Chương 124: Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn đang tiếp diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 124: Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn đang tiếp diễn

Có lẽ, cô chỉ cần mở mắt đã có thể trông thấy anh.

---------

Đừng quên mình có mở shop đang bán son các kiểu thể loại, NYX kem(160k), Wed n Wild (110k), Moodmatcher(130k), Jackelin(60k)…Đảm bảo giá cực ưu đãi ạ :”>>>..

LIên hệ 0976343978 (sms/viber) nhé! 

Hi, mình cám ơn :”>

Facebook: www.facebook.com/xxkaps hoặc tìm tên Kaps Store

Instagram: www.instagram.com/xxkaps hoặc tìm tên @xxkaps

---

Đối phương không trả lời, nhưng thật sự máy đã được kết nối, cô có thể nghe được loáng thoáng tiếng hít thở.

Dung Ân siết chặt điện thoại, một hồi lâu sau, mới nghe được giọng nói của chính mình vang lên, "Ai đấy?".

Sự im lặng đến quỷ dị, tiếng thở phả từng hồi lạnh lẽo đến màng nhĩ của Dung Ân, ÁNh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, sắc mặt chợt nhiên trở nên bình thản, "Nam Dạ Tước, là anh, phải không?".

Cô lấy hết can đảm phỏng đoán, chiếc nhẫn là thứ anh luôn mang theo bên mình, số điện thoại này chỉ có anh biết, "Anh chưa chết đúng không?".

Trong đêm đen, người đàn ông chỉ cong môi, khóe miệng để lộ một đường cong lạnh lùng cùng trào phúng, anh không chết, cô bình tĩnh lại thất vọng đến như vậy?

Dung Ân nhận thấy đối phương không đáp, cũng không tắt điện thoại, ánh mắt thất vọng của cô mỗi lúc một đượm, tựa như một nhóm lửa đang bị nhen nhúm, dần loang tràn thiêu rụi hy vọng của cô, cô hỏi không ngừng, "Người đêm đó trông thấy là anh, tai nạn xe cũng là anh, Nam Dạ Tước....".

"Ân Ân", mẹ Dung bị tiếng động đánh thức, "Đã trễ rồi, là ai đó?".

Dung Ân vội vàng giấu đi điện thoại đang áp trên vành tai, giả bộ nằm trong chăn, "Mẹ, không có việc gì, HỦy về đến nhà nên gọi tới để con an tâm thôi".

"Ừ, đi ngủ sớm đi con".

"Vâng".

Dung Ân chờ mẹ trở về phòng, mới cầm lấy điện thoại tiếp tục nghe, nhưng đối phương không hề chờ cô mà đã cúp điện thoại.

Cô nắm trong tay điện thoại, tim đập dồn dập, ngoại trừ Nam Dạ Tước, cô nghĩ không ra ai khác có thể biết rõ những chuyện xảy ra giữa hai người, trước đây, thi thể của anh cũng không thể tìm được, cảnh sát chỉ kết luận đã mất tích, cũng không xác nhận đã thiệt mạng.

Dung Ân gập gối, dựa theo tính cách của Nam Dạ Tước, chắc chắn sẽ nợ máu phải trả bằng máu, cô phản bội anh, hiện tại....Anh chắc chắn sẽ dùng trăm phương nghìn kế tìm cách bắt cô trở về.

Một vòng tròn luẩn quẩn, quanh đi quanh lại rốt cuộc lại trở về điểm xuất phát.

Sinh mệnh của Dung Ân kể từ ngày gặp Nam Dạ Tước, nhất định đã không thể tiếp tục bình an, cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường, những nhu yếu tối thiểu mà bất kể ai đều hy vọng, thế nhưng cô không được phép.

Nam Dạ Tước ngắt điện thoại, để lại nó trên mặt bàn phòng khách. Người đàn ông bắt chéo chân, tàn thuốc đã cháy quá nửa, nhưng anh vẫn giữ nguyên, tàn thuốc lơ lửng rơi rồi đáp xuống sàn nhà mắc tiền êm ả, anh liếc mắt nhìn, nghiêng người cầm điếu thuốc dụi vào gạt tàn.

Anh phân vân mơ hồ chính mình vì sao lúc này muốn gọi điện cho Dung Ân, nếu như nói chỉ để dọa dẫm cô, điều này đáng lẽ anh đã làm từ rất lâu.

Giọng nói của cô vẫn như trước đây, dịu dàng nhu mì, khi cô gọi tên anh, người đàn ông có thể cảm nhận được sự rung động từ tận sâu đáy lòng, thời gian trước đây, anh muốn đem cô giam hãm bên cạnh mình, hủy hoại tới nỗi khiến cô tình nguyện được chết thảm còn hơn tìm cách trốn chạy, hai tay Nam Dạ Tước đặt trên đầu gối, thế nhưng....Mi tâm người đàn ông chau lại, nhưng nếu như anh thật sự muốn làm vậy, nhất định đã không ngăn cản ý định của A Nguyên  muốn cướp đi sinh mệnh của cô, hung hăng cho cậu ta một cú đấm, sự mạnh mẽ của người phụ nữ này anh đã hiểu quá rõ. Đã không hề do dự khi lấy đi chiếc đĩa, thế nhưng đổi lại đó là anh, Dung Ân không có sự mạnh mẽ sẽ chỉ xem như không tồn tại.

Lồng ngực Nam Dạ Tước nhất thời dấy lên cảm giác buồn bực, bực bội đứng dậy, anh cầm lấy chìa khóa xe, áo khoác rồi đi ra khỏi phòng khách. Mãi cho đến khi xe của anh rời khỏi, Dung Yêu mới khoác áo đi tới phòng khách, cô ta ngồi xuống ghế Nam Dạ Tước vừa đứng dậy khỏi, hai chân thon dài duyên dáng, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn của Nam Dạ Tước.

Vừa rồi, sắc mặt của người đàn ông cô ta đã chứng kiến hết thảy, mặc dù khi nghe điện anh không hề nói nửa chữ, nhưng Dung Yêu không phải kẻ ngốc, cô ta mơ màng cảm giác được sự bất an, cô ta thoải mái gọi lại số vừa liên lạc, cầm điện thoại áp lên tai.

Dung Ân vẫn chưa ngủ, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô đột ngột lại sa vào sự hoảng loạn đỉnh điểm, nhưng lần này không hề chần chừ, mà vội vã nhấn nút nghe.

"A lô?".

Đối phương vẫn như trước không nói lời nào, cô rất sợ mẹ Dung sẽ nghe được, liền thấp giọng, "Nam Dạ Tước, là anh sao?".

Hai chân trắng ngần của Dung Yêu khoanh chữ ngũ, cuộn người tựa đầu lên lưng ghế, móng tay được tô vẽ  tinh tế  nắm mỗi lúc một chặt, theo như phản ứng vừa rồi của Nam Dạ Tước, xem ra cô ta đã đoán không sai, người phụ nữ này chắc hẳn là người tối hôm qua đã qua đêm ở đây. Dung Yêu vốn dĩ muốn tìm cơ hội tiêm thuốc vào bình truyền của DUng Ân, nhưng khi sáng sớm tỉnh dậy, Dung Ân đã biến mất.

"Nam Dạ Tước, tôi biết là anh", lời nói Dung Ân lần này hoàn toàn chắc chắn, "Anh khỏi phải trốn trong bóng tối".

Khuôn mặt quyến rũ của Dung Yêu phản chiếu dưới ánh sáng của đèn chùm thạch anh, sự thâm độc thấm nhiễm khiến kẻ khác không khỏi run rẩy, tuy rằng cô ta chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng ham muốn độc chiếm so với ai khác đều sâu đậm hơn cả, hơn nữa chuyện cô ta và Nam Dạ Tước đều là trù tính của Sở Mộ, cô ta từ lâu đã xác định tương lai của chính mình chính là trở thành thiếu phu nhân của Nam gia, "Tôi không phải Nam Dạ Tước".

Giọng nói của cô ta không một chút cảm xúc, một điệu cứng nhắc.

Dung Ân không nghĩ tới đối phương sẽ mở lời, rõ ràng là một người phụ nữ, cô không kịp chuẩn bị, "Vậy, cô là...."

"Tước,  anh ấy đã chết rồi, chẳng nhẽ cô còn không biết?".

Dung Ân cứng họng, cổ họng như bị tắc nghẹn, "Tôi biết".

"Cô biết anh ấy chết như thế nào không?", sắc mặt Dung Yêu không chút biến, giọng điệu âm lãnh.

"Rốt cuộc cô là ai, số điện thoại này, tại sao cô tìm được?".

"Đây là của Tước khi còn sống, cô là Dung Ân sao? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, rất nhiều người muốn lấy mạng của cô".

Dung Ân vừa muốn buông điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, "Đừng ôm hy vọng anh ấy còn sống, trước đây là cô hại chết anh ấy, thi thể của anh ấy ở bến tàu sau trận đấu súng đã được vớt lên mang đi, ngực bị trúng đạn, một đòn trí mạng, nợ máu, cô hãy từ từ trả nợ".

Sự bình lặng trong mắt Dung Ân sau khi chịu đả kích ngay lập tức trở nên hoảng loạn, trước đây Bùi Lang từng nói anh đã trúng đòn trí mệnh, Thi thể tuy rằng không tìm được, nhưng cũng sẽ không thể sống, Dung Ân thả lỏng hai chân, rõ ràng là sự thật, cô còn muốn nghi ngờ.

Trước đây cô cầm chiếc đĩa giao nộp, không phải là muốn chứng kiến kết quả như thế này hay sao?.

Sự tình đã tới nước này, tại sao còn muốn lựa chọn lừa dối chính mình?

Dung Yêu không còn nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia, khóe miệng lúc này mới nhàn nhạt buông lỏng, cô ta buông điện thoại, tư thế ưu nhã thả nó trả lại trên mặt bàn.

Dung Ân xoay người, cô chôn đầu, vùi lên khủy tay.

Giữa cuộc điện thoại đầu tiên, cô rõ ràng đã cảm nhận được tiếng hô hấp quen thuộc, lẽ nào, là cảm nhận của cô đã sai rồi?

Dung Ân thở dài, đáy mắt tựa như mỗi lúc một thả sâu vào hố đen sâu hun hút, khi Nam Dạ Tước còn sống, hai người đều ngủ cùng nhau, kề cận nhau gần gũi, khi đó cô không hề chú ý hơi thở của anh ra sao, vậy mà, đã trở nên quen thuộc đến như vậy? Dung Ân cười tự giễu, có lẽ, là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Lý Hủy đã xin phép nghỉ làm cho cô, Dung Ân nghỉ chừng mười ngày mới quay lại đi làm.

Những vết châm nhỏ trên đầu cô, đã được mái tóc dày che chắn trọn vẹn.

Theo như lời Lý Hủy, công ty gần đây tiếp nhận rất nhiều đề án, nhờ có sự hỗ trợ của Nghiêm Tước cùng Viễn Thiệp.

Ý đồ của Trần Kiều rất rõ ràng, từ sau chuyện lần trước, Dung Ân hầu như đều cố ý tình cờ tránh mặt anh ta, cô tưởng rằng ngày hôm đó Trần Kiều sẽ chỉ nói là vậy, lại không ngờ anh ta thật sự sẽ thay đổi hành động.

Phòng họp, ông chủ đã chuẩn bị trước nhiều giờ đồng hồ, trong phòng làm việc thảo luận dăm ba câu, tập đoàn Viễn Thiệp lớn như vây, tổng giám đốc cư nhiên lại hạ cố đích thân tới tận nơi này.

"À, Ân Ân, đây không phải Trần Kiều trước đây theo đuổi cậu rất kinh sao?", Lý Hủy đến gần cô ngồi xuống, "Thật không ngờ đã đính hôn còn muốn gặp gỡ cậu...."

Không lâu sau, ông chủ đi ra, nét mặt khó coi yêu cầu Dung Ân vào trong.

Cô đi tới phòng làm việc của ông chủ, còn chưa đến nơi, đối phương đã nổi giận, "Dung Ân, tôi yêu cầu cô trực tiếp đưa bản thiết kế sang Viễn Thiệp, tại sao cô không đi?".

Dung Ân đã biết trước nguyên do, "Ông chủ, chỉ là chạy một chân thôi, tôi nhờ Hủy đưa sang, có gì không được chứ?".

"Là Trần tổng chỉ đích danh cô đưa sang bên đó".

Dung Ân cười nhạt, "Ông chủ, chúng tôi đều là nhân viên của ông, nhưng không phải ký hợp đồng bán thân cho ngài, tôi tự đánh giá chính mình chưa từng làm trễ việc, nếu như vì chuyện này mà tôi cũng phải nhìn sắc mặt ngài , tôi tình nguyện từ chức".

Tính tình Dung Ân nói được là làm được, sống lưng ông chủ tựa vào cửa mà đứng, sắc mặt cũng dần hòa hoãn hơn, "Dung Ân, tôi không có ý đó, cô cũng biết tôi gây dựng công ty không dễ dàng gì, Viễn Thiệp lại liên tục gây áp lực, trả lại bản thiết kế tỏ ý không hài lòng. Tôi cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương, chỉ là muốn cô trực tiếp đưa sang bên đó bản thiết kế..."

"Ông chủ, ngài đừng nói nữa", Dung Ân hiểu rõ sự khó xử của mỗi người, "Tôi đi".

Dung Ân đẩy cửa đi vào, Trần Kiều đang ngồi trên ghế chủ tọa, dáng điệu tươi cười không khỏi khiến cô nảy sinh cảm giác chán ghét, làm bằng hữu như trước đây rất tốt, nhưng hôm nay lại muốn dùng phương thức này để miễn cưỡng níu kéo.

"Ân Ân, cuối cùng cậu cũng đến gặp mình".

Cô đứng ở cửa, vẫn chưa đi vào, "Trần Kiều, cậu làm vậy là có ý gì?".

"Ân Ân, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không buông tha em".

"Vì thế, cậu dùng cách này?", Dung Ân bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, "Lúc trước, tôi bị buộc ở lại Cám Dỗ, sau này lại gặp gỡ Nam Dạ Tước, cậu không phải từ trước đến nay cũng đều căm thù thủ đoạn như vậy sao?".

Vì sao cho đến hôm nay, anh lại lựa chọn sử dụng phương thức của kẻ khác làm tổn thương cô một lần nữa?

"Nếu như chỉ có như vậy mới khiến em khuất phục, tôi nguyện ý thử", nguyện vọng của Trần Kiều rất đơn giản, "Lúc trước Nam Dạ Tước làm như vậy mới có được em, vì thế, tôi không để tâm".

"Nhưng tôi để tâm", Dung Ân đi về phía trước vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, "Khi tôi và Nam Dạ Tước ở cùng nhau, anh ta bên cạnh không hề có phụ nữ khác, cậu có thể không?".

"Tôi có thể", Dung Ân bước xuống, tiếp tục, "Khi tôi và anh ta ở cùng nhau, anh ta nói muốn kết hôn với tôi, cậu có thể không?".

Người đàn ông bị ép buộc, ánh mắt lẩn tránh, anh ta á khẩu, mãi cho đến khi ngẩng đầu, Dung Ân nhận thấy trong mắt anh ta sự âm u, "Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước, Ân Ân, tại sao mỗi câu của em đều nhắc đến tên hắn ta, người em yêu không phải Diên Việt hay sao?".

Dung Ân không nói gì, một lát sau mới tìm cho mình được một cái cớ, "Vì Việt chưa từng ép buộc tôi".

"Tôi hứa với em, sẽ có ngày tôi lấy em", Trần Kiểu đứng lên, thân thể cao lớn ngăn trở ánh nắng rọi vào từ khe cửa sổ, "CHỉ cần sau khi hoạt động của Viễn Thiệp đi vào quỹ đạo, tôi nhất định sẽ lấy em".

"Nói cách khác, cậu để tôi phải đợi".

"Ân Ân, tôi sẽ không bắt em phải đợi lâu".

"Vậy còn vị hôn thê của cậu thì sao? E rằng, cậu sẽ phải lấy cô ta, sau khi công ty ổn định, cậu sẽ đá văng cô ta đi?", Dung Ân trợn to hai mắt, Trần Kiều trước đây, cô rốt cuộc đã không còn biết nữa?.

Người đàn ông không trực tiếp trả lời, "Ân Ân, người tôi yêu là em"

"Trần Kiều", DUng Ân xoay người, không chút mảy may lưu tình, "Nhưng tôi không yêu cậu, nếu như cậu muốn bức tôi đến đường cùng, tùy cậu...."

Cô mở cửa, trong nhiều năm, chỉ có Diêm Việt không hề thay đổi, anh sống trong thế giới của riêng mình, kỳ thực, như vậy không phải là hạnh phúc sao? Hiện thực quá tàn khốc, nó buộc con người phải mở to hai mắt, nhìn những người bên cạnh bị những rang buộc biến thành những kẻ hung ác, dù không muốn chứng kiến nhưng không có cách chống đỡ.

Cây bạch quả vẫn đang lớn lên trong trường học, bọn họ khi đó, lại túm tụm chơi đùa dưới gốc cây, đôi khi còn lén lút trốn ra đó chơi bài.

Mà bọn họ ngày hôm nay, âm dương xa cách, khoảng cách mỗi lúc một nới rộng, trái tim mỗi lúc một xa cách.

Khi Dung Ân đi ra ngoài, ánh mắt đồng nghiệp đều trở nên khác thường, ngẫm lại quả thật cô có quan hệ rất rộng, Duật Tôn của Nghiêm Tước, hiện nay còn có Trần Kiều.

Trở lại trước bàn làm việc, Lý Hủy lo lắng ngồi xuống đối diện cô, "Ân Ân, cậu không sao chứ?"

"Không sao", Dung Ân cầm lấy văn kiện trên bàn, sau đó Trần Kiều đi ra khỏi phòng làm việc, ông chủ đi theo tiễn, nhưng sắc mặt người đàn ông xám xanh lẫn lộn, dường như không bằng lòng mà nhanh chóng bỏ đi.

Dung Ân nhớ rõ hôm nay là ngày bao nhiêu, cô cũng không nói với ai khác, khi tan ca Lý Hủy có mời cô đi ăn nhưng Dung Ân từ chối, cô chỉ nói vì có việc bận, phải mau chóng về nhà.

Khi đi ra khỏi công ty, bầu trời xám xịt, gió lạnh cuồn cuồn tạt trên mặt đất, từng cơn mạnh mẽ.

Hai tay Dung Ân đặt trên đầu gối, đầu tựa vào cửa sổ xe, bên ngoài gió lạnh thổi đìu hiu, khi đến ngã tư, có thể trông thấy lá đã rụng thành một tầng dầy trên mặt đất.

Rẽ qua vài đường giao, cô không hề phát hiện, phía sau có một chiếc xe thể thao màu đen vẫn liên tục bám theo.

Đi tới nghĩa trang, Dung Ân xuống xe đi vào, cô mua hai bó hoa, theo thềm đã đi tới trước mộ của Diêm Việt.

Nam Dạ Tước không bước xuống theo, anh đứng phía sau thân cây tùng bách rậm lá, ánh mắt sau kính mắt màu nâu lộ ra vẻ nham hiểm, cũng dần chuyển lạnh, cô tới chỗ này để thắp hương cho Diêm Việt, ngày hôm nay là ngày bao nhiêu, tại sao cô có thể nhớ rõ đến như vậy?

 Chỉ là về Nam Dạ Tước, cô sẽ không ghi tạc trong lòng hết thảy mọi chuyện.

Nam Dạ Tước hiểu rõ.

Mặc dù đã sớm biết sẽ như vậy, nhưng sự thất vọng chợt nhiên không chế ngự được mà loan tràn mỗi lúc một sâu, tay phải Nam Dạ Tước buông xuống sát hông, chiếc nhẫn lóng lánh đeo trên ngón tay áp út của anh, nhỏ nhắn vừa vặn.

Dung Ân đứng trước mộ Diêm Việt rất lâu, Nam Dạ Tước nhìn chăm chú bóng lưng của cô, trong chớp mắt xoay người bỏ đi.

Đặt bó hoa bách hợp xuống dưới, hương thơm thanh mát mà ngọt đượm, cô dựa theo trí nhớ đí tới trước một mô đất, nơi này đã bị nước mưa xối sạch, trở thành một bãi đất phẳng, cô bình tĩnh bước chân, cầm bó hoa đặt trên mặt đất.

Ngày hôm nay của một năm về trước, lần đầu tiên cô tặng quà cho Nam Dạ Tước, là một chiếc ví da, anh đã rất thích, còn đặt vào trong một tấm ảnh của cô.

Hai tay Dung Ân nắm chặt lấy nhau, ngày hôm sau đi làm cùng hai quầng mắt nặng nề. Lý Hủy không hỏi cô có phải đã khóc, nhưng nhìn qua, tinh thần của cô rất suy sụp.

Bên trong phòng họp đã đổi mới lại cách bài trí, vì tổng giám đốc bên phía Nghiêm Tước ngỏ ý muốn qua công ty một chuyến.

 Dung Ân thật sự hoài nghi, một công ty nhỏ quả thật có ngày nhanh chóng phất lên đến vậy.

Duật Tôn đến nơi này ngược lại thật sự là vì công việc, khi bắt đầu hội nghị, Dung Ân cùng Lý Hủy lần lượt ngồi gần cửa, ông chủ đang giới thiệu tỉ mỉ về bản thiết kế của phía họ, ngón tay thon dài của người đàn ông thanh nhã xoay bút, không hề chớp mắt nhìn về phía Dung Ân.

Hôm qua, anh khẳng định Nam Dạ Tước đã không thoải mái, bằng không, ngày sinh nhật anh ta cũng sẽ không uống nhiều rượu đến như vậy. Duật Tôn chăm chú nhìn gương mặt Dung ÂN, nhắc tới một người phụ nữ, đẹp sẽ là đẹp, nhưng rốt cuộc lại không phải khẩu vị của anh, anh không nghĩ ra được Nam Dạ Tước đã nhìn trúng cô ở điểm nào.

Phụ nữ đẹp anh đã chơi đùa không ít, nhưng vì sao lại đi mê muội một người đã đẩy chính mình vào chỗ chết?

Dung Ân đang nhíu mày, chăm chỉ ghi lại nội dung cuộc họp, cô ngẩng đầu, tầm mắt không hẹn mà gặp, đối diện ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, mi tâm cô mỗi lúc một nhăn lại, khi tránh đi, thần sắc dường như mang theo vẻ không quan tâm.

Cũng là, trong mắt cô, ngay từ khi bắt đầu, Duật Tôn không khác nào Nam Dạ Tước, xấu xa, thích chơi đùa chính là thú vui của kẻ có tiền.

Hội nghị dần đi đến hồi kết, Duật Tôn tổng kết vài câu, lúc này mới tuyên bố tan họp.

Dung Ân thu dọn giấy tờ, đứng dậy rợm rời khỏi.

"Khoan đã", người đàn ông gõ lên mặt bàn, "Có chuyện tôi quên không nói, trước đây Nghiêm Tước có khảo sát thí điểm một nơi, là một hòn đảo tư nhân, phong cách kiến trúc rất khác biệt với bản thiết kế của mọi người, nếu như chúng ta muốn hợp tác lâu dài, tôi có kiến nghị, công ty có thể tổ chức một chuyến thăm quan, coi như du lịch ".

"Woa".

Một vài người đồng nghiệp bắt đầu hân hoan, vẻ mặt mỗi người rõ ràng đều như đang nhảy nhót, Lý Hủy tự nhiên cũng vui mừng khôn siết, kéo tay áo Dung Ân, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú.

"Là lẽ dĩ nhiên, được Duật tổng coi trọng, chúng tôi đương nhiên muốn hợp tác lâu dài".

"Tốt lắm, quyết định vào cuối tuần này, chi phí Nghiêm Tước sẽ chịu".

Ra khỏi phòng họp ai nấy cũng bắt đầu bàn tàn sôi nổi, "Woa, đảo tư nhân, chủ nhân chắc hẳn phải là một lão tỷ phú...."

"Ân Ân", Lý Hủy đến bên cạnh cô, "Sau khi ra khỏi NGhiêm Tước, mình thật sự đã không được ra ngoài vui chơi, tưởng như sắp nghẹt thở đến nơi rồi".

Dung Ân cười cô, "Đây là đi khảo sát, không phải thuần túy đi chơi, sau khi trở về nếu không có thu hoạch gì, xem sau này ai cho cậu ra ngoài đi chơi".

Thời gian trôi đi mau chóng, mới đó đã đến cuối tuần.

Cả đoàn xuất phát bằng ca nô, vị mặn của biển lấn át không gian, khi đến đảo tư nhân, ngay cả Dung Ân cũng không khỏi cảm thán.

Kiến trúc như vậy, cô chỉ từng xem trên tivi, đi qua bãi cát nhân tạo trải dài, đưa mắt nhìn lại, cách đó không xa dãy nhà nghỉ theo phong cách kiến trúc Châu Âu rất giống những tòa thành cổ xưa, đứng ở cửa chính, không biết được đâu là điểm kết thúc.

Dung Ân tưởng như đang nằm mơ, đi qua sân rộng, loại cảm giác này, tựa như khi cô đứng trước cổng Sắc Giới, cửa chính mở rộng, giống như miệng của một con dã thú đang mở rộng.

Thiết kế bốn phía của phòng ăn cũng theo lối không gian mở, bể bơi lớn nhân tạo, vườn trái cây, đường đua xe, tựu chung lại, có thể nghĩ đến điều gì, ở đây đều có đủ.

"Mau vào thôi, đẹp quá à, thật sự muốn xem bên trong như thế nào..", Lý Hủy nhanh chóng kéo tay Dung Ân đi vào trong, trong nháy mắt đi qua cửa chính, gió phả vào mặt lạnh đến thấu xương.

Biệt thự cao chừng vài tầng, Duật Tôn đã sắp xếp phòng, đủ cho bọn họ ở lại qua đêm.

DunG ÂN và Lý HỦy ở cùng một phòng, lý do chính vì xung quanh đều là rừng rậm, hai người muốn ở cùng nhau, tới đêm sẽ tránh được cảm giác sợ hãi.

Duật Tôn lo lắng rất chu toàn, nơi này còn có đầu bếp chuyên nghiệp, mùi vị rất tuyệt, mọi người đều tấm tắc không uổng chuyến đi này, cảm giác giống như được đi Châu Âu.

Buổi chiều tham quan một vòng, khi trở về đã mệt tới nỗi đi không đặng, Dung Ân nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc lại có cảm giác nơi này không giống như lời Duật Tôn nói, theo bố cục cùng những món đồ cổ được bài trí bên trong, nơi này làm sao có thể tìm được chút ít hơi thở.

"Ai da, mệt chết đi được...", Lý Hủy tháo giầy đá bừa bãi, tứ chi nằm xoài trên giường, "Nếu như đây là nhà mình thì tốt rồi, khỏi cần làm việc, hưởng thụ cuộc sống được người khác phục vụ".

"Cậu ý hả...", Dung Ân tắm xong nằm xuống bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net