Chương 34: Vốn định thành thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Vốn định thành thật

"Mai sẽ là một ngày nắng đẹp"...

---------

Bước trên hành lang, gió lạnh táp vào mặt giúp Dung Ân tỉnh táo và dễ chịu hơn ít nhiều, mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà, vừa ngồi xuống cời giày, cô đã nghe thấy tiếng thái đồ vọng ra từ trong bếp.

"Mẹ làm món gì vậy?"

Mẹ Dung Ân đang bận rộn trong bếp, bà mở hé cửa, "Ân Ân về rồi hả con, tối nay có món sườn xào chua ngọt con thích nhất đấy".

Dung Ân đặt túi xách xuống, xắn tay áo lên rồi đi vào bếp "Để con giúp mẹ một tay".

Mẹ Dung Ân đang làm nước sốt, gần đây trong lòng bà yên tâm hơn, sắc mặt vì thế cũng tốt lên "Ân Ân, con đã quen với công việc mới rồi chứ?"

Dung Ân mặc tạp dề, lấy rau ra thái "Dạ rồi", đem rau cho vào rổ, trong lòng cô mặc dù chất chứa rất nhiều tâm sự phiền muộn, nhưng có thể gặp lại Diêm Việt, sự vui mừng cuối cùng cũng che giấu không được, "Mẹ, mẹ còn nhớ anh Việt chứ?"

Mẹ Dung Ân tay đang khuấy nước sốt đông cứng, xoay người nhìn Dung Ân đứng bên cạnh, "Ân Ân, mẹ biết con không quên được cậu ta, nhưng đứa trẻ đó cũng đã mất lâu như vậy rồi....".

"Mẹ, anh ấy mới trở về"

"Cái gì?" Vẻ mặt mẹ Dung Ân rõ ràng rất bàng hoàng.

"Một năm trước, anh ấy đã đi nước ngoài, anh ấy không hề chết".

"Lúc đó...."

"Có lẽ Diêm gia đã tìm được cách điều trị, con lúc đó đã rất hoảng sợ, hơn nữa, anh ấy cũng không được phép lộ diện, Diêm gia đã bưng bít thông tin rất cẩn thận".

Mẹ Dung Ân như trút được gánh nặng, bà lấy tay lau mồ hôi trên trán, "Như vậy thì tốt rồi, hôm nào mẹ chuẩn bị vài món ngon, hãy mời Việt qua nhà mình một chút, mẹ cũng muốn gặp đứa trẻ đó".

"Vâng".

Nấu nướng xong xuôi, Dung Ân dọn bàn, sau đó hai mẹ con cùng ngồi ăn ở phòng khách rồi mở tivi màu kiểu cũ.

Đã thành thói quen, mỗi khi ăn cơm, hai người đều cùng xem thời sự, mẹ Dung Ân chọn một miếng sườn đậm sốt đặt vào bát cô, "Ăn nhiều một chút, nhìn con dạo này gầy quá".

"Đây là chương trình thời sự buổi tối, theo tin tức mới nhất, buổi chiều ngày hôm nay..." Trên màn hình chiếu lên khung cảnh đám đông ầm ĩ, Dung Ân không hề bận tâm, chuyên chú ăn cơm, tâm tư cũng tạm thời gạt sang một bên.

"Tôi nhất định phải kiện cô ta, không thể dung tha cho loại người đó...." Giọng nói quen thuộc cùng chán ghét của người đàn ông nọ truyền vào tai Dung Ân, cô nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu.

"Ngài có thể nói cho chúng tôi biết rõ hơn tình hình khi đó được không?" Phóng viên giơ míc tiến sát miệng người đàn ông. "Cô ta cho rằng dùng biện pháp đê tiện đó có thể thuyết phục tôi giao lại dự án

Vạn Đạt cho công ty cô ta, tôi mà là loại người đấy sao? Nhận thấy tôi có ý cự tuyệt, cô ta liền cầm lấy chai rượu từ trên bàn rồi điên cuồng đập vào đầu tôi, các người xem vết thương của tôi...." Người đàn ông thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào đầu đáng quấn đầy băng "Tôi sẽ kiện cô ta, nhất định khiến cô ta phải trả giá!".

Dung Ân tay nắm chặt đôi đũa, trên màn hình là cận cảnh khuôn mặt phì nộn của người đàn ông cùng vẻ mặt phóng đại ba hoa, nhìn qua cũng có thể dễ dàng nhận ra ngay, lão ta đang mở miệng vu khống, ngậm máu phun người, ánh mắt không giấu hết nổi sự e sợ, khi đối mặt với ống kính, ngay lập tức khôi phục lại một mặt "oai phong lẫm liệt "Công ty đó và chúng tôi trước này vẫn duy trì quan hệ hợp tác thuận lợi, hành vi lần này, chỉ bởi vì một cá nhân đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng, chưa cần nói đến chuyện cấp dự án này cho cô ta, cô ta ngay cả một phần trăm trong đó cũng đừng hòng lấy được....".

Dung Ân tức giận, sắc mặt sa sầm, toàn thân run rẩy, mẹ Dung Ân ăn một miếng cơm, lắc đầu nói, "Xã hội bây giờ, nhiều người thật không biết xấu hổ, rõ ràng cô gái kia đang bị vu khống, thương trường như chiến trường, người làm ăn thật lại chẳng tốt đẹp gì".

Trên màn hình, người đàn ông vẫn đang huênh hoang phách lối...

"Tội nghiệp thay cho đứa trẻ đó, chắc hẳn sự việc sẽ còn lôi thôi", mẹ Dung Ân lại gắp đồ ăn vào bát cô, "Ân Ân, con đi làm ở công ty lớn cũng phải cẩn thận, những người như vậy chúng ta không nên dây dưa, mẹ không cần con kiếm nhiều tiền, miễn sao cứ bình an mà sống là tốt rồi".

Nhìn vào bát cơm, thức ăn đã được xếp thành một núi nhỏ, Dung Ân hốc mắt cay cay, cô sao lại không muốn như vậy chứ?

"Mẹ đi xem nước sôi chưa?"

Ngay khi mẹ Dung Ân xoay người bước vào bếp, nước mắt cô không nhịn được mà rơi xuống, một giọt lại một giọt nóng hổi rơi vào bát, cô vội vàng lau nước mắt, chuyện này nếu mẹ cô biết, cũng chỉ khiến bà lo lắng mà thôi.

Cô gắng gượng ăn tiếp hai miếng cơm, vị mặn của nước mắt, thật khó có thể nuốt trôi. Vốn dĩ ngày hôm nay có hẹn cùng Diêm Việt ăn cơm tối, nhưng khi sắp hết giờ làm, cô lại khước từ.

Chuyện này, sợ rằng ngày càng rắc rối, hôm nay Nam Dạ Tước đã nhúng tay vào, Diêm Việt mới tiếp quản tập đoàn, làm liên lụy tới anh, chẳng khác nào gây cho anh thêm phiền toái. Vì lẽ đó, Dung Ân vẫn chưa hề kiện giám đốc Lý.

Tắm rửa xong, Dung Ân thoải mái nằm ở trên giường nghỉ ngơi, vừa cầm điện thoại lên tay, không nhanh không chậm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Dung Ân đang lau tóc, cũng không nhìn màn hình mà ngay lập tức ấn nghe "A lô".

"Xuống lầu" Giọng điệu bá đạo, không hề có chút nào dịu dàng, mềm mỏng, Dung Ân lúc này mới nhìn số điện thoại, giọng điệu cũng ngay sau đó thay đổi "Anh có việc gì?"

"Tôi đang ở dưới nhà cô ".

"Tôi đang ngủ"

"Cho cô ba phút, cô không xuống, tôi sẽ lên đó" Nói xong, ngay lập tức cúp máy.

Dung Ân vội vàng đứng dậy, chạy ra cửa sổ, nhìn xuống, quả thật xe của Nam Dạ Tước đang đỗ lại dưới lầu, người đàn ông sau khi cúp máy, mở cửa xe bước xuống, giơ tay phải lên, có lẽ đang tính giờ.

Ba phút? Không kịp nữa rồi. Dung Ân nhanh chóng vuốt vuốt tóc , quần áo cũng không kịp thay, tùy tiện khoác lên người một áo choàng mỏng rồi tức tốc chạy xuống lầu.

Hành lang tối om, nhưng có thể nghe rất rõ tiếng bước chân dồn dập, Nam Dạ Tước lười nhác dựa người vào thân xe, nương theo ánh đèn đường lờ mờ, rất nhanh sau đó, đã nhìn ra một thân ảnh mảnh mai.

Quần áo đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, chất liệu tơ tằm mỏng manh, nhẹ nhàng lại vô tình khiến người phụ nữ trở nên gợi cảm và mê hoặc lạ thường, tóc vẫn còn ướt, buông hờ hững ngang vai, thậm chí có phần lộn xộn, ánh mắt anh mang theo ý cười nhìn xuống dưới chân, liền trông thấy một đôi dép hình thỏ màu hồng.

"Anh lại có việc gì vậy?" Chỉ là, giọng nói người phụ nữ này không đáng yêu chút nào.

"Chưa xem thời sự hôm nay sao?"

"Chúc mừng anh" Dung Ân nắm tay lại, đút vào túi áo, "Nghiêm Tước có thể không quan tâm, anh hẳn đã tính toán không ít?"

Nam Dạ Tước lấy ra một điếu thuốc, nhàn nhã châm lửa, "Nếu cô muốn, cô cũng có thể"

"Còn kịp sao?"

"Trong từ điển của tôi, không có từ không thể, càng không có không kịp". Thái độ Nam Dạ Tước kiêu bạc, ngón trỏ chạm nhẹ khiến tàn thuốc rơi xuống, Dung Ân nghe xong, chỉ cười nhạt, cũng không vì thế mà nảy sinh hy vọng 

"Anh còn việc gì nữa không?" Ýtứ, rõ ràng muốn đuổi khách.

Khói thuốc lan tỏa trên bả vai Dung Ân, thân thể cao lớn của anh thẳng tắp trước mặt cô, ý tứ, anh vờ như nghe không ra, Nam Dạ Tước hiếm khi tâm tình nhẫn nại tới vậy, chỉ là, trò chơi này, quyền chủ động nằm trong tay anh, anh không vội.

Dung Ân sau lưng cứng ngắc, đầu thuốc lá dường như trong khoảnh khắc có thể làm cháy tóc cô, chỉ cần động đậy một chút, có lẽ, mặt cô thậm chí không tránh khỏi bị bỏng mà để lại sẹo.

Nam Dạ Tước dễ dàng khóa trụ hai bả vai cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, Dung Ân đã rất nhanh quay mặt né tránh.

Anh ném điếu thuốc trong tay, cánh tay bắt đầu dùng lực mạnh hơn, đè nén lên vai cô, các khớp xương cô thậm chí bắt đầu cảm thấy đau nhức, thế nhưng, nụ hôn anh đặt lên môi cô lại không hề thô bạo, chỉ hờ hững chạm nhẹ rồi rất nhanh buông ra.

Không biết vì lý gì, anh đối với Dung Ân, sự kiên nhẫn dường như đã vượt qua cả sức tưởng tượng của chính anh.

"Mai sẽ là một ngày nắng đẹp" Anh nói không đầu không đuôi, mở cửa bước vào xe, Dung Ân cũng không có ý đứng lại thêm, trong chớp mắt, xoay người bước vào hành lang tối đen như mực.

--Yêu anh là lỗi của em, thế nhưng phút giây từ bỏ, sự luyến tiếc lại đeo đẳng theo em mãi không thôi, mặc kệ ai đúng ai sai, rốt cuộc em nên làm thế nào....-

-

Chuông điện thoại reo lên, Dung Ân nhìn màn hình, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp. "Việt"

"Em ngủ chưa?" Giọng nói người đàn ông ôn tồn, dịu dàng, cô bước đi chậm lại "Em chưa"

"Còn làm gì vậy?"

Dung Ân đi thêm hai bước rồi vịn vào lan can, trong bóng tối, nhìn không ra sắc mặt cô lúc này, "Em vừa...vừa tắm xong".

Đâù dây bên kia, lặng im trong chốc lát, Dung Ân nắm chặt điện thoại trong tay, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, "Ân Ân, em không sao chứ?"

Dung Ân cả kinh, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống vì hành lang đã sập sệ, cô tựa người vào bức tường hoen ố bên cạnh "Việt, em...."

Cô trong lòng lưỡng lự, tay trái căng thẳng siết chặt mép tường, có nên nói chuyện Nam Dạ Tước cho anh hay không? Diêm Việt, sẽ ghét bỏ cô thì sao?

Thế nhưng nếu không nói, việc này giống như đá tảng đè nặng trong lòng cô, nghĩ thêm dường như khiến cô không thở nổi....

"Ân Ân, em không cần giấu anh chuyện gì cả" Sau một hồi im lặng, thanh âm của Diêm Việt cuối cùng theo điện thoại cũng truyền đến.

"Nhưng, Việt...." Cô lấy hết can đảm, chuẩn bị thẳng thắn nói hết mọi chuyện.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net