Ám dục - Chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phác thảo ra một đường lạnh thấu xương, cú xoay người tuyệt vời chống đỡ sự công kích liên tục của anh, "Có bà xã rồi, trở nên mạnh quá hen."

Nam Dạ Tước tháo bao tay xuống, ngồi bừa xuống bên cạnh, "Mấy thằng tiểu tử đó đều không là đối thủ, cũng chỉ có cậu mới có thể cùng tôi luyện vài chiêu."

Duật Tôn cười cắn lấy bao tay quyền anh màu đen, ngồi xuống bên cạnh Nam Dạ Tước. "Tôi còn phải kiềm chế một chút, có sức lực đó, cũng không phải là dùng như vậy chứ..."

Nam Dạ Tước dùng khăn lông lau lấy mồ hôi trước ngực, gương mặt quyến rũ thấm đầy niềm vui, "Đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, đừng giỡn với gái mới lớn nữa, cái đồ phá hoại lớp trẻ của tổ quốc như anh..."

Duật Tôn vừa muốn phản bác, liền nghe thấy trong phòng quyến anh vắng vẻ truyền đến một dòng âm thanh của tiếng đàn du dương, anh theo tiếng đàn nhìn qua, chỉ thấy một người con gái ngồi tại trước dương cầm, tóc dài xõa vai, móng tay tu bổ chỉnh tề mượt mà bóng loáng, trên phím đàn trắng đen nhảy lên sôi nổi, nhắm mắt lại, mỗi âm điệu đều như nhảy múa.

"Chết thật, chỗ này sao lại có người đánh piano nhỉ?"

Cô gái giống như là nghe được âm thanh bên này, ngẩng đầu lên, đôi mắt Duật Tôn không khỏi hơi nheo lại, khóe miệng dần dần kéo ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường, "Tôi đã gặp qua cô ấy, học sinh Học Viện âm nhạc Hoa Anh."

Nam Dạ Tước tầm mắt không khỏi nhìn vào anh ta, "Nơi này thường xuyên có người đi, hẳn là kiếm việc đây..."

Cô gái hình như cũng nhận ra Duật Tôn, chỉ là ánh mắt rất nhanh giả vờ lấy lại sự bình tĩnh nhìn ra chỗ khác, Nam Dạ Tước nhanh chóng liền nhìn ra manh mối, "Hai người quen biết?"

"Gặp một lần." Duật Tôn không giảm đi sự vui vẻ, lại như có được sự tinh xảo nhạy cảm như là săn mồi vậy, "Có muốn nghe thử, câu chuyện này không?"

Nam Dạ Tước cong chân trái thon dài lại, "Em gái học sinh, xem ra phù hợp với khẩu vị của anh."

Đôi mắt sắc bén của Duật Tôn khẽ kéo ra, ánh mắt không khỏi nóng rực lên, câu chuyện này nếu muốn tiếp tục tiến triển, nói không chừng... Cũng sẽ khắc cốt ghi tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net