Chương 1: Cám Dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cám Dỗ 

Xe buýt đã đi qua vài trạm, vẫn như thói quen cũ, cô thường lựa chọn ngồi hàng ghế cuối, xuyên qua cửa kính trong suốt màu xanh ngọc bích, cảnh đêm đều được thu trọn vào tầm mắt. Bên ngoài bao phủ bởi một lớp màu khiến cảnh vật dường như bị gượng ép choàng lên sự phô trương không nên có. Màu mè như vậy khiến cô không khỏi khó chịu. 

---------

 Thành thị ồn ào náo nhiệt, bầu trời dần khoác lên mình màn đêm đen, tiết trời ảm đạm, không khí ngột ngào bao phủ bốn bề. Nhìn từ phía trên, Bạch Sa hiện lên là một thành phố sầm uất hiện đại với những cửa hàng dịch vụ đang tấp nập người qua lại và đèn điện chiếu sáng rực rỡ.

 Một cô gái mảnh mai chừng đôi mươi mặc chiếc áo bó sát màu trắng phối với váy ngắn càng tôn thêm dáng người, chân đi đôi bốt cao gót cùng tông màu, khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm vừa phải. Thi thoảng cô lại đưa tay lên xem đồng hồ.Sắc mặt Dung Ân lộ rõ vẻ chán ghét nhìn dòng người qua lại, nếu không bởi vì công việc, chắc chắn cô sẽ không bao giờ mặc loại trang phục như thế này đến đây. Vừa thấy có người đi qua, cô liền lấy lại vẻ tươi cười, chuyên nghiệp giới thiệu: " Xin chào quý khách, đây là sản phẩm dùng thử miễn phí mới được tung ra thị trường của công ty chúng tôi có tác dụng hỗ trợ chức năng tiêu hóa". Vừa nghe nói quảng cáo hàng miễn phí, đám đông chợt tập trung ngày một nhiều. Dung Ân liền vội vã chào hàng lớn tiếng hơn "Từ bây giờ, mua hai sẽ được tặng một".Sau khi đám đông dần thưa thớt, cô lại đưa tay xem đồng hồ thêm lần nữa, điểm đúng 6 giờ, cô thở phào một hơi thật nhẹ nhõm rồi thấp giọng nói "Hết giờ".Đi đến phòng nghỉ, Dung Ân thay trang phục rồi thuận tiện tẩy trang kĩ càng, cô cầm khăn giấy rồi hung hăng lau thật mạnh vài cái. Trên gương lớn hiện lên khuôn mặt không mang theo chút biểu cảm vui hay buồn nào rạch ròi của cô, vo tròn rồi vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh Dung Ân mới rời khỏi.

Về tới một khu nhà ở đã cũ nát, Dung Ân leo lên hơn mười tầng mới đến căn gác, vừa mở cửa cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt "Mẹ, con về rồi".Đó là một căn hộ chừng bốn mươi mét vuông, bên trong được bày trí đơn giản mà gọn gàng, trên bức tường màu trắng có treo lá cờ Trung Hoa dân quốc. Nghe thấy tiếng động cũng là vừa lúc mẹ cô từ trong phòng bếp trở ra, trên tay vẫn đang cầm đĩa thức ăn, "Ân Ân, có mệt lắm không con?". Cô bỏ túi xách lên bàn rồi ngồi xuống "Không sao ạ, chỉ là...chân có hơi đau một chút thôi". Cũng khó tránh khỏi, một ngày cô phải làm việc liên tục suốt tám tiếng, ngoại trừ lúc ăn cơm, thời gian còn lại cô đều phải đứng, thậm chí làm việc muốn chết mà trên ngươì phải vận bộ trang phục ôm sát và mang giày cao gót trông vô cùng thảm hại. "Ân Ân à, con học hành bằng cấp cao như vậy, tại sao một công việc cũng không kiếm nổi vậy?". Mẹ Dung Ân mang cơm tới đặt trước mặt cô rồi cũng ngồi xuống. Dung Ân không giải thích mà chỉ lắc đầu " Con cũng không biết, mỗi lần đi phỏng vấn, dù rằng qua điện thoại họ bày tỏ thái độ rất tốt nhưng ngay khi xem hồ sơ của con thì liền thay đổi ngay. Có công ty đến ngay cả hồ sơ của con cũng không thèm ngó qua, chỉ cần con nói tên, họ đã lập tức đưa vào danh sách đen"

Mẹ Dung Ân tùy ý ăn một miếng cơm "Xưa nay, nhà chúng ta nào đâu có mạo phạm tới ai bao giờ?". Dung Ân tỏ ý tán thành liền gật đầu "Con cũng mới chỉ tốt nghiệp làm sao có thể đắc tội với ai được cơ chứ?". 

"Mẹ, rồi từ từ mọi chuyện sẽ ổn thôi, con cũng lại chưa bị ép đến mức suy sụp ,chẳng phải sao?". Dung Ân thay đổi ngữ khí, cũng tùy ý gắp thức ăn, khuôn mặt giữ vẻ tươi sáng trẻ trung, tràn đầy tự tin. 

"Mẹ chỉ là lo con vất vả", Mặt mẹ Dung Ân lộ rõ vẻ đau lòng, gắp miếng thức ăn rồi đặt vào bát cô "Con ăn nhiều một chút". 

"Mẹ, không kịp nữa rồi, tối nay con phải dạy thêm một lớp" Dung Ân vội vã ăn vài miếng, cầm quả táo trên bàn rồi đứng lên đi ngay. 

"Ân Ân, nhớ về sớm", Mẹ Dung Ân lo lắng đi theo sau rồi mang áo khoác nhét vào trong tay cô. "Con biết rồi" Dung Ân vội vàng đón lấy rồi chạy nhanh đi. 

Thành phố Bạch Sa tựa như một thiên đường chói lòa, soi rọi dưới ánh đèn nê ông sáng rực, vật chất dường như luôn được xem trọng hơn cả. Chỉ cần có tiền, ắt sẽ được thụ hưởng xa hoa. Nhìn xe cộ đông nghịt đi lại trước mắt, Dung Ân nhếch miệng cười nhạt mang theo vài phần châm chọc. Kỳ thật cô không hề đi dạy, nơi cô đến là hộp đêm lớn nhất Bạch Sa, Cám Dỗ, đúng như cái tên của nó vậy, rất ám muội và mị hoặc. Cô nhận làm chỉ vì nhân viên ở đây được hưởng lương rất cao, đủ cho cô và mẹ trang trải cuộc sống. Xe buýt đã đi qua vài trạm, vẫn như thói quen cũ, cô thường lựa chọn ngồi hàng ghế cuối, xuyên qua cửa kính trong suốt màu xanh ngọc bích, cảnh đêm đều được thu trọn vào tầm mắt. Bên ngoài bao phủ bởi một lớp màu khiến cảnh vật dường như bị gượng ép choàng lên sự phô trương không nên có. Màu mè như vậy khiến cô không khỏi khó chịu. 

Treo cao ngay trên cổng Cám Dỗ là hai chữ cỡ lớn chừng hơn mười thước mạ vàng như đang lơ lửng giữa không trung, mang theo dụng ý vừa nghệ thuật vừa tả thực, tựa như hình ảnh những con mắt lạnh lùng đang nhìn đám người sắp rơi vào sa đọa, trụy lạc. Bên trong hộp đêm, DJ đang điều chỉnh âm nhạc rất sống động làm nền cho vũ trường bên trong bày ra những điệu nhảy phóng túng đáp lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, không khí ám muội, nam nữ chìm trong những điệu nhảy nóng bỏng, dù chỉ là xa lạ cũng có thể để mặc thân thể tách rời thế tục, rơi vào sa đà, trụy lạc, cái đó cũng chính là mê loạn.... Dung Ân thay đồng phục rồi cầm lấy bảng hiệu ghi tên phòng rượu lên. Phòng hạng nhất, xem ra hôm nay cô sẽ may mắn có được nhiều tiền boa. Cô cười yếu ớt, nhàn nhạt nâng khóe miệng. Ở Cám Dỗ duy nhất chỉ có một phòng hạng nhất, thông thường ghé qua đây chỉ có hoặc thương nhân giàu có hoặc chính trị gia tầm cỡ, chính vì vậy mà vung tay rất hào phóng. 

"Dung Ân, có được chút nhan sắc cũng chính là có được chút tiền tài, lại còn được nhận phòng hạng nhất nữa chứ". Lệ Lệ bày vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm bảng hiệu ghi tên phòng trên tay Dung Ân, cô ta trang điểm cầu kì, vận bộ đồ bó sát trông rất khiêu khích và nóng bỏng. 

Dung Ân cười nhẹ coi như lời đáp rồi đi thẳng tới phòng rượu đã được sắp xếp. 

"Ra vẻ gì chứ, phải giống ta trước đây mới gọi là mỹ nhân" Lệ Lệ bất mãn, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Dung Ân đang đi ra phía ngoài cho tới khi mất rạng mới đứng dậy đi về phòng đã được chỉ định. 

Dung Ân thành thục một tay bê theo khay rượu, một tay nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Giữa bên trong và bên ngoài quả thật khác biệt rất lớn, không gian bên trong vô cùng tĩnh lặng, điều đó cho thấy cách âm rõ ràng rất hiệu quả. Cô đóng cửa lại, tiến lên vài bước rồi đem khay rượu đang bê đặt lên trên bàn 

Ánh mắt bất giác nhìn xung quanh, chợt thấy trên bàn trà bằng thạch anh là rất nhiều những gói bột màu trắng, xung quanh có mấy người đang gom gọn chúng. Vì vốn đèn chiếu đều rất lờ mờ, Dung Ân cũng không thể nhìn rõ. Cô ngồi xổm xuống, quay đầu lại liền trông thấy một người đàn ông ngồi ẩn trong bóng tối trên chiếc sô pha Ý, chỉ để lộ ra bộ âu phục được may tinh xảo và đôi chân thon dài. 

Dung Ân đem rượu đã chuẩn bị rót vào ly, động tác hết sức thuần thục rồi liền đứng dậy. Trong không gian yên lặng, chỉ có tiếng rót rượu phát ra vô cùng lạnh lẽo. 

Mấy người đàn ông sau khi dọn dẹp xong liền đứng theo hàng, một người lấy ra một con dao nhỏ, rạch một đường dài trên vỏ gói bột. Người đàn ông trong bóng tối hơi nheo mắt ung dung quan sát có phần thâm hiểm. Một người lấy một ít ra tay rồi đưa lên mũi ngửi. Một lát sau, hướng về phía người đàn ông kia rồi gật đầu. Khuôn mặt được tô vẽ cẩn thận của Dung Ân đột nhiên trở nên trắng bệch.Liệu cái này không phải là thuốc phiện vẫn thường thấy trên truyền hình đấy chứ? 

Mặc dù trước khi được làm việc, cô có tham gia lớp huấn luyện và được nhắc nhở, ra vào Cám Dỗ có vô số kiểu người thế nhưng dù có chứng kiến hỏa hoạn giết người đi chăng nữa cũng không được phép lên tiếng. Thế nhưng làm thế này chẳng phải quá đáng sợ rồi hay sao? 

"Qua đây rót rượu". Người nọ cầm khăn lau tay, hai mắt đối diện Dung Ân, ngữ khí lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. "Vâng..." Dung Ân nhanh chóng phản ứng, rót rượu đầy hết những ly đã chuẩn bị. A Nguyên sau khi đã lau sạch tay, những người bên cạnh liền rút thuốc lá ra mời. Ngay tức thì, cả gian phòng tràn ngập khói thuốc. Dung Ân nửa quì trên sàn nhà, đầu cúi thấp, chờ đợi khách dặn dò. Cô tự ngẫm lại, trong khi chính mình đang phải khó khăn xoay xở tiền thuê nhà theo tháng thì những người này lại chỉ tối ngày ăn chơi hưởng lạc. Mấy người đang ngồi trên bàn, bắt gặp Dung Ân đang cúi đầu lơ đễnh liền lên giọng bất mãn "Ngây ngẩn gì? Rót rượu cho Tước thiếu gia" 

"Vâng". Dung Ân cầm chén rượu hướng về phía người đàn ông trong bóng tối, nhẹ nhàng cất giọng "Ngài cần rượu?" 

Người đàn ông chuyển tư thế, bỏ chân xuống, hơi nghiêng người, lập tức thân thể hiện ra ngoài ánh sáng. Hiện ra là một khuôn mặt anh tuấn vô cùng hoàn mỹ mang theo một loại khí phách tự nhiên bao trùm, vô hình tạo áp lực đến những người xung quanh, hơi thở toát ra vẻ lạnh khốc, người đàn ông này sở hữu khí chất mà e rằng rất hiếm người có được tạo nên nét hấp dẫn và mê hoặc rất riêng, ánh mắt thâm trầm và đôi mày sắc bén. Nam Dạ Tước cầm lấy ly rượu từ tay Dung Ân, đầu ngón tay chạm nhau mang theo cảm giác vô cùng lạnh lẽo. 

"Tước thiếu gia, lại có một cô gái phải quỳ gối trước anh rồi", người đàn ông nói xong cười rộ lên, ánh mắt chuyển hướng sang phía Dung Ân "Này, đêm nay hãy theo bọn ta đến Đại Thụy". 

Dung Ân sắc mặt không thay đổi mà chỉ cúi đầu. Cô đã quá quen với những trò trêu trọc này của khách, một câu này vẫn chưa hề gì. "Nếu làm tốt, nói không chừng, Tước thiếu gia đây sẽ bao cô lâu dài cũng nên, tốt hơn nhiều so với làm nhân viên ở đây". Những người xung quanh liền hùa theo và cười rộ lên, giọng điệu vô cùng thô lỗ. Nam Dạ Tước móc ví, lấy từ trong ra một tập tiền rồi điềm nhiên nhét vào trong cổ áo rộng của Dung Ân. Cô ngẩng đầu nhìn, ngay tức thì chưa điều khiển được lý trí, bản thân chưa từng gặp người khách nào như thế này nên nhất thời không biết cách phản ứng. Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm nhẹ vào nơi mềm mại nhất trước ngực cô, thậm chí đầu ngón tay như có như không chạm vào ngực cô rất nhanh khiến toàn thân cô không rét mà run. "Cảm giác không tệ, cũng không phải phẫu thuật thẩm mỹ". Người đàn ông uống cạn ly rượu, ánh mắt không buông tha tiếp tục nhìn cô. Dung Ân cắn chặt môi, cảm giác bị xỉ nhục trào lên mạnh mẽ trong trái tim cô. Cô biết, số tiền này chắc chắn không hề nhỏ. Chí ít tiền thuê nhà và chi tiêu sinh hoạt trong cả tháng sau sẽ không cần phải lo lắng, lúc này, lòng tự trọng chẳng là gì cả, cũng lại chẳng thể biến thành cơm ăn, dần lấy lại vẻ điềm tĩnh, cô ngẩng đầu, rốt cuộc nở một nụ cười  tự nhiên đến tột cùng "Cám ơn". Đáy mắt Nam Dạ Tước lộ rõ vẻ chán ghét, ngay lúc này không còn muốn nhìn thấy cô thêm nữa, trả ly rượu lại rồi tiếp tục ngồi trong bóng tối. Dung Ân lại tiếp tục rót rượu, tiền nhét trước ngực cô tựa như lửa đốt đang thiêu rụi tâm can, khiến cô khó chịu vô cùng. 

Bày ra vẻ mặt tươi cười tiêu chuẩn, Dung Ân tự xem mình như người vô hình, lần lượt rót từng ly rượu rồi ngắm nhìn thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh đang nổi bọt lăn tăn tựa như đang ngắm nhìn xã hội xa hoa này. Đầu gối cô hơi di chuyển vì đã mỏi, đáy mắt lộ vẻ phản cảm, bất mãn nhưng không hề để lộ ra bên ngoài. 

"Cốc, cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên từ phía sau, cửa được mở ra, quản lý mang theo vài cô gái lần lượt bước vào. Nét mặt tràn ngập vẻ nịnh bợ rồi tươi cười giới thiệu "Tước thiếu gia, đây là những cô gái tốt nhất ở Cám Dỗ chúng tôi mà hôm nay tôi đã chuẩn bị dành riêng cho ngài". Ông ta xoay người rồi đẩy một cô gái lên phía trước "Cô ấy là Candy, vừa mới tới, vẫn là xử nữ, chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng". Candy có chút không thoải mái, ngại ngùng, chợt e dè rụt người lại, chủ động tiến đến chỗ người đàn ông không tự nhiên. Dung Ân vẫn duy trì tư thế và thái độ cũ. Xem chừng người đàn ông có bề ngoài, đi đâu cũng đều được chào đón, ưa chuộng. Mấy người khác cũng tự chọn cho mình một cô gái, quản lý sau khi thu xếp xong nhanh chóng rời đi nhưng cũng không quên ra hiệu Dung Ân phục vụ cho tốt. Cả gian phòng ngay lập tức tràn ngập tiếng trêu ghẹo của đàn ông, tiếng nũng nịu của đàn bà, mỗi lúc một lớn hơn. "Ưm..." Candy ngồi trên đùi Nam Dạ Tước, rên rỉ một tiếng đau đớn. Mị tình kéo dài hoan ái. 

Chắc hẳn là người đàn ông thủ đoạn tán tỉnh đẳng cấp. Dung Ân không tránh khỏi nhìn thấy, cô sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, cố tình rời ánh mắt đi hướng khác. "Ưm...".Candy trong chuyện này dù sao cũng chỉ là người mới, chỉ một chút liền thở gấp liên tục, hai tay người đàn ông đặt lên hông, còn đầu thì vùi trước ngực cô ta. Cả gian phòng ngập ngụa mùi hoan lạc phóng đãng, Dung Ân theo thói quen nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ. Cám dỗ không giống như những hộp đêm khác, ở đây chỉ cần khách ra về thì lập tức nhân viên phòng đó cũng sẽ được nghỉ. Chín giờ sáng mai, cô còn phải làm việc ở siêu thị, Dung Ân ngẩng mặt một chút liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Nam Dạ Tước. Toàn bộ thân thể Candy phủ lên người anh ta, đôi bàn tay luồn vào bên trong áo rồi di chuyển đến chỗ mẫn cảm nhất. Dung Ân vội vã thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ, chắc cũng sắp kết thúc. Quả đúng như dự đoán, thân thể Candy giật giật, vô lực trượt xuống từ người Nam Dạ Tước. Cô chợt cảm giác như có một luồng áp lực đang đè nén xung quanh, thì ra anh đã đứng dậy, thân thể cao lớn, anh mặc bộ âu phục cao cấp phẳng phiu, bên trong là áo sơ mi đơn giản màu trắng nhưng chất liệu cũng không hề tầm thường, con người anh toát lên khí chất phong nhã, thời thượng. Cao quý khiến người khác không dám lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net