Ám dục - Chương 079

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trà xanh ướp lạnh, "Chút tiền nhỏ này cô còn so đo, hôm nào cô muốn đập phá xe tôi, nói đi, tôi rửa tai lắng nghe."

Hai tay cô nắm chặt ly trà, không biết bắt đầu từ đâu, sau khi do dự hết lần này đến lần khác, vẫn là cúi đầu xuống, "Thôi đi, tôi nói những thứ đó với anh làm gì."

Bùi Lang đương nhiên nhìn ra cô có chuyện trong lòng, "Nếu như muốn tôi giúp đỡ, cô cứ nói."

Dung Ân ngước lên, nhìn thấy ánh mắt hết sức chân thành, không biết tại làm sao, những ấn tượng xấu trước kia với anh cũng không còn, "Nếu như có chuyện, tôi sẽ tìm anh."

Ánh mắt Bùi Lang nhàn nhạt thất vọng, nhưng bước đầu như vậy xem như là không tệ, ít nhất Dung Ân chịu tín nhiệm anh.

Trên đường, từng dãy đèn tự động sáng tối xếp hàng xa tít tắp. Dung Ân suy nghĩ xuất thần, hiện tại, không người nào có thể giúp cô được rồi. Đây là nơi Nam Dạ Tước một tay che trời. Dung Ân rũ mắt xuống, che giấu đi ánh mắt đầy mệt mỏi, mặt nghiêng qua yên lặng xuất thần, yên lặng xa cách khiên tâm trạng người khác chùng theo.

Bùi Lang cảm thấy, trên người Dung Ân có loại cảm giác gì nó nói không rõ, làm người ta rất thoải mái, người phụ nữ vừa đẹp mỹ lệ vừa phong thái yểu điệu, bọn họ chưa từng trêu đùa qua. Chỉ là mùi hương trên người cô, làm cho người ta sờ không được, ăn không xong.

Tiền thay áo ghế, Dung Ân nhân lúc Bùi Lang đi vệ sinh thanh toán trước. May là cô mang theo thẻ, mặc dù phí tổn không nhỏ nhưng là do các cô làm dơ, phải nên trả số tiền đó.

Lúc lấy xe, Bùi Lang lấy hóa đơn tính tiền, cài khóa an toàn, nghiêng mặt cười nói, "Tôi chưa từng để cho phụ nữ trả tiền bao giờ."

"Đây là tôi bồi thường cho anh, nếu không lòng tôi sẽ không yên."

"Cô đúng thật thú vị," anh khởi động xe, "Vậy tôi hôm nào sẽ mời cô bữa cơm, nếu không, tôi cũng trong lòng không yên."

Lúc về đến nhà rất muộn, Dung Ân cũng không để anh chạy xe vào cư xá, "Hôm nay cảm ơn anh, hẹn gặp lại."

Bùi Lang nhìn bóng lưng cô đi vào xong mới rời đi, ngón tay trỏ gõ nhẹ lên tay lái, khóe miệng từ từ mỉm cười.

Nam Dạ Tước nói sẽ không bức bách cô, lần này, quả thật không có.

Sang Tân vẫn vận hành bình thường, không một chút phiền toái gì.

Lúc Dung Ân đang mừng thầm, Thẩm Mặc mang đến tin tức, làm cô kinh sợ giật mình một hồi lâu nói không ra lời.

Dự án khu cao cấp vừa bị Tước Thức giành được, vốn dĩ có thể độc chiếm lợi nhuận màu mỡ này, nhưng lại cứ muốn hợp tác, hơn nữa chọn trúng công ty gia đình nhỏ bé Sang Tân, mà chỉ mặt đặt tên, Dung Ân phải là người thiết kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net