Chương 5: Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Nhục nhã

....tiền, không có tội.

---------

P.s: Ôi mấy cái chap đầu dài dã mannnnn...:-<<<<....các bạn đọc tr vui vẻ và đi ngủ sớm nhóe..:">..

---

"Tước thiếu gia, thật xin lỗi, tôi chỉ là người phục vụ". Dung Ân nghiêng người muốn né tránh cánh tay Nam Dạ Tước, không nghĩ, không những không tránh được, trái lại, khiến tay anh, thuận tiện mà đặt lên đùi cô.

"Anh....", cô đã bắt đầu mất bình tĩnh, cảnh giác lui người ra phía sau, may thay, cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Tước thiếu gia...." Dung Ân mừng rỡ quay đầu lại nhìn quản lý, bên cạnh còn mang theo một cô gái "Tước thiếu gia, cô ấy là xử nữ, hy vọng đêm nay có thể khiến ngài hài lòng".

Dung Ân cảm kích quay đầu nhìn quản lý cười nhẹ, thanh âm lạnh nhạt của người đàn ông truyền lại từ phía sau "Ra ngoài!".

Dung Ân vội vàng đứng lên, tuy rằng chân đang rất tê nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy thật nhanh, may thay, quản lý đã đến kịp lúc.

Nhưng khi cô chưa kịp xoay người bước đi, đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo lại ngồi thụp xuống ghế sô pha, "Tôi không bảo cô", Nam Dạ Tước ngước mắt nhìn hai người đang đứng ở cửa "Ra ngoài, không ai được phép vào đây làm phiền".

Đây là tình huống gì, Dung Ân hoang mang đứng dậy, dùng tay cẩn thận kéo váy xuống thật kín đáo.

Quản lý vừa cười ôn hòa vừa tiến lên vài bước "Việc này, Tước thiếu gia, Dung Ân, không phải nhân viên chính thức ở đây, cô ấy...."

"Ra ngoài" Thanh âm Nam Dạ Tước đã có chút tức giận, thậm chí, có phần lạnh lùng khiến người khác không khỏi không rét mà run, đã từng tiếp xúc với anh hẳn phải biết rõ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu.

"Chuyện này....." Người quản lý bắt đầu hấp tấp không yên, nhưng cũng không dám làm tới, vội vàng giục người phụ nữ nọ ra ngoài, đem cánh cửa đóng lại, nhìn Dung Ân, ánh mắt mang theo ý tứ nhắc khéo cô.

Bên trong Cám Dỗ vàng thau lẫn lộn, luôn luôn phát sinh những tình huống ngoài ý muốn, Dung Ân nếu đã đặt chân vào đây, nhất định cũng đã phần nào giác ngộ, Cám Dỗ, không chỉ vì một phục vụ như cô, mạo phạm tới khách hàng.

Đặc biệt, đối phương lại là Nam Dạ Tước.

Nam Dạ Tước nhìn ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác của Dung Ân, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười "Cô yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép cô, tôi cũng không thích cưỡng bức".

Dung Ân theo lời anh nói, trái tim cũng gần như chậm lại một nhịp.

Nam Dạ Tước lấy ra từ túi áo một chiếc bút ngòi bằng vàng tinh xảo, mang theo lãnh khí mập mờ, cẩn thận viết lên đùi cô một dãy số "Trong vòng mười ngày, nghĩ thông suốt rồi, hãy gọi điện cho tôi, À, tôi đoán chừng đó thậm chí hơi dài".

Dung Ân liếc nhìn những con số, ngay cả số điện thoại cũng sặc mùi vương giả, chỉ cần liếc mắt cũng tự nhiên nhớ được rất lâu.

Giống như lần trước, Nam Dạ Tước lấy ra một tập tiền, chỉ là không nhét vào trong áo cô, mà là, nhét vào ngay khoảng trống giữa hai chân cô.

Dung Ân trong người nóng như lửa đốt, nhưng vẫn miễn cưỡng ngửa mặt mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi chấp nhận, hận ngay lúc này không thể hung hăng tát người đàn ông này cho hả giận.

Người hạ lưu cô không phải chưa từng gặp qua, nhưng người háo sắc như Nam Dạ Tước thì chưa từng.

Hai tay đặt trên đùi cô nắm chặt, mỗi lần như vậy, cô đều tự buộc chính mình bày ra vẻ mặt rạng rỡ, hoan hỉ, đem tiền của đối phương nhận lấy, không cho phép bản thân bất mãn, không cho phép bản thân uất ức, Dung Ân, cái bụng chưa được ăn no, cho dù khổ tâm đến mấy, cô vẫn phải nuốt xuống, tiền, không có tội.

Cô thầm thở dài, cổ họng nghẹn đắng.

Nam Dạ Tước đi ra khỏi phòng bao, Dung Ân nhìn theo bóng anh, có tiền, quả thật không tồi.

Trở lại phòng nghỉ, Dung Ân thay trang phục rồi về nhà, nghĩ đến ngày mai có thể đi làm, tâm sự trong lòng, cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Cầm lấy tiền bỏ vào ngăn tủ, chỉ hai ngày, số tiền boa đã bằng tiền lương cả năm dành dụm của cô. Cũng khó trách, người có tiền sẵn sàng vung tay bỏ ra một khoản tiền lớn trị giá hai trăm vạn chỉ để mua tấm thân lần đầu tiên của một người phụ nữ.

Sáng sớm hôm sau, Dung Ân mang theo túi xách rồi đi đến điểm chờ xe buýt.

Mái tóc dài đã được cô buộc gọn gàng, trang phục vận trên người cũng hết sức đơn giản, quần bò phối với áo vét, thần thái cô rạng rỡ, sự diêm dúa, lòe loẹt lúc đêm đã hoàn toàn được thay thế bằng vẻ trẻ trung, năng động.

Khi đi làm cô cũng sử dụng phương tiện công cộng, Dung Ân theo điạ chỉ ghi trên danh thiếp, may thay, đúng chín giờ đã tìm đến nơi.

Một văn phòng làm việc rộng chừng hai mươi mét vuông, bên trong có đặt vài chiếc bàn bố trí đơn giản cùng máy tính. Thẩm Mặc ngồi trước bàn máy tính cạnh cửa sổ, đôi bàn tay không ngừng gõ bàn phím, trong miệng, vẫn đang nhai bánh.

Trông thấy Dung Ân, Thẩm Mặc nhanh nhẹn dừng tay, vui vẻ chào đón, "Tới đây, giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Dung Ân".

Một người đàn ông ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên, "Hoan nghênh, tôi là Tô Luân".

Trong phòng làm việc, tính cả Dung Ân, chỉ vẻn vẹn có ba người.

"Dung Ân, ngồi xuống đi" Thẩm Mặc kéo cô lại gần ghế ngồi "Còn có ba người nữa đang đi ra ngoài xử lý công việc".

"Ừ". Dung Ân giở tài liệu trên bàn xem xét cẩn thận để làm quen dần với những nghiệp vụ của công ty.

Công ty nhỏ cũng có mặt tích cực, quản lý chặt chẽ, sát sao, hơn nữa, không phát sinh những vấn đề phức tạp.

Đối với Dung Ân, chuyên môn cô có khả năng nắm bắt rất nhanh, khi học đại học, cô cũng đã từng tham gia một cuộc thi thiết kế cấp thành phố và nhận được không ít sự tán thưởng.

Bữa trưa mọi người gọi cơm bên ngoài, sau đó cùng nhau ngồi ăn, lúc này thần kinh mới được thả lỏng một chút.

"Mệt chết đi được" Thẩm Mặc vừa đấm lưng vừa ca thán, khuôn mặt nhỏ nhắn không che giấu vẻ thống khổ.

"Mới làm được có vậy, lại còn tham vọng trở thành nữ cường nhân?" Tô Luân bên cạnh cười nhạo, bản thân cũng mệt mỏi như chỉ còn lại nửa mạng.

"Tôi đâu có biết lại khổ sở thế này cơ chứ" Thẩm Mặc rất nhanh ăn mấy miếng cơm "Không biết họ có xin được giấy mời thầu không nữa".

"Theo tôi sẽ rất khó, hiện nay cạnh tranh vô cùng khốc liệt, công ty chúng ta lại mới đi vào hoạt động, à không, văn phòng mới phải, sao lại có chuyện dễ dàng được?" Tô Luân cầm lấy tờ báo lên đọc "Xem này, tập đoàn tư hữu, cha truyền con nối, không cần lao tâm khổ trí như chúng ta, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, tiền tự nhiên sẽ tới tận cửa".

"Cái gì?" Thẩm Mặc giật lấy tờ báo "Vớ vẩn, có gì ghê gớm, tai họa thì có, trông đôi mắt anh ta xem, rõ ràng là kẻ đa tình".

Dung Ân ăn vài miếng cơm, ánh mắt cũng nhìn theo tờ báo vài lần, người đàn ông kia, có chút nào đó quen quen, khi nhìn kỹ, chẳng phải là Tước thiếu gia gì đó của Cám Dỗ sao?

Nghỉ ngơi một lúc, hai người kia cũng nhanh chóng quay lại làm việc, Dung Ân cầm lấy tờ báo, đem khuôn mặt thanh cao tự tại, dùng gói hộp cơm, vứt vào thùng rác.

Trong lòng có chút hả dạ.

"Chúng tôi về rồi", theo đó là một loạt tiếng cười sang sảng, vui mừng, ba người đàn ông trẻ tuổi đi vào, dẫn đầu là Thẩm Hiên Ngạo, vừa vào liền đi tới bàn làm việc của Thẩm Mặc, ôm chầm lấy cô.

"Hiên Ngạo, làm gì vậy" Thẩm Mặc vung tay đấm nhẹ, làm bộ không bằng lòng.

"Tiểu Mặc, chúng ta đã lấy được giấy mời thầu rồi, tuy qui mô không lớn, nhưng nếu thành công, nói không chừng có thể kiếm được bốn lăm vạn", Thẩm Hiên Ngạo buông Thẩm Mặc ra, nhìn thấy Dung Ân ở bên cạnh "Cô ấy là ai vậy?"

"Đây là Dung Ân, chính là cô gái hôm qua em nhắc đến, thành viên mới của chúng ta". Thẩm Mặc vui vẻ giới thiệu, "Hiên Ngạo, công ty chúng ta kể từ khi thành lập, rốt cuộc ngày hôm nay cũng đã chính thức nhận được một dự án quan trọng đầu tiên"

"Cuối cùng cũng đã có được thêm chút động lực" Tô Luân cũng thôi không làm việc, bắt đầu lên tiếng nhập cuộc.

"Chúng ta chỉ có năm ngày, nếu như đến lúc đó không được nhận thầu, vui mừng chẳng phải quá sớm rồi sao" Thẩm Hiên Ngạo cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm lớn.

"Không thành vấn đề, chúng ta nỗ lực hết mình nhất định tất thắng". Thẩm Mặc tự tin tràn đầy, ngón tay làm dáng hình chữ V, lấy từ trong túi áo Thẩm Hiên Ngạo tờ giấy.

"Đây là giấy mời thầu sao?"

Trần Hiên Ngạo gật đầu, cầm lên tay văn kiện, "Đây là văn kiện đích thân công ty bất động sản cấp, công việc của chúng ta, chính là trong vòng năm ngày, thiết kế ra một bản thảo thật sáng tạo và độc đáo, một canh bạc quyết định thắng thua".

Đây cũng chính là nhiệt huyết của tuổi trẻ, nói được là làm được, một khi đã quyết tâm, nhất định phải theo đến cùng.

Dung Ân rất yêu thích cảm giác này, cảm giác liều mạng, bất chấp thử thách mà xông pha.

Công việc ở Cám Dỗ vẫn không thể bỏ ngay, suốt mấy ngày gần đây, Nam Dạ Tước không hề đến, ông chủ đứng đằng sau Cám Dỗ, cũng không thấy gây khó dễ gì cho cô.

Dung Ân đứng trên bậc cầu thang, nhìn ra phía sàn nhảy.

Bên trên sân khấu, một cô gái đang múa cột rất điêu luyện, phía trước, bức tường đối diện khán giả được chạm khắc tinh xảo, tựa như hình một tòa lâu đài xa hoa, bên trên là hình ảnh một người phụ nữ mặc váy ngắn đang trong tư thế hết sức gợi tình cùng khiêu khích.

Dung Ân chuyển tầm mắt về giữa sàn nhảy, con người, ban ngày bị giam hãm, được giải thoát trong chốc lát, liền rất nhanh nhiệt tình đến mất kiểm soát.

Cuộc sống ở những thành phố lớn ngày nay, áp lực chính là như vậy, có đôi khi ngẫm lại, những nơi như Cám Dỗ cũng không phải không hay, chí ít, có thể tạm thời là nơi giải quyết ưu phiền.

Dung Ân đứng trên hành lang, nhìn vào đám người đông nhộn nhạo, có sự sa đọa, có sự tiêu khiển, có cả sự trốn tránh.... Sau cùng, những con người này cũng phải trở về với gia đình của họ. Cho dù có ấm áp hay dễ chịu, cũng vẫn tồn tại sự buồn tẻ, cô độc, nhìn nhận từ điểm này, trong đầu cô, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ngày hôm sau, Dung Ân đã đem đến một bản thảo hoàn chỉnh, phù hợp với trào lưu hiện nay.

Mọi người vui vẻ ngồi tụm lại một chỗ, không hề nói những lời tâng bốc thừa thãi, chỉ quyết định thông qua bản thảo này.

Sau năm ngày đấu thầu căng thẳng, thuận lợi ngoài mong đợi, điều này khiến cho những người trẻ tuổi mới gây dựng sự nghiệp không khỏi vui mừng khôn xiết.

"Tối nay, chúng ta ăn mừng được chứ?" Thẩm Mặc tắt máy tính, vui vẻ đứng dậy nói to.

"Được" Tô Luân ở bên cạnh nhanh nhẹn sắp xếp lại giấy tờ.

Những người khác cũng không phản đối, Dung Ân nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn sớm.

Ca làm ở Cám Dỗ, cũng phải muộn hơn bảy giờ.

"Vậy thì, chúng ta hãy đi hưởng thụ một lần, Thế nào? Cám Dỗ thì sao?" Thẩm Hiên Ngạo đi đến trước mặt Thẩm Mặc, ngay lập tức đầu anh bị đập một cái.

"Cám Dỗ? Xin anh, có không quá năm vạn, cũng đòi bày vẽ".

Sau một hồi tranh luận, lựa chọn vẹn cả đôi đường, rốt cuộc lại là một quán cơm nhỏ. Đây là một khu phố náo nhiệt, tập trung rất nhiều quán ăn, bên trong quán tuy rằng rất nhỏ, nhưng không hề mất đi nét lịch sự tao nhã. Quan trọng nhất là, quán này rất gần Cám Dỗ, Dung Ân sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.

Cùng nhau ăn uống, nói chuyện, rất nhanh cũng đã một giờ trôi qua.

Dung Ân vội vàng tạm biệt mọi người, rồi đi đến Cám Dỗ

Vừa ra khỏi quán ăn, một cơn gió lạnh đã ngay lập tức ùa tới, Dung Ân vừa giữ chặt cổ áo vừa bước đi.

Vì bước đi rất nhanh, khi chiếc xe đua dừng lại sát bên cạnh, chân cô không khỏi loạng choạng, thiếu chú nữa không giữ được thăng bằng, Dung Ân không tức giận mà nhìn cửa xe đang được mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, bước xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net