phải nở nụ cười khi Takemichi ở bên cạnh. Với anh những cái tiếp xúc giữa anh và Takemichi mà cậu cho là bình thường giữa những người bạn cũng đã khiến cho Kazutora cảm thấy ấm áp, vui sướng trong lòng như một đứa trẻ được cho những viên kẹo ngọt ngào.Anh trân trọng từng khoảng khắc như thế, dù ghen tị nhưng với anh Takemichi hạnh phúc bên cạnh người mà cậu ấy yêu và anh sẽ mãi bên cạnh cậu ấy với tư cách là một người bạn vậy là đủ rồi...

Anh thật sự đã nghĩ như vậy, nhưng khi anh nhận ra còn nhiều kẻ khác đã phải lòng Takemichi và những kẻ đó sẽ không như anh, Baji và Chifuyu bằng lòng với việc làm bạn với cậu ấy, những kẻ đó muốn cướp cậu đi. Những suy nghĩ an lòng đó của Kazutora đang dần bị lung lay.

Mày sẽ bằng lòng với việc Takemichi xem mày là bạn sao?

Mày thấy rồi chứ? Có kẻ khác muốn cướp Takemichi đi rồi.

Mày chỉ là một phần nhỏ bé trong cuộc sống của Takemichi thôi, dù không có Hinata, Takemichi cũng quan tâm đến Mikey là nhiều nhất, sau đó còn cả Touman. Baji, Chifuyu mới là người thân cận nhất với Takemichi, thậm chí vị trí của mày còn không bằng nhóm bạn trong lớp của cậu ấy.Thừa nhận đi Kazutora, mày muốn Takemichi là của mày.

" Kazutora - kun, sao thế?" Giọng nói của Takemichi đã giải thoát Kazutora khỏi những giọng nói vang vọng trong đầu mình, anh có vẻ hoảng hốt nhìn cậu. Takemichi thấy có điều gì đó bất thường nên cậu nghé sát mặt anh, nhìn anh đầy lo lắng. Kazutora hơi ngã về sau vì khoảng cách gần gũi giữa khuôn mặt hai người.

" Kazutora - kun mày bệnh sao?"Ánh nhìn lo lắng đầy dịu dàng, giọng nói ấm áp quan tâm, và khoảng cách gần gũi có thể cho anh cảm nhận được hơi thở của cậu đã khiến trái tim Kazutora không muốn an phận mà đập loạn. Anh nhanh chóng lấy tay che đi gương mặt Takemichi đẩy cậu ra khiến Takemichi giật mình la lên.

"Kazutora - kun lại làm sao đấy?"

"Takemichi gần quá đấy, ai lại đưa mặt sát mặt người ta thế kia"

"Thì do mày nhìn lạ quá đó"

"Không sao hết, có mày mới lạ, ngốc"

Anh bỏ tay ra, Takemichi đanh đá nhìn anh, suy xét, đang cố nhìn ra anh bị cái gì, nhưng cậu nhìn không ra, đầu hàng tiếp tục đi đến trường.

Kazutora cười cười theo sau cậu, ánh mắt anh chăm chăm nhìn cổ của Takemichi, thật sự khó chịu, thật sự là đáng ghét. Kazutora kéo cổ áo Takemichi lại, một tay vòng ra trước ôm lấy eo cậu, một bàn tay còn lại anh đặt lên gáy cậu và nhanh chóng đặt lên mu bàn tay mình một nụ hôn trước khi Takemichi la oai oái và thoát khỏi vòng tay anh vì bị lạnh đột ngột ở điểm nhạy cảm. Cậu không biết Kazurora đã làm gì.

"Kazutora - kun, đùa ác quá đấy, tay lạnh như nước đá á"

Kazutora liếm môi rồi cười như thể mình vừa có một trò đùa thành công. Nếu được anh thật sự muốn thay dấu vết kia thành của mình.Ở phía Baji và Chifuyu ai người họ lại không đi đến thẳng đến trường. Hai người họ đang ở một sân chơi dành cho trẻ con chờ đợi.

"Bọn mày đột ngột gọi hai đứa tao đến làm gì?"

Inupee cùng Kokonoi trên người bây giờ mặc thường phục đi đến. Chifuyu thấy mình đúng đắn khi trao đổi thông tin liên lạc với Inupee, không thì bây giờ tìm kiếm bọn họ sẽ tốn thời gian rồi. Baji ngồi lên cái xích đu, nhìn bọn họ không lên tiếng. Chifuyu là người mở lời trước.

"Tao sẽ nói nhanh gọn thôi, hai đứa mày hãy cho người theo sau âm thầm bảo vệ cho Takemichi, đừng để cậu ấy biết"

Sự việc hôm qua không thể nào làm ngơ được, nhưng họ không thể 24/24 để Takemichi bên cạnh mình được, Chifuyu hiểu Takemichi, Takemichi sẽ sợ họ quá lo lắng cho cậu mà ngược lại sẽ tự trách bản thân mình, và cậu chắc chắn sẽ từ chối và thấy không vui.

Chifuyu không muốn ép buộc Takemichi. Nếu không vì lí do đó, hai người cũng không nhờ đến Hắc Long, dù sao Hắc Long giờ đã trở thành một phần của Touman và dưới trướng của Takemichi, họ có nhân lực nên việc âm thầm theo sau bảo vệ Takemichi để họ là phù hợp nhất.

Kokonoi và Inupee nghe xong liền nhíu mày, không phải họ không có ý này, Mikey đã nhắc nhở họ, cả hai cũng đã ngỏ ý Takemichi cần có người đi theo nhưng Takemichi không đồng ý.Những khi Takemichi đi về tối thì Inupee sẽ lén theo sau cậu ấy, lần Takemichi bị Sanzu tấn công và Inupee xuất hiện kịp thời ứng cứu, Takemichi đã biết họ theo sau cậu nên đã nhắc nhở bảo rằng cậu không muốn bị cảm giác giám sát, vì vậy họ đã ngừng việc đó. Thay vào đó Takemichi đồng ý để Kokonoi và Inupee đưa mình về nhà khi họp tối.

Bây giờ hai người trong Touman đột nhiên lại nhắc lại, Kokonoi và Inupee nhanh chóng thấy có điểm bất thường, chẳng lẽ Takemichi bị tấn công?

"Hanagaki bị gì sao?" Inupee lo lắng hỏi

"Boss bị tấn công sao?" Kokonoi cũng vậy

Bọn họ đã nhíu mày khi thấy cả Chifuyu và Baji biểu thị ức chế ra mặt. Chifuyu mất một lúc mới bình tâm mà trả lời họ. Chifuyu chỉ về cổ mình, mặt lanh tanh nhưng ánh mắt thì chất chứa sự tức giận.

"Cậu ấy bị tấn công, nhưng mà là kiểu tấn công khác tụi mày đang nghĩ, ngày hôm qua Takemichi đã gặp Haintani Ran và.... hắn có để lại một vết cắn ở đây, nói vậy tao mong tụi mày hiểu"

Kokonoi và Inupee nhất thời không thông, họ ngẩn người nhìn Chifuyu rồi lại nhìn nhau. Haitani Ran, để lại vết cắn?

" Ý mày là..." Lần đầu Kokonoi cảm thấy bộ não thiên tài của mình đặc quánh lại.

"Bọn tao không muốn nói nhiều về việc này, để ý Takemichi, cậu ấy vẫn còn sợ và rất sốc sau vụ việc ngày hôm qua"

Chifuyu chỉ để lại câu đó và cùng Baji rời đi.

"Chăm sóc cậu ấy khi không có tụi tao bên cạnh"Baji cũng nhắc nhở rồi mặc kện họ còn đang ngơ ngác. Anh trước giờ vẫn muốn tự mình bảo toàn cho cậu nhưng bây giờ như vậy là tốt nhất, anh phải ưu tiên những điều tốt nhất cho cậu.Cảm giác bồn chồn, mù mịt của họ phải đến buổi chiều mới có thể chấm dứt khi Takemichi đến căn cứ của ba người. Và thay vì bồn chồn, mù mịt thì những cảm xúc bây giờ còn tệ hại hơn. 


Takemichi vừa xuất hiện và cười tươi chào họ thì Inupee đã nhanh chóng kéo Takemichi đến sofa, Inupee nóng ruột và gấp gáp, anh đẩy cậu ra sofa, dù thấy gương mặt hốt hoảng của Takemichi thì anh cũng không có ý dừng tay lại mà mở cúc áo của cậu ra, trong khi bình thường Inupee là người để ý đến những biểu cảm nhỏ nhặt cũng như nâng niu Takemichi nhất.

"Inupee - kun mày đang làm gì vậy? Thả tao ra nhanh"

Takemichi giằng co nhưng cũng không cản được hành động Inupee, tư thế bị kiềm chặt, cổ áo mình bị một người khác mở ra đột ngột, cái dấu vết ám muội mà cậu muốn giấu đi lại sắp phơi bày trước mắt người khác, Takemichi vốn đã tạm quên đi cảm giác sợ hãi và nhục nhã ngày hôm qua, bỗng nhiên bọn chúng bây giờ quay trở lại.

Inupee và Kokonoi tận mắt thấy vết cắn như một sự đánh dấu ở trên cổ cậu, nghi vấn trong đầu liền được giải đáp. Cũng ngay lúc này Inupee cảm nhận được sự run rẩy của Takemichi, anh hướng ánh mắt lên gương mặt cậu.

Cả Kokonoi là Inupee liền điếng người khi thấy gương mặt hiện lên nỗi sợ hãi, môi Takemichi mím chặt, nước mắt tràn ra từ hốc mắt không ngừng rơi xuống. Inupee liền thả cậu tay cậu ra đứng dậy. Takemichi liền thu lại một góc ôm lấy cơ thể mình.

Cảm giác bất lực khi không thể thoát khỏi tay Ran khi bàn tay hắn vuốt ve trên cơ thể cậu, ánh mắt Ran nhìn cậu cho cậu cảm giác như mình là một con mồi sắp bị một con thú hoang nuốt chửng, nếu lúc đó Hanma không xuất hiện liệu cậu có bị cưỡng bức?

Dù đã 26 tuổi nhưng Takemichi là trai tân và là trai thẳng, trong vấn đề tình dục cậu chỉ là một kẻ khù khờ, cậu thậm chí mới chỉ mới chạm môi của Hinata. Ngày hôm qua là lần đầu Takemichi cảm nhận được những cảm giác đầu tiên của tình dục nhưng nó là do một thằng con trai khác mang lại, người khác sẽ có thể nghĩ rằng nó chẳng là gì, nhưng với cậu thì không, cậu không hề ổn với việc nó một chút nào, tâm trạng bức bối không rõ nguyên do xuất hiện dạo gần đây chỉ càng thêm tệ hại.

Takemichi gục xuống khóc, những tiếng nức nở cũng không thể kiềm lại được mà bật ra.Inupee vừa chấn động vừa bị hoảng loạn, trái tim cũng nhói lên khi thấy Takemichi thu mình lại run rẩy như một con thú nhỏ bị thương.

"Hanagaki tao xin lỗi, tao..."

Anh không biết làm gì ngoài việc ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, làm ơn anh đã biết sai rồi, anh không muốn như vậy, xin đừng ghét anh.

Kokonoi đau đớn nhìn cậu, nhưng anh không giống Inupee, Kokonoi không dám chạm vào Takemichi, thậm chí là lên tiếng anh cũng không dám, bởi vì lòng anh đang có một cảm xúc rất lạ, anh không muốn nó xuất hiện.

Takemichi ban đầu cự nự không muốn ai chạm vào mình, Takemichi cố gắng thoát khỏi vòng tay của Inupee nhưng Inupee kiên quyết không buông cậu ra, cái ôm càng lúc càng chặt như sợ Takemichi sẽ rời bỏ anh mà đi vậy.

"Hanagaki, xin lỗi, xin lỗi" Inupee vẫn luôn miệng xin lỗi Takemichi, cầu xin sự tha thứ từ cậu.

Takemichi mất một lúc mới lại ôm lấy anh mà khóc lên thật lớn. Hốc mắt Inupee cũng ươn ướt ôm Takemichi anh ghì chặt người Takemichi vào lòng mình.

Inupee cũng không biết mình đã ôm Takemichi khóc trong bao lâu, đến khi anh buông cậu ra, Takemichi đã mệt lã người, Kokonoi nhanh chóng lấy khăn lau mặt cho Takemichi, anh không hề nói một câu nào.

Takemichi cũng im lặng, hai người để cậu nghỉ ngơi bên trong, bản thân đi ra ngoài hít thở không khí làm đầu óc tỉnh táo, cả hai cũng không nói với nhau câu nào. Một lúc sau, Inupee mới bộc bạch.

"Tao không cố ý, tao không định sẽ làm như vậy, tao không muốn tổn thương Hanagaki"

Kokonoi tỏ ra bình tĩnh : " Đáng lí nên yên lặng thôi, mày tại sao phải kiếm chứng làm gì, cái tên bên Touman đã nói Boss còn thấy sợ mà."

"Tao không biết. Tao không biết vì sao tao lại muốn thấy tận mắt, tao không nghĩ được gì cả, tao chỉ thấy tức giận thôi và tao thấy sợ. Lúc thấy cái vết đó, tao thật sự tức điên và khó chịu chết đi được, tao không thể chấp nhận được việc Hanagaki có dấu vết đó trên người. Mày hiểu dấu vết đó là gì mà. Nó cứ như đang đe dọa tao sẽ có người cướp Hangaki đi vậy, không đời nào tao chấp nhận được Hanagaki là của ai khác"

Kokonoi khựng người vì nhưng lời nói của Inupee, đáng lẽ anh nên nhận ra sớm hơn chứ.Inupee thật sự cũng chỉ là một chàng trai đơn thuần trong chuyện yêu đương, Inupee không hiểu rõ về những cảm xúc mình đang có là gì. Kokonoi cũng cho rằng Inupee chỉ là tôn trọng và quý mến Takemichi, xem cậu ấy là một cấp trên và một người bạn mà thôi. Nhưng mà hành động nóng nảy khác với bình thường của Inupee, cả những điều mà Inupee vừa nói khiến anh nhận ra chẳng có cái tình cảm bạn bè đơn thuần nào ở đây cả. Đến cả Inupee cũng vậy sao?

Một cảm xúc đầy rối rắm, tại sao khi biết Inupee có tình cảm với Takemichi lòng anh lại không yên? Cảm xúc của anh khi thấy dấu vết mà Ran để lại trên cơ thể của Takemichi đâu khác gì Inupee. Anh tỏ ra bình tĩnh chỉ vì anh đang phủ định những cảm xúc trong anh thôi.

Không đời nào đâu, không đời nào anh lại có tình cảm gì khác với cậu đâu, cả cuộc đời này anh đã giao cho Akane rồi. Tình yêu của anh đã chết đi theo chị ấy rồi. Đủ rồi dừng lại đi, anh sẽ phát điên mất.

Cũng phải gần nửa tiếng sau Takemichi mới ra trước cửa, cậu nhỏ tiếng gọi hai người vào nói chuyện, đôi mắt và mũi vẫn còn đỏ, mới nín khóc chưa bao lâu, giọng cũng khàn khàn đi. Takemichi bối rối, tay chân không yên.

"Chuyện đó là ai nói với hai đứa mày, Chifuyu sao?"

"Đúng vậy, cậu ta đến nhắc hai đứa tao cho người âm thầm bảo vệ mày"

Chuyện này anh đã nóng nảy mà phá hỏng rồi, Inupee tự trách mình, đáng lí anh phải bình tĩnh hơn, tỏ vẻ mình không biết gì cả, rồi âm thầm bảo vệ cậu như vậy không tốt hơn sao? Tại sao anh lại ngu ngốc như thế. Tại sao anh lại không thể điều khiển bản thân mình như bình thường.Takemichi vò đầu mình, Takemichi không biết mọi người lại vì chuyện này lại lo lắng như vậy, Takemichi muốn bảo vệ mọi người chứ không phải để mọi người phải quay qua lo lắng và bảo vệ cậu.

Chết tiệt! Takemichi không muốn mình yếu đuối như vậy, biết vậy cậu đã không để họ biết.

"Boss à tao nghĩ mày nên xem lại đề nghị đợt trước của tụi tao, mày cũng là tổng trưởng của Hắc Long mà, lúc trước Taiju cũng cần 2 đến 3 người bên cạnh mình"

Takemichi dù chấp nhận làm tổng trưởng Hắc Long nhưng cậu cũng muốn cuộc sống mình bình thường nhất có thể, nhưng mà chuyện ra đến nước này thì cậu không thể bình thường được rồi.

"Tụi mày sắp xếp đi, tùy tụi mày, nhưng đừng ảnh hưởng đến người xung quanh tao quá. Với lại tao sẽ hay có những công chuyện riêng tao không muốn bị làm phiền đến lúc đó không được phép theo sau"

"Tao sẽ nhắc bọn nó giữ khoảng cách, mày cứ sinh hoạt như bình thường"

"Ừm" Takemichi cúi đầu, từ nãy giờ cậu vẫn đang né đi ánh mắt của hai người. Inupee thấy vậy lòng rất khó chịu.

" Hanagaki - kun, ban nãy tao xin lỗi"

Takemichi giờ mới nhìn về phía hai người, thấy cả hai gương mặt đều mang cảm giác tội lỗi thì thấy bản thân mình như vậy không đáng, lại khiến họ bứt rứt nữa. Takemichi cố gắng cười xuề xòa.

"Không gì đâu, tao không sao, tụi mày đừng nhìn tao như vậy, ban nãy tao bị hoảng thôi, giờ tao bình thường rồi"

Kokonoi và Inupee nhìn cậu trân trân, Takemichi lúc nào cũng vậy sao? Lúc nào cũng bảo mình ổn, trong khi cậu là người bị tổn thương, nhưng vẫn nghĩ cho người cho người khác, nếu như cậu nổi giận họ cũng sẽ không dám trách móc. Người như Takemichi sao có thể tồn tại trong cái thế giới bất lương được vậy chứ?

Một ngày dài với Takemichi, Takemichi trở về nhà, mệt mỏi nằm trên chiếc giường của mình, quá nhiều điều khiến đầu cậu trở nên nặng nề, đến lòng cậu cũng không yên. Chết tiệt những cơn đầu cậu lại bắt đầu hành hạ cậu, Takemichi ôm đầu mình. Không được không bao lâu nữa Thiên Trúc sẽ tấn công, Emma sẽ gặp nguy hiểm, lần này thôi, chỉ cần cứu được Emma nữa thôi. Cậu sẽ cứu được mọi người, cậu sẽ không phải chứng kiến bất kì cái cái chết hay sự đau khổ của ai nữa, cũng sẽ không ai gửi gắm cậu bất cứ điều gì nữa. Cậu sẽ không phải tự giằng vặt mình, không phải gặp những cơn ác mộng, hai nhân cách trong người cậu ắt hẳn lúc đó cũng sẽ biến mất. Mikey sẽ hạnh phúc, mọi người sẽ hạnh phúc. Takemichi mày phải cố gắng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net