VĨ THANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa nở hoa tàn, ngày tháng thoi đưa. . . . . . Dạ Yểm cau mày nhìn bóng dáng trên giường vẫn ngủ say như trước, không ngừng thở dài, Thanh Vũ ở phía sau xem vào mắt cảnh này cảm thấy hết sức hả giận. . . . . . Xứng đáng! ! ! Chỉ mong Hoán Nguyệt công tử ngủ say trăm năm nữa. . . . . Để cho ngươi cũng nếm thử một chút tư vị chờ đợi! !


Dạ Yểm giống như cảm nhận được gì đó, lạnh lùng quay đầu lại trừng mắt nhìn Thanh Vũ, "Đi ra ngoài. . . . . ."


Thanh Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra khỏi gian phòng làm cho người cơ hồ thở không nổi này. . . . .


Kể từ khi Hoán Nguyệt công tử được Dạ chủ nhân mạnh mẽ cứu sống, đến nay đã ngủ say năm mươi năm. . . . . . Nhân gian đã cải thiên hoán nhật. . . . . . Thành lập vương triều mới. . . . . Nàng cũng từng đi xem qua tình huống ở nhân gian, hỏi thăm tung tích Chu Úc, chỉ biết là vào ngày hành hình Hoán Nguyệt, Chu Úc được Nhiễm Vân giải thoát khỏi nơi giam cầm, khi vọt tới Ngọ môn thì người đã đi mất vô tung. . . . . Hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu rồi thì thào: "Hoán Nguyệt không có chết. . . . . . Ta phải đi tìm y. . . . . . Dù cho có tìm nơi chân trời góc biển. . . . . ." , sau đó mất tích trong biển người mênh mông. . . . . .


Về phần Trương Cư kia. . . . . . Thanh Vũ cười lạnh một cái. . . . . . Hắn đang hưởng thụ Dạ chủ nhân 'ưu ái'. . . . . Bị vô số độc trùng gặm cắn thân thể lại không có cách nào chết đi. . . . . . Người như hắn vậy, thích hợp nhất, chính là tiêu hao sinh mệnh trong vô tận sợ hãi cùng kinh hoàng. . . . . .Ngày hôm nay thay triều đổi đại, Hoán Nguyệt công tử cho dù tỉnh lại, cũng nhất định không nén nổi thổn thức . . . . .


"Nguyệt! ! Ngươi chết tiệt, tỉnh lại cho ta! ! !" Tính nhẫn nại của Dạ Yểm cơ hồ đến cực hạn, lại vẫn cẩn thận vuốt ve khuôn mặt ôn nhuận nhu hòa kia. . . . . . Trí nhớ mất đi giống như thủy triều mạnh mẽ trào lên một khắc kia, nụ cười bất đắc dĩ trên khuôn mặt tái nhợt kia của Hoán Nguyệt, cùng nước mắt rơi trên gương mặt khiến cho hắn đau đớn thống khổ. . . . . .


Là chính mình lãnh khốc, võ đoán cho là Hoán Nguyệt phản bội mình. . . . . . Thời khắc chịu hết thảy hành hạ kia, y vẫn nguyện ý thay hắn uống vào rượu độc. . . . . . Là mình ích kỷ. . . . . . Cho là xóa đi kí ức, liền có thể không cần chịu đựng ghen tỵ thống khổ. . . . . . Mà y đau khổ chờ đợi bốn năm. . . . . . , là mình ngu muội, tin lời kẻ gian châm ngòi ly gián. . . . . . Đối với y hạ sát thủ, triệt để thương tổn tâm của y. . . . . .


Bây giờ, nếu như y nguyện ý mở mắt. . . . . . Ta sẽ dùng vô tận thời gian xoa dịu nỗi đau của y. . . . . . Vĩnh viễn bồi ở bên cạnh y. . . . . .


"Ưm. . . . . ." Dường như cảm ứng được tâm của Dạ Yểm, Hoán Nguyệt chậm rãi mở mắt. . . . . ."Nguyệt! !" Dạ Yểm vui mừng cầm bàn tay thon gầy của Hoán Nguyệt, "Ngươi. . . . . ."


". . . . ." Hoán Nguyệt đạm mạc quạy mặt lại, không nói lời nào. . . . . .


"Nguyệt?"


Hoán Nguyệt gian nan đứng dậy, gạt đi tay Dạ Yểm đang đưa tới, quan sát bốn phía một chút, không hề đem Dạ Yểm để vào mắt. . . . .


"Nguyệt? ? ? ?" Dạ Yểm lại gọi một tiếng. . . . . .


Hoán Nguyệt đạm mạc thoáng liếc nhìn qua hắn một cái, "Ngươi là ai? ? ? Từ nãy đến giờ đều thật ồn ào. . . . . ."


"Ta. . . . . ."


"Thái giám tổng quản dạy dỗ như thế nào, trẫm muốn gặp hắn, nhanh chóng đi gọi hắn đến đây! ! !"


". . . . . ." Dạ Yểm mờ mịt nhìn Hoán Nguyệt, vẻ mặt ngạo khí thanh cao kia, tuyệt đối không phải là ngụy trang. . . . . .


"Ám! ! ! Ngươi lăn ra đây cho ta! ! ! !" Dạ Yểm rống giận, rời đi gian phòng của Hoán Nguyệt, hướng cung điện Dạ Yểm phóng đi. . . . . .


Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng. . . . . . Thật là một ngày tươi đẹp. . . . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net