Chương 2: Ông chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Ông chủ 

Một bàn tay hơi kéo rèm để lộ khoảng trống vừa đủ, hiện ra là gương mặt một người đàn ông có đôi môi mỏng, cầm trên tay là ly rượu cao cấp. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ, người đàn ông đưa ngón tay thon dài làm bộ ra hiệu. 

--------

 Nam Dạ Tước dẫn trước đi ra khỏi phòng bao, Candy quấn quýt bước nhanh theo sau lộ rõ vẻ mừng rỡ, chớp mắt, đám người còn lại cũng đều nhanh chóng đi hết. Không khí vừa rồi hãy còn ngột ngạt đột nhiên đã trở nên trống trải, chỉ cần người đàn ông kia ra hiệu, tất cả đều sẽ phục tùng làm theo ngay lập tức. Dung Ân cũng không muốn kéo dài thêm thời gian ở đây, cô nhanh chóng bắt tay thu dọn, trên bàn vẫn còn sót lại vài chai rượu chưa được khui ra. Trên khuôn mặt cô thấp thoáng ý cười vì lại có thể đổi chúng được không ít tiền. 

Sau khi thu dọn sạch sẽ toàn bộ bàn rượu, Dung Ân trở lại phòng nghỉ thay quần áo rôì mới đem số tiền được cho ban nãy ra xem, tám mươi chín nghìn tệ (khoảng gần ba trăm triệu tiền Việt Nam ý :-sSSS....). Tiền để bên trong hãy còn nóng ấm như đang thiêu rụi đôi bàn tay cô. Hít nhẹ cánh mũi, cô tự trách chính mình giá như lúc đó không dễ dàng chấp nhận. Lén lút cầm mấy chai rượu còn thừa lại giấu trong người, cô lặng lẽ đi ra khỏi Cám Dỗ.

 Khi cô về tới nhà cũng đã gần hai giờ sáng, cửa vừa mở ra, đèn phòng khách đã sáng trưng, mẹ Dung Ân choàng áo khoác mỏng, bước ra khỏi phòng: "Dung Ân, sao tới giờ này con mới về?"

 "À, chỉ là người con dạy là người nước ngoài, ban ngày còn phải đi làm, cũng chỉ còn cách phải dạy vào đêm muộn như thế này. Thật không nghĩ tiếng Trung chúng ta nói hằng ngày, bọn họ nói lại chẳng thể phân biệt nổi là gì". Dung Ân làm bộ dáng thoải mái, vừa cởi giầy vừa giải thích qua loa "Mẹ, đã khuya rồi, mẹ mau đi ngủ đi". 

"Ân, con cũng nghỉ ngơi sớm đi". Mẹ Dung Ân tuy rằng rất lo lắng nhưng thấy cô trở về bình an nên cũng không nghĩ ngợi nhiều rồi lại quay trở về phòng ngủ.

 Dung Ân mệt mỏi nằm lên giường, cũng không muốn di chuyển nữa nhưng chợt nhớ tới điều gì lại cầm chìa khóa mở tủ đầu giường, lấy ra từ bên trong tập hồ sơ của mình. Trên đó có dán bức ảnh chân dung một cô gái có mái tóc dài đen mượt đeo một chiếc khăn choàng thanh nhã, khuôn mặt rạng rỡ, xinh đẹp, đôi mắt long lanh rung động lòng người nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt như đang ngắm nhìn một nơi xa xăm nào đó. 

Nơi xa xăm đó là.... 

Khóe miệng cô nở nụ cười chua xót, biết bao nỗi niềm mà cô giấu kín tận đáy lòng bất chợt từ từ tràn ra.

 Dung Ân nặng nề tựa đầu vào gối, vừa bước chân vào xã hội, cô đã phải lao vào chốn ăn chơi xa hoa như vậy. Cô chăm chú nhìn vào tập hồ sơ, sắp tới rảnh, cô nhất định phải đi tìm một việc làm chân chính để ổn định hơn, như hiện tại, mệt mỏi đã quá đủ rồi. 

Ngày hôm sau, Dung Ân cũng không được nghỉ ngơi nhiều nhưng rồi vẫn phải nhanh chóng thu xếp đến Cám Dỗ.

 Bên trong phòng nghỉ, rất đông người đang ríu rít nói chuyện, thi thoảng còn phát ra những  tiếng cười hưng phấn nghe rất chói tai. Dung Ân vừa bước vào thì ngay lập tức nhìn thấy một đám người đang tụ tập xung quanh Candy không ngừng hỏi "Tước thiếu gia rất tuyệt đúng không?"

 Candy vốn là người rất dễ ngượng, ánh mắt mơ màng nở nụ cười quyến rũ "Các chị đừng hỏi chuyện đó nữa". 

"Nói đúng rồi phải không, Tước thiếu gia nghe nói là người đàn ông vô cùng phong lưu đa tình, vốn lại rất hào phóng nữa, này, cô đêm qua được cho bao nhiêu vậy?". Lệ Lệ liên tục nhiều chuyện dò hỏi không dứt. 

"Một tấm chi phiếu hai trăm vạn" (nói chung mình không muốn tính chút nào ý, cỡ cả sáu tỉ cũng nên :-<<

"Ồ...." 

"Trời ạ....." Candy vừa dứt lời, liên tục sau đó là những tiếng thét không ngừng "Không thể nào, một đêm mà tới tận hai trăm vạn sao?". Xung quanh ai nấy cũng đều nhìn Candy bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà khao khát, loại chuyện tốt như vậy tại sao lại không xảy đến với chính mình chứ. 

"Này, thế hôm qua hai người làm mấy lần vậy?" Lệ Lệ không nể mặt ngang nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh Candy hỏi dồn, đôi môi màu đỏ mọng cũng theo lời nói mà khẽ động.

 Candy ngượng ngùng, mặt đỏ nựng, hơi thẹn thùng "Em cũng không nhớ, chỉ là.....không thể nhắm mắt ngủ được". 

Những người khác nở nụ cười mờ ám "Quả nhiên là đã rất tuyệt rồi phải không...."

 Rồi một người khác cất giọng điệu ngưỡng mộ nói "Nếu như tôi có thể như thế một đêm, dù không được tiền cũng cam tâm tình nguyện". 

Lệ Lệ ánh mắt khinh thường nhìn cô gái nọ "Cô sao, Tước thiếu gia chỉ thích phụ nữ còn trong trắng thôi, à, không đúng, phải là một cô gái còn trong trắng, người như cô ư, xem ra phải chờ kiếp sau rồi". 

Cô gái kia cũng không hề thua kém bắt đầu đáp trả bằng giọng mỉa mai "Tôi còn phải đợi kiếp sau, xem ra người đã già rồi không biết sẽ còn phải đợi đến khi nào, mấy đời nữa chăng". 

"Cô có ý gì?" Lệ Lệ đứng bật dậy, tức giận chỉ tay thẳng mặt cô gái.

 Bên kia tỏ ra không hề kém cạnh, mạnh miệng nói "Cô nghe mà không hiểu sao?" 

Dung Ân xem như không có chuyện gì, chuyên tâm thay quần áo, ở những chỗ như Cám Dỗ này, vĩnh viễn không thể có khái niệm kết bạn, chỉ có đấu đá tranh chấp lẫn nhau 

"Có chuyện gì mà ầm ỹ vậy?" Quản lý bước nhanh đến trước mặt mọi người "Nếu còn muốn ầm ỹ, ngay ngày mai, không cần tới đây làm việc nữa." 

Hai người lúc này mới thôi cãi cọ, chỉ dám không kiêng dè trừng mắt nhìn nhau.

 "Tập trung" Quản lý vỗ tay ra hiệu tập hợp mọi người. 

"Trong số các cô, có ai biết nhảy không?Người trình diễn là Tiểu Mạt hôm nay bị ốm nên không thể tới, ai có thể nhảy chính thay?" . Quản lý nhanh chóng đưa mắt nhìn bốn phía, trong mắt tràn ngập lo lắng, ngay đến sát nút giờ diễn mới phát hiện thiếu người, xem ra chỉ có thể trông chờ vào vận mệnh.

 Dung Ân có hơi ngập ngừng, định giơ tay nên rồi lại thôi. 

Khi học đại học, cô từng học qua nhảy, múa cột và một vài loại hình múa khác cũng biết đôi chút, khi đó, trường cô có mở ra một vài lớp dạy vũ đạo nhằm phục vụ sở thích của đa phần sinh viên thời đó, vì thế cô cũng dành thời gian tham gia học không ít. 

Nhưng Dung Ân vẫn không hề muốn ra mặt vì chẳng qua cô cũng chỉ là từng học vì cảm thấy hứng thú, cũng không nghĩ sẽ ra phô diễn trên sàn nhảy của vũ trường, đặc biệt nhất là, lại như con rối phục vụ cho con mắt của một đám người chỉ biết hưởng thụ ăn chơi ngoài kia. 

Quản lý không thấy ai lên tiếng, sốt ruột đi qua đi lại khiến đế giày đắt tiền va chạm vào nền nhà phát ra những âm thanh chói tai không ngừng "Vậy phải làm sao bây giờ, cấp trên đã ra điều kiện nếu ai có thể sẽ được trả năm nghìn tệ dù chỉ diễn mười lăm phút." (khoảng mười bảy triệu nhé...hị hị...). 

"Nhiều như vậy sao" Nghe xong ai nấy cũng đều xuýt xoa, ngay cả Dung Ân cũng thấy động lòng, năm nghìn tệ, cô làm việc vất vả cả tháng mới kiếm được từng đó tiền. 

Quản lý khoanh tay trước ngực, đưa mắt lướt qua từng người, sắc mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn và bồn chồn. 

Hết do dự rồi lại chần chừ, Dung Ân cuối cùng cũng giơ tay lên chấp nhận gánh vác trách nhiệm này "Quản lý, tôi có thể". Cô không biết khi đó bản thân đã cảm thấy ra sao, chỉ là, một loại cảm giác mạnh mẽ nào đó đang tràn ra, như là, cô đang tự đem chính mình ra buôn bán. 

"Thật sao?", người quản lý vui vẻ dẫn cô ra khỏi phòng nghỉ, "Đi theo tôi". 

Ngay gian bên cạnh là phòng thay đồ khác, quản lý lựa một bộ trang phục rồi đưa cho cô "Thay nhanh một chút, sắp tới giờ diễn rồi". 

Dung Ân mặc vào một chiếc quần tất gợi cảm, mang một đôi bốt màu đen tuyền cao tới tận bắp đùi, trông cô hết sức quyến rũ và thu hút. Cô mặc một chiếc áo ngắn bó sát để lộ vòng eo nhỏ nhắn, toàn bộ trang phục tôn lên dáng người mảnh mai, thon gọn của cô. 

Cô kéo nhẹ chiếc dây buộc, mái tóc đen óng buông xuống mê hoặc khiến cô lại càng nóng bỏng mà bí ẩn hơn bao giờ hết. 

Vốn không trang điểm quá nhiều nhưng xem ra như vậy đã khiến cô đủ mê hoặc, hấp dẫn khiến ai nấy đều phải si mê, ngây ngất.

 Bố trí giữa hộp đêm là một sân khấu hình chữ T ở phía trên cao, lơ lửng giữa không trung, tựa như đang xuyên qua bầu trời và mây khói, DJ đeo tai nghe đang điều chỉnh âm thanh, vang lên là những điệu nhạc ồn ào, cuồng quay. 

"Hôm nay Cám Dỗ chúng tôi xin được giới thiệu tới quý vị một cô gái vô cùng nóng bỏng, cô ấy sẽ dẫn chúng ta bước vào một thế giới mới tuyệt đỉnh, xin hãy cho một tràng vỗ tay thật lớn cho cô gái ấy nào". 

DJ điều chỉnh âm thanh lên mức cao trào rồi phối hợp hoàn hảo cùng ánh đèn sân khấu khiến nhiệt độ trong vũ trường lại càng được đẩy lên cao, mọi người sôi nổi đáp lại  cùng tiếng vỗ tay ầm ỹ. 

Dung Ân bước lên hành lang bằng thủy tinh trong suốt, chậm rãi bước ra trung tâm sân khấu, rồi bước lên vũ đài trên cao nhất.

 "Bốp bốp bốp....", phía dưới liên tục vang lên những âm thanh cổ vũ vô cùng phấn khích và trông chờ, thi thoảng còn thấp thoáng tiếng nói năng tùy tiện. 

Bỗng nhiên, đèn trên sân khấu bị tắt toàn bộ, bỏ lại một không gian tối đen như mực, giữa không trung hiện ra thân ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp hấp dẫn ở nơi duy nhất có ánh sáng chiếu lên . Dung Ân chắp hai tay phía sau bám sát vào cột thủy tinh trong suốt, toàn bộ thân thể chuyển động uyển chuyển như một con mãng xà, dưới ánh đèn sáng chói lại càng nổi bật quyến rũ, dường như muốn cuốn tất cả vạn vật vào tình ái mê hoặc. 

Siết chặt cặp mông căng tròn, mang thân thể theo vũ điệu nhịp nhàng di chuyển, nửa như mời gọi, nửa như vờ cự tuyệt. Phối hợp cùng mái tóc đen buông xõa vấn vít lại quanh cánh tay, cô nhanh chóng xoay nửa người, đôi mắt quyến rũ ma mị, kỹ thuật nhảy cuốn hút của cô khiến cả sàn nhảy càng lúc một nóng bỏng và kích thích. 

Chân cô hơi dùng lực, hai tay bám chắc cột thủy tinh, đưa toàn bộ cơ thể lộn ngược lên. Cuối cùng, đôi chân thon dài quấn lấy cột, xoay cơ thể chuyển động, rồi cô dồn sức giữ chặt hông, khéo léo cố định người thật chắc chắn rồi giữ nguyên tư thế từ từ trượt xuống. 

Vòng ngực quyến rũ, cặp mông hoàn hảo, ở cô mang theo dáng điệu không thể nói thành lời, mê hoặc, thu hút, trên khuôn mặt còn phảng phất nét mơ màng huyễn hoặc.

 Không khí dưới khán đài đã đạt tới đỉnh điểm,trôi qua mười lăm phút, Dung Ân nhẹ nhàng kết thúc bài biểu diễn rồi rời khỏi sân khấu.

 Phía trên tầng ba có thể từ trên cao quan sát. Bên ngoài là cửa sổ lớn sát sàn được bao phủ kín đáo bởi một tấm rèm màu đen, phân chia không gian của Cám Dỗ thành hai khoảng riêng biệt hoàn toàn. Một bàn tay hơi kéo rèm để lộ khoảng trống vừa đủ, hiện ra là gương mặt một người đàn ông có đôi môi mỏng, cầm trên tay là ly rượu cao cấp. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ, người đàn ông đưa ngón tay thon dài làm bộ ra hiệu. 

Từ sân khấu bước xuống, Dung Ân đi về phía hành lang theo như đã được sắp xếp, vừa bước tới liền bị hai người lạ mặt cản đường. "Ông chủ muốn gặp cô" 

Sì poi một chút =D...tên chương ba Cự tuyệt ... :">>>....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net