Chương 21: Em là của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Em là của tôi

".....cô nói không sai, anh ta đối với phụ nữ, vĩnh viễn chỉ là hứng thú nhất thời, chinh phục thành công sẽ nhanh chóng vì thế mà chán ghét, sau đó lại đi tìm mục tiêu mới hết lần này đến lần khác, người đàn ông như vậy, tuyệt đối không hề đáng tin, càng không thể giữ lại ở bên cạnh"

---------

Dung Ân đưa tay che cổ, ánh mắt nhìn chăm chú những con số đang nhảy liên tục.

Không khí bên trong thang máy vì sự xuất hiện của Nam Dạ Tước mà trở nên ngột ngạt, đột nhiên anh vòng tay qua người Dung Ân, tay trái chạm vào băng dán, dùng sức xé ra.

Hiện ra là một vết cắn còn mới trên làn da trắng nõn của Dung Ân, Nam Dạ Tước cau mày, đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh kéo cổ áo Dung Ân, vì dùng lực mạnh, cúc áo trên cùng của cô không may bị đứt, rơi xuống mặt đất.

'Buông ra, anh muốn làm gì?". Bả vai cô lộ ra, hiện lên trước mắt là một vết cắn khác.

Đôi đồng tử đen láy của anh co rút, những vết cắn thế này, chỉ có quan hệ vô cùng gần gũi và thân mật mới có thể làm ra.

"Đây là, tác phẩm của người đàn ông họ Trần?" Giọng nói anh tràn ngập sự giận dữ.

Dung Ân thái độ cẩn trọng, cô không muốn làm liên lụy đến Trần Kiều, "Không phải".

"Vậy là ai?"

Cô á khẩu không trả lời được nhưng lại nói một câu không nên nói, "Không liên quan đến anh".

Không gian xung quanh nhỏ hẹp, khiến cô càng trở nên căng thẳng và khẩn trương, Nam Dạ Tước một tay đè lên bụng cô, một tay bóp mạnh cằm cô rồi đẩy mạnh ra sau, "Trước khi tôi buông tha, thân thể của em, tuyệt đối không ai được phép chạm vào".

Giọng nói, rõ ràng rất hấp dẫn, đến tai cô, lại lạnh lùng đến vô cảm, khiến người khác không rét mà run, người như Nam Dạ Tước, cô không muốn dây dưa, cũng không thể trêu ngươi, "Làm thế nào anh mới buông tha tôi?"

"Rất đơn giản", Ngữ khí, một lần nữa khôi phục lại vẻ ám muội, môi người đàn ông tiến đến cổ cô, thở nhẹ ra một hơi, ý tứ lộ rõ vẻ khiêu khích "Tôi chơi đùa, đến khi chán, em sẽ được tự do".

Dung Ân sắc mặt thay đổi, hai người gần gũi như thế này khiến cô không quen "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào tôi là Nam Dạ Tước" Chỉ cần anh muốn, bất kể là gì cũng phải chiếm đoạt được.

Câu trả lời rõ ràng như vậy, thậm chí có chút buồn cười, người đàn ông này nắm trong tay quyền lực, khiến người khác phải sợ hãi phục tùng, thân thể cô giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của anh, "Anh độc tài đã thành quen như vậy, sao còn hao tổn tâm sức bức người khác đến bước đường cùng, chỉ cần anh muốn, dùng quyền lực chẳng phải được rồi hay sao?"

"Ân Ân, em không hiểu tôi rồi".

Dung Ân lạnh mặt, có trời mới hiểu được người đàn ông này.

"Tôi thích nhìn người khác phải giãy dụa, thích nhìn em bị ép đến bước đường cùng" Đây mà là sở thích sao.

Điều đó ám chỉ, chẳng bao lâu nữa anh sẽ chán cô?

Dung Ân trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, cô quyết định im lặng, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, nhân lúc đó, cô muốn nhanh chóng trốn thoát ra ngoài, nhưng Nam Dạ Tước đã nhanh hơn một bước, dễ dàng túm lấy cánh tay kéo cô trở vào.

Cửa thang máy một lần nữa đóng lại rồi dừng lại trên tầng cao nhất.

"Hết giờ làm, chờ tôi ở cổng, chúng ta cùng đi ăn tối".

Giọng điệu rõ ràng không hề tỏ ý hỏi ý kiến mà là ra lệnh, Dung Ân trong lòng phản kháng "Hôm nay tôi bận".

"Bận", Nam Dạ Tước tiến lên phía trước cô, ấn nút thang máy "Vậy tôi chờ em".

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh khuất dần sau cửa thang máy, Dung Ân ấn số tầng, trở về với không gian bên trong rộng lớn.

Ngày hôm nay, công việc lại đặc biệt rất nhẹ nhàng, nhanh chóng đến giờ tan tầm, Lý Hủy thu xếp lại tài liệu trước khi ra về "Dung Ân, về thôi".

"Cậu đi trước đi, mình còn một ít giấy tờ chưa xử lý xong".

"Vậy mình về trước, hẹn mai gặp lại".

Nhân viên trong phòng đã ra về hết, Dung Ân lúc này mới thở phào, cô không muốn đồng nghiệp trông thấy một màn này. Cô xách túi đứng lên định ra về cũng vừa lúc cửa phòng mở ra.

"Chưa về sao?"

Dung Ân cúi đầu chào đúng mực "Bây giờ tôi mới xong việc".

"Dung Ân", Hạ Phi Vũ ngang nhiên đứng chắn trước mặt cô, vẻ mặt kiêu ngạo, "Tôi muốn cho cô vài lời khuyên".

Dung Ân nhìn mặt cô ta đã biết rõ đáp án nhưng vẫn cố tình hỏi lại "Trường phòng Hạ, tôi đã làm sai việc gì sao?"

"Cô vì tiền mà tiếp cận anh ấy, đối với đàn bà một khi đã lên giường cùng, tuyệt đối anh ấy sẽ không còn hứng thú" Thái độ khinh thường mà quả quyết "Vì thế, cô có quấn quýt lấy anh ấy thế nào đi chăng nữa cũng vô ích thôi"

Trời biết cô muốn thoát khỏi Nam Dạ Tước đến chừng nào, nhưng kể từ sau khi bức ảnh bị phát tán, người trong phòng thiết kế, ai cũng đều cho rằng cô chủ động quấn lấy Nam Dạ Tước, "Tôi chưa bao giờ hy vọng anh ta thích tôi". Một câu này là sự thật.

"Những người phụ nữ như cô tôi đã gặp rất nhiều rồi, anh ấy đối với cô, cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, quá thuận lợi khiến con người mất đi khao khát chinh phục"

Người như cô? Quả nhiên, Hạ Phi Vũ gán cô và bọn họ vào cùng một ruộc.

Giơ tay lên xem đồng hồ, đã hai mươi phút trôi qua, nếu không đi, e rằng tổng giám đốc đức cao vọng trọng dưới kia sẽ không thể chờ thêm nữa, Dung Ân lách qua người Hạ Phi Vũ, nhanh chóng bước đi "Trưởng phòng Hạ, cô nói không sai, anh ta đối với phụ nữ, vĩnh viễn chỉ là hứng thú nhất thời, chinh phục thành công sẽ nhanh chóng vì thế mà chán ghét, sau đó lại đi tìm mục tiêu mới hết lần này đến lần khác, người đàn ông như vậy, trái tim anh ta không hề đáng tin, càng không thể giữ lại ở bên cạnh".

Tiếng bước chân vọng lại từ phía sau ngày một xa hơn, Hạ Phi Vũ nắm chặt tay thành quyền, giữa cô và Nam Dạ Tước, thi thoảng có hẹn hò nhưng cũng chỉ dừng lại là ăn cơm cùng nhau, anh chưa từng đòi hỏi gì từ cô, dù chỉ một lần, Nam Dạ Tước từng nói cô và những phụ nữ khác không giống nhau.

Thế nên cô mới có thể chắc chắn cho rằng, một ngày nào đó anh sẽ hồi tâm chuyển ý.

Khi xuống đến tầng trệt, vừa bước ra ngoài đã trông thấy Trần Kiều đang đứng chờ "Dung Ân, tớ đến đón cậu tan làm".

"Không cần" Dung Ân trông thấy anh đậu xe bên vệ đường, "Cậu vừa mới tiếp quản công ty, chắc chắn sẽ có nhiều việc cần giải quyết, không cần tới đón mình thế này, mình có thể tự về được".

"Gần đây mình cũng không bận việc gì, thêm vào chuyện xảy ra hôm qua nữa, đi thôi!" Trần Kiều kéo cánh tay Dung Ân, không cho phép cô từ chối, Dung Ân nhìn quanh bốn phía, cũng không tìm thấy bóng dáng Nam Dạ Tước nhưng mới đi được hai bước, chuông điện thoại bỗng reo lên.

Từ trên màn hình hiện lên là số điện thoại quen thuộc của Nam Dạ Tước, chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra.

Cô cúi đầu suy nghĩ rồi cũng tắt điện thoại.

Nhưng ngay khi vừa đi thêm vài bước, điện thoại lại đổ chuông lần nữa như muốn đòi mạng cô, cùng lúc đó, một chiếc xe hơi thể thao đắt tiền không biết từ đâu vọt ra, chiếc xe phanh lại ngay trước mặt cô và Trần Kiều, cửa kính hạ xuống, Nam Dạ Tước hơi nghiêng đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn Dung Ân "Lên xe".

Anh ta đối với Trần Kiều mà nói, sớm đã không có thiện cảm tốt "Dung Ân, tớ đưa cậu về".

Nam Dạ Tước nhíu chặt hai mày, sắc mặt cũng bắt đầu tối lại.

Dung Ân bước xuống bậc thềm, Trần Kiều ánh mắt nhìn theo lo lắng "Ngộ nhỡ lại gặp những người đó thì sao? Dung Ân...."

"Yên tâm đi, mình sẽ cẩn thận, về tới nhà, mình sẽ gọi cho cậu" Dung Ân buông tay Trần Kiều, đi đến mở cửa rồi bước lên xe Nam Dạ Tước.

Cho đến khi xe chạy, Nam Dạ Tước sắc mặt mới bắt đầu thoải mái hơn đôi chút, "Em tắt điện thoại vì muốn đi về cùng hắn?"

Dung Ân khi đó kỳ thật đã định làm như vậy "Tôi tưởng anh không chờ được nên tự mình đi về".

Bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, tay Dung Ân đặt trên đùi bỗng nhiên bị túm lấy, nằm trọn trong tay anh "Tôi nói được là làm được, nhưng em sau lưng tôi....lại muốn dở trò sao?"

Cô muốn phủ định lại nhưng thôi, quay mặt ra ngoài cửa kính xe. 

"Những người đó, là ai?" giọng điệu Nam Dạ Tước đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, từ những gì nghe được từ cuộc đối thoại giữa cô và Trần Kiều, anh biết cô đã gặp phải rắc rối gì đó.

P.s: Cuối tuần vui vẻ nhóe...!!! :xxx...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net