Chương 22: Làm ngơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Làm ngơ

Đối với hoài niệm mà nói, Dung Ân so với ai khác cũng đều khắc cốt ghi tâm hơn cả, tự chính mình ôm ấp những kí ức, nó cũng giống như một loại kịch độc không có thuốc giải, từng chút một, xuyên qua những khe hở của thời gian, ngặm nhấm cô từng tấc da thịt, cho đến tận sâu thẳm trái tim.

---------

P.s:Mình xin đính chính Chương 22 có nhân vật Lãnh Nghị ý, mình chưa chắc chắn lắm, vì rõ ràng bản dịch viết hoa nhưng mình đọc qua qua tới tận chap 38 39 thì không hề thấy (cũng không chắc nữa) thế nên nhân vật bí ẩn này mình sẽ thế tên bằng "người đàn ông", xin lỗi vì sai sót này nhé :( tự dưng nhân vật loạn xị lên, một phần mình cũng chưa đọc mà đọc đến đâu dịch đến đây nên k tránh khỏi sai sót, các bạn thông cảm nhé..hi..:xxx

---

Dung Ân quay đầu lại, vết thương trên cổ vẫn âm ỉ đau, cô cố gắng kìm nén "Tôi cũng không biết, có lẽ, chẳng may tôi đã đắc tội với ai đó".

Cô cười tự giễu chính mình, trong lòng không khỏi quặn đau.

"Chẳng phải sao, em chắc đã phải đắc tội với không ít người", Nam Dạ Tước tiếp tục chuyên chú lái xe "Thế nên mới chọn ở lại Nghiêm Tước?"

"Có lẽ vậy, chỉ là tôi không muốn lưu lạc đầu đường xó chợ tìm kiếm kế sinh nhai" Dù ra sao, cô cũng muốn tìm cho mình một con đường quang minh chính đại mà sống.

"Trước khi vào làm Cám Dỗ, là ai khiến em không tìm được việc làm?"

Câu hỏi này cô đã suy nghĩ cả trăm ngàn lần nhưng rốt cuộc không thể tìm được đáp án "Tôi không biết". Khi đó, cô vẫn chưa hề quen biết Nam Dạ Tước.

Bên trong xe dần lấy lại sự yên tĩnh, ngón tay Nam Dạ Tước hơi siết chặt tay cô, động tác vô cùng thân thiết khiến Dung Ân không quen mà muốn rút tay về, anh hơi nghiêng nửa đầu, đôi mắt hẹp dài mang theo ánh nhìn hấp dẫn mà mị hoặc như hoa anh túc, "Đêm nay, tôi muốn em".

Dung Ân hai mắt mở to kinh hoàng, bỗng nhiên cảm thấy không gian trong xe ngột ngạt vô cùng, ngay cả bầu không khí cũng trở nên ám muội "Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt".

Câu trả lời không hề đúng trọng tâm nhưng Nam Dạ Tước lại hoàn toàn thấu đáo.

"Chúng ta trao đổi thì sao?"

"Là sao?"

"Tôi thay em điều tra thân thế người đứng đằng sau Cám Dỗ, điều kiện, chính là thân thể của em". Chuyện hợp đồng trước đây, nếu không phải vì ông chủ của Cám Dỗ giở trò, Dung Ân, e rằng không thể nhanh chóng thảo hiệp và chấp thuận như vậy.

Nói thật, cô nên cảm tạ người đàn ông này mới phải.

"Không cần" Dung Ân nhanh chóng cự tuyệt "Tôi không muốn biết".

Xe vẫn duy trì tốc độ, quy tắc của trò chơi luôn là một mình Nam Dạ Tước tự ý đặt ra, ngoan ngoãn nghe lời anh thì sống, chống đối nhất định phải chết, chỉ cần anh muốn, bằng giá nào cũng sẽ có được, anh muốn Dung Ân, cô cũng không có năng lực phản kháng.

Đi tới nhà hàng, đồ ăn đã được bày trí sẵn, Nam Dạ Tước rót rượu, ánh mắt xuyên qua lớp rượu vang đỏ chăm chú quan sát Dung Ân ở phía đối diện, khẽ đưa ly rượu kề sát lên bờ môi mỏng, nhấp một ngụm, "Hỏi em một chuyện".

"Chuyện gì?"

"Khi ở trên giường, tại sao lại không phản ứng gì?"

Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, ở một nhà hàng cao cấp lịch sự, ngược lại, anh ta có thể thoải mái nói những lời lẽ đó trong khi khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ngạo mạn như vậy sao, khi  nói, luôn khiến người đối diện không kịp trở tay mà đối đáp "Tôi không phải phối hợp cùng anh sao?"

Nam Dạ Tước nhấc ly rượu rồi lắc nhẹ, ngắm nhìn ly thủy tinh nhuộm màu vang đỏ "Tôi muốn, sự kích thích của em".

Dung Ân cúi đầu, nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, muốn chuyển sang chủ đề khác, bỗng nhiên, khứu giác nhạy cảm của cô cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc, khiến toàn bộ thân thể cô như thể bị đè nén mạnh mẽ.

Dung Ân nhìn chăm chú về phía trước cho đến khi thân ảnh đó hoàn toàn biến mất, lúc này cô mới phản ứng lại, vội vàng đẩy ghế đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo.

Nam Dạ Tước sắc mặt biến đổi, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, thuận tay ném ly rượu xuống đất rồi đuổi theo Dung Ân.

Bầu trời không biết từ lúc nào đã tối đen như mực, xung quanh tĩnh mịnh đến âm u, hơn nữa còn đang mưa rất nặng hạt, nước mưa như những hạt trân châu đang rơi không ngừng xuống mặt đất, Dung Ân không hề để tâm đến những vũng nước trên khắp mặt đất mà vẫn kiên trì đuổi theo người đàn ông phía trước.

"Việt, Việt!"

Cách đó không xa, người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt màu nâu sẫm vội vã nhìn lướt qua phía sau.

Một người, tất cả đều có thể thay đổi, duy chỉ có đôi mắt là không thể.

Nước mưa rơi xuống xối xả, táp vào người Dung Ân, cái lạnh thấm vào tận bên trong da thịt, Dung Ân vẫn tiếp tục chạy nhanh để cố gắng đuổi kịp bóng dáng người đàn ông, những gì cô đang thấy, lẽ nào là kỳ tích hay sao?

"Ông chủ" Thủ hạ một tay đã mở dù sẵn, một tay mở cửa chờ.

Phía sau Dung Ân, Nam Dạ Tước đã đuổi kịp theo, người đàn ông xoay người, ngồi vào trong xe, Dung Ân liều lĩnh chạy nhanh đến, hai tay chỉ kịp với đến cửa xe.

"Ông chủ?" Người tài xế ngoảnh ra phía sau xe, chờ chỉ thị.

Tóc người đàn ông vì mưa nên đã dính bết lên mặt, cằm anh hơi đẩy nhẹ, bên ngoài xe, Dung Ân một tay kéo tay nắm cửa, một tay liên tục đập lên cửa kính "Việt, Diêm Việt".

Vẻ mặt cô tràn ngập sự kích động, toàn thân lúc này trông thảm hại vô cùng, run rẩy mà đứng giữa mưa lớn, người đàn ông trong xe nhìn chăm chú khuôn mặt chỉ cách một lớp kính thủy tinh rồi lạnh lùng ra lệnh "Lái xe"

"Vâng", người tài xế nhấn ga, xe bắt đầu khởi động.

Nhận thức được những gì sắp diễn ra, Dung Ân lại càng thêm khẩn trương, cô dùng hai tay không ngừng kéo tay nắm cửa, nhưng cửa xe đã bị khóa trái, bánh xe chuyển động bắn nước mưa ướt sũng đôi chân nhỏ của cô, xuyên qua lớp kính màu đen trong suốt, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong xe.

"Việt"

Người tài xế thấy cô không có ý định từ bỏ bèn đột ngột giẫm ga.

Ầm......

Thân xe cứng ngắc cọ sát rồi sượt qua người Dung Ân, chân cô đang đứng trụ loạng choạng lùi lại vài bước, vì tốc độ quá nhanh nên toàn thân cũng mất đà rồi không cẩn thận ngã xuống, va chạm vào nền xi măng thô ráp.

Chiếc xe lao đi nhanh chóng, dứt khoát, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, từ trên đỉnh đầu cô, mưa vẫn đang rơi không ngừng.

Cánh tay chống trên mặt đất cũng vì thế mà xước sát, máu túa ra hòa lẫn cùng nước mưa, nhưng Dung Ân lại không hề cảm thấy đau, con mắt thất thần nhìn về phía trước.

Khuôn mặt không giống, thế nhưng đôi mắt đó, cô không thể nhìn lầm. Chắc chắn đó là Diêm Việt!

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ bên ngoài mà thấm đẫm vào bên trong thân thể, cùng lúc ấy, nỗi đau chưa nguôi ngoai bấy lâu nay của cô, một lần nữa lại nhức nhối không yên, hai tay cô nắm thành quyền, đập không ngừng lên mặt đất "Tại sao, tại sao?"

Nếu như quả thật là Diêm Việt, anh vì cớ gì lại không muốn gặp mặt cô?

Nước mắt, như vỡ đê mà không ngừng tuôn rơi, giọng nói cô vì hét to mà khản đặc, khắp lòng bàn tay, máu và da thịt đã không còn phân biệt được, Dung Ân dường như không còn để tâm đến bất kỳ điều gì khác, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Một đôi mắt, đã đem toàn bộ những nỗi niềm chồng chất bấy lâu nay mà cô xây dựng kiên cố như thành trì, không hề tốn chút công sức mà dễ dàng đạp đổ hoàn toàn....

Phía bên kia đường, cách một lớp kính màu nâu, một người đàn ông lạnh lùng đã đem tất cả những gì chứng kiến thu hồi vào tầm mắt.

Cửa kính xe hạ xuống phân nửa, mang theo một làn khói thuốc mỏng tỏa ra, lúc ẩn lúc hiện, chiếc xe đứng lấp sau cây đại thụ, người đối diện khó có thể nhìn ra.

"Em sẽ không bỏ cuộc đâu, Việt, em thật sự rất nhớ anh..." Đối với hoài niệm mà nói, Dung Ân so với ai khác cũng đều khắc cốt ghi tâm hơn cả, tự chính mình ôm ấp những kí ức, nó cũng giống như một loại kịch độc không có thuốc giải, từng chút một, xuyên qua những khe hở của thời gian, ngặm nhấm cô từng tấc da thịt, cho đến tận sâu thẳm trái tim.

Dung Ân ngẩng đầu, tự cho phép nước mưa rơi không ngừng lên mặt "Anh đang cố nói với em rằng hãy từ bỏ đi sao? Việt, em bị điên rồi phải không, anh rõ ràng đã chết, là người khác nhưng em vẫn một mực cho rằng đó là anh, vừa rồi, nếu như người đàn ông kia dừng lại, em thật sự sẽ nghĩ anh còn sống, thế nhưng anh ta lại không hề làm vậy, anh ta không hề....."

Những người đi ngang qua cô, có người dừng lại rồi lại có người chỉ trỏ.

"Anh đi rồi...thế nhưng, em phải làm sao với thời gian đây?" Người ở lại luôn là người chịu thiệt, không hề muốn buông lơi dù chỉ là chút ít hoài niệm, luôn luôn cố gắng níu giữ những thứ không thể níu giữ, như vậy, có phải rất tàn nhẫn hay không?

"Em là của anh mà, Ân Ân, nhưng vì lẽ gì anh lại vứt bỏ em như vậy?"

"Việt"

Nỗi bi thương chất chứa thấm đẫm vào tận xương tủy đã nguội lạnh, mưa rất lớn, mắt cô cũng đã nhòa mờ đi, trái tim phủ đầy một lớp bụi, cho đến hôm nay, cũng dường như đang được gột rửa sạch sẽ.

Thân thể Dung Ân hòa trong màn mưa, đầu cô gối lên cánh tay, trước mắt, một đôi giày da nam dừng lại.

Nam Dạ Tước đứng dưới mưa, toàn thân đã ướt đẫm, anh ngồi xổm xuống, Dung Ân cũng không ngẩng lên, anh đem khuôn mặt vô thần vô sắc của Dung Ân vùi trong ngực mình. Lúc này đây, Dung Ân dù có muốn cự tuyệt cũng không còn chút sức lực nào.

"Anh ấy rõ ràng không phải...." Dung Ân vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.

Phía bên kia đường, người đàn ông vứt nửa điếu thuốc ra ngoài cửa xe rồi nhìn nó bị thấm ướt vì mưa, "Lái xe"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net