Chương 28: Là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Là anh

Sự cô đơn, cô có đã đủ rồi...:)

--------

P.s: Chắc tối muộn mình mới hoàn full đc, hi..khoảng 10 rưỡi nhé, mình cũng xin đính chính Chương 22 có nhân vật Lãnh Nghị ý, mình chưa chắc chắn lắm, vì rõ ràng bản dịch viết hoa nhưng mình đọc qua qua tới tận chap 38 39 thì không hề thấy (cũng không chắc nữa) thế nên nhân vật bí ẩn này mình sẽ thế tên bằng "người đàn ông", xin lỗi vì sai sót này nhé, hí, tự dưng nhân vật loạn xị lên, một phần mình cũng chưa đọc mà đọc đến đâu dịch đến đây nên k tránh khỏi sai sót, các bạn thông cảm nhé..hi..:xxx

---

Hàng mi dày mỏng manh của Dung Ân yếu ớt cụp xuống, nỗi đau chất chồng cũng lặng lẽ theo dòng lệ mà tuôn rơi, cô đem khuôn mặt mình vùi vào đôi bàn tay, khóc nấc thành tiếng.

Trần Kiều đã quen với hình ảnh một Dung Ân mạnh mẽ và ẩn nhẫn chịu đựng hơn bất kì ai, nhưng không hề nghĩ tới, cô cũng có những lúc yếu đuối như vậy, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Diêm Việt, cô như bị phù phép mà biến thành một người khác.

Trần Kiều thở dài, biết rất rõ, những lúc như thế này, có an ủi hay khuyên răn, tất cả chỉ là dư thừa, khởi động xe, có lẽ lúc này chỉ còn có thể đưa cô trở về nhà.

"Chờ đã" Dung Ân ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ "Mình muốn đến công ty".

"Bộ dạng cậu như vậy, làm sao về đó được?" Trần Kiều ngoảnh lại nhìn cô "Cậu xin nghỉ đi".

"Không được" Cô nhớ lại thái độ tức giận của Nam Dạ Tước, nhỡ như có chuyện gì xảy đến, cô cũng không có cách nào chống đỡ, "Mình không sao, hơn nữa, mình còn lén lút ra ngoài, bị cấp trên phát hiện sẽ rất rắc rối".

May mắn thay, hôm nay Dung Ân mặc trang phục tối màu, Trần Kiều không thuyết phục được Dung Ân, chỉ còn có thể bất lực quay đầu lại phía trước rồi lái xe đưa cô trở về Nghiêm Tước.

Trở lại phòng thiết kế, chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm việc, Lý Hủy ngồi trước cửa phòng làm việc của Dung Ân, nhìn thấy cô liền niềm nở vẫy chào "Nhanh vậy sao, mình tưởng cậu không quay lại nữa nên công việc của cậu

mình cũng hoàn thiện giúp phân nửa rồi".

"Vất vả cho cậu rồi", Dung Ân ngồi vào bàn làm việc "Hôm nào mình sẽ đãi cậu một bữa"

"Cậu gặp được anh ấy rồi chứ?".

"Ừ nhưng anh ấy không chịu thừa nhận tớ, chỉ có thể một thân nhếch nhác mà trở về tay trắng".

"Khó khăn tới vậy sao, chuyện ăn uống thì đương nhiên rồi, miễn là không phải ăn cơm phiếu là được".

......

Nghe những lời khiêu khích, điều tiếng sau lưng đã thành quen, Dung Ân trước nay vẫn luôn không màng tới mà bỏ ngoài tai, tâm trí cô hoàn toàn tập trung mà xử lý văn kiện, tất cả những gì họ đang nói, cô đều coi như không hề nghe thấy.

"Này, các người không thể để yên cho người ta được hả, mỗi ngày đều nhai đi nhai lại mà không biết chán sao...." Những lúc như vậy, Lý Hủy luôn là người lên tiếng.

Đến giờ tan ca, Dung Ân vẫn còn nửa phần công việc chưa hoàn thiện xong, Lý Hủy muốn ở lại giúp đỡ, nhưng Dung Ân từ chối, cô gái khuôn mặt trái táo

đáng yêu đó luôn sẵn sàng giúp đỡ, nhưng cô không muốn nợ Lý Hủy quá nhiều.

Gấp rút tiếp tục làm việc, tới chín giờ tối, đèn dưới lầu đã sớm tắt, Dung Ân đi xuống hành lang, theo con đường quen thuộc mà tới điểm dừng xe buýt.

Cô cúi đầu, tâm sự ngổn ngang, ngước lên nhìn xem có xe tới hay chưa, cô vô tình trông thấy một chiếc xe hơi màu đen đang theo sau chính mình cách chừng mười mét , cô vội vã quay đầu lại, hai tay căng thẳng lấy từ trong túi xách hộp phấn trang điểm.

Cô tiếp tục đi tiến về phía trước vài bước, phản chiều qua gương, chiếc xe vẫn như cũ đi theo cô mà giữ một khoảng cách nhất định.

Nhớ tới chuyện lần trước, Dung Ân không khỏi hoảng hốt và sợ hãi, tay cô siết chặt túi xách, bước sang bên kia đường, rồi thật nhanh chạy một mạch về phía trước.

Tim cô đập rất mạnh, tưởng chừng như muốn nhảy ra ngoài, cô không dám ngoảnh đầu lại nhìn thêm, nhưng có thể nghe thấy rõ rệt tiếng bước chân tới tấp đang dần áp sát phía sau cô, giày cao gót của Dung Ân nện lên nền đất, âm thanh vang vọng, hấp tấp mà dồn dập, lồng ngực Dung Ân, hô hấp ngày một khó khăn.

"A...."

Cánh tay cô bị kéo mạnh lấy, Dung Ân liều mạng mà giãy dụa, nhưng sức lực của một người phụ nữ yếu đuối như cô không thể gây bất kỳ khó khăn nào cho một người đàn ông cao lớn, không thể chống cự mà ngã nhào vào lồng ngực người đàn ông, mùi hương này, rất quen thuộc, Dung Ân ngẩng đầu, ngay khi chưa kịp nhìn rõ đôi mắt màu nâu, đôi môi cô đã bị chiếm trọn.

Bức bách, khao khát, nôn nóng.

Vì trước đó chạy trốn quá nhanh, Dung Ân vốn dĩ đã hít thở khó khăn, người đàn ông lúc này lại đang điên cuồng quấn lấy môi cô, càng khiến cô dường như không còn chút khí lực, cô cố gắng đẩy người đàn ông ra nhưng hoàn toàn vô ích, hai chân cô mềm nhũn, gần như đã không còn chịu đựng nổi mà ngất lịm.

"Ân Ân" Tiếng gọi vang lên thân quen, ngay trước mặt cô lúc này là đôi mắt mà Dung Ân đã khắc sâu vào tâm khảm.

"Bốp...."

Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống, người đàn ông không hề né tránh, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn giữ nguyên tư thế mà đón nhận, năm ngón tay Dung Ân đỏ bừng, cô nắm chặt tay thành quyền, nước mắt tuôn rơi. Diêm Việt nửa chữ cũng không nói, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ đối diện ôm chặt vào lòng.

Ánh đèn vàng mờ nhạt, hình bóng hai người đổ dài tới tận phía cuối con đường, một bên khuôn mặt người đàn ông đã bắt đầu sưng tấy, đủ thấy Dung Ân đã dùng biết bao nhiêu sức lực.

Buông Dung Ân, Diêm Việt cẩn thận cầm tay cô lên, ve vuốt những ngón tay bị trầy xước còn chưa kịp băng bó "Ân Ân, xin lỗi em..."

Nước mắt không kiềm nén được, một giọt rơi xuống miệng vết thương, rõ ràng rất đau, nhưng cô không hề có cảm giác, động tác Diêm Việt dịu dàng, tay anh bao trọn khuôn mặt cô, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, đôi mắt Dung Ân chợt nhiên khép chặt.

"Ân Ân?"

"Liệu đây có phải là mơ hay không, hay cũng giống như biết bao đêm, khi mở mắt tỉnh dậy, chỉ còn lại một mình em?" Sự cô đơn, cô có đã đủ rồi.

Diêm Việt kéo tay cô đặt lên môi mình, khí nóng phả ra giúp Dung Ân yên lòng hơn đôi chút "Ân Ân, anh sẽ không bao giờ bỏ em lại nữa"

"Là thật sao?"

"Là thật" Diêm Việt quả quyết khẳng định.

"Năm đó, anh đã phải sang Châu Âu điều trị" Anh nắm lấy tay cô, vừa đi vừa hồi tưởng lại quá khứ "Bệnh viện đã hơn một lần quả quyết anh không thể vượt qua cơn nguy kịch, gia đình anh hoàn toàn lấp liếm mọi thông tin, vì không thể để tập đoàn Viễn Thiệp rơi vào khủng hoảng, thời gian suốt một năm đó, anh giống như một tù nhân bị giam giữ, bị hạn chế tối đa giao tiếp với bên ngoài,mãi cho đến cách đây không lâu, anh mới hoàn toàn bình phục".

Dung Ân cúi đầu "Em còn tưởng rằng anh đã chết rồi".

Diêm Việt đột nhiên siết chặt tay Dung Ân, cô ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt người đàn ông rất nhanh đã biến đổi, lông mày Dung Ân nhíu lại, nếu như cảm giác của cô là sai, cớ sao vừa rồi, rõ ràng cô cảm thấy rõ anh với cô có biết bao hận ý.

"Ân Ân, một năm qua, em sống tốt chứ?"

Ánh mắt Dung Ân vội vàng né tránh, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô mới trả lời anh "Việt, em không hề muốn lừa dối anh, vì không thể tìm được việc làm,em đã từng làm phục vụ ở Cám Dỗ" Tuy rằng thẳng thắn thừa nhận, nhưng chuyện của Nam Dạ Tước, Dung Ân vẫn không đủ can đảm nói ra, hãy để một thời gian nữa.

Hai tay anh đặt lên vai cô, Diêm Việt đem cô ôm vào lòng "Ân Ân, nếu có trách, hãy trách anh. Chuyện hôm nay ở tiệc chiêu đãi, ba anh đã sắp đặt mọi thứ,anh cũng không có cách nào chống lại ông, không thể thừa nhận em, anh xin lỗi..."

"Vâng, em hiểu" Hai người cứ như vậy rồi thoải mái đi bộ bên cạnh nhau "Phải rồi, lần trước ở khách sạn Cao Tửu...Là anh phải không?"

"Cao Tửu?" Anh cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô đút vào trong túi áo mình "Lâu lắm rồi anh không tới đó".

Lúc đó, trời cũng đã tối, thậm chí mưa rất lớn, không lẽ, là cô đã nhận nhầm thật sao "Vậy, anh đã từng tới Cám Dỗ chưa?"

"Ân Ân, em sao vậy?" Sắc mặt Diêm Việt hoài nghi nhìn Dung Ân "Anh vừa mới về nước, công việc của tập đoàn rất nhiều, làm sao có thời gian tới đó được?"

Dung Ân chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vậy đôi mắt cô trông thấy hai lần trước đây, là của ai?

Đi không được bao lâu, đã quay lại chỗ Diêm Việt đỗ xe, anh đỡ Dung Ân lên xe, tiện đường đi ăn một chút, sau đó mới đưa cô về.

Tới nơi, Diêm Việt vẫn nắm tay cô không buông "Để anh tiễn em vào nhà".

"Không cần" Dung Ân nhận thấy thời gian không còn sớm, hơn nữa lúc này dẫn anh lên nhà, không chừng mẹ cô sẽ bị dọa cho sợ mất "Hôm nay, anh cũng mệt rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi sớm đi".

Diêm Việt quả thật rất mệt mỏi, anh tựa người vào thân xe "Anh nhìn em lên nhà, ngày mai, chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm tối".

"Vâng" Không muốn buông tay, một năm không gặp, lưu luyến lại càng sâu đậm, cô xoay người bước đi, chốc lát đã vào tới hành lang tối om, khi xác nhận cô đã đi lên nhà, anh lúc này mới bước vào trong xe.

"Lái xe"

Chiếc xe hơi màu đen đi vòng qua vườn hoa nhỏ, Dung Ân dõi theo từ bên trong hành lang, chiếc xe dần dần biến mất trong đêm đen, lúc này cô mới thôi bước tiếp.

"Thiếu gia?"

Người đàn ông ngồi tựa đầu vào ghế sau, đôi mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi"Sao?"

"Vị tiểu thư này, chúng ta đã từng gặp ở Cao Tửu lầu, còn đuổi theo xe nữa...."

"Hảo Hảo, lái xe đi" Người đàn ông mở mắt, sâu thẳm bên trong, vẻ ôn tồn, dịu dàng đã nhanh chóng biến mất, hắn liếc nhìn phía ngoài cửa sổ, tâm tư, người khác khó có thể đoán được, lúc này, trên gương mặt hắn hoàn toàn nhìn không thấy vẻ vui mừng khi tái ngộ sau một thời gian dài xa cách, lái xe cũng khôngdám nhiều chuyện, tiếp tục chuyên chú điều chỉnh vô lăng, chỉ là trong lòng nghi hoặc, thiếu gia trở về lần này, tại sao ngay cả tính tình lại thay đổi thất thường như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net