Chương 36: Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Tuyệt vọng

"Hôm nay, tôi phát hiện ra một thứ rất tuyệt".

---------

"Nhưng, làm vậy là phạm pháp"

Dung Ân sắc mặt khẩn trương, Diêm Việt siết chặt bàn tay cô, không muốn cô phải lo lắng, "Em yên tâm, anh cũng chưa bắt đầu mà".

"Việt, nghe em, đừng quá kích động mà làm bừa".

Diêm Việt gắp cá kèm lá quế vào đĩa của Dung Ân, rồi kéo mười ngón tay của cô trượt xuống đầu gối,  anh cười ôn hòa, nhẹ nhàng gật đầu, "Anh nghe em".

Trong lòng cô lúc này mới thoải mái hơn đôi chút, bụng dạ bỗng nhiên trống rỗng, muốn ăn chút gì đó, Diêm Việt một tay đẩy đĩa rau về phía cô tỏ ý mời, một tay vòng lại sau thắt lưng cô, khóa trụ cô trong vòng tay anh.

Bàn tay cũng không chủ động mà tùy ý di chuyển, Dung Ân cảm giác dường như mặt mình đang đỏ ửng, cô chuyên tâm vào ăn uống sao cho thật nhanh. Diêm Việt trước sau vẫn không động đũa, anh chỉ là, hết lần này lần khác gắp thức ăn vào bát cho cô, nếu không rau thì lại là sườn, rồi mải mê ngắm nhìn cô ăn uống, điệu bộ ung dung, nhàn nhã mà thanh tao, đầy khí chất.

"Em no rồi".

"No thật rồi sao?"

Dung Ân một tay ôm bụng rồi cười vui vẻ "Bụng em cũng phải như khinh khí cầu rồi".

"Anh sờ thử xem nào", Dung Ân tưởng rằng anh chỉ nói đùa, không ngờ, thật sự anh lại vươn tay ra, bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô, toàn thân Dung Ân vì động tác của anh mà trở nên cứng ngắc, điều hòa nhiệt độ, khí ấm phả ra đột nhiên trở nên nóng rực.

Anh cúi xuống hôn môi Dung Ân, cũng không nóng lòng mà từ tốn thăm dò, nhưng rất nhanh, đã mạnh mẽ quấn lấy lưỡi cô, bàn tay cũng không kiềm chế mà xuyên qua áo len mỏng của cô, trực tiếp xâm nhập vào bên trong, ve vuốt làn da mềm mại.

Ghế sô pha vừa vặn cho một người nằm thoải mái, người đàn ông hoàn toàn nắm thế chủ động, nửa người trên hạ thấp, Dung Ân cũng không có sức lực phản kháng, thuận thế mà dễ dàng nằm xuống.

Nụ hôn vẫn kéo dài, ngọt ngào mà triền miên, nóng bỏng mà lưu luyến, dường như đang thỏa trọn một năm ròng rã đợi chờ.

Dung Ân tay phải ôm lấy gáy người đàn ông, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, thần thái mơ màng, mê mẩn, thân thể người đàn ông kề sát cô, đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở to, bên trong đôi mắt màu nâu, một mảng lạnh lùng hiện hữu.

Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng di chuyển, lướt trên cơ thể Dung Ân, từng chút từng chút một, toàn thân cô bắt đầu căng thẳng, cảm giác dường như đã chút nào đó run rẩy, dục vọng chỉ như chờ trực trào.

Người đàn ông cũng không ngần ngại đưa bàn tay đặt lên vùng ngực nhạy cảm mà mềm mại của Dung Ân, cánh tay cô được kiềm hãm chặt chẽ, Diêm Việt cởi áo ngực, trực tiếp tiếp xúc da thịt cô. Dung Ân khẽ khàng mở mắt, đem nụ hôn cô đang bị động cuốn vào dừng lại.

"Em sao vậy?"

Cô dường như không ngờ Diêm Việt dừng động tác, sau một năm, tuy rằng những kí ức vẫn đang hiện hữu trong thâm tâm cô, nhưng, sự thân mật như lúc này, đối với cô mà nói, vẫn rất đỗi xa lạ.

Diêm Việt nhận thấy sự khác thường của cô, đôi mắt màu nâu trong như suối mang theo  ý tứ bên trong giấu diếm trọn vẹn, khiến người khác không thể đoán ra, anh mặc lại áo cho cô, thu người lại, khôi phục tư thế, "Anh xin lỗi".

"Việt, chỉ là em....".

Diêm Việt bàn tay đặt lên bả vai Dung Ân rồi kéo cô tựa vào vòm ngực ấm áp của mình, cằm anh khe khẽ cọ sát lên trán cô, chất chứa biết bao nuông chiều cùng dịu dàng "Anh biết, là anh nóng vội, em muốn giữ gìn thật trọn vẹn cho tới ngày cuối cùng, phải không?"

Bàn tay cô nắm ở bả vai anh cứng đờ, Dung Ân kiềm nén trống ngực như đang muốn nổ tung, muốn hít vào một hơi thật sâu, nhưng lại không thể, sắc mặt vì thế cũng tái nhợt. Khóe miệng Diêm Việt vẽ lên một đường cong để lộ nụ cười chân thành, anh kéo tay cô, "Chúng ta về thôi".

Đứng ở cửa Cao Tửu, gió đêm thâm nhập vào trong đầu, lời Diêm Việt vừa nói tựa như một quả bom hẹn giờ đang nặng trĩu  khiến đầu óc cô dường như chỉ còn trực chờ phát nổ, Dung Ân tựa người vào một cột trụ kiểu dáng mang phong cách thời La Mã cổ đại, chờ Diêm Việt lấy xe.

Lẽ nào là oan gia ngõ hẹp, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy một thân ảnh người đàn ông cao lớn, cô trước đó dáng người mệt mỏi, ngay lập tức điều chỉnh tư thế, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt, cố gắng ngụy tạo vẻ mạnh mẽ, bình tĩnh, nhưng xem ra, lại càng làm sự rối loạn thể hiện rõ rệt hơn, cô cẩn thận trốn tránh ánh mắt người đàn ông.

Nam Dạ Tước ăn vận thoải mái, bước đi thong thả, chỉ tới một mình, không giống như đang có hẹn.

Dung Ân mong ngóng nhìn về phía bãi đỗ xe, nhưng tuyệt nhiên, vẫn không nhìn thấy xe của Diêm Việt đi ra từ hầm, khóe mắt Nam Dạ Tước mang theo ý cười, anh bước tới, có điều không phải cứ thế lướt qua cô, vẫn vậy, đến chỗ cô liền dừng lại.

"Đang chờ người?"

Có lẽ vì chột dạ, Dung Ân không muốn Diêm Việt trông thấy cô và Nam Dạ Tước ở cùng một chỗ, dù cho chỉ là tình cờ.

"Tổng giám đốc, ngài có hẹn ở đây sao?"

"Không", Nam Dạ Tước làm theo bộ dáng cô lúc trước, đem thân thể cao lớn lười nhác tựa vào cột trụ "Tôi là đặc biệt đến tìm cô"

Che giấu không được, thần sắc cô bàng hoàng, "Anh có vấn đề sao?"

"Đi theo tôi". Nam Dạ Tước thản nhiên nhả ra vài chữ gãy gọn.

"Tôi đang có hẹn" Dung Ân một bên cố gắng hết sức thuyết phục anh ta rời đi, một bên nơm nớp lo sợ không biết Diêm Việt khi nào sẽ xuất hiện, cô kiên quyết giữ khoảng cách với Nam Dạ Tước, chợt nhiên gió táp vào mặt, dường như cũng đã lạnh lẽo hơn.

Cũng chính vì một mực cự tuyệt, khuôn mặt tuấn tú thoạt tiên còn thờ ơ, lúc này đã trở nên u ám, "Dung Ân, trước đây theo tôi lên giường, cô thế nào cũng đáp ứng được, nay khi tình nhân cũ quay trở lại, thì nhanh như thế nhẫn tâm bạc tình sao?"

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cô hạ giọng, nhưng sự phẫn nộ đè nén không được, ngữ điệu vì thế khàn khàn giống như đang gầm nhẹ.

"Hôm nay, tôi phát hiện ra một thứ rất tuyệt".

Dung Ân quay đầu đi chỗ khác tỏ ý không quan tâm.

Nam Dạ Tước lấy ra điện thoại di động, tùy ý tìm kiếm vài thứ, thân thể cao lớn của anh che lấp khuôn mặt u ám của Dung Ân, đưa điện thoại đến trước mặt cô, "Rất đẹp phải không?"

Dung Ân liếc mắt một cái cho có, nhưng rồi đôi đồng tử đột nhiên mở to, cô đưa tay che miệng, nhưng không sao che giấu được biểu tình kinh sợ cùng bất ngờ trên gương mặt "Anh..."

Nam Dạ Tước thu hồi lại điện thoại, trong chớp mắt xoay người, toan bước đi, "Đi, hay không đi?"

Cô sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân lạnh lẽo như băng, ngay cả chút sức lực để nhấc chân cũng không có, dạ dày, không chỉ khó chịu, lúc này dường như đang bị xé rách ra trăm mảnh.

Nam Dạ Tước mở cửa xe, 

"Đem những bức ảnh đó xóa đi"

Nam Dạ Tước bắt đầu khởi động xe, giẫm lên chân ga, "Tôi còn có bản màu rất sắc nét, muốn xem không?"

Dưới ánh đèn đường mở ảo, khuôn mặt người phụ nữ bao phủ bởi một màu vàng nhạt ảm đạm, càng khiến sự yếu đuối cùng bất lực trở nên rõ rệt, Nam Dạ Tước nghiêng mặt, tìm kiếm trong đáy mắt cô, những gợn sóng đang bị áp chế mạnh mẽ.

Dung Ân thật sự rất muốn khóc, thế nhưng, dự cảm chuyện chẳng lành khiến cô không muốn nghĩ đến những gì sẽ phát sinh sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net