Chương 123: Không xứng để có đứa con của tôi [Cao trào]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 123: Không xứng để có đứa con của tôi [Cao trào]

"Dung Ân, cô đã không còn xứng đáng mang thai đứa con của tôi"

---------

Đừng quên mình có mở shop đang bán son các kiểu thể loại, NYX kem(160k), Wed n Wild (110k), Moodmatcher(130k), Jackelin(60k)…Đảm bảo giá cực ưu đãi ạ :”>>>..

LIên hệ 0976343978 (sms/viber) nhé! 

Hi, mình cám ơn :”>

Facebook: www.facebook.com/xxkaps hoặc tìm tên Kaps Store

Instagram: www.instagram.com/xxkaps hoặc tìm tên @xxkaps

---

"Đại ca..."

"A Nguyên, ngươi vẫn còn gọi ta là đại ca?", sắc mặt Nam Dạ Tước thâm trầm, anh bực tức quát.

"Em  xin lỗi".

Nam Dạ Tước nhìn xe taxi lộn vòng tới đã không còn hình thù, nửa người trên của Dung Ân choài ra ngoài xe, một cánh tay buông thõng trên mặt đất, máu từ trên trán theo gò má chảy xuống cánh tay.

Sắc mặt anh không hề có biến, chỉ là đôi mắt sâu đen thăm thẳm mỗi lúc một đượm, con ngươi người đàn ông hơi nheo lại, A Nguyên quan sát anh hồi lâu, hiểu rõ đây là dấu hiệu tức giận.

A Nguyên cúi đầu, tầm mắt rơi xuống gương mặt của Dung Ân, người phụ nữ này quả thực là số mạng của Nam DẠ Tước, "Đại ca, nếu anh gặp nạn đều là do cô ta hãm hại, vì sao không để tôi giết chết cô ta?".

"A Nguyên, ta hiểu rõ cậu sẽ không phản bội ta, nên mới tìm cậu quay về, có phải ta đã từng nói qua, ai trong số các người đều không được phép động vào cô ta?", Nam Dạ Tước đi tới trước mặt A NGuyên, ánh mắt chế ngự ánh mắt của người đàn ông, con ngươi sắc nhọn giống như lưỡi dao.

"Đại ca, anh đánh tôi cũng được, mắng chửi tôi cũng được, trước đây tôi nghe anh, nhận cô ta làm chị dâu, nhưng....", A Nguyên nhớ lại lần bị đánh úp nọ, đến hiện tại trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, "Cô ta có thể sẽ lại hãm hại anh, người phụ nữ như vậy tuyệt đối không thể giữ lại".

"Để lại hay không, không cần người giáo huấn ta", Nam Dạ Tước mở cửa xe, Dung Ân đã bất tỉnh, bị anh lôi ra khỏi xe. Người đàn ông xem xét tình trạng người tài xế đang hôn mê, "Gọi xe cứu thương".

Nam Dạ Tước ôm ngang thắt lưng Dung Ân đỡ lấy cô, xoay người rợm bỏ đi, nhưng hai chân lại đông cứng, không sao cất bước, sự sợ hãi này, anh chưa từng biểu hiện trước mặt người khác, sai một bước, thật sự chỉ sai một bước.

Thiếu chút nữa, Dung Ân đã chết trước họng súng của A Nguyên, người phụ nữ này cũng đã suýt nữa lấy mạng của anh, gần như ở  ngay trước mắt anh hành quyết.

Cánh tay của  Nam Dạ Tước ôm lấy cô siết chặt, một khoảng trống trong lòng co rút đau đớn, anh buông hạ tầm mắt nhìn gương mặt cô, anh sẽ không để cô chết, một mạng đổi một mạng vốn dĩ là phương thức của anh, anh chịu thương tổn, cô tất cũng sẽ phải  trải qua.

Nam Dạ Tước đã gọi những người anh tin tưởng quay trở lại, kỳ thực, anh đã sớm tính  cách xóa tội, chiếc đĩa khiến toàn bộ hệ thống máy tính của Bùi Lang đều tê liệt, không thể cứu chữa nên hoàn toàn không thể có được đầu mối có giá trị. Do vậy tại phiên sơ thẩm trước đó, không thể giải quyết triệt để, Nam Dạ Tước muốn quay về, nhưng một cách quang minh chính đại.

Dung Ân bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, trên đầu quấn băng, trên mu bàn tay trắng nõn hằn rõ đường ven là kim bình truyền nước, phương pháp băng bó của Từ KHiêm gần như hoàn mỹ, hai tay anh vỗ vỗ nhẹ, "Không có vấn đề gì, không chết được, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe".

Hai tay Nam Dạ Tước khoanh trước ngực, "Cậu về trước đi".

Sau khi trở về, A Nguyên vẫn quỳ ngoài cửa phòng, không hề vào trong, vừa đúng lúc hôm nay là ngày đón tuyết rơi đầu mùa, sống lưng người đàn ông thẳng tắp, những bông tuyết rơi lác đác trên vai, tóc đã bắt đầu ngưng tụ. Một người phụ nữ chừng hai mươi tuổi bước đi trên giày cao gót xuất hiện, cô ta mặc váy ngắn, bao lấy trọn vòng ba gợi cảm, tuổi  tác của cô ta hãy còn rất trẻ nhưng gương mặt gợi lên vẻ kiêu ngạo cùng quyến rũ, hoàn toàn không ăn nhập với tuổi tác.

"A, A Nguyên?", Người phụ nữ dừng lại, "Tại sao ngươi lại quỳ gối ở đây, bị phạt sao?", Người đàn ông giơ tay anh đã từng gặp qua người phụ nữ này vài lần, quan hệ của Nam DẠ Tước vô cùng phức tạp, anh đã từng lầm tưởng cô ta sẽ là chị dâu, "Dung tiểu thư".

Dung Yêu ngồi xuống, nhìn thẳng gương mặt người đàn ông, "Mặt của ngươi.....Tước đánh sao?".

"Là tôi có lỗi".

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh ấy lại đánh ngươi?", A Nguyên là trợ thủ đắc lực của Nam DẠ Tước, vì sao vô duyên vô cớ lại đánh anh ta?

Tuy rằng người đàn ông nhận phạt, nhưng sắc mặt vẫn lộ rõ vẻ ấm ức, "Đại ca bị cô ta làm hại còn chưa đủ sao? Dung tiểu thư, tôi thật sự không hiểu trong lòng đại ca tột cùng đang nghĩ gì, cô ta giống như nọc độc của bọ cạp. Trước đây đại ca ở bến tàu gặp nạn, chính là vì cô ta bán đứng đại ca, lén trộm đĩa giao nộp cho kẻ khác, tôi đã quá phẫn nộ, muốn giết chết cô ta, lại bị đại ca ngăn cản.....".

"Cái gì? Tước gặp nạn là vì một người phụ nữ? Cô ta hiện giờ đang ở đâu?", Dung Ân nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sắc lên vẻ phẫn nộ cùng tàn nhẫn.

"Cô ta bị thương, được đại ca mang vào trong phòng".

"Anh ấy còn mang cô ta về nhà?", giọng nói Dung Yêu không khỏi đanh lại, ánh mắt sát khí ngập tràn.

"Dung tiểu thư, đại ca có lần đã bị trúng độc, trong phòng lúc đó chỉ có một mình cô ta, cô ta lại trơ mắt nhìn y tá tiêm angle-beat, hơn nữa, đứng đằng sau điều khiển, không ai khác, lại  chính là tình nhân cũ của cô ta", A Nguyên đối với Dung Ân quả thật đã căm hận đến tận xương tủy, hồng nhan hạ thủy, cô ta còn tồn tại một ngày, nguy hiểm bên cạnh Nam DẠ Tước sẽ không tiêu tan, "Tuy rằng sau đó đại ca khẳng định chuyện đó không liên quan tới cô ra, nhưng tôi không tin".

"A Nguyên, ngươi không làm sai, đứng dậy, đừng quỳ nữa", Dung Yêu đứng dậy, kéo theo tay A NGuyên.

"Không được, đây là đại ca phạt tôi", tính tình A Nguyên vốn dĩ cố chấp, quỳ gối không hề di chuyển.

Dung Yêu cầm lấy túi xách hiệu LV đi vào đại sảnh, cô ta tháo giầy, xỏ vào chân dép trong nhà, đi qua hành lang, liền trông thấy hai vệ sỹ đang đứng canh trước cửa phòng Nam Dạ Tước.

Cô ta bước nhanh chân, vừa lại gần, Nam Dạ Tước liền xuất hiện.

"Tước", người phụ nữ tiếp cận anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng quấn lấy khủy tay của người đàn ông, "Có chuyện gì?".

"Anh mới về", Nam Dạ Tước nghiêng mặt nhìn gương mặt được trang điểm tinh tế của Dung Yêu, mới trông qua sẽ tưởng rằng cô ta mới chừng hai mươi tuổi, chỉ là trang điểm tỉ mỉ khiến khuôn mặt dường như đã thay đổi hoàn toàn.

"Thành phố Bạch Sa thật tuyệt, nếu sớm biết, em đã qua đây cùng anh trước", Dung Yêu tựa đầu vào vai người đàn ông, "Tước, trong phòng có người sao? Vì sao lại có bảo vệ ở đây?".

Sắc mặt Nam Dạ Tước lộ ra vẻ mệt mỏi, thuận miệng đáp, "Không có ai, đi ngủ thôi".

Anh đi về hướng phòng khách, cánh tay cũng rút ra từ lồng ngực cô ta, Dung Yêu đứng từ đằng xa, ánh mắt quét về phía cửa phòng đã khép chặt, cô ta thu lại ý cười, biết rõ anh đang nói dối. Mười đầu ngón tay nắm chặt, cô ta giả bộ không biết, lẽo đẽo theo người đàn ông, "Em đùa thôi mà, còn muốn ngủ nữa sao".

Nam Dạ Tước ngả lưng, tựa vào ghế sô pha, tư thế nhàn hạ, anh bật tivi trong phòng khách, quai hàm người đàn ông hơi giương cao, đường nét trên gương mặt khêu gợi đến mê người, Dung Yêu đứng trước anh vài bước, cô ta đi tới trước ghế sô pha, ngồi xuống, nửa người trên nằm trọn vẹn trong vòng tay của Nam Dạ Tước. Hương nước hoa nhẹ dịu, thanh mát thâm nhập vào hơi thở, mang theo sự cám dỗ mê muội, Nam DẠ Tước thu hồi ánh mắt hướng về phía tivi, đã rất lâu anh không hề động vào phụ nữ, không phải không muốn, mà bởi.....Dung Yêu ghé gương mặt tinh tế đến trước mặt người đàn ông, bờ môi căng mọng hấp dẫn, y phục bó sát gợi cảm, thiết kế cổ chữ V để mở, lộ ra khuôn ngực đầy đặn trắng nõn, hô hấp Nam Dạ Tước trong chốc lát trở nên hỗn loạn, người phụ nữ nhận thấy thế, hai tay nhu mềm quấn lấy cổ anh, cô ta bắt đầu nghiêng người, hai đùi nhanh chóng ép sát thắt lưng người đàn ông, mông cô ta hạ xuống, mềm mại va chạm dục vọng cương cứng của Nam Dạ Tước.

Dung Yêu chưa bao giờ biết ngượng ngùng, cô ta muốn, tất sẽ đến.

Môi hôn lướt trên trán người đàn ông đi xuống chóp mũi kiên nghị, môi, cằm, sau cùng, cô ta cúi người, đầu lưỡi linh hoạt chiếm lấy cổ người đàn ông, lặp lại động tác, rồi liếm láp yết hầu. Bên trong đáy mắt Nam Dạ Tước dấy lên dục vọng nóng bỏng, Dung Yêu kéo lấy tay phải người đàn ông, thuần thục hé miệng đưa ngón tay anh vào trong, Nam Dạ Tước gần như không còn kìm nén được cảm giác bị dục vọng lấn chiếm, người phụ nữ cười ma mị giống như yêu tinh, cầm cánh tay anh, đặt lên khuôn ngực mềm mại của mình.

Môi hôn mãnh liệt không dứt, người đàn ông bắt đầu dùng sức, bàn tay đẩy ngực cô ta, trực tiếp chủ động, Dung Yêu khẽ cắn khóe miệng anh, hô hấp trong chốc lát cũng theo đó hỗn loạn nhịp nhàng, "Tước, anh xem anh đã đói bao lâu rồi? Phụ nữ trước đây, không thể thỏa mãn anh sao?".

Nam Dạ Tước mở mắt, người phụ nữ xoay mình đối diện ánh mắt đen sâu thăm thẳm của anh, cô đã sớm sa mình vào mụ mị, hạ bộ phối hợp di chuyển nhịp nhàng.

Cánh tay người đàn ông bên trong áo cô ta rút ra, hai bàn tay ghìm lấy thắt lưng cô ta, khiến cô ta dừng động tác khiêu khích mãnh liệt, khuôn mặt Dung Yêu lộ ra vẻ khó hiểu, cánh tay quấn lấy cổ người đàn ông vẫn chưa hề buông ra.

Nam Dạ Tước không quen với tư thế phải ngẩng đầu nhìn người đối diện, một tay anh đỡ lấy cô ta ngã xuống dưới thân.

Dung Yêu lại mỉm cười, những lọn tóc xoăn mềm mại rũ xuống ghế sô pha, không thể phủ nhận gương mặt của cô ta được chăm chút vô cùng ti mỉ, mi mắt mảnh mai được cắt tỉa công phu, dáng người cũng vô cùng cuốn hút, một ánh mắt lướt qua tùy tiện, đã có thể ngay lập tức khiến đàn ông bị mê hoặc.

Hai cánh tay Nam Dạ Tước chống hai bên hông cô ta, người phụ nữ khẽ mỉm cười, nhưng đợi không được một động tác của anh.

Dục vọng trong đáy mắt người đàn ông đã tiêu tán đi quá nửa, Dung Yêu là mỹ nhân, ngay cả gương mặt cũng mê hoặc đến động lòng người.

Thế nhưng không hề giống Dung Ân, cô chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, khi không vui, sắc mặt sẽ rất khó coi, khi ngã bệnh, sắc mặt sẽ tái xanh, khi cô ở dưới thân anh, sắc mặt lại ửng đỏ. Tuy rằng cô sẽ không vĩnh viễn xuân sắc, nhưng chí ít, cô luôn tràn đầy sức sống, hơn nữa không hề che giấu hỉ nộ ái ố, Dung Ân như vậy, ngay cả khi anh oán giận cô, trong mắt Nam Dạ Tước, cô vẫn xinh đẹp đến lạ thường.

Anh đứng dậy, ngón trỏ quẹt đi vết son đỏ.

Dung Yêu ngạc nhiên, nằm trên ghế sô pha hồi lâu sau vẫn không có phản ứng, mãi cho đến khi Nam Dạ Tước đã đi khỏi.

Cô ta không hề sửa sang lại váy áo, đứng dậy kéo lấy tay anh, "Tước?".

"Đi ngủ đi", người đàn ông bỏ lại một câu, cơ thể căng cứng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bất cứ khi nào có cơ hội đều có thể ngay lập tức bùng phát, "Tước, em muốn trao lại chính mình cho anh".

Nam Dạ Tước khẽ cười, thu tay lại, "Mẹ em nghe thấy được sẽ ăn thịt tôi".

"Em không có nói đùa", Dung Yêu có phần bực bội, giậm mạnh chân.

Nam Dạ Tước quay đầu nhìn cô ta chuyên chú, Sở Mộ đưa cô ta đến ở cùng anh, ý đồ quá rõ ràng, muốn để cô ta ngủ trên giường cùng anh.

Hay nói cách khác, Dung Yêu chính là người hợp ý Sở Mộ.

Nam Dạ Tước không đáp, đi ra khỏi phòng khách.

Dung Yêu thấy anh trở lại phòng trong, cố gắng nhìn vào trong một lần nữa, cô ta âm thầm nghiến răng, hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền.

Dung Ân vẫn đang ngủ, có lẽ là do tác dụng của thuốc gây mê.

Nam Dạ Tước đi đến cạnh giường, cô nằm nghiêng, tay cắm kim  truyền nước đặt bên ngoài chăn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, tay phải nắm lấy bả vai cô.

Da thịt trắng nõn không khỏi khiến anh bị dẫn dụ, anh biết rõ, Dung Ân đang khỏa thân ở trong chăn.

Bàn tay người đàn ông khẽ lướt trên đường cong duyên dáng cuả cơ thể cô, anh chưa từng phải dò xét, những điểm nhạy cảm dù là nhỏ nhất trên cơ thể cô, Nam Dạ Tước đều biết rõ. Trong phòng tĩnh lặng như tờ, trong chốc lát, đã bị phá tan.

Nam Dạ Tước thở mạnh, mi tâm Dung Ân tựa hồ như đang cau lại đôi chút, cô hé miệng rất khẽ, ưm nhẹ một tiếng.

Dù cho chỉ là một tiếng khàn thấp ở cổ họng, cũng đã khiến toàn bộ sự kiềm nén của người đàn ông bị đổ bể trọn vẹn.

Anh kéo chăn, tuy rằng trong phòng có bật máy sưởi, nhưng động tác của anh khiến Dung Ân vẫn cảm thấy lạnh, tứ chi cô bắt đầu co lại, hai tay Nam Dạ Tước đè lấy vai cô, không cho cô có thời gian kịp phản ứng.

Dung Ân trong lúc mê man có cảm giác bị ai đó đè nặng lên chính mình, cô muốn vươn tay ngăn cản, nhưng lại bị đối phương hãm lại, đùi đang khép chặt bị tách ra, cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng xâm chiếm lấy cơ thể.

"Đừng...."

Khuôn ngực mềm mại của Dung Ân áp sát lồng ngực mạnh mẽ của Nam Dạ Tước, cơ thể này, anh vẫn mê luyến giống như vậy, giống như đã nuốt phải thuốc phiện không sao từ bỏ được.

Dung Ân không phân biệt rõ giữa mơ và thực, có lẽ là mơ, hạ bộ truyền đến cảm giác đau nhức, hai đùi bị chế trụ, người đàn ông khom lưng mỗi lúc một sâu.

"....."

Khuôn mặt anh tuấn của Nam Dạ Tước căng cứng, mồ hôi từ trên trán nhỏ từng giọt xuống khuôn ngực trắng ngần của Dung Ân, anh đã gần như lên đỉnh mà đè nén hơi thở, môi hôn quấn lấy cổ Dung Ân, trán anh đè lên ngực cô, nhưng động tác rất nhẹ, không giống như trước đây, để lại trên cơ thể Dung Ân vô số những dấu hôn.

Nam Dạ Tước di chuyển mỗi lúc một mau hơn, nhìn dáng vẻ yêu kiều của người phụ nữ dưới thân, hai tay anh đè lấy đầu gối của Dung Ân, khi gần như đã đạt đến đỉnh điểm lại dứt ra, đỉnh điểm của dục vọng, phóng thích ngay trên bụng dưới bằng phẳng của cô.

Dường như có thứ gì đó lóe sáng trong ánh mắt anh, cúi đầu, là những gì còn để lại sau cơn hoan lạc.

Nam Dạ Tước vươn tay trái lướt nhẹ trên trán đang bị thương của cô, lòng bàn tay bao lấy gương mặt nhỏ nhắn phớt hồng của Dung Ân, Nam Dạ Tước chuyên chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, sự mãnh liệt tận sâu trong đáy mắt cũng đã tiêu tan toàn bộ, anh xoay người, nằm nghiêng bên cạnh Dung Ân, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc áp lấy cổ cô, ngữ khí người đàn ông âm u lạnh lẽo, thậm chí không hề có chút lưu tình, giọng nói khàn khàn, nhần mạnh từng câu chữ, "Dung Ân, cô đã không còn xứng đáng mang thai đứa con của tôi", Nếu như đứa con đầu tiên của hai người  hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của anh, đứa con thứ hai, chính là anh toàn tâm toàn ý muốn đón nhận.

Thế nhưng, Dung Ân lại nói rằng, Nam Dạ Tước, tôi đã phá bỏ cái thai....Khi cô gọi điện cho Nam Dạ Tước nói rằng mình đã mang thai, anh thật sự đã mừng rỡ đến vô cùng tận, thâm chí cõi lòng dường như chưa bao giờ vui mừng tới như vậy.

Anh đứng trên bến tàu trông về đàng xa, phảng phất dường như có thể trông thấy hình ảnh một đứa trẻ đang ghé vào lòng anh ngủ an giấc, anh thầm nghĩ rằng, Dung Ân sẽ nói với anh, lựa chọn muốn cùng anh chung sống suốt đời trọn kiếp, dù cho cô không thừa nhận đã lấy đi chiếc đĩa, miễn là cô nhắc nhở anh một câu hãy cẩn thận, rồi mau chóng trở về, nếu như vậy, Nam Dạ Tước nhất định sẽ tha thứ cho cô.

Trái tim của anh, chưa từng bị kẻ khác giày vò đến thảm hại như vậy, lời nói của Dung Ân, đến hôm nay tựa như vẫn thoang thoảng bên tai anh, thậm chí rất lâu sau đó, vẫn dong duổi trong những giấc mơ của anh.

Trước đây khi cô nói ra những lời đó, sắc mặt bình tĩnh mà thoải mái đến cực độ.

Nói không chừng, sau khi anh trúng đạn, cô còn có thể đã nâng chén chúc mừng.

Nam Dạ Tước không sao quên được câu nói khi đó của Dung Ân: Tôi muốn anh chết cũng không nhắm mắt.....Ngay lúc đó một luồng căm hận đến đoạn tuyệt, Nam Dạ Tước mỗi lần nhắm mắt sẽ lại ngay tức khắc nhớ đến.

Cô dựa vào cái gì tổn thương anh? Không phải dựa vào tình yêu anh dành cho cô hay sao?

Yêu, là ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng khi tình yêu đã trở thành toan tính, nó giống như một lưỡi dao tẩm độc, hung hăng chà đạp trái tim Nam Dạ Tước, hoặc là anh chết, hoặc là, độc dược này không hề có thuốc giải.

Cho dù đánh đổi mạng sống của Dung Ân lấy mạng sống của anh, cái chết vẫn là điều dĩ nhiên, bởi lẽ, căn nguyên là ở độc tính.

Ngoài cửa phòng, sắc mặt Dung Yêu bắt đầu đanh lại vô cùng khó coi, cho dù đã được trang điểm khéo léo, cũng không sao che giấu được vẻ thảm hại trên nét mặt.

Hai gã bảo vệ không hiểu chuyện đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành nghiêm mặt nhìn về phía trước, bên trọng tiếng động to như vậy, ai đều có thể hiểu một màn như thế nào đang diễn ra.

Nam Dạ Tước kéo chăn phủ lên vai Dung Ân, đứng dậy đi đến phòng tắm.

Khi quay lại, anh cầm trên tay khăn lông ẩm rồi cẩn thận lau đi dấu tích vương lại trên bụng Dung Ân, người phụ nữ này, anh đến nay chưa từng buông tha, cô muốn tiếp tục sống an ổn bình thường? Nhưng Nam Dạ Tước đã từng nói, từ trên giường của anh không dễ gì có thể bước xuống, cô muốn, anh nhất định sẽ không cho.

Nếu đến lúc đó, Nam Dạ Tước vẫn sẽ để cô ở lại bên cạnh, không sủng nịnh cô, không để cô được hạnh phúc, không cho cô quyền được cười, cũng không cho phép giữa hai người, tồn tại một đứa con.

Coi như là chiếm đoạt một tượng gỗ để bên người là được.

Cõi lòng như vậy, thật sự đã tuyệt vọng đến không còn lối thoát, giống như một sa mạc trăm năm khô cạn, một tấc cây cỏ cũng khó khăn để sinh tồn.

Nam Dạ Tước sau khi tắm xong nằm ngủ bên cạnh Dung Ân, mãi cho đến khi tờ mờ sáng, anh bị một cuộc điện thoại đánh thức. Anh đi ra khỏi phòng, sắc mắt gấp gáp, dặn dò ngoại trừ bảo vệ và Từ Khiêm, không ai được phép vào trong phòng.

Tiếng khở động xe rất lớn, Dung Yêu ngồi dậy bước xuống giường, mặc quần áo ngủ ra khỏi phòng.

A NGuyên vẫn đang quì ở bên ngoài, Nam Dạ Tước bắt anh ta quỳ một ngày một đêm, anh ta thật sự không nhúc nhích.

Khi Dung Yêu đi tới cửa, trông thấy hai bả vai A NGuyên đã là một tầng tuyết, cột sống người đàn ông thẳng tắp, hai đầu gối tê dại đến không còn cảm giác.

"A Nguyên", Dung Yêu mặc quần áo mỏng, bước chân trên sàn tuyết lạnh băng, "Tước đã đi rồi, ngươi đứng lên đi", Người đàn ông nhắm mắt, phải rất lâu sau mới có thể mở ra, mí mắt dường như đã bị đông tụ thành một khối, "Dung tiểu thư, cô không cần quan tâm đến tôi".

"Ngươi thật ngu ngốc, đầu óc không biết suy nghĩ sao", toàn thân Dung Yêu lạnh cóng, cô ta ngồi xổm xuống, đè thấp giọng, "Người phụ nữ hiện tại đang ở trong phòng Tước ngươi nói, quả thật là một con hồ ly tinh, mới vừa tỉnh lại, đã dụ dỗ anh ấy, tiếng động lớn như vậy, khiến ta cũng không thể ngủ yên”.

"Đại ca...", Ánh mắt A Nguyên phức tạp, cúi đầu thở dài.

"Dù sao anh ấy cũng đã đi rồi, nếu không chúng ta làm sao có cơ thể thủ tiêu cô ta? Về sau không thể tránh khỏi hậu họa", Lời nói Dung Yêu gẫy gọn trơn tru, mỗi lời nói ra đều không hề trì hoãn, ánh mắt kiều mỵ lộ ra vẻ độc ác, không hổ đã học được từ Sở Mộ.

"Không được", A Nguyên không chút nghĩ ngợi từ chối, "Nếu như bị đại ca phát hiện, thật sự anh ấy sẽ giết người".

"Hôm qua ngươi không phải muốn làm như vậy sao?", Dung Yêu đè thấp giọng, tiến đến bên tai A Nguyên, "Tôi có cách để cô ta chết bất ngờ, anh ấy tuyệt đối sẽ không nghi ngờ đến chúng ta, trước phòng lúc này chỉ có bảo vệ trông coi, ngươi đánh lạc hướng bọn họ, tôi sẽ xử lý".

"Dung tiểu thư", ánh mắt A Nguyên thoáng giật mình, không nghĩ Dung Yêu có thể nói ra những lời này.

"Ngươi muốn nhìn thấy Tước một lần nữa bị cô ta hại chết sao?".

A NGuyên bắt đầu dao động, quả thật, ngay khi anh ta gặp Dung Ân lần đầu tiên, anh ta đã có những dự cảm không hay.

"Tôi sẽ không để chúng ta bị phát giác, ngươi yên tâm".

A NGuyên buông hạ mí mắt, dường như rất khó khăn đưa ra quyết định, "Được".

Dung Yêu đỡ anh ta đứng dậy, chính mình cũng đã rét cóng, cô ta trở lại trong phòng, rợm bắt tay vào hành động.

Một hồi không lâu sau, ngoài phòng truyền đến tiếng la thất thanh của A NGuyên, thông báo rằng có ai đó đột nhập, anh ta chạy đến trước cửa phòng có hai tên bảo vệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net