Chương 23: Chọc giận thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Chọc giận thiếu gia

"Cô có chết ở đây tôi cũng không quan tâm" Sự cố chấp của Dung Ân đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Nam Dạ Tước.

---------

P.s: Bây giờ mới xong :">> hơi trễ một chút, các bạn thông cảm nhóe, mình bị ưng cái kiểu giận dỗi của anh quá cơ :xxxx.....các bạn buổi tối vui...:)*...

---

Nam Dạ Tước lấy xe, đưa Dung Ân ngồi lên ghế trước, tay cô ôm chặt hai bả vai, cả người vô lực dựa vào cửa xe, hai mắt thất thần, vẫn tiếp tục vướng vít lấy quá khứ xa xăm.

Nam Dạ Tước hai tay nắm chặt vô lăng, vì dùng lực mạnh mà các ngón tay trắng bệch, ngày hôm nay, nhất định là ngày thất bại nhất của anh, vô cùng mất mặt, người phụ nữ bên cạnh thậm chí còn không thèm để ý đến anh, hoàn toàn chìm đắm trong một thế giới khác.

"Diêm Việt là ai?"

Nước mưa trên người thấm ướt tạo thành hình thù rõ ràng in hằn trên ghế xe, Dung Ân lấy tay lau nước mưa còn vương trên mặt, thôi nghĩ ngợi mà đẩy cửa bước xuống xe.

Nhưng cánh tay cô nhanh chóng đã bị túm lại, Nam Dạ Tước khóa trái xe, một tay lôi Dung Ân, buộc cô đối diện chính mình "Trả lời câu hỏi của tôi".

"Đừng hỏi nữa" Dung Ân vung mạnh tay, cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay Nam Dạ Tước, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh mà lạnh băng như cũ.

Nhìn khuôn mặt cô chăm chú hướng ra phía ngoài cửa sổ, lồng ngực Nam Dạ Tước trào lên cơn giận dữ thịnh nộ, anh buông tay, năm ngón đặt trên vô lăng gõ nhẹ vài cái "Đây không phải lần đầu tiên gây sự, khi ở Cám Dỗ, em đã từng sai phạm một lần, Dung Ân, tôi đối với em, có phải quá khoan nhượng rồi phải không?"

Trong suốt cuộc đời này, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh "Anh đã từng yêu ai chưa?"

Nam Dạ Tước khẽ chau hai mày, đôi mắt hẹp dài chạm phải khuôn mặt bi thương của Dung Ân, với anh, tình yêu là thứ quá đỗi xa lạ.

"Tôi đã từng yêu" Thanh âm Dung Ân mang theo sự nghẹn ngào, cay đắng, không chờ anh trả lời mà bản thân đã tự đáp, cô biết, cảm giác đã từng yêu mà không thể buông xuôi, quên đi hết những khúc mắc là như thế nào, Diêm Việt đã ra đi từ rất lâu, ngoại trừ hai lần gần đây nhất, trước nay cô chưa từng nhận lầm ai khác là anh.

"Đã từng yêu?" Giọng điệu Nam Dạ Tước  thờ ơ, dường như không tỏ ý tán đồng "Vậy anh ta đâu rồi?"

Cuống họng như thể bị tắc nghẹn, sâu thẳm trong trái tim cô lại buốt nhói không thôi, là cô không muốn thừa nhận sự thật sao?

"Chết rồi sao?" Ngữ khí Nam Dạ Tước trầm ổn, cô rốt cuộc lại vì một người đã chết mà hai lần không màng tới sự tồn tại của anh.

"Tôi muốn xuống xe" Dung Ân ngay lập tức trở nên kích động, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng dùng sức đẩy cửa xe, "Cho tôi xuống".

"Đêm nay tôi đã nói muốn em"

"Anh điên rồi" Dung Ân không còn vùng vẫy vô ích nữa, nước mưa trên mặt đã chảy xuống tới ve áo "Chỉ cần anh vẫy tay có biết bao phụ nữ sẵn sàng lao vào như con thiêu thân, anh vì cái gì mà cứ bám riết tôi không tha?"

"Bám riết?" Đôi mắt phủ một lớp tà khí của anh nheo lại, cô ngang nhiên ví anh như một con chó theo đuôi sao? "Nghe cho rõ" Nam Dạ Tước chuyển động người, trong giọng nói là tràn ngập sự phẫn nộ "Lập tức quên hắn ta, bằng không, hắn cho dù có còn sống, tôi cũng khiến hắn biến thành kẻ đã chết".

Đôi mắt anh vằn lên tia máu khiến Dung Ân trong lòng không khỏi run lên "Làm thế nào anh mới buông tha tôi?"

"Rất đơn giản", anh dường như đã đoán được trước câu hỏi của cô, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhạt "Chết, mọi chuyện sẽ kết thúc"

Dung Ân toàn thân như bị rút hết sức lực, bất giác ngã vào ghế dựa, trên khuôn mặt anh biểu tình đã lấy lại vẻ bình ổn như ban đầu, sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, hơn ai khác, cô là người hiểu rõ nhất, chống lại Nam Dạ Tước chỉ như trứng chọi với đá, hậu quả khôn lường.

"Chúng ta đang đi đâu?" Cô trấn tĩnh lại, giọng điệu cũng vì thế mà nhỏ nhẹ hơn.

Nam Dạ Tước đưa mắt nhìn đôi bàn tay của Dung Ân, vết thương nếu không nhanh chóng được chữa trị, e rằng sẽ bị nhiễm trùng nặng, lúc này trở lại tìm bác sỹ riêng sẽ rất phiền phức nên nhanh chóng tìm một bệnh viện lân cận khu vực này thì hơn.

Dung Ân thấy anh không đáp, cũng không có ý hỏi tiếp, xoay đầu ra phía ngoài cửa chuyên chú nhìn ngắm cảnh vật ban đêm.

Dung Ân lại tiếp tục im lặng và nghiền ngẫm, cô của hiện tại, lẽ nào vẫn chưa hề thôi nghĩ ngợi về người đàn ông đó, hắn ta rốt cuộc đã khắc sâu vào tâm khảm của cô đến thế sao, Nghĩ tới đó, đôi mắt Nam Dạ Tước một lần nữa lại trở nên u ám, giẫm mạnh chân ga rồi lái xe với tốc độ rất nhanh.

Tới bãi đỗ xe, Nam Dạ Tước kéo cô xuống xe, Dung Ân sắc mặt đang thất thần có chút hoảng hốt, vì bị lôi đi mà bước chân cũng loạng choạng không vững.

Vào bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nặng khiến cô tỉnh táo được phần nào, Nam Dạ Tước kéo tay cô, xông thẳng vào phòng trong.

"Đây là bệnh viện sao?" Vào cửa, Dung Ân bỗng chốc trở nên khẩn trương, kéo tay áo Nam Dạ Tước "Tôi không muốn gặp bác sĩ".

Nam Dạ Tước vốn trong lòng đã cảm thấy khó chịu, trông thấy bộ dạng cô lúc này, lại càng thêm bực mình, lực nắm lấy tay cô vì thế mà tăng thêm vài phần, Dung Ân gần như bị lôi thẳng vào bên trong.

"Hai người làm gì vậy? Không thấy phải xếp hàng sao?" Một bác sỹ hơi đẩy gọng kính , ra hiệu cho y tá đưa hai người ra ngoài.

Nam Dạ Tước không để tâm đến lời bác sỹ nói, một tay vòng qua thắt lưng Dung Ân đỡ cô ngồi xuống ghế "Đừng nói những lời vô ích nữa, mau xem vết thương cho cô ấy".

Người y tá có ý muốn ngăn cản nhưng trông thất vẻ mặt hung tợn của anh thì chỉ biết đưa mắt nhìn bác sỹ cầu cứu sự giúp đỡ.

"Xắn tay áo cô ấy lên" Đã qua tuổi ngũ tuần, người bác sỹ cũng không muốn trước khi về hưu còn đắc tội với bất kỳ một ai, y tá tiến lên giúp đỡ, cánh tay liền bị Dung Ân nắm chặt lấy "Đây là bệnh viện sao?"

"Đây là bệnh viện Nhân Ái...." Dung Ân cúi đầu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói, y tá đang xắn tay áo, chỉ là đơn giản giúp chữa trị vết thương mà thôi, không cần để ý.

"Không được" Dung Ân bất ngờ đứng dậy, tay của y tá không kịp phản ứng mà bị hất mạnh, tài liệu trên bàn cũng vì thế mà rơi lả tả xuống mặt đất.

Nhanh chóng xoay người bỏ chạy, mắt cá chân vì bị đau, hai tay Dung Ân vịn lên tường, hướng đến phía cửa, một cánh tay vươn dài phía sau kéo cô trở lại, khóa trụ vòng eo nhỏ nhắn của cô, Nam Dạ Tước vì trước đó đã cố gắng kìm nén nên hiện tại trở nên vô cùng giận dữ "Làm trò gì vậy?"

"Buông ra" Dung Ân toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy, chỉ có thể vung vẩy hai tay tỏ ý phản kháng "Tôi không muốn ở lại đây, buông tôi ra...."

Nhân viên trong phòng ai nấy đều cả kinh, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trước mắt Nam Dạ Tước lại không dám nhiều lời, chỉ có thể lặng lẽ chú tâm xem hồ sơ.

Mùi thuốc sộc vào mũi, những bóng áo trắng đi lại dọc hành lang, những gương mặt đau buồn muôn hình vạn trạng, đây chính là bệnh viện....

Thần sắc Dung Ân hoàn toàn hoảng loạn, mái tóc dài của cô vì giãy giụa mà rối tung lộn xộn, hai tay cô ra sức vùng vẫy thoát khỏi Nam Dạ Tước "Không...tôi không muốn ở lại đây".

Nam Dạ Tước đi nhanh tới trước bàn làm việc của bác sỹ, thuận thế buông mạnh tay Dung Ân thả  xuống, cô không hề phòng bị nên cả người lao về phía trước, bụng va chạm mạnh vào cạnh bàn sắc nhọn rồi toàn thân co quắp ngã quỵ xuống đất.

"Cô có chết ở đây tôi cũng không quan tâm" Sự cố chấp của Dung Ân đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Nam Dạ Tước.

Dù rằng trên thực tế, anh không hề có năng lực kiềm chế bất cứ một thứ gì.

Nam Dạ Tước toan rời khỏi nhưng vừa đi vài bước, tay đã bị nắm chặt, anh dừng chân, nghiêng người, chỉ thấy Dung Ân một tay ấn bụng, nừa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, trên mặt cô, không thể phân biệt nổi đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi nữa "Đừng đi..."

Trái tim, không hiểu vì sao, đột nhiên trở nên ấm áp lạ thường.

Ánh mắt Dung Ân tràn ngập bi thương và cầu khẩn, đem bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay Nam Dạ Tước, cô rất sợ anh sẽ đi rồi bỏ mặc cô một mình ở lại nơi này, vẻ mặt này của cô, Nam Dạ Tước trước nay chưa từng trông thấy.

Đột nhiên cô như vậy, ắt hẳn có chuyện gì che giấu.

Nam Dạ Tước xoay người, đem bàn tay Dung Ân nắm gọn trong lòng bàn tay của mình "Chúng ta đến nơi khác".

Anh đỡ Dung Ân đứng dậy, thắt lưng đau ê ẩm, thân thể cô không chủ động mà dựa sát vào người Nam Dạ Tước, khoảnh khắc đó, một tay anh đã ôm trọn cô, che chắn, bảo vệ cô, làm chỗ tựa và  bấu víu duy nhất của cô, giúp cô  thoát khỏi những hồi ức đang ùa về bủa vây xung quanh.

"Được, đi bệnh viện khác" Dung Ân máy móc lặp lại những lời anh nói.

Đôi mắt hẹp dài của anh khẽ nheo lại, quả nhiên, cái cô để tâm là bệnh viện này.

Rồi anh hơi dùng lực, bế xốc Dung Ân lên, hai tay cô vòng qua cổ anh, cô rất sợ Nam Dạ Tước nuốt lời mà lại bỏ mặc cô, mãi cho đến khi ra đến bên ngoài, gió lạnh thốc vào khiến đầu óc cô lấy lại chút sinh khí, cánh tay cũng bất giác buông lỏng hơn, nhưng vẫn kiệt sức tựa vào ngực anh, Nam Dạ Tước đi vài bước, cúi đầu nhìn, đã thấy hai mắt cô khép chặt, có lẽ, cô đã ngủ rồi.

Chiếc xe lao vào trong đêm tối, Nam Dạ Tước không còn tìm kiếm những bệnh viện lân cận nữa mà chạy xe về nhà, gọi bác sỹ riêng.

"Chỉ là bị thương ngoài da, không cần quá lo lắng" Từ Khiêm cẩn thận băng bó lại vết thương trên cánh tay cho Dung Ân, Nam Dạ Tước vén áo cô, trên bụng để lộ một vết bầm tím lớn "Tôi đã nói với cậu, phụ nữ không phải chỉ để chơi đùa, trò chơi biến thái này có thể tổn hại nặng đến thân thể"

Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, ngắm nhìn Dung Ân đang ngủ say "Đây là do tai nạn, mắt cậu chỉ cho có thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net