Chương 30: Dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Dạy dỗ

 "Chúng ta....đã là quá khứ, tôi có cuộc sống của riêng mình". 

---------- 

Những chữ cuối cùng, tựa như rơi vào cõi âm, không khỏi khiến Dung Ân lạnh sống lưng.

 "Thỏa hiệp với em, tôi chưa từng phải tốn sức, Ân Ân, tôi muốn kiện em, bất luận đúng hay sai, định tội đường hoàng, vượt xa tưởng tượng của em rất nhiều" Đôi mắt anh tuy rằng đang nhìn cô, nhưng tầm mắt lại như đang phân tán ở nơi nào đó, Dung Ân nhìn chăm chú vẻ mặt anh, phát hiện, ẩn chứa có chút gì đó hoài nghi, bất cần mà lại như đùa giỡn, ngay khi cô sắp tìm được cho mình đáp án, Nam Dạ Tước đã thu hồi lại tầm mắt "Dù sao, ở lại bên cạnh tôi, sớm muộn em cũng được giác ngộ".

 Dung Ân vẫn không quên lập trường của chính mình mà sao lãng "Chúng ta....đã là quá khứ, tôi có cuộc sống của riêng mình". 

Sắc mặt Nam Dạ Tước sa sầm, người phụ nữ này, cư nhiên cho mình là người cũ? Hắn ta vừa mới trở về, cô đã vội vã muốn rời khỏi anh, đắc ý tới vậy!

 "Quá khứ, vốn dĩ không bao giờ có thể thay đổi, em có dám thú nhận với hắn ta, đã từng cùng tôi lên giường hay không?" Giọng điệu thâm độc nhưng anh lại cố ý giữ biểu cảm khuôn mặt thật hoàn mỹ. 

Trước mắt Dung Ân tối sầm, đột nhiên choàng tỉnh giấc, từng dây dưa sớm tối cùng Nam Dạ Tước, cô không nghĩ sẽ có ngày được trở lại cuộc sống bình yên, thuyền đã sang ngang làm cho con sóng không xô về bờ?

 "Anh sẽ không buông tha tôi sao?"

 "Đừng phí công vô ích nữa, những lời này hãy cất trong lòng, từ nay, bớt nói những điều vô nghĩa đi" Ngụ ý rõ ràng, ngay cả nghĩ tới cô cũng không được phép.

 Dung Ân đáy mắt không che giấu được sự phẫn nộ đang dâng trào mà nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.

 Nam Dạ Tước nét mặt mang theo ý cười, không giáo huấn như vậy , e rằng, cô vĩnh viễn không nhớ  cho kĩ  "Như vậy đi, nếu em tham gia vào hạng mục lần này, tôi sẽ cân nhắc....Không truy cứu"

 "Thật sao?" Dung Ân biết được sự tình có thể xoay chuyển, trong lòng không khỏi cảm động, sự u ám nơi đáy mắt cũng dần tản đi, thay thế bằng những tia hy vọng sáng ngời. 

"Tôi chưa từng nói dối" Nam Dạ Tước ngồi lại bàn làm việc, "Tôi không thích ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng".

 Dung Ân ngẩng đầu, không khỏi bất ngờ liếc nhìn Nam Dạ Tước, chung qui, anh ta và chính nhân quân tử ngiễm nhiên được xếp ngang hàng?

 "Thưa tổng giám đốc, đã đến giờ hẹn" Bên ngoài, thư ký Đan khẽ gõ cửa

 "Vào đi" Nam Dạ Tước vẫn như cũ duy trì tư thế nhàn nhã, nhìn hướng về phía Dung Ân ra vẻ bề trên "Cô ra ngoài được rồi, trình bày lại quyết định của tôi với trưởng phòng Hạ".

 Cánh cửa, mở ra có chút khẩn trương, Đan Mị dẫn trước đi vào trong "Mời tiểu thư". 

Theo sau là một phụ nữ vóc dáng cao gầy, mái tóc uốn quăn lượn sóng mềm mại phối cùng chiếc đầm màu đen bằng vải xa tanh duyên dáng, càng tôn lên vẻ nhu thuận, dịu dàng, khuôn mặt cô từng đường nét đẹp tựa tranh vẽ, mọi chi tiết đều tinh tế, hoàn hảo, người phụ nữ như vậy, không khỏi khiến đàn ông, ai nấy cũng phải mê mẩn, say đắm. 

"Tổng giám đốc Nam" Giọng nói, ngọt ngào như rót mật vào tai. 

Dung Ân nhận ra được người phụ nữ mà giới truyền thông hiện nay đang rất săn đón, Tư Mạn. 

Một người bình thường, một người cuốn hút, cứ như vậy đi lướt qua nhau. 

"Dung Ân" Xoay người, Nam Dạ Tước cơ hồ như nhớ ra điều gì đó, vừa đúng lúc, anh cất tiếng nói "Đối thủ cạnh tranh của chúng ta là tập đoàn Viễn Thiệp, đừng tưởng cô có Diêm Việt, có thể không phân minh chuyện công tư, nếu như anh ta lợi dụng cô, đừng trách tôi không nể mặt".

 Dung Ân không quay đầu lại, xem những lời Nam Dạ Tước vừa nói như không, tiếp tục đi ra ngoài, Tư Mạn bất giác nhìn lại khuôn mặt người phụ nữ vừa đi qua, Diêm Việt, anh là vì cô ta sao? 

Khuôn mặt đoan trang, đột nhiên cứng nhắc trong chốc lát.

 Trở lại phòng thiết kế, đối diện với những ánh nhìn săm soi của đồng nghiệp, cô cũng đã sớm làm như không thấy, trình bày lại quyết định của Nam Dạ Tước cho trưởng phòng Hạ, cô ta không những không tiếp tục mắng nhiếc cô, ngược lại, còn vui vẻ tỏ ý ưng thuận. 

Nhân lúc Dung Ân chuẩn bị quay về văn phòng, Lý Hủy vội vã lại gần cô "Ân Ân, cậu không bị tổng giám đốc mắng chứ?" 

"Không, tổng giám đốc yêu cầu tớ cùng giúp trưởng phòng Hạ hoàn thiện đề án lần này, không chừng, đây lại là chuyện tốt". 

"Ân Ân...." Lý Hủy muốn nói lại thôi, liên quan tới vấn đề kỉ luật, cô không dám nhiều chuyện mà tiện nói rõ "Chuyện đề án cho hạng mục lần này, phần thiết kế cậu làm tốt là được rồi, cậu nhất định phải cẩn thận, đừng trú trọng chuyện xã giao hay ở lại một mình với khách hàng, biết không?" 

Dung Ân theo giọng nói của Lý Hủy mà nghe ra ý tứ, cô nghiêm túc gật đầu "Cám ơn cậu lo lắng, mình sẽ cẩn thận".

 Tiệc chiêu đãi của khách hàng tổ chức bên trong hội trường lớn của nhà hàng cao cấp. Đối diện với những khuôn mặt hoài nghi, Hạ Phi Vũ chỉ cười trừ cho qua "Phần lớn khách hàng quan trọng, đều không đứng quá xa bàn rượu". 

Khi tới ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong hội trường, một gian có vài chỗ ngồi), đã có ba người khác đang ngồi, Hạ Phi Vũ bước lên phía trước "Giám đốc Lý, đã để ngài phải chờ lâu". 

"Trưởng phòng Hạ đã tới rồi sao, không cần khách khí" Giám đốc Lý đứng dậy, đồng thời bắt tay Hạ Phi Vũ, sau đó trao đổi vài câu xã giao, người đàn ông không hề có ý buông tay, ngón tay cái không biết vô tình hay hữu ý, vuốt ve mu bàn tay Hạ Phi Vũ. 

Sắc mặt Hạ Phi Vũ không thay đổi, khéo léo chuyển đề tài "Đây chẳng phải cố tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp sao, ngưỡng mộ ngài bấy lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt" Cô rút tay, cánh tay hướng về phía người đàn ông nọ.

Tập đoàn Viễn Thiệp cũng có hai người đến tham dự, Dung Ân nhìn phía cố tổng giám đốc nọ đang đứng cạnh một người phụ nữ vận trên mình bộ trang phục nổi bật, váy ngắn khéo léo ôm trọn vòng ba gợi cảm. Đôi tất chân màu đen tôn lên đôi chân thon dài không tì vết, kín đáo lại quyến rũ.

"Dung Ân" Hạ Phi Vũ đẩy tay cô "Cô hãy ở đây cùng giám đốc Lý, tôi ra kia có chút việc, sẽ lập tức quay lại ngay'.

 Cố tổng giám đốc nọ nghiêng người, khuôn mặt kề sát tai người phụ nữ, thì thầm chuyện gì đó, người phụ nữ ánh mắt vui vẻ mà cười duyên dáng, cầm trên tay ly rượu, "Giám đốc Lý, mạn phép mời ngài một ly". 

"Được" Người đàn ông cười híp mắt hứng thú, uống một hơi cạn sạch ly rượu "Cố tổng giám đốc, nhân viên của công ty ngài, tửu lượng quả thật không tồi".

 Dung Ân mất tự nhiên đứng bên cạnh, giám đốc Lý nhìn cô mê mẩn, một tay đặt lên bả vai Dung Ân, người cô vì thế mà hơi xoay lại "Dung Ân, cô cũng uống một ly đi".

 Người đàn ông, khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn, thân thể phì nộn áp sát khiến Dung Ân tưởng chừng như đang bị ép vào một góc, vứt bỏ cảm xúc sang một bên, Dung Ân ngụy tạo khuôn mặt, cố gắng che đậy tâm trạng bên trong, bày ra vẻ điềm tĩnh "Giám đốc Lý, chúng ta bàn về đề án Vạn Đạt thì sao?" 

"Giám đốc Lý, đây là rượu cố tổng giám đốc của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị, mời ngài, nhất định, hãy nếm thử một chút" . Bên tay phải người đàn ông, tay trái người phụ nữ quấn lấy như một con mãng sà  "Về đề án, khoan hãy vội, nói chuyện làm ăn cũng không cần nghiêm trọng như vậy?" 

"Đúng, đúng...." Đắm chìm trong hương vị người đẹp mà không cưỡng được cự tuyệt. Cố tổng giám đốc ngồi trên ghế sô pha châm một điếu thuốc, chuyện làm ăn, tuyệt nhiên không hề nhắc đến. 

Dung Ân chỉ đành ngồi yên tại chỗ, nhớ đến lời Nam Dạ Tước nói, tâm trạng cô lại càng chập chờn bất ổn.

 "Giám đốc Lý, mời ngài một ly" Dung Ân kín đáo thở dài một hơi kìm nén tâm tư ngổn ngang, cầm lên chén rượu trên bàn, đem thứ chất lỏng màu đỏ tràn vào dạ dày. 

Người đàn ông vòng tay qua lưng Dung Ân mà kéo cô sà vào lòng, đôi mắt giảo hoạt tràn ngập  kích thích ngắm nhìn chút rượu còn đọng lại trên môi cô, trong cơ thể, nơi nào đó đã bắt đầu gần như bị đốt cháy "Tửu lượng của cô Dung Ân thực không tồi, nào, tôi mời cô một ly"

 Rượu thậm chí chưa kịp tới dạ dày, đối phương đã tiếp tục đem một ly khác kề sát vào miệng cô, Dung Ân tiếp nhận lý rượu, yết hầu bỏng rát, trong người không khỏi khó chịu, uống ba ly rượu, trước mắt cô mọi thứ đã bắt đầu mông lung. 

"Nào, uống thêm một ly nữa..." 

Cô biết rất rõ tửu lượng của chính mình, từ chối vì không muốn ngất lịm tại đây, hai người của tập đoàn Viễn Thiệp không biết đã rời khỏi từ bao giờ, Dung Ân đẩy khéo ly rượu của giám đốc Lý "Về chuyện Vạn Đạt...." 

"Không nên làm mất hứng như vậy" Giám đốc Lý ngắm nhìn hai má đã ửng đỏ của Dung Ân, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, liền đưa tay khoác lên vai cô, khuôn mặt to béo, kề sát vào tai nàng "Chuyện hợp tác, miễn sao có lợi, ai rồi cũng sẽ chấp thuận, điều quan tọng, phải xem tôi có hài lòng không đã" Ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), tình ý quá rõ ràng, Dung Ân lúc này mới cảm thấy bất an, cô quay đầu nhìn ra ngoài ghế lô, Hạ Phi Vũ đến bây giờ vẫn chưa hề quay lại.

 Bàn tay người đàn ông cầm lấy bả vai cô, mượn rượu mà không yên bắt đầu lộn xộn, Dung Ân vội vàng nghiêng người né tránh, quả quyết đứng dậy, "Nếu giám đốc Lý hôm nay không có hứng thú, chi bằng để hôm khác bàn chuyện làm ăn". 

"Cô không hiểu hay giả bộ không hiểu?" Người đàn ông cưới híp mắt bày ra điệu bộ thong thả, cũng không để lộ lấy nửa chữ bỉ ổi "Đêm nay cô làm tôi hài lòng, dự án Vạn Đạt, tôi sẽ giao cho cô". 

Dung Ân không hề nghĩ hắn ta có thể trơ tráo nói ra những lời đê tiện dễ dàng như vậy, cô cũng không cùng hắn nói mấy lời vô ích, trong chớp mắt xoay người bước đi.

 Làm sao hắn ta có thể buông tha, để cô dễ dàng ra về như vậy, người đàn ông mặt đỏ tía tai, bóp bụng kiềm nén cơn đau dạ dày, thân thể hắn ta mập mạp, nhưng thật không thể coi thường, bước chân nhanh nhẹn không kém gì người khác, Dung Ân bước tới cửa, xoay tay nắm. 

"Đêm nay cô không được phép đi đâu hết...." 

Dung Ân cả kinh, sau lưng toát mồ hôi lạnh, tay phải cố gắng dùng sức vặn tay nắm, nhưng cánh cửa vẫn như cũ bất động, đã bị khóa rồi sao! 

P.s: Mọi người ngủ ngon nhé nhé...hi..ngày mai mình sẽ up Chap 31, Vậy là mình cũng đi được gần 2/14 quãng đường dài ngoằng của tr =))) có thể chưa to tát gì nhưng mình cực vui mừng luôn ý...:xxx...thành quả lao động vất vả gần hai tuần, thức khuya dậy sớm học hành các kiểu (phóng đại tý =))) hihi..) Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt 13.5 chap (:)))) vừa qua nhé...:xxxx...Hy vọng m.n sẽ tiếp tục dõi theo bộ truyện và cả những sản phẩm tiếp theo của mình...Cám ơn nhiều...Vài dòng tâm sự thế thôi....hi..hem biết ai đọc không cơ mà cứ tâm sự vậy :))) Mà mình cũng chăm thay cái bìa tr lắm cơ ý, các bạn để ý một chút nhé, mình thấy cứ bị ưng ưng...hí...!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net