Chương 26: Tái ngộ lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Tái ngộ lạnh nhạt

Người đàn ông buông lỏng cà vạt, xắn tay áo lên chừng hai tấc, khuôn mặt xa lạ, tại sao anh nhìn cô  lạnh lùng như vậy, điều đó không khỏi khiến Dung Ân bực bội. 

---------

P.s: Hnay buổi sáng tranh thủ đc nghỉ, mình edit hoàn luôn chap 26...hi..^^! tuần mới nắng ấm hạnh púc tràn trề nhé các bạn....:)****....chap 27 nếu tranh thủ đc mình sẽ edit và up lên trong thời gian sớm nhất có thể...hi...

---

Khuôn mặt Dung Ân cố gắng che giấu sự hoảng hốt, vì kích động mà chống tay lên mép bàn để phần nào giữ bình tĩnh "Vậy...Trưởng phòng biết người đó là ai chứ?"

Lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, đồng nghiệp xung quanh đều cảm thấy tò mò, có người, còn bắt đầu rỉ tai nhau thì thầm "Lại định âm mưu gì với bên đó sao...."

"Thật không nhìn ra..."

"Chẳng nhẽ!!"

Dung Ân xem như không nghe thấy gì, nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn chỉ chờ đợi câu trả lời từ phía Hạ Phi Vũ.

Nghe được tiếng mọi người thì thào với nhau, ánh mắt Hạ Phi Vũ tỏ rõ sự khinh thường, rẻ rúng "Cô biết chuyện này làm gì?"

"Bởi vì, chuyện này đối với tôi, vô cùng quan trọng" Dung Ân nhanh chóng trả lời khiến Hạ Phi Vũ càng thêm hứng thú, cô ta nhìn chằm chằm Dung Ân, như muốn từ trong mắt cô, tìm ra điều gì đó "Diêm Việt, tên anh ta là Diêm Việt".

Sắc mặt Dung Ân tái nhợt, cắt không còn giọt máu, kinh hoàng, nghi vấn, chờ đợi, hoang mang....Tất cả những trạng thái tâm lý đó đều cùng một lúc ập tới, chồng chất rồi đè nặng lên tâm tư của Dung Ân.

Một lời Hạ Phi Vũ nói, giống như những cú nện liên hồi, khiến Dung Ân thương tích đầy mình.

Lý Hủy ngồi phía trước nhận thấy Dung Ân sắc mặt khác thường, vội vã đứng dậy, đi đến chỗ Dung Ân, kéo nhẹ tay áo cô "Ân Ân?"

"Ở đâu, tiệc chiêu đãi ở đâu?"

Ngữ khí quyết liệt của cô khiến Hạ Phi Vũ trở nên khó chịu, đưa tập văn kiện trong tay lên cao hơn "Có biết cũng vô ích, ở công ty được đi dự cũng chỉ có vài người,...,tổng giám đốc cũng có, nhưng đây chỉ là hoạt động xã giao bình thường, tổng giám đốc e rằng còn không muốn đi..."

Dung Ân chăm chú nhìn dáng đi ngạo mạn của Hạ Phi Vũ, toan đuổi theo.

"Ân Ân" Lý Hủy vội cã theo sát tới cửa, một tay kéo Dung Ân lại "Cậu điên rồi sao, việc này nếu để tổng giám đốc phát hiện cậu chết chắc, cậu còn không biết bụng dạ trưởng phòng Hạ sao?".

"Lý Hủy, cậu không hiểu đâu, ngày hôm nay mình nhất định phải gặp bằng được anh ấy" Nếu như người đó thật sự là Diêm Việt, cô có rất nhiều điều thắc mắc, rất nhiều điều muốn hỏi anh.

"Ân Ân, đừng vội" Lý Hủy hạ giọng, tay đặt trên vai Dung Ân vỗ nhẹ vài cái "Phòng hành chính có lẽ cũng được mời, tiệc xã giao như thế này trưởng phòng bên đó cũng không muốn góp mặt, mình sẽ qua đó xem thử, nếu còn, mình sẽ mang giấy mời lại cho cậu".

"Có thể sao?"

"Có gì mà không thể chứ, dù thế nào, để tránh hiểu nhầm, cậu đừng đứng ở đây gây chuyện nữa".

Con người Lý Hủy quả nhiên lợi hại, chưa đầy một tiếng đồng hồ, cô đã lấy được giấy mời "May sao giám đốc điều hành bên đó đang rất bận nên điều thư ký đi thay, được rồi, Ân Ân....nhưng bộ dạng cậu như vậy, hay để mình đưa đi?"

"Không cần, mình không sao" Dung Ân cầm lấy giấy mời "Không cần lo lắng, mình đi đây".

Dựa theo địa chỉ ghi trên giấy mời, Dung Ân lái xe tới đó, quả nhiên có rất đông người tới dự, một lễ tân mỉm cười thân thiết chào hỏi cô "Tước thiếu gia ngồi ở hàng ghế đầu, để tôi dẫn chị qua bên  đó".

"À, không cần" Dung Ân đứng ở cổng "Tôi tự mình đi được".

Khi vừa bước vào trong, rất nhanh, cô đã nhìn thấy Nam Dạ Tước và Hạ Phi Vũ đang ngồi cạnh nhau, xung quanh còn có rất nhiều giám đốc các phòng ban, cô tìm cho mình một chỗ khuất mà không mấy người để ý rồi ngồi xuống.

Tiệc chiêu đãi được tiến hành đúng như thời gian đã sắp xếp, những tràng vỗ tay không ngừng vang lên, Dung Ân lúc này mới dần dần ổn định tâm lý.

Một bữa tiệc với những thủ tục máy móc và rườm rà, lần lượt là những bài phát biểu của các thành viên trong hội đồng quản trị, người ngồi ở chính giữa, Dung Ân biết, chính là ba của Diêm Việt.

Đến thời gian đưa ra câu hỏi của các phóng viên, vẫn như cũ, khô khan, đơn điệu.

Một tay Nam Dạ Tước chống lên trán, sắc mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Anh không cảm thấy hoạt động này quá mức buồn chán hay sao? Em thật không nghĩ anh lại đồng ý tham dự." Hạ Phi Vũ hơi nghiêng mình, ghé sát vào tai Nam Dạ Tước mà thì thầm.

Lý do anh đến đây? Nam Dạ Tước hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt gắng gượng thể hiện vẻ kiên nhẫn "Tôi chỉ hiếu kỳ, tổng giám đốc mới của tập đoàn, là người trông như thế nào?"

Đây mới là mục đích thật sự, là điều duy nhất anh cảm thấy hứng thú ở nơi này.

Hạ Phi Vũ nhớ tới biểu hiện bất thường của Dung Ân trước đó, lại nghe được câu trả lời của Nam Dạ Tước, đột nhiên trở nên mất hứng, khuôn mặt nghiêm lại, lùi lại mà dựa người vào ghế ngồi.

"Thưa toàn thể quan khách có mặt tronh khán phòng ngày hôm nay, sau đây, chúng tôi xin phép được giới thiệu ngài Diêm Việt, tân tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp, xin mời ngài".

Trong chốc lát, ánh đèn màu liên tục chiếu rọi tới khắp các góc độ khác nhau quanh hội trường, Dung Ân lo lắng hướng mắt về phía cửa dẫn vào sân khấu, Nam Dạ Tước cũng cao ngạo mà ngẩng đầu theo dõi.

Một người đàn ông trẻ tuổi vận một bộ âu phục màu đen sang trọng bước ra, khuôn mặt anh tuấn mà lãnh khốc, mái tóc ngắn màu đen mang theo vẻ tinh anh, sáng ngời, phía sau anh là rất nhiều vệ sĩ đang đi theo, đèn sân khấu dừng lại trên bóng người cao lớn, chiếu rọi rực rỡ thần thái, khuôn trang nổi bật của anh.

"Xin chào mọi người có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay, tôi là tân tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp, Diêm Việt".

Từ góc độ mà Nam Dạ Tước đang ngồi, có thể nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông đứng trước mặt, anh vẫn thản nhiên, tiếp tục theo dõi những nghi lễ sau đó.

Khuôn mặt này, không phải Diêm Việt. Dung Ân ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng cô lúc này, vô cùng hỗn loạn và rối bời, cô cũng không biết, chính mình nên vui mừng hay đau buồn.

Hơn nữa, còn thất vọng và bối rối.

Thế nhưng, càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, dù rằng, người đàn ông kia, không những giống Diêm Việt ở đôi mắt màu nâu, ngay cả phong thái cũng rất giống, thậm chí cả cử chỉ cũng hết sức tự nhiên, hoàn toàn không cố ý mà giống nhau như đúc, khi cười, Diêm Việt chỉ hơi nhếch khóe miệng bên phải, ngay cả điều đó, người đàn ông kia, cũng như vậy!.

Ai có thể giải thích cho cô chuyện gì đang diễn ra hay không?

Trong hội trường, đột nhiên yên tĩnh vô cùng, Diêm Việt cúi người, ghé sát vào míc, thanh âm vang vọng khắp không gian rộng lớn, "Bạn bè bằng hữu, có lẽ không ít người biết chuyện của tôi trước đây, ngày hôm nay, trước sự có mặt của đông đảo phóng viên và ký giả, tôi xin được đưa ra phát ngôn chính thức, cách đây một năm, vì không may gặp một tai nạn ngoài ý muốn mà tôi đã phải tiếp nhận phẫu thuật chỉnh hình khuôn mặt".

"Ồ...."

Cả hội trường dường như nổ tung và bỗng chốc trở nên ồn ào, sôi nổi, Dung Ân hai tay nắm chặt, suýt chút nữa cô đã không tự chủ mà đứng lên vì kích động, Việt, thật sự là anh sao?. Hai lần trước đây, là cô không hề nhìn nhầm?

Ngồi lui ở trong góc, Dung Ân hoàn toàn hoảng loạn, người đàn ông  đang nói những gì, cô đã không còn nghe thấy, đôi mắt cô dần rơi vào mơ ảo, mông lung, mãi cho tới khi đưa tay lên mặt, cô mới phát hiện, nó, sớm đã đẫm lệ.

Diêm Việt so với một năm trước, đã trưởng thành hơn rất nhiều, tóc cũng đã cắt ngắn hơn, nhưng khuôn mặt lạnh lùng đó, vẫn khiến người khác ngại ngần mà không dám tiếp xúc gần gũi.

Bất chấp tất cả những điều đó, Dung Ân vẫn lặng lẽ lau nước mắt mà ngồi yên bất động tại chỗ, hận không thể ngay lúc này đi đến trước mặt anh, vẫn như suốt một năm qua, từng giây từng phút đang dày vò cô biết nhường nào.

Trên sân khấu, Diêm Việt, thay mặt cho tập đoàn Viễn Thiệp, đang nghiêm nghị đọc bài phát biểu nhậm chức, điều đó cũng là dấu hiệu cho thấy buổi tiệc sắp sửa kết thúc.

Tới khi mọi người bắt đầu lục đục đứng dậy ra về, Dung Ân cũng vội vàng chuẩn bị mà rời khỏi, bên ngoài, bầu trời có chút âm u và mù mịt, vạn vật biến đổi thật nhanh và rõ rệt nhưng sự phiền muộn vẫn đang nặng trĩu đè nén trong đôi mắt cô, chợt nhiên một cơn gió nhẹ nhàng mà mát dịu thổi qua, tâm tư Dung Ân cũng  nhờ đó mà phần nào trở nên dễ chịu, bình tâm hơn.

Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn chăm chăm đôi chân của chính mình rồi rảo bước thật nhanh ra cổng, ngón tay siết chặt lấy túi sách lộ rõ sự khẩn trương và căng thẳng, nếu Diêm Việt trông thấy cô, liệu anh sẽ phản ứng như thế nào?

Liệu anh có vui mừng không, hay sẽ rất bất ngờ, hoặc, không hề ngần ngại mà ôm chầm lấy cô rồi xoay ba vòng ngay tại quảng trường này?

Dung Ân không nhịn được mà bật cười vì những ý nghĩ này, nụ cười cô rực rỡ mà sáng lấp lánh, trước nay cô chưa từng như vậy, cô hạnh phúc, ao ước được anh ôm thật chặt, thật ấm áp, cô đã từng chỉ dám tưởng tượng và tuyệt vọng khi nghĩ rằng ước mong này đã sớm bị phá vỡ và trở thành điều huyễn hoặc, thế nhưng hôm nay, lại là một cơ hội khác cho cô, một cơ hội được yêu trở lại.

Cách đó không xa, vệ sĩ Diêm Việt đang tháp tùng anh đi đến bãi đỗ xe.

Trời đột nhiên nổi gió rất mạnh, mưa cũng bắt đầu tí tách từng hạt rơi xuống rồi dần mau hơn, Dung Ân bước đi nhanh hơn, mưa dường như không hề ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng của cô lúc này, hạnh phúc mà nhảy nhót như những phím đàn đang tấu lên bản giao hưởng cao vút.

"Việt!" Thanh âm của cô rất lớn, người đàn ông đang trong tư thế bước vào xe chợt dừng động tác.

"Tiểu thư, mời cô ra khỏi đây" Vệ sĩ ra sức ngăn cản không cho cô tiếp cận anh.

"Việt, anh thật sự không sao chứ? Suốt một năm qua, anh đã đi đâu, tại sao không tới tìm em?" Cô của hiện tại, chỉ cần Diêm Việt còn sống, không còn để tâm tới bất kể sự việc gì đã xảy ra ở bệnh viện Nhân Ái năm đó.

Người đàn ông buông lỏng cà vạt, xắn tay áo lên chừng hai tấc, khuôn mặt xa lạ, tại sao anh nhìn cô  lạnh lùng như vậy, điều đó không khỏi khiến Dung Ân bực bội. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net