Chương 4: Ra giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Ra giá

Từ ghế lô nhìn ra hành lang, không biết vô tình hay cố ý, luôn luôn có một vài cánh cửa mở rộng thoải mái, màu mè, sa đọa, những màn tiêu khiển của kẻ có tiền vì thế mà được thể phô bày lộ liễu.

---------

Bên cạnh cô, một cô gái cũng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhìn thấy Dung Ân đang hồn bay phách lạc, cô gái đưa mắt nhìn tới bộ hồ sơ trên tay Dung Ân "Kiến trúc, cô đang tìm việc sao?"

Dung Ân quay đầu lại nhìn cô gái "Đúng vậy, nhưng ngay cả cơ hội tôi cũng không có?"

"Cô bằng cấp cao đấy chứ, chuyên ngành này cũng đang rất được ưa chuộng" . Thẩm Mặc cầm lấy hồ sơ từ trong tay Dung Ân, tỉ mỉ xem xét cẩn thận.

Dung Ân cười khổ lắc đầu "Nhưng lại không hề có công ty nào muốn nhận tôi".

"Vậy, nếu cô có hứng thú, có thể tới làm tại công ty chúng tôi thử xem sao? Tuy rằng qui mô không lớn, chúng tôi cùng góp vốn và mới đi vào hoạt động chưa lâu".

"Thật sao?" Dung Ân hơi nghiêng đầu bày tỏ thái độ khó tin, trong lòng không khỏi tiêu tan phần nào lo lắng.

"Đương nhiên, tuy nhiên mức lương khởi điểm có lẽ không cao, hai nghìn tệ, được chứ?" Thẩm Mặc ngại ngùng rồi cười rạng rỡ "Công ty vì mới thành lập nên hoạt động vẫn chưa đi vào quỹ đạo".

"Không sao, chừng đó là đủ rồi, cám ơn cô". Dung Ân đứng dậy, trong lòng vô cùng phấn chấn cùng cảm kích, đây là công việc đầu tiên cô được nhận kể từ sau khi tốt nghiệp.

"Vậy thì được, tôi là Thẩm Mặc", cô gái theo Dung Ân đứng dậy, chìa tay ra có ý muốn bắt tay.

"Gọi mình là Dung Ân được rồi".

"Đây là địa chỉ công ty, cậu sáng mai chín giờ hãy tới làm việc" Thẩm Mặc nhét danh thiếp vào tay Dung Ân.

Dung Ân nhận lấy nó, vui vẻ gật đầu.

Sau khi chia tay Thẩm Mặc, Dung Ân thôi không tìm việc mà tự mình đi  siêu thị mua rất nhiều đồ  ăn. Sự lo lắng bấy lâu nay của cô cuối cùng cũng có cơ hội được giải tỏa, tâm tư cũng vì thế mà thoải mái hơn rất nhiều.

Ngay khi về đến nhà, Dung Ân nhanh chân bước vào bếp, trông thấy mẹ đang bận rộn nấu nướng, cô gọi to "Mẹ, mẹ ra đây nhanh một chút".

Mẹ Dung Ân nghe vậy vội vàng đi tới "Dung Ân, chuyện gì khiến con vui vậy? Còn mua nhiều đồ ăn thế này nữa?"

"Mẹ, con tìm được việc rồi". Tay cô buông khỏi túi đồ rồi đặt lên bả vai của mẹ.

"Thật sao?" Mẹ Dung Ân đem đồ đặt trên bàn mang vào bếp "Thật tốt quá, cuối cùng con cũng tìm được một công việc ổn định".

Dung Ân theo mẹ bước vào căn bếp nhỏ hẹp rồi lần lượt lấy đồ ăn mang ra từ trong túi.

"Dung Ân, nếu con đã tìm được việc rồi, không thì xin nghỉ lớp dạy buổi tối kia đi, làm hai việc cùng một lúc, sẽ vất vả cho con".

Dung Ân ngẩng đầu suy nghĩ một chút nhưng rồi vẫn phân vân "Chuyện này để sau hãy nói mẹ à".

Dù sao một tháng hai nghìn tệ cũng không thể đủ chi trả tiền sinh hoạt cho cả hai mẹ con. Tuy Cám Dỗ làm ăn có không minh bạch, nhưng ít ra, tiền lương lại trả rất cao.

Mẹ Dung Ân không có ý làm tới chuyện, tiếp tục xếp đồ.

Tối đó, Dung Ân vẫn tới Cám Dỗ làm việc, trong lòng thấp thỏm không yên, cô đi tới cửa lớn.

Từ bãi đỗ xe bên trong cổng Cám Dỗ, một chiếc xe hơi thể thao cao cấp lao đến rồi dừng lại ngay trước mặt Dung Ân, một bên cửa xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông dáng người cao lớn, đồ sộ, anh ta chạy đến cửa bên kia rồi nhanh chóng mở cửa, bước xuống khỏi xe, một thân nhàn nhã, không ai khác, lại chính là Nam Dạ Tước.

Thân hình anh cao lớn, thẳng tắp, rắn rỏi, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng cố hữu (vốn có), ông Trời thật không công bằng, cho một người như anh có quyền có thế, nhưng không hề keo kiệt cho anh cả vẻ bề ngoài đẹp như vậy.

 Nam Dạ Tước dẫn dầu đi tiến về phía trước, đến trước mặt Dung Ân thì dừng lại giây lát, rồi rất nhanh lạnh lùng vượt qua.

Dung Ân liếc nhìn chiếc xe hơi, Bugatti màu vàng chói lóa, dù cô có tích cóp tiền dành dụm cả đời lại, có lẽ cũng không mua nổi dù chỉ một chiếc bánh xe.

Vũ trường sôi động, hào nhoáng, cũng giống như cuộc sống của những quý công tử giàu có, ném tiền mà mua sự hưởng thụ.

Từ ghế lô nhìn ra hành lang, không biết vô tình hay cố ý, luôn luôn có một vài cánh cửa mở rộng thoải mái, màu mè, sa đọa, những màn tiêu khiển của kẻ có tiền vì thế mà được thể phô bày lộ liễu.

Dung Ân thay đồng phục, mở bảng hiệu ghi tên phòng rượu, phòng hạng hai.

Lệ Lệ bên cạnh liếc nhìn, thích thú cười cợt "Ha ha, hôm nay đến phiên tôi, phòng hạnh nhất? Phải rồi, hình như Tước thiếu gia gì đó, vung tay rất hào phóng?"

Dung Ân cầm lấy chai rượu, cũng không thèm để ý mà liếc mắt nhìn Lệ Lệ, trả lời qua quýt "Đúng vậy".

"Ồ, thật tuyệt" Lệ Lệ hài lòng, cầm lấy lược chỉnh trang lại đầu tóc, váy áo trên người đều là đồ bó sát, cổ áo chữ V lộ liễu đầy khiêu khích, không khỏi khiến người khác nhìn vào mà khéo tưởng tượng.

Dung Ân mở cửa phòng rượu rồi đi vào, khách vẫn chưa đến, nhìn trên bàn chỉ có một chai rượu duy nhất, cẩn thận so sánh hai chai, sau đó mới quyết định đổi lại chai cô đang cầm trên tay.

Phòng bao hạng hai nhưng không kém phần phô trương, chỉ bao một đếm cũng tốn không ít tiền, Dung Ân đặt khăn tay lên bàn, dịch khay hoa quả sang bên cạnh, rồi ngồi xuống chờ khách tới.

Cửa chính, đột nhiên được ai đó mở ra, người đi vào, lại là quản lý.

"Dung Ân, ra đây nhanh một chút" Quản lý vội vã kéo tay cô dẫn ra bên ngoài.

"Quản lý, có chuyện gì vậy?" Dung Ân không hiểu tình hình, lên tiếng thắc mắc.

"Hôm nay, Tước thiếu gia tới, chỉ định cô phục vụ, nhanh lên, để anh ta phải chờ, không hay đâu" Quản lý vẫn nắm chặt tay Dung Ân, kéo cô đi về phía phòng bao hạng nhất.

Lệ Lệ vẻ mặt chán nản đứng ở cửa, thấy hai người đi đến, sắc mặt càng trở nên u ám mà trừng mắt nhìn Dung Ân.

"Còn đứng đây làm gì, đến phòng hạng hai" Quản lý lấy khay rượu từ trong tay Lệ Lệ đưa cho Dung Ân.

Dung Ân lo lắng nhận lấy, nhớ tới hành động đêm đó của Nam Dạ Tước, cô không khỏi chần chừ.

Quản lý thấy cô vẫn đứng yên bất động, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô "Dung Ân à, kiếm tiền hiện nay không dễ dàng gì, huống hồ, em cũng không phải nhân viên chính thức, anh ta sẽ không làm gì được em đâu, có chăng chỉ là tiếp xúc thân thể một chút, cũng không thể tránh khỏi".

Dung Ân ngẩng mặt lên, gật đầu, miễn cưỡng mở cửa đi vào trong.

Bên trong chỉ có một mình Nam Dạ Tước, anh tựa người vào ghế sô pha, hai chân thoải mái gác lên bàn rượu.

Dung Ân chậm rãi bước đi, bản năng cô mách bảo, nguy hiểm dường như đang cận kề, Nam Dạ Tước khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, cũng không chớp mắt mà chăm chú nhìn cô, hai tay anh để tùy ý, thoải mái dựa thân trên ghế tựa.

Dung Ân đi tới trước mặt anh, khui rượu, rồi thành thạo rót vào ly. Tới nơi này, vốn dĩ chỉ để tiêu khiển, uống loại rượu nào cũng không hề quan trọng. Sở dĩ, hộp đêm lớn đều kín đáo thay đổi loại rượu, để phòng tránh những chất kích thích mạnh gây ra những phản ứng vượt quá tầm kiểm soát.

 Đồng phục của hộp đêm đều là những bộ tranh phục không mấy kín đáo, Dung Ân ổn định tư thế rồi ngồi quỳ xuống bên cạnh bàn rượu, cô nhổm người thật cẩn thận, để tránh gặp phải sự cố không hay.

Nam Dạ Tước không nói một lời, nhưng ánh mắt trước sau đều dán chặt lên người Dung Ân, không hề kiêng nể, trái lại, vô cùng nóng bỏng, khiêu khích.

Bên trong phòng bao yên tĩnh đến tuyệt đối, ngay cả một thanh âm cực nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Dung Ân rót rượu, bàn tay không khỏi run rẩy.

Nam Dạ Tước hạ chân xuống khỏi bàn rượu, cả người đổ về phía trước, từ góc độ của Dung Ân, dễ dàng có thể nhìn thấu bên trong người anh, làn da màu đồng mạnh mẽ, cơ ngực rắn chắc. Cô thậm chí còn cảm nhận được mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể anh.

Nam Dạ Tước cầm ly rượu từ trên bàn, nhanh chóng uống một hơi cạn sạch, chất lỏng màu vàng vẫn còn vương lại chút ít trên đôi môi mỏng, vô tình khiến anh trở nên gợi cảm vô cùng, thậm chí mang theo vài phần ái muội.

Hai tay Dung Ân đặt trên đùi, trước sau vẫn giữ phong thái đúng mực, đột nhiên, một ly rượu được đưa đến trước mặt cô, người đàn ông khuôn mặt khiêu khích "Uống đi".

Dung Ân cầm lấy ly rượu, không chút do dự uống một hơi cạn sạch, yêu cầu như vậy, cô cũng không phải lần đầu tiên gặp phải.

Rượu này cô đã đổi lại, nồng độ cồn cũng không quá mạnh, nhưng mùi vị, vẫn còn rất đậm.

Không để cho cô kịp lấy lại hơi thở, một ly nữa lại được đưa tới, khuôn mặt cô không chút biểu cảm mà tiếp nhận, một hơi uống cạn.

Người đàn ông dường như rất thích thú với trò đùa này, Dung Ân đột nhiên trở nên hoảng loạn "Thưa ngài, tôi không uống được thêm nữa".

Nam Dạ Tước đem ly rượu kề sát lên môi cô, ép cô uống nó, Dung Ân mím chặt môi, không chịu mở miệng, uống xong ly rượu này, nhất định, cô sẽ không chịu được mà say mèm.

Ly rượu đặt sát môi, khứu giác nhạy cảm của cô cảm nhận được rất rõ vị nồng đậm của rượu, Nam Dạ Tước thu tay về, ngón tay cuộn lại, tìm dấu son môi trên ly rượu của Dung Ân. Động tác rõ ràng gợi cảm vô cùng.

Rượu vừa nuốt xuống tới cổ họng, Nam Dạ Tước lại cầm lấy một ly khác, nghiêng ly rượu, rượu vì thế đổ  toàn bộ xuống váy Dung Ân.

"A....." Hơi lạnh của rượu khiến Dung Ân giật mình, cô nhìn rượu nặng cứ thế thấm ướt vào váy, lưu lại một mảng màu khác biệt rõ rệt, rất nhanh hoen ố dần ra xung quanh.

"Cùng tôi ngủ một đêm, thế nào?" Nam Dạ Tước rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt sáng quắc tràn đầy nóng bỏng.

"Tước thiếu gia, ngài nên tìm người khác thì hơn, Cám Dỗ chúng tôi có không ít cô gái xinh đẹp, nếu không tôi có thể giúp ngài nhờ cậy quản lý?" Dung Ân hai tay vẫn duy trì tư thế đặt lên đùi, còn mắt ngời sáng nhìn anh.

"Cô ra giá đi" Nam Dạ Tước không chút mảy may để tâm lời cô nói, ngón tay không tự chủ mà thoải mái sờ soạng xương quai xanh của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net