Chương 122: Sự giày vò của ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 122: Sự giày vò của ma quỷ

"Chuyện nam nữ cô chưa từng làm sao? Tại sao lại cảm thấy buồn nôn? Hay là.....Cô từng bị người khác ngược đãi, sợ?".

---------

 Đừng quên mình có mở shop đang bán son các kiểu thể loại, NYX kem(160k), Wed n Wild (110k), Moodmatcher(130k), Jackelin(60k)…Đảm bảo giá cực ưu đãi ạ :”>>>..

LIên hệ 0976343978 (sms/viber) nhé!

Hi, mình cám ơn :”>

Facebook: www.facebook.com/xxkaps

Instagram: www.instagram.com/xxkaps

---

"Cứu....."

Cô gần chìm xuống, lại vươn mình nổi lên, hai tay không ngừng vùng vẫy trên không trung.

Dung Ân không biết bơi, chỉ vừa rơi xuống đã bị sặc vào không ít nước, cánh mũi ngập trong nước, tứ chi đều băng lạnh, khi hai chân cô đang cố gắng giãy dụa, đùi phải vì giật mạnh liền bị chuột rút.

Nước nhanh chóng nhấn chìm khuôn mặt cô, mũi, cơ thể cô dần nhấn chìm trong nước, từng hơi thở rét buốt thâm nhiễm tới từng tế bào chạy vào tận sâu thẳm trái tim, cảm giác bị vùi sâu trong nước, cũng giống như bị ai đó bóp đến nghẹt thở, khó chịu vô cùng tận, càng ngập sâu trong nước nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn càng nhiều hơn bao giờ hết.

Một chân Dung Ân căng cứng, cơ thể rất nhanh chìm xuống nước, con ngươi liều mạng mở ra giữa biển nước xanh thẳm, những bọt nước từ trong miệng cô thoát ra thành từng chuỗi, cô dường như trông thấy chân của một người đàn ông ngay phía trên đỉnh đầu mình. Bên cạnh, còn có Dạ đang lộn xộn chạy vòng quanh.

"Gâu gâu, gâu gâu....", tiếng kêu hoảng loạn của Dạ vang lên, vừa muốn nhảy xuống, đã bị người đàn ông xách lên.

Nơi Dung Ân chìm xuống là chỗ nước sâu, người đàn ông đứng trên bờ, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo, khiến kẻ khác không sao dám đối diện.

Dung Ân vô lực nhắm mắt, nước da trắng bợt yếu đuối giống như đang bị một con dao giày xéo, cô thầm nghĩ, khi Nam Dạ Tước bị trúng đạn rồi rơi xuống biển nước, có lẽ anh cũng có cảm giác như lúc này?

Không, còn có tuyệt vọng, còn có đau thương.

Dung Ân thôi giãy giụa, cơ thể giống như tượng gỗ chìm xuống đáy bể, tốc độ rất nhanh, lệ nóng ấm hòa trong nước, bủa vây lấy sự lạnh lẽo đang rợn ngợp quanh cô.

Người đàn ông đứng cùng Dạ, viên kim cương trên cánh mũi trái tỏa ra ánh sáng lạnh lùng quỷ dị.

Mặt nước khôi phục lại vẻ tĩnh lặng cố hữu, ngay cả gió thổi qua cũng không sao khiến mặt nước gợn sóng, xuyên thấu qua mặt nước trong suốt, có thể trông thấy Dung Ân đã bất tỉnh dưới đáy. Yết hầu người đàn ông lăn xuống, cuối cùng như phát ra một tiềng gầm nhẹ, bỏ xuống chú chó trên tay, vươn người nhảy xuống bể bơi.

Anh đã từng nói, Dung Ân là số kiếp của anh, cho dù lòng dạ anh có sắt đá đến nhường nào, nhưng một khi đã cất bước sẽ không sao quay đầu lại, trừ khi anh trao trả chính trái tim của mình.

Dung Ân thật sự tưởng rằng chính mình đã chết, trong bể bơi lớn như vậy, xung quanh lại không có nấy một bóng người, thế nhưng khi cô tỉnh lại lại có cảm giác bên tai vang lên tiếng ầm ĩ, dường như là tiếng ai đó đang nói chuyện, lại giống như tiếng ai đó đang khóc lóc.

Toàn thân cô lạnh cóng, trên người dường như bị một tảng đá nặng nề đè xuống, Dung Ân gắng sức thông suốt hơi thở, đột nhiên choàng mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là trần nhà.

Trong phòng có mở máy sưởi, khắp xung quanh bốn phía, đều bị bao trùm bởi một màu đen kịt, rèm cửa nặng nề che kín gian phòng không để một tia sáng lọt qua, trên vai cô là tấm chăn màu đen mềm mại. Dung Ân vươn tay, day day huyệt thái dương, cô trở mình, mắt đang nhập nhèm đột nhiên vì sự tiếp xúc nhạy cảm mà trợn tròn, Dung Ân ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, kéo chăn che kín toàn thân.

Cô đã đoán được chính mình trong chăn đang trong bộ dạng nào, Dung Ân chậm rãi cúi đầu, thoạt tiên là hai vai trần bóng loáng, cô khẽ nhấc chăn, khí lạnh cũng theo đó phả vào bên trong, quả nhiên, bên trong hoàn toàn lộ ra trọn vẹn, ngay cả nội y cũng không hề có.

Ánh mắt cô vội vàng quét bốn phía, cũng không trông thấy quần áo của chính mình.

"Gâu gâu....."

"Dạ...", Dung Ân quấn chăn đi xuống giường, ngồi xổm xuống bên cạnh chú cún nhỏ rồi ôm lấy nói, "Tại sao em lại chạy vào đây?", Dạ sủa mỗi lúc một to, chiếc đầu nghịch ngợm chà sát lên người Dung Ân.

Bên trong gian phòng rộng lớn như vậy, chỉ có một chiếc tivi được mở phát ra những âm thanh máy móc mà cứng ngắc, Dung Ân nhìn lên, trên màn hình đang chiếu quá trình hình thành phôi thai bên trong bụng của cơ thể mẹ. Thông qua máy chụp siêu B, hình ảnh của đứa trẻ có thể được theo dõi rõ ràng nhất, chốc chốc, còn có thể trông thấy đứa nhỏ đang đá cẳng chân nhỏ nhắn, vùng vẫy hai cánh tay.

Dung Ân không khỏi chuyên chú, cô ngồi lên mép giường, cách tivi rất gần.

Bàn tay của người mẹ xoa nhẹ lên bụng đang dần lớn lên, Dung Ân chăm chú theo dõi, hình ảnh trên tivi theo đó từ nhanh chóng dần chuyển sang chậm rãi, cô yên lặng theo dõi.

"Mẹ, mẹ....", giữa màn hình, đột nhien xuất hiện hình ảnh một đứa trẻ, tóc tai lộn xộn, hai cánh tay giơ về phía trước, "Mẹ, vì sao mẹ lại bỏ con, vì sao bỏ con?".

Dung Ân thất kinh trợn to hai mắt, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, cô không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh như vậy, càng không hiểu đây là lấy ra từ một bộ phim kinh dị nào, Xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình ti vi, hai cánh tay đứa trẻ đầm đìa máu.

Mười ngón tay in hằn máu trên màn hình khiến cô hoảng sợ, Dung Ân nhắm chặt mắt, thế nhưng  giọng nói của đứa trẻ vẫn không hề buông tha cô, "Mẹ, mẹ, con lạnh...Mẹ...."

"A....", cô sợ hãi kêu lên, dùng sức ấn điều khiển tivi, nhưng hoàn toàn không sao tắt được, Dung Ân nằm co quắp trên giường, nhưng âm thanh vẫn như trước vang lên khắp không gian, "A...."

"Cốc cốc cốc!", Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.

Nắm cửa bị xoay, lại gần là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, trên tay cầm một bộ thường phục mới tinh, "Cô đã tỉnh dây, thay đi".

Dung Ân lui cơ thể vào sâu trong chăn, "Xin hỏi, đây là?", trông thấy có người đi vào, cuối cùng cô cũng có thể thở.

"Thiếu chút nữa cô đã chết đuối trong bể bơi, là ông chủ của tôi cứu cô, thay y phục rồi rời khỏi đây đi", Người phụ nữ đi vào, cầm quần áo đặt dưới chân Dung Ân, biểu cảm trước sau cũng vô cùng nghiêm túc, điệu bộ lạnh lùng.

"Vậy, ông chủ của bà đang ở đâu?"

"Đi đi, còn nữa, quần áo của cô, ông chủ đã ném đi, bộ này xem như là đền lại cho cô". Người phụ nữ nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngay khỏi phòng.

Dung Ân cũng không dám ở lại lâu, vội vàng thay quần áo, ôm Dạ rợm rời đi, bộ quần áo vừa khít, ngay cả áo lót cũng vừa với cỡ của cô.

Cô đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ngôi nhà này rất lớn, nhưng lại giống như Ngự Cảnh Uyển, lộ ra vẻ trống rỗng.

Khi đi qua cửa một căn phòng, Dạ đột nhiên vùng ra khỏi hai tay Dung Ân, vọt đi chạy nhanh tới cửa, chân trước chồm lên cánh cửa, "Gâu gâu...."

"Dạ!", Dung Ân vội vàng quát nó dừng lại, "Quay lại đây".

Chú chó hoàn toàn lờ cô, thậm chí còn sủa mỗi lúc một lớn tiếng, mở miệng cắn, gặm, hai móng vuốt cào cào trên cánh cửa đã bắt đầu để lại những vết xước dài.

"Dạ...", Dung Ân vội vã ôm lấy chú cún, giơ tay đánh vào mông nó, người phụ nữ kia không biết xuất hiện trước mặt Dung Ân từ khi nào, "Đi mau".

"Nhưng...", Dung Ân xấu hổ, lộ ra thập phần ngượng ngập, "Cửa này bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền", "Cô đi đi, ông chủ sắp về, ông ấy không thích trông thấy người lạ".

"Xin lỗi", Dung Ân chỉ đành tạ lỗi.

Ánh mắt người phụ nữ quét lên khắp người cô một lượt, sắc mặt cũng phô ra vẻ lạnh lùng.

Dung Ân theo sau, chỉ có chú cún nhỏ trong lòng không cam chịu, liên tục hướng về phía cảnh cửa sủa liên hồi, "Gâu...."

"Em còn không nghe lời, xem ta trở về phạt em thế nào, để em ở ngoài cửa", Dung Ân đe dọa, đây là phương pháp của Nam Dạ Tước trước đây, đối với chú cún nghịch ngợm này vô cùng có tác dụng. Dạ co quắp cơ thể quan sát, sự lém lỉnh cũng biến mất, bên trong con ngươi đen bóng hiện ra vẻ bất mãn, không thể nói ra tâm tình, chỉ có thể rên rỉ.

Dung Ân dùng sức ôm chặt chú cún trong lòng, rất sợ nó sẽ lại vùng ra chạy lung tung.

Khi ra tới cửa chính, Dung Ân giật mình khi quay về chỗ cũ, cô nhìn xung quanh bốn phía, người phụ nữ vừa dẫn đường đã biến mất tự khi nào, cô càng ôm chặt lấy chú cún, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, cho dù ở nơi này có người đi chăng nữa, cũng phảng phất đâu đó sự lạnh lẽo cùng quỷ dị khiến người khác phát run.

Dung Ân rụt cổ, nổi hết da gà, cô vội vã nhanh chân đi đến cửa vào lúc trước, nhằm về phía thang máy vừa rồi đi xuống.

Phía sau, thân ảnh cao lớn người đàn ông bước ra khỏi cổng chính, hai tay anh đút trong túi quần, máu tóc ngắn màu nho để lộ ra gương mặt anh tuấn mà tà mị, anh đi đến cạnh bể bơi, ánh mắt theo dõi bóng lưng mỗi lúc một xa của Dung Ân.

Khi cô đuổi theo Dạ không mang theo điện thoại, không biết lúc này là mấy giờ, Dung Ân đi thang máy lên trên tầng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vẫn đang tiếp diễn, có lẽ cô rời khỏi cũng không quá lâu.

Trong phòng bao hạng nhất, quả nhiên tất cả vẫn đang ở lại, Duật Tôn uống vài ly rượu, sự hoang dã trong con người cũng dần lộ diện, anh buông lỏng cà vạt, ống tay áo được xắn lên, cánh tay phải thon dài ôm trọn lấy một người phụ nữ kiều diễm ngồi bên cạnh, một chân bắt chéo, khóe miệng để lộ nụ cười như có như không, "Rốt cuộc cô cũng đã trở lại, nếu như không uống được thì hãy nói một tiếng, tôi uống thay, cô trốn cái gì hả?".

Dung Ân đóng cửa phòng, thả Dạ xuống, để nó tự chơi đùa, "Chó của tôi chạy mất, tôi vừa ra ngoài tìm về".

"Ừ...", người đàn ông khẽ chau mày, quai hàm giương cao, nụ cười không mấy hảo ý bộc lộ ra từ trong ánh mắt, "Dung tiểu thư nói giỡn sao, đi ra ngoài tìm chó còn có thể thay cả quần áo? Các người nói xem, cô ấy vừa rồi mặc y phục khác phải không?".

Lý Hủy lại gần Dung Ân, quả thật, cô vội vàng tiến đến bên tai Dung Ân hỏi nhỏ, "Ân Ân, cậu không sao chứ? Tại sao lại có thể như vậy?".

"Khi mình đi tìm Dạ, không cẩn thận ngã xuống bể bơi", thanh âm Dung Ân có chút yếu ớt cùng chột dạ, nửa người trên cô thẳng tắp, từ trong ánh mắt cô, không nhìn ra được sự che giấu.

"Đúng không?", bàn tay đặt trên bả vai người phụ nữ của Duật Tôn không an phận theo xương quai xanh xoa nhè nhẹ, trong ánh mắt anh dấy lên sự cuồng dã nóng bỏng, "Các người tin sao?".

Đám người đồng nghiệp cường điệu hóa, ngay trong ánh mắt, sự ngờ vực cùng biểu hiện hứng thú khi sắp được chứng kiến một màn kịch vui rất rõ rệt.

Dung Ân nghĩ thầm anh ta cũng không phải ai đó của cô, cô cũng không muốn lôi thôi dài dòng, "Cũng không còn sớm nữa, mẹ tôi còn chờ tôi về nhà, chúng ta nên giải tán thì hơn", Trên trán ông chủ đổ mồ hôi lạnh, hận không thể ngay lập tức dùng băng dính dán vào miệng Dung Ân, ông ta rất khó khăn mới có thể tìm được chỗ chống lưng là Nghiêm Tước, cơ hội ngàn năm chỉ có một, nhưng cô lại...."Được rồi", giọng điệu của người đàn ông tỏ ra vẻ tiếc nuối, "Giải tán thì giải tán, vốn dĩ tôi còn một dự án muốn thương lượng cùng Vương tổng, nếu đã như vậy, coi như thôi, tôi sẽ để công ty khác làm".

Dung Ân nhíu mày, tập trung quan sát biểu cảm giễu cợt trên gương mặt anh, cô cố gắng lục lọi những ký ức trong đầu, nhưng Dung Ân chỉ thấy tối đen, người đàn ông này, cô chắc chắn không quen.

Thế nhưng nếu đã không quen biết nhau, bên trong lời nói của anh ta, tại sao lại luôn mang theo ý xấu?

"Duật tổng, cũng không còn sớm, có dịp sẽ tái ngộ, được rồi, công ty chúng tôi có Tiểu Triệu hát rất hay, Tiểu Triệu, hát cho Duật tổng nghe một bài..."

"Vâng, giám đốc".

Tiểu Triệu đi đến trước máy hát, Dung Ân đưa mắt nhìn theo, cô không đồng tình với cách làm của ông chủ, ngay cả Lý Hủy ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tức tối, nhưng đó là cậu ruột của cô, cô chỉ đành xem như không thấy, dựa sát vào Dung Ân, "Ân Ân, xin lỗi, cậu già nhà mình lại là người như vậy...."

Đối diện, không biết người phụ nữ e ấp trong vòng tay anh đang đùa giỡn nhăng cuội những gì mà tùy tiện cười không ngớt, gương mặt gợi cảm của người đàn ông mỗi lúc một nhu hòa, bàn tay phải trơ trẽn đặt lên đùi trơn nhẵn của người phụ nữ vỗ vỗ, sau đó, liền di chuyển sâu hơn, ngay trước mặt mọi người,  đưa tay luồn vào trong váy người phụ nữ.

"Duật tổng, nhiều người như vậy....", Người phụ nữ làm bộ kháng cự, giọng nói ngọt ngào lọt đến tai người đàn ông như thể muốn tan chảy.

Trong số những người đồng nghiệp, hơn một nửa đều là phụ nữ, sắc mặt Lý Hủy đỏ bừng, ngay cả Dung Ân cũng cảm thấy gượng gạo vô cùng tận, đưa mặt nhìn về hướng khác.

"Duật tổng, lần này phải cám ơn Nghiêm Tước, theo lẽ thường một dự án như vậy làm sao có thể giành được...."

"Vương tổng, miễn là bên ông làm việc tốt, những ưu đãi như vậy, Nghiêm Tước chúng tôi sẽ không bạc đãi". Duật Tôn mỉm cười, ông chủ khom người kính cẩn gật đầu, "Có những lời này của ngài là tôi có thể yên tâm rồi".

Bàn tay của Duật Tôn không an phận trong váy người phụ nữ, tư thái cô ta mỗi lúc một kích thích trong vòng tay anh, "Duật tổng, ngài...ngài nhẹ chút, em không chịu...."

Lồng ngực Dung Ân chợt nhiên dấy lên cảm giác khó chịu vô cùng tận, vừa rồi bị rơi xuống nước, cơ thể cô vốn dĩ đã bị nhiễm lạnh đến toàn thân lạnh cóng, hơn nữa bữa trưa cũng không ăn được nhiều, bầu không khí bên trong phòng bao mỗi lúc một ma mị, khói thuốc trên tay ông chủ thừa lúc xâm nhiễm vào cánh mũi cô, cô cố gắng chịu đựng, nhưng phản ứng bản năng vẫn không thể kiểm soát được, "Ọe, ọe...."

Cô khom lưng, không ngừng nôn khan.

"Ân Ân, cậu sao vậy, khó chịu ở đâu sao?", Lý Hủy lo lắng vuốt lưng cô.

Sắc mặt ông chủ tối sầm tưởng như sắp phun ra lửa, ông ta bóp nát điếu thuốc đang hút dở trong tay, vốn định nổi khùng, nhưng vì sự có mặt của Duật Tôn lại hắng giọng, lời nói cứng nhắc, "Dung Ân, cô không sao chứ?".

"Cậu, Ân Ân nhất định là đã uống quá nhiều rượu, dạ dày cô ấy vốn dĩ đã không khỏe".

"Tôi lại nghĩ không phải vậy?", Ngay khi ông chủ vừa muốn viện cớ đó kết thúc câu chuyện, người đàn ông đã mở miệng, sắc bén nói, anh rút tay từ trong váy người phụ nữ, "Dung tiểu thư, cô đừng nói là tôi khiến cô buồn nôn", Duật Tôn tháo khuy cổ, để lộ ra nước da màu đồng khỏe khoắn,  cánh tay trái mang theo hình xăm rồng gõ gõ trên mặt bàn, "Thanh toán".

"Không, không....Duật tổng, vẫn còn sớm, chẳng phải nên chơi đùa thêm chút nữa sao". Ông chủ gắng sức giữ anh ở lại, đứng dậy thuyết phục.

"Lần sau hãy còn cơ hội", Ánh mắt Duật Tôn quét về phía Dung Ân, "Chuyện nam nữ cô chưa từng làm sao? Tại sao lại cảm thấy buồn nôn? Hay là.....Cô từng bị người khác ngược đãi, sợ?".

Tay trái Dung Ân bụm miệng, cố nén trụ sự khó chịu trong người, hốc mắt cay xè, cô đột nhiên đứng dậy, vì quá sức chịu đựng lại thêm tốc độ quá nhanh, khủy tay không cẩn thận đập vào người Lý Hủy, cô không chút suy nghĩ, cầm lấy ly rượu hắt toàn bộ lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, "Đồ bệnh hoạn".

"Dung Ân!", ông chủ gầm lên như tiếng gào rú của sư tử

Dung Ân thả ly rượu, ôm lấy Dạ đang chơi đùa đi thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại, Lý Hủy giận giữ trừng mắt nhìn cậu mình, vội vàng đuổi theo sau.

Chất lỏng màu nâu nhạt phủ lên khắp gương mặt người đàn ông, nhưng cũng không khiến anh trở nên thảm hại, người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha rút khăn tay đưa cho anh, "Duật tổng...."

Dung Ân chạy một mạch ra khỏi Sắc Giới, Dạ ở trong lòng rất ngoan, chỉ đưa mắt nhìn cô.

Dung Ân chạy tới ven đường, sau khi thở dốc không thôi, cúi lưng khóc thảm thiết.

Đèn đường trên phố, nối tiếp nhau tưởng chừng đến vô tận, tuy rằng lúc này đã là đêm khuya, dòng xe trên phố lại vẫn đông đúc như trước, tấm biển to lớn ở đằng xa, trong bóng đêm cao ngất chễm chệ, ngạo nghễ.

Khi Lý Hủy đuổi kịp, trông thấy Dung Ân đang ngồi bên vệ đường, cô không ngay lập tức chạy đến, mà dừng chân.

Dung Ân dường như đang khóc, hai vai cô không ngừng run rẩy, ánh đèn màu cam bủa vây lấy tấm lưng mỏng manh của cô, càng thêm bội phần cô độc cùng yếu đuối.

Lý Hủy bặm môi, cô đi về phía trước, đến bên cạnh Dung Ân ngồi xuống, kéo cô lại gần, để đầu cô tựa sát vào cổ mình, "Ân Ân, đừng khóc, mình xin lỗi, đều là tại cậu mình không tốt, ông ấy tưởng rằng có tiền là có thể tùy ý làm nhục nhân viên của mình..."

Dung Ân lắc đầu nguầy nguậy, muốn mở mieengh, nhưng lại nghẹn ngào nói không ra lời.

Cô không hề muốn khóc, thể nhưng khi Duật Tôn nói ra những lời vừa rồi, toàn thân cô lại như bị một thứ gì đó đạp đổ toàn bộ lý trí, tận sâu trong tâm khảm, những cơn co rút đau đớn dấy lên dữ dội.

Nam Dạ Tước, vì không có ai nhắc đến cái tên này, cô vốn tưởng rằng chính mình khi nhớ tới anh sẽ không đau đớn như lúc này, đau đớn đến ngay cả một chút khí lực để đứng dậy cô cũng hoàn toàn không có.

Khi cô ở một mình, cô không bao giờ suy nghĩ đến anh, Lý Hủy cũng không hề nhắc, cô đã nghĩ trái tim mình đã xóa bỏ toàn bộ, chỉ để mọi thứ tự nhiên trôi đi vào quên lãng, nhưng không hề, bóng dáng của Nam Dạ Tước hiện hữu ở khắp mọi nơi, Nơi anh đã từng sống, ý thức như vậy tồn tại đến mãnh liệt, hơi thở của anh dường như vẫn phảng phất bên tai cô, mỗi lời anh nói, vẫn luôn luôn quanh quẩn, lẽ nào, địa ngục rất lạnh, anh muốn kéo cô cùng xuống sao?

"Hủy....."

"Ân Ân, khóc ra đi". Hai tay Lý Hủy ôm lấy Dung Ân, "Đừng làm bộ mạnh mẽ cho người khác nữa, chúng ta là bạn, ở trước mặt mình hãy khóc hết ra đi". Bên trong phòng hạng nhất, ông chủ cung kính nhận lỗi, biểu tình của Duật Tôn không lôi thôi, ngồi xuống ghế sô pha, "Ông về trước đi".

"Duật tổng, cô ấy chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt cô ấy làm gì".

"Đứa trẻ?", Duật Tôn nhướng mày hừ lạnh, "Được rồi, tôi còn có có hẹn, ông đừng ở đây làm phiền nữa".

Ông chủ nói hết lời, lúc này mới kéo mọi người ra về.

Hai chân người đàn ông đặt trên mặt bàn, sắc mặt không vui, rượu màu nâu nhạt theo sợi tóc chảy xuống trán, người phụ nữ ở bên cạnh luôn tay lau mặt anh, làm bộ thương tiếc, "Cô ta thật không biết lễ giáo, lại dám làm ra chuyện thế này".

Duật Tôn không nhẫn nại cầm lấy khăn, nghiêng mặt liếc nhìn cô ta, "Cô cũng ra ngoài đi".

"Duật tổng, đêm nay để em chăm sóc ngài....", Dựa vào thái độ vừa rồi của người đàn ông, đối với sự chủ động của phụ nữ, anh ta nhất định sẽ hứng thú như sói lang đang đói.

Con ngươi sắc bén của người đàn ông quét lên bộ ngực mời gọi của cô ta, anh bỏ tay người phụ nữ ra khỏi vai, mi tâm cau lại, giọng điệu xem thường cùng mỉa mai, "Sợ rằng không được, trừ khi cô có thể quay về cách đây nhiều năm".

Người phụ nữ mở to đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ, "Duật tổng thật biết nói đùa, người ta vừa mới hai ba thôi à".

Ý cười trên khóe miệng Duật Tôn mỗi lúc một đậm, mười phần là ý vị lưu manh, "Ý tôi là, tôi thích chơi đùa học sinh, kích thích mới mẻ, đã hiểu chưa?", Người đàn ông vỗ vỗ gương mặt cứng đờ của người phụ nữ, lấy tiền từ trong ví rồi nhét vào tay cô ta, "Ra ngoài đi".

Tầm mắt người phụ nữ buông hạ, chỉ biết số tiền không hề nhỏ, cô ta hoan hỉ, "Cảm ơn Duật tổng".

Qua thật lâu, Dung Ân mới ngừng khóc, Lý Hủy lo lắng, toan đưa cô về nhà, "Ân Ân, cũng muộn rồi, còn xe chứ".

"Hủy, cậu cũng nên về đi, thật sự không sớm nữa, đừng để mẹ cậu lo".

"Mình không sao, mình đưa cậu về trước, rồi mình về sau cũng được".

"Không cần, mình tự về được, hơn nữa chúng ta cũng không cùng đường", Dung Ân đi tới vệ đường, vẫy tay đón xe, kéo Lý Hủy vào trong, "Nơi này là trung tâm, đón xe rất dễ, bác tài, chạy xe đi".

Cô đóng sầm cửa xe, Lý Hủy ló đầu ra ngoài, "Ân Ân, về đến nhà gọi điện cho mình, ngày mai gặp lại ở công ty".

"Ừ, tạm biệt", nước mắt trên mặt Dung Ân vẫn chưa khô, cô không trang điểm, hơi nước đọng lại trên mi mắt ngưng tụ, cô ôm lấy chú chó trong ngực, đã là cuối thu, ban ngày thời tiết không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net