Chương 24: Sự nóng giận của Dung Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Sự nóng giận của Dung Ân 

Bàn tay Từ Khiêm đặt lên bụng Dung Ân, ấn nhẹ vào chỗ đau, trong lúc ngủ mê man, Dung Ân vẫn cảm giác được cơn đau, hai chân vô thức gập lại, môi đang mím chặt cũng than khẽ "Ưm....". 

Thanh âm không rõ ràng mà mang theo vài phần ám muội cùng dư vị, yết hầu Nam Dạ Tước chuyển động, đứng dậy đi tới quầy rượu "Cô ấy không sao rồi chứ?" 

"Cũng chỉ là vết thương ngoài da, sẽ nhanh chóng lành lại thôi" Từ Khiêm dùng tay thoa thuốc lên vết thương của Dung Ân, "Cô ấy bị nhiễm lạnh nên có thể sẽ bị sốt nhẹ, khi đó hãy cho cô ấy uống thuốc". 

Nam Dạ Tước kéo rèm cửa sổ màu đen tuyền, bóng anh đổ dài trên khung cửa, hai chân tùy ý đặt lên bệ "Để thuốc ở lại được rồi, cậu về đi". 

Từ Khiêm nhìn đồng hồ, hãy còn khá sớm, tình hình Dung Ân cũng không quá nghiêm trọng, nghe theo chỉ thị của Nam Dạ Tước, anh nhanh chóng thu xếp rồi ra về. 

Dung Ân nằm ngủ rất ngoan ngoãn, toàn bộ cơ thể cô nằm gọn trong chăn hai màu đen trắng đan xen, chỉ để lộ duy nhất đầu ra bên ngoài, trên mặt đất là vương vãi quần áo của cô, vì ngấm quá nhiều nước mưa mà ướt sũng. 

Đêm khuya khoắt, không khí bị xâm chiếm bởi vẻ ám muội, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi của Dung Ân, vì muốn gần gũi mà tay người đàn ông bắt đầu tiến dần vào bên trong lớp áo ngủ, tùy ý di chuyển. 

Thân thể cô cảm thấy nặng nề như có vật gì đang đè nén nhưng chân tay vẫn bất động không phản ứng. 

Một cơ thể ấm nóng tiếp xúc một cơ thể mát lạnh, Dung Ân đang hoàn toàn không mặc quần áo, anh vẫn tự nhiên ôm cô từ phía sau, cảm giác hòa quyện nhiệt độ khiến cả hai trở nên thoải mái hơn, đôi mày bất giác vì thế cũng giãn ra. 

Nam Dạ Tước một tay đặt lên trán Dung Ân phát hiện cô đang lên cơn sốt, nhưng người phụ nữ này lại là đang nằm trong lòng anh, anh đã sớm bỏ ngoài tai những lời Từ Khiêm dặn dò, bàn tay giống như một con mãng sà đang cuộn lại siết ngày một chặt hơn cổ cô, cảm giác mơ hồ mà ngột ngạt. Dục vọng khiến hai má Dung Ân ửng đỏ, cơ thể chỉ có thể vặn vẹo. 

Bên trong căn phòng, một màu đen bao trùm, thoang thoảng, chỉ nghe được tiếng hơi thở ngày một nặng nề. 

Tiến vào bên trong cơ thể cô, không như những lần trước đó, đột nhiên mạnh mẽ hơn. Sự bực tức khiến Nam Dạ Tước muốn dày vò Dung Ân, hai tay đặt ở lưng cô siết chặt, ngay lập tức để lại trên làn da trắng nõn của cô một vết bầm tím, loại khoái cảm này, anh từ trước nay chưa từng để ý cảm giác của đối phương, chỉ cần thể xác và tinh thần chính mình thỏa mãn là đủ. 

Dung Ân cảm thấy đau đớn, bí bách, bụng dưới co rút mạnh mẽ, nửa thân ưỡn lên hình cánh cung. 

Chơi đùa phụ nữ đã không biết bao nhiêu lần, cư nhiên lại bị mê hoặc bởi cảm giác mơ hồ này. Anh mất kiểm soát mà bị dụ hoặc. Hai mắt Dung Ân vẫn nhắm nghiền, không giống như lần đầu tiên chỉ hoàn toàn bị động cứng ngắc, toàn thân cô dán chặt, quấn quýt mà phối hợp với người đàn ông trên người, khuôn mặt Dung Ân chỉ thấp thoáng ẩn hiện trong bóng tối hoan lạc, nhưng Nam Dạ Tước có thể chắc chắn, biểu cảm của cô nhất định mị hoặc đến mê hồn.

"Việt....." 

Trong vô thức, Dung Ân đột nhiên buột miệng gọi một cái tên, Diêm Việt, trong tâm tưởng của cô, thói quen dường như đã ăn sâu trở thành một lối mòn. 

Sự giao hòa thân mật mặc nhiên bị phá vỡ, ngay cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, xa cách mà nguy hiểm ẩn chứa, trước ngực anh là thân thể nhỏ bé của cô, trái tim và trái tim, nơi ấy, thậm chí vẫn đang rộn ràng hào quyện. 

Nam Dạ Tước buông tay đặt hai bên hông Dung Ân, mồ hôi từ những sợi tóc ngắn bết dính trên trán, theo sống mũi, một giọt rơi xuống ngực Dung Ân. 

Một đêm, ánh trăng có phần mông lung, mịt mờ. 

Lúc Dung Ân tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô vì cảm lạnh mà trong người vô cùng khó chịu. 

Khi cô mở mắt, đối diện là những tia sáng chói chang, cô lấy tay bỏ chăn, lúc này mới phát hiện, rèm cửa đã bị kéo ra, xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh trong suốt, thậm chí còn trông thấy có người đang dọn dẹp ở hoa viên bên dưới. 

Bả vai cô lạnh lẽo, cô vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới ý thức, phản chiếu trên cửa sổ trong suốt là thân thể cô trần trụi. 

Cả đêm cô đã ngủ như vậy sao.

Từ góc độ này, nếu người dưới lầu chỉ cần tùy ý nhìn lên, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể cô lúc này.

Dung Ân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt đầu ngồi dậy bước xuống bệ cửa.

Trên giường lớn, người đàn ông vẫn lười biếng ngủ, vùi khuôn mặt tuấn mỹ như chạm khắc vào gối, tư thế vô cùng thoải mái, chăn đắp chỉ che nửa thân dưới, toàn thân tùy ý nằm mà chiếm toàn bộ giường.

Dung Ân hai gò má ửng hồng, ngay cả thở cũng trở nên khó nhọc, toàn thân vô lực rã rời, có lẽ cô lại lên cơn sốt. Mắt nhìn bốn phía, nơi này cô đã từng tói một lần, ký ức như chỉ mới hôm qua.

Thấy người đàn ông vẫn đang ngủ, Dung Ân nhặt lấy quần áo vương vãi trên sàn nhà, tìm kiếm hồi lâu, cô cũng không thấy điện thoại chính mình đâu.

"Này"

Ánh mắt gặp nhau, Nam Dạ Tước cuối cùng cũng lười biếng cất giọng "Đang tìm cái này sao?"

Anh một tay móc từ dưới gối điện thoại của Dung Ân rồi giơ lên, lắc lắc tay.Dung Ân nhớ ra cả đêm cô không về nhà, mẹ chắc chắn đã rất lo lắng "Trả lạicho tôi".

Nam Dạ Tước đặt điện thoại lên ngực, vẫy ngón tay trỏ ngoắc ngoắc, hướngvề phía Dung Ân "Tự đến mà lấy".Cô lấy quần áo che thân.

"Định mặc những cái này đi về?"

Dung Ân hơi ngây ngẩn, nhìn anh ánh mắt khinh thường, cô không bước tiếp,quay lưng, mặc quần áo rồi dứt khoát toan bước ra khỏi cửa.

Sắc mặt Nam Dạ Tước đột nhiên biến đổi, kéo chăn để lộ thân hình tráng kiện,bước xuống giường rồi nhanh chóng đẩy Dung Ân nằm xuống giường "Tức giận gì cơ chứ?"

Cô chưa kịp phản ứng, áo đã nhanh chóng bị anh cởi sạch sẽ "Không thấy bẩnsao".

Dung Ân không chống cự, nằm yên trên giường mềm mại, kéo chăn lên mặt chùm kín che giấu biểu cảm khó chịu, Nam Dạ Tước xoay người cô, mới trông thấy sắc mặt cô ửng đỏ, môi khô nứt nẻ "Em sao vậy?"

Đầu óc nặng nề, trống rỗng nhưng rồi Dung Ân vẫn cố gắng lấy lại sự tỉnh táo "Không sao, mấy giờ rồi? Tôi phải đi làm."

Nam Dạ Tước nhớ đến suốt nửa đêm hôm qua thân nhiệt cô đều nóng lạnh thất thường, thuốc Từ Khiêm để lại cũng chưa uống, có lẽ cô lại lên cơn sốt, sờ lên trán cô, quả nhiên thật sự rất nóng "Không cần, tôi đã xin nghỉ cho em rồi".

"Tôi muốn về nhà".

"Cứ thử xem". Nam Dạ Tước kéo chăn đắp kín cẩn thận cho cô "Nếu em ngoan ngoãn ở lại, ngày hôm nay coi như em nghỉ có phép, nếu em về nhà, tôi sẽ cho là em tự ý nghỉ việc, một lần như vậy, nếu sau này còn tái diễn, em sẽ lập tức đủ điều kiện bị đuổi việc".

Anh cười tỏ ý hài lòng, nhưng lời nói ra tuyệt đối không phải đùa cợt.

Sắc mặt Dung Ân hốt hoảng, nói như vậy, đích thị khẩu khí nghiêm trịnh của tổng giám đốc Nghiêm Tước.

Là tính toán sao?

Cô cười lạnh lẽo, chốc lát khôi phục vẻ cố hữu "Điện thoại của tôi".Nam Dạ Tước cầm điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn xuống ngắm nghía, hiện trên màn hình là hơn chục cuộc gọi nhỡ từ cùng một số điện thoại,

"Mẹ em, nếu tôi nói, hôm qua em đã qua đêm cùng tôi."

Tay trống rỗng, hai hàng lông mày thanh tú của Dung Ân nhíu chặt, cô xoay người, nhấc điện thoại bàn lên gọi "A lô, mẹ, con Ân Ân, con xin lỗi, công ty con hôm qua tăng ca suốt đêm, vì trong phòng họp nên không được phép mang theo di động...." Giọng nói DungÂn trong vắt, từ điện thoại, truyền đến giọng mẹ cô "Ân Ân, vậy sao con không nói trước?'

Lưng Dung Ân đang dán chặt vào lồng ngực Nam Dạ Tước, lúc này, anh không quan tâm mà cư nhiên làm việc xấu, đôi bàn tay liên tục di chuyển, bị dục vọng câu kéo rồi xâm nhập vào giữa hai chân.

"Mẹ, có lẽ chiều nay con mới xong việc, mẹ không cần lo lắng, con không sao,mọi thứ đều ổn" Dung Ân vội vàng cúp máy, nhanh chóng xoay người về phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đối diện.

"Đêm qua, giữa chúng ta có phát sinh chuyện gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net