Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Sáng tác : Fuwa Yume

Anh ngạc nhiên vì câu nói của cậu, nhưng anh không gọi cậu dậy để hỏi rõ. Sau đó, anh nằm xuống giường ngủ. Anh vẫn ôm eo cậu như mọi khi, rồi ngủ một giấc thật sâu.

Sáng hôm sau, hai người đang ngồi ăn sáng ở dưới phòng ăn ở tầng 1, thì bất chợt mẹ anh đến. Người hầu ra đón tiếp và mời mẹ anh vào, nhưng Mẹ anh tức giận quát lớn khi vừa thấy cậu đang ngồi ăn với anh.

"Đúng là đồ hồ ly tinh, dám quyến rũ con trai ta trước mặt hôn phu của nó."

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ anh, vẻ mặt cậu dần trở nên sợ hãi khi nghĩ mình sắp bị đuổi khỏi nhà anh. Mà anh lại tỏ ra điềm tĩnh, anh lấy khăn lau miệng rồi mới nói. "Mới sáng sớm mà mẹ đã đến đây rồi sao?"

Mẹ anh là Người đàn bà mặc bộ váy đắt tiền, đeo chiếc túi hàng hiệu và đeo chiếc vòng cổ có kim cương lớn, bà ấy đứng trước mặt anh nói với giọng nghiêm trọng.
"Hừ, ta đến để xem bộ mặt giả vờ ngây thơ của con hồ ly tinh đó. Con chơi bời vừa thôi chứ, sao lại để người yêu con phải khóc hả? Hôm qua, con dâu ta đã kể hết rồi, thật kinh tởm."

"Con dâu nào thế mẹ? Chẳng qua cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ đã được sắp đặt."

Bà ấy càng giận khi nghe anh nói, còn đi đến kéo cậu dậy. "Mau, cút khỏi đây. Hãy buông tha cho con trai tôi."

Cậu hoảng sợ nhìn anh, ánh mắt buồn bã. Anh nhanh chóng đứng dậy, kéo tay cậu về phía anh, còn đứng trước mặt mẹ mình mà ôm eo cậu.

"Mẹ thôi đi, sao lúc nào mẹ cũng ép buộc con thế?"

"Mày...cái thằng trời đánh này..."

Cậu đột nhiên thốt lên một câu khiến mẹ anh bất ngờ. "Cháu...cháu không phải hồ ly tinh, trong bụng cháu có con của anh ấy. Cháu biết...bác không thích cháu, nhưng xin bác đừng để đứa bé này thiếu mất người cha."

Tay cậu chạm xuống xoa bụng, tâm trạng cậu càng lúc càng buồn bã, càng tệ hơn. Đứa bé trong bụng cậu cũng buồn theo. Sau một hồi im lặng, anh mới lên tiếng nói. "Đấy, mẹ cho rằng cậu omega kia tốt thì đem về làm con dâu, còn con không lấy loại người như vậy đâu."

Mẹ anh tức giận bỏ về, không nói chuyện với anh nữa. Anh kéo cậu ngồi xuống ghế, rồi bảo với cậu. "Em ăn sáng tiếp đi."

Bỗng nhiên, cậu lại không kiềm chế được mà khóc. "Đây là bữa ăn cuối cùng của em à? Có phải anh định đưa em trả về nơi đó không?"

Anh hơi ngạc nhiên, rồi nói với giọng trầm ấm. "Em là của tôi rồi, còn trả về đâu nữa? Em mau ăn đi, chúng ta còn đến bệnh viện nữa."

Cậu lo lắng hỏi anh. "Đến bệnh viện làm gì vậy anh? Đến bỏ em bé hay sao?"

"Bậy quá, em vẫn thường nghĩ xấu cho tôi vậy à? Thì đến xem con thế nào rồi, còn mua thuốc bổ nữa."

Nghe anh nói vậy, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đưa tay lên lau nước mắt đi, rồi cầm thìa ăn súp trong đĩa. Anh đột nhiên nói. "Tôi vẫn giữ giấy khai sinh của em, cả giấy mua bán nữa, em nghĩ tôi sẽ để em đi dễ thế à? Em phải ở đây trả nợ cho tôi."

Dù cách nói của anh rất thô, nhưng cậu bất giác lại cười.
***

Sự im lặng bao trùm, hai người chẳng nói gì, nhưng lại như rất hiểu ý nhau. Khi hai người ăn sáng xong, người hầu lên dọn dẹp bát đĩa. Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, anh lấy giày đi vào chân cậu, còn cậu ngồi trên thềm nhìn xuống. Anh cũng đi giày cho mình, rồi người hầu mở cửa biệt thự, anh dẫn cậu ra ngoài. Ở trước cổng có người đưa đón đợi sẵn rồi, anh đưa cậu lên xe và ngồi cùng cậu ở ghế sau xe ô tô. Thư ký lái xe đến bệnh viện.

Lúc anh đưa cậu vào bệnh viện khám thai, bác sĩ siêu âm cho cậu rồi thốt lên với vẻ ngạc nhiên. "Lần đầu tiên tôi thấy một omega nam mang thai mà khiến một đứa trẻ phát triển nhanh hơn bình thường, thai nhi mới có 4 tháng, nhưng lại có thể cử động theo ý muốn, và não phát triển rất nhanh."

Anh cũng ngạc nhiên trước lời nói của bác sĩ, còn cậu chỉ nằm im nhìn màn hình siêu âm. Bác sĩ lại nói thêm, mắt ông ấy sáng lên như vừa thấy một phát minh vĩ đại. "Tôi thấy do đây là omega đặc biệt, phần khác là vì đứa trẻ cũng thông minh khác người. Hơn nữa, ký hiệu hình hoa hồng để đánh dấu cũng rất đặc biệt."

Anh vén áo ở bên tay trái cho bác sĩ xem cổ tay, rồi nói rằng. "Tôi chưa bao giờ nghe nói alpha cũng có thể được đánh dấu thế này."

Bác sĩ nhìn dấu ấn hình hoa hồng trên cổ tay của anh, ông ấy vui vẻ nói. "Đây là do Omega đặc biệt mới làm được thế, chứ omega bình thường không có chuyện đánh dấu được cả alpha."

Rồi Bác sĩ lại chỉ vào màn hình siêu âm, ông ấy nói tiếp. "Đứa bé này rất kỳ lạ, tôi thấy được thai nhi đang cười. Trường hợp này tôi cũng từng gặp, nhưng rất ít."

Khi khám xong, bác sĩ hỏi cậu. "Cậu đến từ đâu vậy? Hai người quen nhau như thế nào?"

Cậu ngượng ngùng không biết nên trả lời ra sao, chẳng lẽ lại bảo mình đến từ khu sản xuất sữa từ omega nam, nói vậy lại không hay lắm. Vậy nên, anh mới trả lời bác sĩ. "Cậu ấy là người ở thành phố này luôn, chúng tôi gặp nhau trên phố và đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên."

"Ồ, thật lãng mạn."

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net