Chương 25: Thân thế Diêm Việt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Thân thế Diêm Việt

"... trước mắt là gương mặt một người đàn ông trẻ tuổi, hai mắt tinh anh, khí khái tự nhiên, khóe miệng vẽ lên nét cười mang theo sự dịu dàng mà mê mẩn..."

---------

P.s: Full rồi nhé...hị hị :">>>>....

---

Nam Dạ Tước dáng người lười nhác, hơi nheo đôi mắt hẹp dài, như đã thành thói quen "Nên phát sinh hay không nên, cũng đã xảy ra, vui vẻ đến quá nửa đêm, Dung Ân, thể lực em cũng thật không tồi"

Sắc mặt Dung Ân cứng ngắc, trí nhớ cũng chút một sống lại, chí ít, cơ thể cô lúc này vẫn còn rất đau nhức, Nam Dạ Tước nói không sai, nếu cô còn chưa chết, anh nhất định không buông tha.

Anh thuận tay vấn vít những sợi tóc của Dung Ân, rồi hơi nghiêng người, vùi đầu mình trong cổ cô mà thủ thỉ "Tối qua em cũng thật nhiệt tình". Ít nhất, cũng khiến anh đạt được khoái cảm cao nhất. 

Dung Ân đưa mắt lườm Nam Dạ Tước, biểu cảm lạnh nhạt, nhiệt tình hay không, cô không nhớ rõ, có chăng, cô cũng không xấu hổ.

"Vậy tại sao để tôi ngủ trên bệ cửa sổ?" Xấu xa!

Nam Dạ Tước trong đầu bất ngờ vang lên một cái tên, động tác nhanh chóng, anh xốc chăn lên rồi mặc áo choàng, lấy thuốc Từ Khiêm đã để lại đưa cho Dung Ân "Uống đi, ở lại ngủ một giấc, tới chiều hãy về".

Không đợi cô trả lời, trước mắt cửa chính đã mở toang.

Dung Ân trong người bực bội nhưng rốt cuộc cô cũng không còn đủ sức phản kháng, toàn thân rệu rạo, cô miễn cưỡng uống hai viên thuốc rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Nam Dạ Tước hai tay đút túi áo choàng, vừa đi xuống lầu, đã nhìn thấy có người đang chờ sẵn.

"Tước thiếu gia" Nghe được tiếng bước chân, người đàn ông đã vội vã cung kính đứng lên.

"Nói" Nam Dạ Tước đi vài bước rồi ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo hai chân.

"Diêm Việt, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học ở thành phố T, là người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Viễn Thiệp, là con trai độc nhất, cha hiện nay là người đương nhiệm chức Chủ tịch, chú ruột là cán bộ cao cấp, một năm trước, ngay khi Diêm Việt chuẩn bị tiếp quản tập đoàn thì đột nhiên mất tích".

"Mất tích?" Nam Dạ Tước nhớ tới hai lần Dung Ân hồn bay phách lạc "Không phải đã chết sao?"

"Từ nước ngoài cũng không tìm thấy tung tích hay thông tin chính xác, Diêm gia chỉ thông báo rằng anh ta đã đi Châu Âu, hơn nữa cũng có những tin tức sáng tỏ làm chứng, khoảng mười ngày nữa chính là ngày đã định Diêm Việt trở về tiếp quản tập đoàn", người đàn ông móc ra từ trong túi một món đồ, đặt trên bàn trà rồi đẩy nhẹ nó, hướng về phía Nam Dạ Tước, "Diêm gia rất kín đáo, đây là tấm hình duy nhất của anh ta tôi tìm thấy được, ảnh chụp tốt nghiệp khi học ở thành phố T ".

Nam Dạ Tước cầm tấm hình lên, trước mắt là gương mặt một người đàn ông trẻ tuổi, hai mắt tinh anh, khí khái tự nhiên, khóe miệng vẽ lên nét cười mang theo sự dịu dàng mà mê mẩn, Nam Dạ Tước cầm bức ảnh tùy ý ném lên bàn trà "Ngươi hãy đến bệnh viện Nhân Ái, điều tra chuyện gì đã xảy ra cách đây một năm, đem tấm ảnh này theo".

"Vâng" Người đàn ông ngay lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn cầm lấy tấm ảnh rồi rời khỏi.

Nam Dạ Tước nhàn nhã tựa người trên ghế sô pha, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái, dễ chịu, dựa vào những thông tin vừa rồi, Diêm Việt hẳn là vẫn còn sống.

Nghĩ vậy, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, trước khi anh thật sự chán ghét, Dung Ân hay là hắn ta, nếu ai dám chống đối, anh nhất quyết đem kẻ đó biến thành người chết.

Anh lên lầu, đẩy cửa bước vào, Dung Ân vẫn đang ngủ say, cô nằm sát về một bên giường, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, Nam Dạ Tước đặt tay lên kiểm tra nhiệt độ, cô đã hạ sốt được không ít.

Ngoài cửa sổ, nắng đã lên rực rỡ, Nam Dạ Tước đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lại che khuất phân nửa, rồi ngồi trên bệ cửa, ánh mắt nhìn xa xăm về phía giường nơi Dung Ân đang nằm ngủ.

Khẽ nhếch đôi môi mỏng cất giấu tâm tình, Nam Dạ Tước khoanh hai tay trước ngực, chuyện về Diêm Việt, sớm muộn cũng có ngày cô biết rõ, anh hơi nghiêng đầu, ánh nắng vàng chói chang phủ lên vầng trán sáng ngời, lóng lánh chói mắt.

Đến trưa, Dung Ân vẫn ngủ say, Nam Dạ Tước  thay trang phục thoải mái ngồi trong phòng khách, khi Hạ Phi Vũ tới, anh đang hoàn toàn tập trung gõ văn kiện.

"Tổng giám đốc"

Anh ngẩng đầu, mi tâm cũng tự động giãn ra "Sao lại tới đây?"

Nam Dạ Tước đưa tay tiếp nhận tài liệu rồi dở vài trang xem tùy ý "Tài liệu này, cô tự mình xử lý được rồi, không cần tới tận đây hỏi ý kiến tôi" Lời nói tuy rằng như vậy, anh cũng xem qua một chút rồi ký tên.

Hạ Phi Vũ lần đầu tiên tới đây, ánh mắt hiếu kì mà quan sát xung quanh, "Vườn hoa bên ngoài thật rộng, tôi đã đi rất lâu mới đến được đại sảnh".

Nam Dạ Tước buông tài liệu trong tay xuống, khóe mắt mang theo ý cười "Chiều nay hãy ở lại đây"

"Thật sao?"

"Tôi quyết định"

Người phụ nữ cười duyên dáng, ngồi vào vị trí cạnh Nam Dạ Tước, ánh mắt vô tình dừng lại ở cầu thang, nụ cười đột nhiên trở nên cứng nhắc.

Dung Ân chân trần đi xuống lầu, mặc quần áo Nam Dạ Tước đã chuẩn bị sẵn trong phòng, đầu cô vẫn còn chút choáng váng, vịn tay vào tường, chậm chạp mà đi từng bước một xuống cầu thang.

Hạ Phi Vũ hai tay siết chặt túi sách, nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn đang tập trung vào văn kiện, "Tôi và cô ấy, có gì khác nhau?"

Nam Dạ Tước rất nhanh thu hồi sự sắc bén khi làm việc, khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi "Tại sao đột nhiên hỏi câu này?".

Hạ Phi Vũ cố gắng che đậy cảm xúc, dựa người vào ghế sô pha, "Tôi chỉ muốn biết sâu thẳm trong lòng anh, tôi thật sự là người như thế nào?"

Người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc, khẩu khí thẳng thắn mà lộ ra ít nhiều sự hấp tấp, Nam Dạ Tước nhấc chân lên, hai tay khoanh trước ngực buông xuống "Cô muốn ngủ với tôi sao?"

Một câu hỏi thâm sâu khôn lường mà rõ ràng thẳng thắn, trước nay giữa hai người chưa từng bất hòa, một câu hỏi buột miệng nói ra, Hạ Phi Vũ vội vàng tránh né ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chú, sắc mặt đỏ bừng, cũng hiểu rõ suy nghĩ của Nam Dạ Tước, cô biết nên trả lời sao cho phải "Không phải".

Dung Ân đứng ở cầu thang, tóc tai có phần lộn xộn, lúc này đây, Hạ Phi Vũ một bên ăn vận chỉnh tề, xinh đẹp, thật không sao bì kịp.

"Đây chính là sự khác biệt giữa cô và cô ấy" Nam Dạ Tước cười nhẹ, một tay đặt ra sau đầu, trong mắt anh, phần nhiều là sự tà ác, thủ đoạn, nhưng vẫn muốn giữ lại cho mình một phần người chính đáng, mà Hạ Phi Vũ, chính là người may mắn đó.

Dung Ân rõ ràng có thể phớt lờ anh, xem anh chỉ như người rưng nước lã, nhưng lại châm biếm thay, vẫn không thể né tránh mà  đem chà đạp trái tim mỏng manh của chính mình.

Trải qua đêm hôm đó, cô càng hiểu rõ hơn, cô không thể tránh khỏi cùng "cô ta" mà thành một loại người.

Mất tự nhiên mà đứng ở cầu thang, Dung Ân không khỏi xấu hổ.

Hạ Phi Vũ nghe được câu trả lời của Nam Dạ Tước, khóe miệng hơi nhếch, vẽ lên nét cười chuẩn mực, người ngoài nhìn vào không khỏi si mê.

Nam Dạ Tước trước sau vẫn duy trì phong thái, chăm chú nhìn khuôn mặt Hạ Phi Vũ trong chốc  lát, hơi tiến người về phía trước, hôn người phụ nữ trước mặt.

Hạ Phi Vũ có chút hoảng hốt, cơ thể mềm nhũn tựa vào ghế sô pha, hai tay thuận thế mà vòng qua lưng người đàn ông, mười ngón khóa chặt.

Tóc Hạ Phi Vũ bắt đầu lộn xộn, Nam Dạ Tước đưa tay vuốt nhẹ chúng về phía sau gáy, đem người phụ nữ tiến sát gần mình hơn.

Cứ như vậy mà cư nhiên hôn nhau say đắm, hoàn toàn không để ý sự xuất hiện của một người khác. Các nét trên khuôn mặt Nam Dạ Tước tuấn mỹ mà tà mị, chỉ cần nhìn qua vài lần sẽ có thể nhớ mãi mà ngây ngẩn, mê muội anh.

Dung Ân chân không bước đi, cẩn thận bước qua phòng khách, giầy của cô để ngay trước cửa, may mắn thay, lúc này cửa chính đang mở.

Giống như một kẻ trộm nhưng cô vẫn muốn đi giầy, khi xỏ được một chiếc, vì là giày cao gót, trọng tâm không vững, nên không may phát ra tiếng động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng đã đủ khiến người đang say sưa, trong đó có Nam Dạ Tước chú ý.

Buông người phụ nữ ra, ánh nhìn anh khóa trụ lên người Dung Ân "Định đi đâu?"

Bị phát hiện, Dung Ân cũng thong thả đi chiếc còn lại "Tôi phải về nhà".

Lần này, anh không còn như trước ngăn cản cô, một tay tự nhiên khoác lên vai Hạ Phi Vũ vô cùng tình tứ "Để tôi gọi lái xe đưa cô  về"

"Không cần, tôi đi taxi được rồi" Dung Ân cũng không muốn lại lần nữa chịu "ân huệ" của anh, nhanh chóng xoay người bước đi, ngoài trời đang nắng rất to, cô chớp mi mắt, dạ dày trống rỗng, đầu óc vẫn còn choáng váng tưởng như muốn ngất xỉu.

Nam Dạ Tước chăm chú nhìn bóng lưng của cô, Hạ Phi Vũ mỉm cười lạnh nhạt, đạt được và không chiếm được, trong suy nghĩ của người đàn ông này,  không hề giống nhau.

Về đến nhà, mẹ Dung Ân qua loa chuẩn bị một bát mỳ đơn giản, nhưng lại ngon miệng và hấp dẫn hơn nhiều lần bữa tiệc xa xỉ ở nhà hàng.

Trải qua vài ngày yên ả, Nam Dạ Tước không hề làm phiền hay quấy rầy cô, cuộc sống vì thế cũng trở nên dễ chịu hơn.

Bên trong phòng làm việc, mọi người đều đang bận bịu với nhiệm vụ của riêng mình, Hạ Phi Vũ vận một bộ đồ công sở đoan trang, khuôn mặt trang điểm tinh tế, tỉ mỉ "Đây là công việc sẽ phải bàn giao lại vào buổi sáng ngày mai, buổi chiều ngày hôm nay, tập đoàn Viễn Thiệp có tổ chức tiệc chiêu đãi, trong khi tôi vắng mặt, tuyệt đối không được phép lơ là công việc".

"Trưởng phòng Hạ cứ yên tâm đi ạ....." Mọi người đồng loạt gật đầu.

Dung Ân dời ánh mắt nhìn vào tài liệu cầm trong tay, tập đoàn Viễn Thiệp.

"Trưởng phòng Hạ?" Mãi khi Hạ Phi Vũ chuẩn bị rời khỏi phòng, Dung Ân mới đứng dậy "Tiệc chiêu đãi của tập đoàn Viễn Thị, trưởng phòng biết vì lý do gì không?"

Hạ Phi Vũ xoay người, ánh mắt có chút hứng thú quét lên người Dung Ân "Nghe nói tập đoàn này đổi chủ, người thừa kế chính thức tiếp nhận tập đoàn".

Diêm gia, chỉ có một con trai độc nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net