Chương 27: Tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Tàn nhẫn

Sự vô tâm đến tàn nhẫn của anh, một lần rồi lại một lần, bỏ mặc cô ở lại nơi lạnh lẽo nhất, cô quạnh nhất.

---------

P.s: Hoàn full rồi nhé các bạn thân yêu...:xxx...mai mình bận cả ngày nên không có thời gian post chap 28, thứ 6 mới có hàng nhé...hi..:">>>...tối vui nhé!!!...

---

"Việt?" Thanh âm Dung Ân khàn khàn, lộ rõ sự do dự và sợ sệt, chẳng lẽ...."Anh không nhận ra em sao?" Nước mắt, không kiềm nén được mà tuôn rơi, không phải, nhất định không phải, nếu như vậy, thật quá tàn nhẫn.

Người đàn ông nghiêng người nhìn cô, nước mưa lạnh lẽo vẫn đang không ngừng rơi xuống, anh đang hiện hữu trước mắt cô, chỉ cách cô một bước chân, nhưng tại sao trái tim cô, tận sâu thẳm, từng ngóc ngách vẫn đang buốt giá như vậy?

"Đi" Diêm Việt thờ ơ cất tiếng nói, chỉ duy nhất một lần, chỉ duy nhất một chữ, thậm chí, phớt lờ câu hỏi của Dung Ân.

"Vâng"

Từ lần trước chạm mặt ở nhà hàng, Dung Ân chưa từng bắt gặp anh lần nữa, nhưng lần này, cô có thể hoàn toàn khẳng định, anh chính là Diêm Việt, nhưng, anh tại sao lại thờ ơ với cô đến như vậy?

"Việt"

Lẽ nào, chỉ cô tự mình đa tình sao?

Bất chấp trái tim phải chịu tổn thương, cô vẫn nhớ tới mức tường tận mọi cử chỉ, điệu bộ, nét mặt, thần thái thuộc về anh, vẫn hằng ngày, ôm ấp từng mảnh ký ức của hai người mà da diết nhớ thương. Mưa, rơi mỗi lúc một nặng hạt, bộ dáng Dung Ân lúc này trông vô cùng thảm hại, dường như cô đang làm trò cười trước mặt mọi người.

"Tiểu thư, cô hãy về đi" Hai người đàn ông lạnh lùng khuyên nhủ cô.

"Nhìn xem, kia chẳng phải Dung Ân sao?" Mới vừa bước ra từ hội trường, Hạ Phi Vũ đứng ở cổng tránh mưa, Nam Dạ Tước nhìn theo hướng tay đang chỉ

của Hạ Phi Vũ, quả thật là Dung Ân, cô đang đứng gần một đoàn xe, hình như còn đang quấy rầy ai đó.

"Anh thật sự không nhớ em sao? Diêm Việt..."

"Tiểu thư, cô như vậy làm khó chúng tôi rồi". Người vệ sĩ cao lớn vì không muốn làm trễ lộ trình, chỉ còn cách kéo tay Dung Ân lại mà ngăn cản cô lại gần.

Lực kéo quả thật rất mạnh, cô ngay lập tức ngã xuống bậc thềm gần đó, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã lại xuất hiện, nhưng so với cõi lòng cô

lúc này, thật sự chúng chẳng là gì, cửa xe đóng mạnh một tiếng, rất nhanh, cô và anh, bị ngăn cách ở hai không gian hoàn toàn riêng biệt.

Dung Ân cũng không có ý tiếp tục gây chuyện, cô ngốc ngếch ngồi dưới đất, ánh mắt lơ đễnh nhìn hình bóng người đàn ông lờ mờ ẩn hiện qua cửa kính xe trong suốt mà kín đáo.

Sự vô tâm đến tàn nhẫn của anh, một lần rồi lại một lần, bỏ mặc cô ở lại nơi lạnh lẽo nhất, cô quạnh nhất.

Bên trong xe, người đàn ông dùng tay hơi day nhẹ mi tâm "Lái xe"

Hạ Phi Vũ kìm nén vẻ giễu cợt, nhìn Nam Dạ Tước, đã thấy sắc mặt anh đanh lại, đôi đồng tử vì tức giận mà đỏ ngầu như bị thiêu đốt, tai trái hơi động, dường như ẩn giấu sự nguy hiểm khôn lường.

"Tước" Thấy anh lao nhanh về phía trước, Hạ Phi Vũ vội vàng túm lấy cổ tay anh.

Không chút nghĩ ngợi, một thân cao lớn của anh trong nháy mắt đã hòa vào mưa lớn, nước mưa dưới chân bắn lên ướt đẫm gấu quần, Nam Dạ Tước lúc này, mắt không còn trông thấy điều gì khác. Dung Ân hoàn toàn thất thần, ngồi bất động dưới mưa, bả vai cô chốc lát lại run lên.

Đột nhiên bị xốc dậy, hai bả vai Dung Ân đau nhức, thân thể cô mềm nhũn mà đứng lên, đến khi thấy rõ được người đàn ông, Dung Ân cự tuyệt, "Buông tôi ra".

"Cô thích khiến chính mình trở nên hèn hạ đến thế này lắm sao, trước mặt tôi, hết lần này đến lần khác khóc lóc vì một thằng đàn ông khác, Dung Ân, cô xem tôi là người có mắt như mù chắc!"

"Anh muốn khống chế mọi thứ đến thế sao, ngay cả chuyện tôi muốn khóc vì ai, cũng phải xin phép anh? Nam Dạ Tước, anh cho rằng mình là ai? Với tôi, anh

chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém, nếu không vì anh, tôi cũng sẽ không phải đi đến bước đường cùng, như thế này mà hèn hạ, đê tiện!"

"A," anh nghe lời cô nói, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười tà mị "Cuối cùng cũng nghe được lời mắng chửi của cô, lâu như vậy không phản kháng, hóa ra là giấu diếm trong lòng, cô càng hận, tôi lại càng vui vẻ mà đùa cợt, hạ thấp chính mình ngày hôm nay, là tự cô chuốc lấy phiền phức".

Lần thứ ba níu kéo một người đàn ông, biết rất rõ đối phương sẽ tuyệt tình, nhưng bất chấp vẫn không hề buông tay, như vậy, không phải hèn hạ thì là gì chứ?

"Tước, mưa đang rất to, chúng ta đi nhanh thôi". Ngữ điệu Hạ Phi Vũ ôn tồn mà nhu thuận, ít nhiều khiến Nam Dạ Tước dần dần tỉnh táo, Dung Ân ánh mắt mệt mỏi, nhưng rốt cuộc vẫn cứng rắn mà cất tiếng nói, "Cuộc sống của tôi, có hèn hạ thế nào cũng đều là tại tôi, miễn là anh đừng bao giờ can thiệp vào, tôi sẽ sống thật tốt".

"Được!" Nam Dạ Tước năm ngón tay đang nắm chặt thành quyền, đột nhiên buông lỏng, đẩy Dung Ân ngã xuống đất, so với lần trước lực đẩy thậm chí có phần mạnh hơn, lưng cô chạm vào mặt đất thô ráp, ma sát vào bậc thềm phía sau, máu đã rất nhanh túa ra trên da thịt, "Tôi sẽ mở to mắt, xem anh ta đem lại cuộc sống mà cô hằng mong đợi như thế nào"

Nói xong câu đó, Nam Dạ Tước không hề quay đầu lại mà đi thẳng về hướng bãi đỗ xe, Hạ Phi Vũ lúc này không dám xen vào, chỉ vội vã đuổi theo.

Dung Ân ngồi hồi lâu, vẫn không thể tự mình đứng dậy, mọi người đi ngang qua, cũng không có ý giúp đỡ mà chỉ liếc nhìn, sau đó nhanh chóng bước đi.

Nhặt lên đồ đạc bị rơi vương vãi trên đường cho vào túi, Dung Ân lại lần nữa cố gắng đứng dậy, đột nhiên một đôi bàn tay đỡ lấy bả vai Dung Ân, cô vì thế mà đứng dậy được.

"Trần Kiều?" Mỗi lần cô cần sự giúp đỡ nhất, luôn luôn là anh xuất hiện đúng lúc.

"Tại sao lại bị ngã thành ra như thế này?" Trần Kiều lấy dù che cho Dung Ân

"Mau lên xe thôi"

"Mình gặp anh ấy rồi" cô túm chặt lấy ống tay áo Trần Kiều "Đúng là Diêm Việt, là anh ấy... Thế nhưng, anh ấy không hề thừa nhận mình?"

Trần Kiều một tay vòng qua ôm lấy bả vai Dung Ân rồi dìu cô tới chỗ đỗ xe "Việc Diêm Việt mới về nước, mình cũng mới biết, cậu bình tĩnh một chút, hãy nghe tớ nói đã...".

Trần Kiều đỡ cô ngồi vào ghế sau rồi đưa cho Dung Ân một chiếc khăn bông rồi cũng tiện tay giúp cô lau nước bẩn bám trên mặt "Một năm qua, hôm nay là lần đầu tiên mình gặp lại Diêm Việt, trước đây....chẳng phải cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ấy được đưa ra từ phòng cấp cứu sao, Dung Ân, cậu không cảm thấy chuyên này kì quái sao?"

"Bác sĩ đã nói, cậu ấy không thể qua được, và bảo chúng ta hãy thông báo cho người nhà, lúc đó, người chăm sóc cậu ta cũng đã xác nhận, Diêm Việt đã chết, khi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, khăn trắng đã phủ kín lên người cậu ấy, mình không tin, nó đã từng bị vén ra, người kia....Là cậu ấy được sao? Khi người nhà họ Diêm đến, họ đã đem thi thể cậu ấy đi, cho đến tận ngày hôm nay, họ cũng chưa từng loan truyền tin tức này ra bên ngoài, cậu phải là người biết rõ nhất chứ, Dung Ân, cậu ấy đã chết rồi"

"Nếu như vậy, Diêm Việt kia là ai?"

Dung Ân lúc này tâm trí hoàn toàn rối bời, chuyện này không thể suy đoán bừa bãi trong chốc lát "Biết đâu....Biết đâu lúc đó anh ấy vẫn còn sống, sau đó lại ngay lập tức phải đi Châu Âu, nhưng, nếu quả thật như vậy, anh ấy vì sao lại không tới tìm mình, khoảng thời gian một năm, hoàn toàn đủ để anh ấy làm rõ mọi chuyện với mình".

Trần Kiều sắc mặt đăm chiêu, chuyên chú khởi động xe "Trước hết mình sẽ đưa cậu về nhà, còn chuyện của Diêm Việt, cần phải có thời gian thăm dò mới có thể xác định được".

"Trần Kiều" Dung Ân trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.

"Sao vậy?"

"Có thể hay không, Diêm Việt còn có anh em trai?"

"Không thể" Trần Kiều phủ định hoàn toàn "Mình và cậu ấy đã từ khi còn bé tí cũng nhau lớn lên, Diêm gia mình biết rất rõ, Diêm Việt là con trai độc nhất trong nhà, bác mình vô cùng nghiêm khắc, suy đoán của cậu hoàn toàn không có khả năng".

Dung Ân dựa người vào ghế ngồi, đáy mắt phủ đầy sự hỗn loạn, phức tạp, vừa vui mừng, lại vừa chua xót "Vậy là tốt rồi, miễn là anh ấy vẫn còn sống, những chuyện khác, cũng không còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net