Chương 31: Em sẽ phải trở về cầu xin tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Em sẽ phải trở về cầu xin tôi 

Cái anh thua, chính là trái tim cô... 

-----------

 P.s: Trước khi đọc tr các bạn chuẩn bị tâm lý nhé...hô hô... mình ưng chap này lắm ...:xxx....

 ---

 Người đàn ông không còn khẩn trương như trước mà đột nhiên ung dung bình tĩnh, cởi áo khoác ngoài ném lên sô pha, khuôn mặt hưng phấn thích thú, cầm từ trên bàn một gói bột màu trắng "Ha ha ha, ngay cả thứ này cũng chuẩn bị, thật tốt". 

 Toàn thân Dung Ân đổ mồ hôi lạnh, điều hòa phả ra khí nóng giữ ấm gian phòng, lúc này lại khiến thân thể cô ướt đẫm, bết dính, khó chịu vô cùng.

Người đàn ông ngửa cổ, đem toàn bộ gói bột đổ vào chai rượu rồi nốc một hơi cạn sạch, ngay lập tức, hắn ta có những biểu hiện bất thường, hai mắt phát sáng, toàn thân căng cứng, con mắt gắt gao dán chặt vào người Dung Ân, cô lùi lại một bước, con mắt hắn cũng như chó sói mà phóng theo một bước.

  Người đàn ông đứng lên, cởi toàn bộ trang phục nửa thân trên, để lộ ra những ngấn thịt chảy xệ, Dung Ân chỉ cảm thấy trong người nôn nao "Ông muốn gì?"

 Bên trong hội trường, ở phòng giám sát.

 Người đàn ông hai chân ngồi bắt chéo, trong tay là điếu thuốc đã tàn đi phân nửa, đôi mắt nhìn chuyên chú vào màn hình giám sát trước mặt, bên cạnh, vệ sỹ của người đàn ông thái độ cung kính, lưỡng lự cất tiếng nói "Tước thiếu gia, như thế này....Liệu có gây ra phiền phức gì không?"

 Nam Dạ Tước không có ý trả lời ngay, nhìn hình ảnh hai người vờn bắt nhau "Lão già kia, một lúc uống nhiều như vậy, lại không sợ bị đột tử".

 Vệ sỹ nghe anh nói vậy, cũng không dám mở miệng nói gì thêm, Nam Dạ Tước là ông chủ, xảy ra chuyện gì tự nhiên anh sẽ có cách giải quyết.

 Dung Ân luẩn quẩn quanh bàn, vì vội vã chạy trốn mà không may vấp phải chân bàn, khiến mắt cá chân bị thương, người đàn ông đã không còn sức chịu đựng, dồn sức hất tung bàn lên, xông tới chỗ Dung Ân.

 Không phải Nam Dạ Tước chiến thắng ván cược này, mà là , Dung Ân, cô đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Lần này, coi như anh cho cô một bài học. 

"Người đẹp, tôi sẽ nhẹ nhàng với em, lại đây...." Cánh tay người đàn ông ôm lấy thắt lưng Dung Ân, dùng sức đẩy cô ngã xuống ghế sô pha. Hai tay bắt đầu xé rách quần áo trên người cô....

 Tuyệt vọng tràn trề, khuôn mặt Dung Ân, từ góc độ này, vừa vặn khớp với góc quay của máy giám sat, toàn bộ biểu cảm trên gương mặt cô đều được thu trọn vào mắt Nam Dạ Tước. Khuất phục, nhục nhã, phần nhiều, lại là tuyệt vọng. 

Khói trắng vương vít quanh ngón tay Nam Dạ Tước, điếu thuốc cũng đã sắp tàn tới đầu lọc, cơ hồ như sắp chạm tới tay anh, Nam Dạ Tước buông tay, điếu thuốc cũng vì thế mà rơi xuống đất.

 "Khoan....Khoan đã" Dung Ân gắng sức túm chặt lấy cổ áo, biết rõ lúc này có phản kháng, cũng chỉ phí công vô ích, "Để tôi uống chút rượu được không?". 

Người đàn ông đã rạo rực, hoàn toàn phớt lờ đề nghị của cô. 

"Tôi cũng lại không thể trốn thoát, chi bằng, để tôi uống chút rượu, như vậy.....Ngài cũng có thể thỏa thuê...." Cô cố gắng giữ bình tĩnh mà nói ra những lời này, sự chống đối trong mắt, cũng đã tán đi ít nhiều.

 "Được" Người đàn ông nghe vậy, lùi người lại "Nhanh lên một chút....". 

Dung Ân thoát khỏi ghế sô pha, ngồi thụp xuống đất, bộ dáng cô lúc này, chẳng khác nào một con rối mặc cho người khác trêu đùa.

 Lòng bàn tay Nam Dạ Tước đỏ rực bất giác nắm chặt thành quyền, nghiền ngẫm suy nghĩ, Dung Ân, chỉ cần bị uy hiếp bao vây, không còn cách trốn thoát, cô có thể dễ dãi như vậy hiến thân? Lần đầu tiên cô kiên cường bao nhiêu, lúc này lại như vậy mà quyết định phục thù? Sớm biết thế này, trước đây ở Cám Dỗ, chỉ cần anh cưỡng ép cô hơn một chút, có lẽ cô đã nằm trong tay anh từ rất lâu. 

Suy nghĩ như vậy không khỏi khiến Nam Dạ Tước bực bội, muốn nhanh chóng tìm người xả giận. 

Thậm chí, Dung Ân, với anh lúc này, còn là sự thất vọng. 

Nam Dạ Tước nhíu mày, thất vọng? Sau khi có hy vọng, mới hy vọng sao? Suy nghĩ biến đổi thất thường, điều này khiến anh càng thêm bực dọc, trên màn hình, dừng lại lúc này là khuôn mặt tràn đầy dục vọng cùng ham muốn của người đàn ông, anh suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng tìm cho mình một lý do khả dĩ. 

Sự hiếu thắng của người đàn ông giống như một con mãnh thú vậy, trước đây, anh vì muốn có được Dung Ân, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn, nhưng ngày hôm nay, lại là một lão già gian manh  giở trò thủ đoạn, khó trách anh sinh bực bội.

 Dung Ân cầm lấy bình rượu bị đánh rơi trên nền nhà, hai tay siết chặt. 

Nghĩ đến mẹ, hốc mắt cô lại đỏ hoe. Cuộc sống của cô không khi nào bình yên, tưởng chừng kiếp này không thể gặp lại được anh, thật không ngờ, kì tích lại xuất hiện, tưởng chừng hạnh phúc cuối cùng cũng mỉm cười với cô, vận mệnh, một lần nữa, lại trêu ngươi, đem hy vọng mong manh mới nhen nhóm của cô bóp nghẹt trong sự dơ bẩn, nhơ nhớp. Mẹ.... 

Nếu như không có cô, một mình mẹ hẳn sẽ rất cô đơn. 

Dung Ân năm ngón tay buông lỏng hơn, vì cô ngồi quay lưng về phía người đàn ông, hắn ta không phát giác được hành động của cô, chỉ lảm nhảm, hối thúc liên tục "Nhanh lên....Ông không chịu được nữa". 

Một tay đáp xuống, Dung Ân xoay người kinh hãi, nhìn khuôn mặt dị hợm của người đàn ông sau lưng, đầu óc Dung Ân trở nên quay cuồng, hỗn loạn, sự lo lắng vừa rồi cũng vơi bớt, ngay khi nhận thấy hiệu quả, Dung Ân mới nhấc bình rượu lên, không lệch chút nào, cú nện đáp trúng vào trán người đàn ông, máu tươi cũng ngay lập tức túa ra!

 "A A......." Tiếng hét chói tai giống như lợn bị chọc tiết, màn hình giám sát rung lên vài cái như vừa gặp phải chấn động mạnh.

 "Mẹ nó, máu......máu...." Người đàn ông hai tay ôm đầu, đôi mắt trừng lớn như hai quả chuông "Con ranh....Tao sẽ giết chết mày! !" 

"Phịch......" Những cú nện liên hồi giáng xuống không ngừng, người đàn ông hoa mắt, choáng váng, những tia máu bắn tung tóe lên mặt Dung Ân, cô gần như muốn giết chết người đàn ông trước mặt. 

Tiếng chửi rủa của hắn ta dần dần yếu ớt, cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này, thấy hắn co quắp cố gắng kháng cự, trong tay Dung Ân lúc này chỉ có duy nhất bình rượu là vũ khí phòng thân, hai tay cô nắm chặt, tiếp tục nện xuống không thôi.

 "Tước thiếu gia, cứ như vậy e rằng sẽ xảy ra án mạng mất" Người vệ sỹ giọng điệu khẩn trương, chăm chú nhìn vào màn hình giám sát. 

Ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Nam Dạ Tước đứng dậy, lo lắng chạy ra ngoài. Không ngờ cô lại nóng nảy đến vậy, rốt cuộc, cũng chờ xem được màn này.

 Khi vào tới ghế lô, mùi rượu mạnh hòa cùng mùi máu tanh nồng nặc, sộc thẳng vào mũi Nam Dạ Tước, bên trong bàn ghế lộn xộn, ngổn ngang, Nam Dạ Tước đá văng những vật chắn dưới chân, đi tới chỗ Dung Ân, cô đang giơ bình rượu, toan hạ xuống. 

Cổ tay cô siết chặt, cảm giác được phía sau có người đang lại gần, nhưng cũng không dừng động tác.

 Người đàn ông nằm sõng soài trên ghế sô pha, cả người bê bết máu, con mắt hấp hé, giật giật, Nam Dạ Tước dật lấy bình rượu trong tay Dung Ân, từ đằng sau ôm lấy cô "Đừng sợ, không sao nữa rồi". 

Cô hiếm khi nghe lời như vậy, lời nói của anh, quả nhiên trấn tĩnh cô không ít, Dung Ân toàn thân cứng ngắc tựa vào lồng ngực Nam Dạ Tước, cô lúc này hoàn toàn kiệt sức, tay chân rã rời, rệu rạo.

 "Chết tiệt... Tiện nhân...." Người đàn ông trợn trừng mắt "Tao sẽ không....bỏ qua cho mày, tao, tao nhất định sẽ giết chết mày, nhất định..." 

Nam Dạ Tước đáy mắt đục ngầu, lạnh băng, anh dùng chân đạp vào mặt người đàn ông, đối phương không kịp rên rỉ, ngay lập tức bất tỉnh. 

Dung Ân toàn thân tê liệt như bị đột quỵ, vô lực tựa vào người Nam Dạ Tước. Hai tay nắm chặt lấy cánh tay anh như thể cứu cánh duy nhất, ngón tay bấu chặt sâu tận vào da thịt anh.

 "Chúng ta đi" Anh dìu Dung Ân ra ngoài, mọi thứ thật quá sức chịu đựng, trước đây cô từng làm việc ở Cám Dỗ, cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống tương tự. Nam Dạ Tước trong lòng có chút áy náy, nhưng rất nhanh, cảm xúc chưa kịp tràn ra đã bị anh làm cho tan biến, lẽ nào, cô tưởng rằng làm như vậy có thể trốn thoát? 

Vừa ra khỏi hội trường, ngay lập tức đã chạm mặt Diêm Việt, theo sau là cố tổng giám đốc không biết đã mất hút từ khi nào.

 "Ân Ân" Trông thấy bộ dạng Dung Ân, Diêm Việt không khỏi bàng hoàng, trên mặt, trên tay cô, đâu đâu cũng có máu, thậm chí không thể thấy rõ ràng vết thương ở đâu. 

Nam Dạ Tước ôm chặt lấy Dung Ân, tiếp tục dìu cô bước đi. 

"Việt...." Cô trước đó vẫn không hề mở miệng, lúc này đột nhiên lại cất tiếng nói, ngay khi nhìn thấy Diêm Việt, sự lo lắng, sợ hãi của cô cũng nhờ thế mà vơi bớt đi rất nhiều, nhận thấy tư thế lúc này của mình và Nam Dạ Tước quá mức gần gũi, cô vội vàng vùng ra.

 "Buông cô ấy ra" Diêm Việt sải bước về phía trước, hai người đàn ông lần đầu tiên chạm mặt, khí thế đã như nước với lửa.

 Nam Dạ Tước dùng lực mạnh hơn, cánh tay siết chặt lấy Dung Ân, nhưng người phụ nữ này lại không chịu nghe lời, vẫn tiếp tục vùng vẫy, phản kháng "Buông tôi ra...." 

"Anh không nghe thấy lời cô ấy nói sao" Lửa giận đã bắt đầu nhen nhóm trong đáy mắt Diêm Việt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát. 

Nam Dạ Tước hiểu rất rõ, cho dù anh có cưỡng ép cô đến mức nào đi chăng nữa, ngày hôm nay, Dung Ân cũng sẽ không theo anh, cái anh thua, chính là trái tim cô, anh nới lỏng tay, không hề tức giận, trái lại, thoải mái nói thì thầm vào tai Dung Ân "Em muốn đi cùng anh ta sao?" 

Lời nói, mê hoặc tựa như một loại độc dược, đáng tiếc, Dung Ân không hề phục thù, cô đẩy Nam Dạ Tước ra, mới đi hai bước, cơ thể đã được khóa trụ trong vòng tay của Diêm Việt.

 "Được lắm" Nam Dạ Tước khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, ngắm nhìn một màn gặp gỡ cảm động trước mặt, Dung Ân không dám quay đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy nụ cười anh ẩn chứa biết bao nguy hiểm cùng áp lực đè nén, chỉ nhìn liếc qua, e rằng cô không thể chống đỡ được "Ân Ân, em sẽ phải trở về cầu xin tôi"  

P.s: Nói chung mình ưng chap này lắm luôn, anh Tước của tôi, sao anh lại đáng yêu như thế ... hị hị...:xxx...hnay hì hục dịch cả chiều xong xuôi rồi lại quên k save nên pải edit r beta lại...huhu...cuối cùng cũng xong *lau nước mắt* khổ tâm quá điiiii....:-<<<<...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net