Chương 38: Anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy

....đến khi không thể kiên trì ngụy trang sự mạnh mẽ, tâm tình chốc lát giống như bị thất lạc, nhất định sẽ không chịu được mà vỡ òa.

---------

"Điều kiện, chẳng phải cô đã quá rõ rồi sao". Tay phải Nam Dạ Tước đặt lên bả vai Dung Ân, đem toàn bộ thân thể cô kề sát vào mình, "Dự án Vạn Đạt, xem ra đã giải quyết xong, chỉ là, anh ta hành sự thiếu cẩn trọng, rốt cuộc, lại để lộ cái đuôi trí mạng".

"Thật không nhìn ra, đường đường là Tước thiếu gia lại vì một người như tôi, hao tổn không ít tinh lực".

Một câu vừa rồi, khiến trống ngực Nam Dạ Tước không tự chủ đập mạnh, không kiềm nén được mà cười thành tiếng, "Ân Ân, em quả thật rất hận tôi?".

Dung Ân không nói lời nào, sau khi rửa mặt, nước vẫn còn lưu lại chút ít trên trán, Nam Dạ Tước vươn tay, vặn khuôn mặt của cô hướng về phía mình, "Người tình trở về, hai người vốn dĩ có thể cùng nhau hàn huyên chuyện cũ, thậm chí, em còn có thể ngiễm nhiên làm thiếu phu nhân nhà họ Diêm, Ân Ân, em lúc đó, sẽ còn kiên định như lúc này? .... Không sớm không muộn, Diêm Việt lại quay về, đáng tiếc là .... Đã chậm một bước, em đã cùng tôi lên giường, sự thật này, vốn dĩ không có cách nào thay đổi?".

Lời anh nói, nhằm đúng Dung Ân hòng uy hiếp, Nam Dạ Tước ngang nhiên de dọa, giày xéo lên sự kiên cường vốn đã rất khó khăn cô mới vực lên được, anh giống như một lưỡi dao bén nhọn, đặt ngay giữa cô và Diêm Việt, chỉ cần tùy ý di chuyển, toàn thân cô sẽ bj tổn thương đến đau nhức dai dẳng.

"Có trách thì trách, em là một phụ nữ đã bán thân........"

Dung Ân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt, ông trời hào phóng cho anh ta điều kiện ưu việt hơn người, nhưng lại keo kiệt không cho anh ta nấy một chút ít mảy may sự lương thiện.

Cô vẫn là nên ẩn nhẫn chịu đựng, không cho phép chính mình được khóc trước mặt Nam Dạ Tước, đến khi không thể kiên trì ngụy trang sự mạnh mẽ, tâm tình chốc lát giống như bị thất lạc, nhất định sẽ không chịu được mà vỡ òa.

Dung Ân đã biết trước chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai chữ tương lai, cô không đủ tư cách ôm hi vọng.

Nước mắt tuôn rơi, cô tự nhủ với chính mình, cô không khóc, chỉ là gánh nặng trên vai ngày một nặng trĩu, sự nghẹn ngào chua xót mỗi lúc một chất chồng, để rồi không tự chủ mà tràn ra. Nam Dạ Tước trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, tâm tình không hề trở nên dễ chịu, trái lại, càng khiến anh nóng nảy.

Lấy từ trên bàn một miếng táo, anh thô lỗ nhét vào miệng Dung Ân, răng cô va chạm mạnh vào ngón tay Nam Dạ Tước, cô khó chịu muốn ngay lập tức nhổ ra.

"Ăn!" Nam Dạ Tước lại lấy ra một miếng, nhét đầy vào miệng cô.

Dung Ân bộ dạng lúc này, thảm hại đến bất kham (không chịu nổi), táo trong miệng cô, nhạt nhẽo đến vô vị.

"Tôi có điều tra qua, chú ruột của Diêm Việt là cán bộ cao cấp, bất quá, vụ án này một mai nếu được thụ lí, tôi sẽ khiến anh ta nửa mạng, e chừng khó có thể giữ nổi", Nam Dạ Tước khóa trụ mạnh mẽ cằm Dung Ân, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Hơn nữa, nếu cần nhân chứng, tôi cũng có thể cung cấp".

Táo trong miệng, cô không hề nhai đã phải nuốt xuống, vì sự kích động dồn dập, đều bị tắc nghẹn lại ở yết hầu, "Khụ...khụ..."

"Nuốt vào", Nam Dạ Tước che miệng Dung Ân, nhìn cô vặn vẹo, sắc mặt thống khổ, một tay anh ấn đầu Dung Ân nằm thụp xuống ghế sô pha, "Nói cho cô biết, Diêm Việt, chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy tiện biến hắn ta thành người chết, đối phó với Viễn Thiệp, một nửa Nghiêm Tước là đủ, thủ đoạn  của tôi, cô chưa nếm đủ đâu".

Dung Ân trợn trừng hai mắt, miệng cô bị anh bụm chặt, táo đầy trong miệng vì thế không thể nôn ra, càng không thể nuốt trôi, sắc mặt cô đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống, loan xuống tay Nam Dạ Tước.

"Trò chơi này đúng là ngày một thú vị, cô yêu anh ta, nhưng phải ở lại bên cạnh tôi, rốt cuộc, người đau khổ, chỉ mình cô".

Hai mắt cô sưng đỏ, trợn trừng nhìn Nam Dạ Tước, anh khom người, đôi môi mỏng kề sát trước mặt cô, "Cô chẳng phải muốn biết điều kiện sao? Chiếm đoạt hoàn toàn khác với yêu thương, tôi có thể cho cô tự do, thế nhưng, cô bắt buộc phải chấp thuận yêu cầu của tôi, còn có, tôi đã từng dùng cô, tuyệt đối ai khác đều không được phép chạm vào, nếu như tôi phát giác được chuyện cô cùng anh ta lên giường cùng nhau, tôi sẽ không buông tha hai người!".

Bàn tay buông ra, Dung Ân hô hấp gấp gáp, táo tắc nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng được nuốt trôi, cô khó chịu ho khan sặc sụa, lau khô nước mắt rồi ngay lập tức đứng lên.

Nam Dạ Tước nhìn thấy sắc mặt của cô, những tưởng cô sẽ thỏa hiệp, liền kéo tay cô từ trên sô pha rồi nắm lấy, "Bắt đầu từ đêm nay, nghe lời một chút, ngoan ngoãn cởi quần áo".

Sự trơ trẽ phô diễn đến thô lỗ, trong mắt Dung Ân lúc này, Nam Dạ Tước so với cầm thú không hề khác nhau.

Đáp ứng yêu cầu của người đàn ông này, tương lai của cô và Diêm Việt chắc chắn sẽ không còn tồn tại, đừng nói Diêm Việt sẽ tha thứ cho cô, ngay cả chính Dung Ân cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Vị thuốc lá nhàn nhạt, mạnh mẽ xâm chiếm khoang miệng. Dung Ân có chút bất ngờ, cố gắng dùng sức cắn vào môi người đàn ông, Nam Dạ Tước bất ngờ than nhẹ một tiếng, cảm nhận có máu đang chảy ra, cô lúc này mới buông lỏng.

Đầu lưỡi anh quẹt nhẹ qua khóe miệng, nơi đó, đã để lại một vết rách.

Hai tay Dung Ân dùng sức đẩy Nam Dạ Tước  để thoát thân, người đàn ông không cảnh giác, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống ghế sô pha.

"Cô dám ra khỏi đây một bước"

Dung Ân nhặt lấy túi xách, đi chân trần trên nền nhà sáng loáng tiến ra phía cửa, Nam Dạ Tước nhìn thấy bóng lưng kiên định của cô, vội vàng đuổi theo, bắt lấy cổ tay cô, "Cô không sợ, tôi đem đĩa đó ra làm vật chứng?"

"Anh cho rằng lấy thứ đó ra làm mồi nhử thì tôi sẽ phải cui cút nghe lời anh?" Dung Ân xoay người, ánh mắt nhìn chòng chọc khuôn mặt người đàn ông đối diện, "Nếu tôi đáp ứng đòi hỏi của anh, sau này, tôi còn mặt mũi mà sống sao?"

Lời vừa dứt, đôi mắt đen láy của người đàn ông đã bắt đầu nhen nhóm những tia giận dữ, "Nói đủ chưa?".

"Bây giờ, Diêm Việt đã trở về, những yêu cầu hoang đường của anh, tôi không thể đáp ứng, anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy".

Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức, Dung Ân biết rất rõ những lời này nhất định sẽ khiến Nam Dạ Tước tức giận, cằm cô vẫn kiên định hất cao vừa phải.

"Ha ha ha...." Người đàn ông nở nụ cười xem thường, "Thật nực cười, nếu vậy, cô nên vì anh ta mà thủ thân như ngọc?"

"Trước đây, là tôi tưởng rằng anh ấy đã chết, nên mới chấp nhận đề nghị của anh".

"Vậy liệu, giả như lúc đó không phải tôi mà là một ai khác đồng ý cứu giúp, cô cũng sẽ cùng hắn ta lên giường?".

Dung Ân dường như cảm giác cổ tay đang bị bẻ gãy, thậm chí máu cũng không thể tuần hoàn, năm ngón tay đau buốt, tê dại, "Tình cảnh lúc đó, không thể có chuyện giả như, hơn nữa, còn ai bì kịp với Tước thiếu gia, chỗ dựa chắc chắn nhất?" Suy cho cùng, Nam Dạ Tước cũng là người nắm đằng chuôi, trong tay anh là đòn trí mạng đối với Diêm Việt, Dung Ân không muốn vì kích động nhất thời mà chọc tức anh.

"Cô nói thử xem, nếu anh ta biết cô đã bán thân cho tôi, còn có thể coi cô như bảo bối nữa hay không?" Khóe miệng Nam Dạ Tước không kiêng rè cong lên, mười phần mang theo sự xấu xa cùng độc địa.

Dung Ân thở mạnh kìm nén cơn giận dữ đang bùng nổ, sau khi hạ quyết tâm, trong lòng thoải mái hơn không ít, "Anh yên tâm, quan hệ giữa tôi và anh, tôi chưa từng có ý giấu diếm Diêm Việt, một khi có thể thẳng thắn bộc bạch, nhất định, tôi sẽ phơi bày vết sẹo này, có lẽ, ban đầu sẽ rất đau đớn, nhưng tôi tin rằng nó sẽ dần phai nhạt."

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cứng ngắc, khóe miệng chậm rãi thu hồi lại nụ cười , cô, nôn nóng muốn chối bỏ một vết sẹo đến như vậy? Sự thất bại mãnh liệt bao trùm, khiến khuôn mặt của Nam Dạ Tước phủ một lớp tà dị, khí khái cũng trở nên nham hiểm đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net