Chương 33: Một tay che cả bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Một tay che cả bầu trời

"Em còn có thể quay về"

---------

P.s: Tr càng ngày càng hay ý...hi hô...

---

"Không được", Dung Ân nhẹ giọng từ chối, "Chuyện anh trở về em cũng chưa nói lại với mẹ, hôm khác, em mời anh qua nhà..."

"Được rồi", Diêm Việt ngữ khí thất vọng mà thỏa hiệp, "Nhưng nhất định nhớ kỹ, thân thể em là của anh, ai khác đều không được động vào".

Lời anh vừa dứt, sắc mặt Dung Ân trong chốc lát trắng bệch, cô chỉ đành lấp liếm bằng cách tránh né ánh mắt anh, nụ cười cứng ngắc, điệu bộ khẩn trương "Em biết".

Diêm Việt khóe miệng cong lên, nụ cười có chút lạnh khốc, anh thuận tay chỉnh lại cổ áo Dung Ân "Em vào nhà đi, ngủ ngon".

"Vâng" Cô gật đầu, ở cùng Diêm Việt, mỗi phút giây đều thật hạnh phúc và ấm áp khiến cô không khỏi tiếc nuối, bịn rịn. Bước đi nhẹ nhàng vào hành lang,

thân ảnh mảnh mai của cô rất nhanh bị bóng tối nuốt trọn, Diêm Việt châm một điều thuốc, đừng ở bên cạnh xe, rít vài hơi rồi ném xuống đất, giẫm nát, xoay người, lên xe, rời đi.

Ngày hôm sau đi làm, bên trong Nghiêm Tước, bầu không khí rõ ràng trở nên rất kì lạ, Dung Ân đi tới phòng thiết kế, liền trông thấy Hạ Phi Vũ đang ngồi trước bàn làm việc của cô, Lý Hủy nhìn thấy cô bước vào, lo lắng dõi theo, cũng không có cơ hội tiếp cận.

"Dung Ân, cô năng lực thật không tồi".

"Quản lý Hạ, ngày hôm qua, buổi đàm phán về dự án Vạn Đạt là chúng ta cùng đi, chị sau đó lại đi đâu vậy?" Mọi người không chỉ đi hết, ngay cả cửa cũng bị khóa trái, đến tận khi cô rời khỏi, cũng chưa thấy Hạ Phi Vĩ trở lại.

"Lúc tôi trở lại mọi người đều đã về hết, về sau tôi có nghe nói, cô đã làm thương giám đốc Lý, hôm nay, người nhà họ đã tới tố cáo cô...."

Dung Ân trong lòng vốn đã dự tính sẵn, vả lại, giám đốc Lý có ý quấy rối cô, chuyện này hẳn sẽ chẳng phải vấn đề gì to tát.

"Dung Ân, tổng giám đốc gọi cô" Ngoài phòng làm việc, Đan Mị cao giọng gọi vào. Dung Ân đặt túi xách xuống, đi ra ngoài.

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, yên tĩnh đến tuyệt đối, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp các ngóc ngách trong căn phòng, Nam Dạ Tước đang tập trung xử lý văn kiện, tay áo thoải mái xắn lên, vầng trán toát lên vẻ rạng ngời, đáng tin cậy, Dung Ân lúc này vẫn đứng nguyên ở cửa, không hề có ý lại gần hơn.

"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi".

Nam Dạ Tước đặt bút xuống, đôi mắt hẹp dài ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt "Đứng xa vậy làm gì? Lại đây".

Phòng làm việc vốn dĩ đã rất rộng, vị trí đứng của cô quả thật quá xa, Dung Ân theo lời, tiến về trước vài bước, "Ngài có gì phân phó sao?"

Nam Dạ Tước thoải mái hạ thân trên về phía sau, dựa sát vào ghế tựa, khóe miệng mang theo ý cười, đáy mắt, đã bắt đầu mờ mịt, sắc mặt tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo, Dung Ân đã quá quen.

"Giám đốc Lý, lão ta gây chuyện, bây giờ muốn tố cáo cô".

"Tôi không sợ" Dung Ân thẳng thắn nói ra suy nghĩ, "Hắn ta lúc đó đã dùng chất kích thích, tôi chỉ phòng vệ chính đáng".

"Cái gì? Chất kích thích?" Nam Dạ Tước bày ra vẻ mặt kinh ngạc "Là chất gì?"

Không hiểu vì sao, trong lòng Dung Ân bất chợt trùng xuống, cô buông tay sang hai bên nắm thành quyền, dõng dạc nói "Có lẽ, là thuốc kích dục. Đại loại như vậy."

"Đúng không?" Người đàn ông khóe môi mỏng hơi động, ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Ân, không bỏ qua bất kì một biểu cảm nào của cô "Nhưng kết quả kiểm tra của bệnh viện đã chứng minh, hắn ta hoàn toàn bình thường, chỉ là bị thương không nhẹ, trên đầu khâu hơn mười mũi, não bị chấn động nhẹ, Dung

Ân, cô có biết Dự án Vạn Đạt lần này là do Chính phủ đích thân giám sát? cô gặp rắc rối rồi".

Giọng điệu anh thờ ơ, nhưng lại khiến toàn thân Dung Ân đông cứng, nếu theo như lời của Nam Dạ Tước.....

Cô không dám nghĩ tiếp, trong lòng bỗng chốc hoảng loạn.

"Không thể nào" Dung Ân cẩn thận nhớ lại "Phải rồi, lúc tôi vào phòng bao có để ý, trong đó có máy giám sát, chỉ cần đem nó ra làm bằng chứng".

Bằng cách này, xoay chuyển tình thế, đem người khác ra làm trò đùa, Nam Dạ Tước là ai? Ttự cho mình là ác quỉ cũng không ngoa chút nào, trong mắt Dung Ân, anh thậm chí là một kẻ điên.

Có đôi khi, chính anh cũng nghĩ bản thân mình cũng có chút ít điên đến ngông cuồng, sẵn sàng ném cho ai đó hi vọng, khiến người khác mong ngóng, nhưng tất cả chỉ là một trò đùa, rất nhanh, anh sẽ hoàn toàn vùi dập nó.

"Kiếp số của cô chẳng phải không may sao?"

"Có ý gì?" Mi tâm Dung Ân chau lại.

"Bên trong tất cả phòng bao thật sự có máy quay hoạt động liên tục, vừa hay, ngày hôm qua, chỉ riêng phòng bao đó...." Trái tim Dung Ân theo giọng điệu thong thả ung dung của Nam Dạ Tước mà một nhịp lại một nhịp khẩn trương hơn, hơi thở vì thế mà cũng trở nên dồn dập, căng thẳng.

"Bị hỏng!" Nói hết lời, môi người đàn ông tùy ý nhếch lên một nụ cười, thậm chí, dường như đag giễu cợt thái quá.

Dung Ân hoàn toàn chết đứng, đột nhiên, cảm thấy có chỗ bất hợp lí, "Anh làm sao biết rõ như vậy?"

"Bây giờ mới hỏi, có quá muộn rồi không?"

"Anh...." Nhớ tới ngày hôm qua cửa bị khóa trái, còn có Nam Dạ Tước đột nhiên từ đâu xông vào, càng nghĩ, toàn thân cô, càng ớn lạnh, "Là anh một tay sắp đặt?"

"Dung Ân", người đàn ông cất tiếng gọi từng chữ rành rọt, ra vẻ kiêu sa chính là kiêu ngạo, "Tôi đã từng nói, em sẽ phải quay trở về cầu xin tôi".

"Đồ bỉ ổi!" Cô phẫn nộ cực điểm.

"Thêm một người nói tôi bỉ ổi" Nam Dạ Tước đứng dậy khỏi ghế, bộ âu phục màu đen càng tôn thêm phong thái đạo mạo, "Tội của cô cũng không nhẹ, giám đốc Lý là người có quyền có thế, có thể cho cô chịu án tù chung thân cũng không khó".

"Tôi không tin, trong xã hội này có thể đổi trắng thành đen" Dung Ân vô cùng phẫn uất, Nam Dạ Tước lại một tay che cả bầu trời, cô không tin, pháp luật cũng bất trị.

Người đàn ông bước đi nhàn nhã tới trước mặt Dung Ân, tay phải đột nhiên đặt lên bả vai cô, "Thật là một công dân tốt, em chính là không hợp với xã hội này, đừng để sự điềm tĩnh bên ngoài đánh lừa".

"Anh lại muốn gì?" Tuy rằng không cam chịu, nhưng ngữ điệu Dung Ân cũng đã có phần nhún nhường hơn.

"Không phải tôi muốn, mà là em muốn gì?" Nam Dạ Tước đứng áp sát trước Dung Ân, cằm anh vừa vặn chạm vào đỉnh đầu cô.

Dung Ân không ngờ anh lại đến gần như vậy, lui lại phía sau hai bước, phân rõ cao thấp, cô không muốn chính mình phải làm người yếu thế, "Cho dù như vậy,

cũng không khiến anh bận tậm, tôi sẽ tự mình giải quyết".

Nam Dạ Tước đáy mắt đột nhiên đông tụ lạnh băng, bạo miệng càn rỡ như vậy, cô định nhờ cậy Diêm Việt nhúng tay vào sao?

"Được, tôi sẽ chờ" Anh quay lại phía bàn làm việc, đi tới cửa sổ, hai tay đút túi quần, vóc người khảng khái, uy nghiêm, Dung Ân không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, trong khoảnh khắc, xoay người bước đi.

"Đứng lại" Người đàn ông nghiêng mặt, giọng nói quyến rũ.

Cô vừa chìa tay phải, chuẩn bị mở cửa.

"Em còn có thể quay về" Nam Dạ Tước giọng nói ung dung, Dung Ân đi ra khỏi phòng, cố tình đập mạnh cửa.

Bên cạnh, Đan Mị bất mãn trừng mắt nhìn cô, Dung Ân làm như không thấy, trở lại phòng làm việc như người mất hồn.

Ráng chiều, bầu trời nhuốm màu hoàng hôn đỏ lựng, chiếu rọi khuôn mặt nhân gian, một màu hồng cam tựa như sắc huyết.

Dung Ân ngồi trên thềm đá ở cửa nhà hàng, khuôn mặt chôn trong đôi bàn tay, không còn sức lực chống đỡ, bên tai quanh quẩn, lời qua tiếng lại của một vài tên quản lý nọ.

Được Nam Dạ Tước đánh tiếng, khi cô tới nhà hàng mới phát hiện, bên trong trước đó lộn xộn ngổn ngang, đã được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ, máy giám sát bị hỏng, bình rượu cũng đã bị tịch thu làm tang vật, giám đốc Lý một mực phủ nhận đã dùng chất kích thích, "Tiểu thư, chúng tôi là chỗ làm ăn đàng hoàng, làm sao có chuyện như thế xảy ra."

Đi bộ một vòng, sự đã rồi, cô cũng chỉ đành kiên cường mà nhập cuộc.

Cô hoàn toàn không muốn vướng víu vào những việc lôi thôi phiền hà, cô chỉ cầu mong được ung dung tự tại mà sống, nhưng vì Nam Dạ Tước, hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế, sắp đặt mọi chuyện để cô rơi vào tròng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net