Chương 61: Lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Lạnh lùng

"Nhỡ có người vào thì sao?".

---------

Cuối cùng cũng xong...hi hô, m.n đọc tr vui vẻ nhóe :">

---

Hứng chịu một cái tát mạnh, mặt Dung Ân nghiêng về một bên, đau đến bỏng rát.

"Nói, hai người đi đâu?"

Hạ Phi Vũ đã tức giận đến đỉnh điểm, tay nắm chặt thành quyền, thần sắc hung hăng, giọng nói gay gắt.

"Cô dựa vào cái gì hỏi hành tung của tôi?", Dung Ân vẻ mặt mệt mỏi, quần áo trên người đã ướt sũng cũng chưa thay ra, bộ dạng lếch thếch đến thảm hại, "Cô dựa vào cái gì đánh tôi?".

Hạ Phi Vũ không nghĩ Dung Ân sẽ phản ứng quyết liệt, ánh mắt quét về phía phòng cấp cứu, sau khi xác nhận Nam Dạ Tước vẫn đang được chữa trị, lúc này mới lên giọng, "Tôi muốn đánh thì đánh...."

Khuôn mặt trang điểm ti mỉ của người phụ nữ lộ rõ vẻ cao ngạo, cô ta luôn luôn không vừa mắt với Dung Ân, thậm chí, còn cho rằng Dung Ân chỉ là món đồ chơi của Nam Dạ Tước.

"Bốp....."

Y tá đi ngang qua, nghe được tiếng động, quay đầu nhìn sang, miệng mấp máy, sau đó vội vàng bỏ đi.

"Cô.....", Hạ Phi Vũ ôm mặt, thần sắc kinh ngạc, cô ta một chút cũng không nghĩ Dung Ân sẽ đánh trả, "Cô dám...."

"Tôi muốn đánh thì đánh". Bàn tay Dung Ân hằn lên rõ ràng, trong công việc, Hạ Phi Vũ có thể làm khó Dung Ân, cô phải kiềm chế mà bỏ qua, nhưng cô ta không nghĩ Dung Ân lại như vậy được đằng chân lân đằng đầu.

Xoay người, vừa toan rời đi, nhưng rốt cuộc không nuốt được cơn ức chế, Dung Ân một lần nữa lại gần Hạ Phi Vũ.

Hạ Phi Vũ còn đang bàng hoàng, thấy cô quay lại, tưởng rằng Dung Ân vẫn chưa bỏ qua, theo phản xạ lui về sau một bước.

"Nếu cô muốn thu hút sự chú ý của anh ta, là chuyện của cô, đừng làm liên lụy đến tôi", Giọng nói của cô kiên nghị, đột nhiên cô nhớ đến tín điều mà Nam Dạ Tước nhắc đến khi ở trong hang, đối với một số người, thật sự không thể nói đạo lý.

Thấy cô bỏ đi, Hạ Phi Vũ vẫn chưa hết cảm giác ngột ngạt, "Rõ ràng biết anh ta có người phụ nữ khác, vì sao cô còn cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh?".

Đêm đó đả thương đầu Nam Dạ Tước, để lại cho anh vết cắn ở khóe miệng, ngày hôm nay, còn lưu lại cảm giác đau đớn, Dung Ân không quay đầu, cô nói, "Cô thì sao? Nếu đã biết rõ anh ta luôn luôn có hơn một người phụ nữ, vì sao còn cam tâm tình nguyện chờ đợi?"

Không đợi đến lúc Hạ Phi Vũ trả lời, Dung Ân đã bỏ đi trước, đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng, Nam Dạ Tước lần này bị truy kích, Lý Hàng đối với bên ngoài thông tin luôn bảo mật tuyệt đối, nhưng Hạ Phi Vũ chớp mắt đã có mặt ở đây, nói cho cùng, đối với Nam Dạ Tước, cô ta cũng có một vị trí nhất định, bằng không không thể cho cô ta biết.

"Cô muốn thay quần áo không?"

Dung Ân ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú, người đàn ông tên là Lý Hàng, cảm giác đầu tiên của cô khi gặp mặt, chính là sự cô đơn khắc khoải thoát ra từ con người này.

"Không cần", Dung Ân nghĩ, cô và Nam Dạ Tước đã cùng nhau trải qua lúc hoạn nạn nhất, nếu đã sống sót, cô cũng nên ở lại đây, dù chỉ là lúc này thôi.

Người đàn ông gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, Dung Ân giữ khoảng cách, đột nhiên cảm giác từ trên vai truyền đến cảm giác ấm áp, Lý Hàng buông tay, "Buổi tối, sẽ rất lạnh".

Dung Ân nhìn xuống, là một chiếc áo khoác da màu đen, cô luôn quan niệm rằng, những người đàn ông mặc áo da là những người ngang ngược, "Cám ơn".

"Không cần lo lắng, anh ấy rồi sẽ không sao", Lý Hàng dường như hiểu rất rõ Nam Dạ Tước, anh ta lấy ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa, chợt nhớ ra đây là bệnh viện, chỉ đành cầm trên tay ngắm nghía.

"Tôi biết, anh ấy rồi sẽ không sao", ác ma, còn gây ra chưa đủ tai họa, sao có thể dễ dàng ra đi như vậy?

Hai người cũng không có nhiều chuyện để nói, hỏi qua lại vài câu, cuối cùng bầu không khí rơi vào yên lặng.

Lý Hàng cầm điếu thuốc lại gần chóp mũi, tầm mắt phóng lên, không hẹn mà bắt gặp ánh mắt của Dung Ân, trái tim anh đến nay vẫn vô cảm, dường như đập mạnh hơn một nhịp, mi tâm dần nới lỏng, từ Dung Ân, anh nhìn ra được vẻ lo lắng đang cố giấu diếm của cô, sự an tĩnh của cô, tựa như một mặt gương bằng phẳng, kiên quyết không muốn người khác nhìn thấu vào tâm can, sợ hãi rằng sẽ để lộ con người thật của chính mình.

Đèn phòng cấp cứu, giữa không gian tĩnh tại tắt lịm.

Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi ra trước, ngay sau đó, là một vài hộ sĩ đẩy giường của bệnh nhân theo sau, Dung Ân và Lý Hàng cùng đứng dậy, thuốc gây mê vẫn chưa phát huy tác dụng, Nam Dạ Tước lộ ra vẻ tiều tụy.

Khi cô lại gần, đôi đồng tử của Nam Dạ Tước đột nhiên trở nên sáng rực, anh gắng động đậy, tay trái đang truyền nước hướng về phía Dung Ân, "Mới ngày mà gan đã to hơn, trước mặt tôi có cả dũng khí khoác áo người đàn ông khác", bàn tay anh nắm lấy cổ tay Dung Ân, cô đi theo, giường bệnh đang được đẩy đi vì động tác của Nam Dạ Tước mà dừng lại, sức lực ở tay anh đã khôi phục không ít, máu theo ống dẫn được bơm vào một bình truyền rồi từ đó dẫn vào cánh tay anh.

"Nghe tôi trả lại".

Dung Ân hiểu rõ tính tình độc đoán của anh, cô cởi áo khoác, trả lại cho Lý Hàng, "Cám ơn".

Trong phòng bệnh, Nam Dạ Tước ngồi dậy, trên mặt để lại một vài vết bầm tím, tuy rằng không đủ sâu để để lại sẹo, nhưng khi nhìn vào, cũng thấy khá rõ.

Ngón tay cái của anh ấn ấn nhẹ lên mặt, "Chết tiệt, vẫn chưa lành".

Trong tình huống này, còn có thời gian quan tâm đến khuôn mặt, cũng khó trách, hoàn mỹ tuấn tú là vậy, thật sự nếu có cơ sự gì chắc chắn rất tiếc nuối.

"Chuyện này không cần điều tra, tôi biết rõ ai là người đứng đằng sau".

Lý Hàng cũng không nói gì thêm, cẩn trọng đứng sau lưng Dung Ân, tình huống này, không nên nói trước mắt người khác.

Dung Ân nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt người đàn ông, về chuyện riêng của Nam Dạ Tước, cô cũng không muốn tìm hiểu thêm, cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy hỗn tạp, "Tôi ra ngoài trước".

Nói xong, liền ra ngoài.

"Khoan đã", Nam Dạ Tước nhìn chăm chú bóng lưng cô, "Ở ngoài cửa được rồi".

Quần áo cũng đã bớt ướt, nhưng lại dính dớp trên người, gây cảm giác khó chịu vô cùng, Dung Ân vốn định trở về nhà thay quần áo, nhưng nếu Nam Dạ Tước đã nói vậy, cô cũng không dám làm gì khác, sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống ghế dài.

Bên trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng luôn rất nồng nặc, mỗi lần hít thở, đều khiến gay mũi.

Dung Ân khó chịu ngồi bó gối, khi gục đầu xuống, một túi đồ đột nhiên hiện lên trước mắt cô.

Ngẩng đầu, cô trông thấy một người đàn ông xa lạ.

"Đây là Tước thiếu gia sai tôi chuẩn bị cho cô", Nói xong, đem chiếc túi giao lại cho Dung Ân, cô hiếu kì, vừa mở ra vừa nhìn, bên trong toàn bộ là quần áo mới.

Sự chu đáo của anh, không khi nào không khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Vừa lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra, Lý Hàng lại gần cửa.

"Cửa mở, vào đi", Nam Dạ Tước, giọng nói quân phiệt cố hữu.

Dung Ân ôm lấy túi đồ, vô tình chạm vào Lý Hàng, cô ngẩng đầu, một lần nữa, bắt gặp ánh mắt trống vắng của anh.

Trong phòng bệnh, Nam Dạ Tước nằm nghiêng về một bên, nước biển truyền vào cũng đã được phân nửa, sức lực bắt đầu khôi phục dần, "Thay quần áo trước đi".

Dung Ân đứng ở cạnh giường, có chút mất tự nhiên, người đàn ông nhận thấy cô vẫn đứng yên, suy nghĩ một chốc rồi nói, "Sao vậy?".

"Nhỡ có người vào thì sao?".

"Ha ha ha.....", Nam Dạ Tước đột nhiên không kìm được cười thành tiếng, anh nhìn chăm chú khuôn mặt ửng đỏ của Dung Ân, dùng chân đá đá về phía trước, "Ai bảo em ở đây thay đồ, chỗ này chẳng nhẽ không có phòng tắm?".

Dung Ân quay đầu nhìn lại, quả nhiên...."Ân Ân, em thích thay đồ trước mặt tôi đến thế sao?", người đàn ông lấy lại vẻ xấu xa cố hữu, "Vậy thay ở đây, tôi trông chừng cho em....".

Những chữ còn lại, đã bị Dung Ân bỏ lại ngoài cửa.

Tiếng cười không có nào chút hảo ý vẫn đang tràn ngập gian phòng.

Thay xong quần áo, toàn thân cũng trở nên thoải mái, dễ chịu, Dung Ân mở cửa đi ra ngoài, Nam Dạ Tước đang gối đầu lên tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô đi lại gần, người đàn ông nghe thấy tiếng động liền mở mắt, đợi đến khi cô đến gần hơn, đôi mắt nhạy bén ngay lập tức bị chú ý bởi vết sưng đỏ trên mặt Dung Ân, "Mặt của em sao vậy?".

Cô khom lưng ngồi xuống ghế, "Bị đánh".

"Ai?", khẩu khí Nam Dạ Tước thâm sâu.

Dung Ân khẽ giương quai hàm, hai mắt bình ổn đối diện đôi mắt sớm đã tối lại của người đàn ông, "Quản lý Hạ".

"Phi Vũ?", giọng điệu tuyệt nhiên khác hẳn.

Dung Ân cười yếu ớt, mang theo bao phần trào phúng, "Không tin sao?".

Nam Dạ Tước không nói gì, chỉ nhìn cô chuyên chú, Dung Ân không giấu diếm, dứt khoát nói thêm, "Tôi còn đánh trả".

Thần sắc Nam Dạ Tước thâm sâu khôn lường, nhìn không ra là đang hoan hỉ, hay đang giận dữ, Dung Ân rời tầm mắt, lại nghe thấy tiếng người đàn ông cười nói, "Ân Ân, ai cho em lá gan lớn như vậy?".

Dung Ân trả lời một cách mỉa mai, "Lẽ nào, tôi không được phép?".

"Không", giọng nói Nam Dạ Tước đã lãnh khốc hơn rất nhiều, "Không đánh trả là ngu ngốc, nếu như cô ta đánh em, đương nhiên phải trả lại".

Phụ nữ, sau lưng anh động thủ, so với phụ nữ đeo bám cũng không khác biệt là bao.

Ngoài cửa, Hạ Phi Vũ vừa định gõ cửa, nghe được đoạn hội thoại, tay đang vươn ra dừng lại giữa không trung, một tay còn lại nắm chặt thành quyền, chỉ có thể đem nỗi ủy khuất đang trào dâng nuốt vào, xuyên qua khe hẹp của cửa, cô ta vụng trộm nhìn bóng lưng bình tĩnh của Dung Ân, rồi thu hồi tầm mắt, tức giận bỏ đi.

Nam Dạ Tước chán ghét điều gì nhất, cô ta biết rất rõ, lúc này không nên chạm mặt thì hơn.

Đã gần đến sáng, Dung Ân gục đầu, ngủ gà ngủ gật.

"Tôi muốn uống nước".

Dung Ân mệt mỏi đứng dậy, đi đến góc phòng rót nước, rồi đưa lại cho anh, Nam Dạ Tước nằm xích về một bên, anh đập đập tay lên khoảng trống bên cạnh. "Lại đây".

Dung Ân ngồi ở ghế tựa, sợ bị người khác trông thấy, cô lắc đầu, "Không cần".

Sự gần gũi như khi như ở trong hang đã hoàn toàn không còn. Sau khi thoát khỏi nghịch cảnh, quan hệ lại hoàn như cũ không thay đổi.

Nam Dạ Tước rất ghét loại cảm giác này.

Anh cố gắng nhẫn nại, "Lại đây".

Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại vang lên, Dung Ân tưởng rằng điện thoại đã bị hỏng, nên cũng không để ý đến nữa. Cô nhìn màn hình đang nhấp nháy, là Diêm Việt.

Nam Dạ Tước bắt đầu nghiêng người ngồi dậy, bắt lấy cổ tay cô kéo lại gần giường bệnh, Dung Ân sau khi nhấn nút từ chối cuộc gọi, cơ thể cũng bị Nam Dạ Tước làm cho ngã xuống bên cạnh anh.

"Điện thoại của ai?"

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, đặt ở trước ngực, đưa lưng về phía người đàn ông, "Lý Hủy, cậu ấy không thấy tôi về khách sạn, nên chắc chắn đang rất lo lắng".

Nam Dạ Tước nằm xuống, trọng lực toàn thân dồn về bên phải, Dung Ân cảm thấy phía sau lưng có phần mất tự nhiên, cô mở lời, "Tay anh không sao nữa chứ?".

"May là Lý Hàng đến kịp lúc".

"Đối với người bên cạnh, anh đều rất tín nhiệm như vậy sao?", Dung Ân xoay người, đối diện đôi mắt người đàn ông.

Nam Dạ Tước cười cười, rất nhiều chuyện, anh có nói, Dung Ân cũng sẽ không thể hiểu, "Lý Hàng là sinh mệnh của tôi".

Trong đầu, hiện lên hình ảnh một đôi mắt trầm lặng, cho tới nay cô thật sự chưa từng bắt gặp ai có đôi mắt khó hiểu đến vậy, thấy cô sững người, đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước hạ xuống, "Nghĩ gì say sưa vậy?".

Ánh mắt Dung Ân rơi vào miệng vết thương của anh, "Tôi đang nghĩ, chuyến du lịch lần này thật sự quá kịch tính".

Nam Dạ Tước khẽ cười, quai hàm khẽ hạ xuống, đôi môi mỏng đặt lên trán Dung Ân một nụ hôn, cô né tránh.

Khóe miệng đang tươi cười của người đàn ông đông cứng, đôi mắt lạnh đi cúi xuống nhìn, trong mắt anh, hành vi như vậy của Dung Ân, có cảm giác như là qua cầu rút ván, "Lúc này còn có đường lùi?"

Khi đó trong hang, Dung Ân đã xem Nam Dạ Tước như một chỗ dựa duy nhất, khi con người phải đối mặt với cái chết, luôn luôn rất yếu đuối, thành thực mà nói, Dung Ân khi đó cũng không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ thuận theo bản năng tự nhiên mà nương cậy vào anh.

"Sáng mai chúng ta sẽ về".

"Nhanh như vậy?".

Nam Dạ Tước nhắm mắt, thuốc gây mê cũng đã ngấm dần, anh không còn khí lực cùng Dung Ân dông dài, anh đi đâu một mình, cũng đều có Lý Hàng cầu cận, nơi này khẳng định không thể ở lại lâu hơn.

Sáng sớm, Dung Ân ngủ được một hồi, khi tỉnh lại, Nam Dạ Tước vẫn còn đang ngủ, mi tâm anh cau chặt lại, có lẽ vết thương trên tay đột nhiên phát tác.

Dung Ân cẩn thận ngồi dậy để tránh làm đánh thức anh, vừa đem chăn đắp lại cho Nam Dạ Tước, cửa phòng bệnh khẽ bị đẩy ra, ý tá đeo khẩu trang che khuất khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, tiến lại gần.

"Anh ấy cần phải tiêm thêm thuốc", y tá sau khi kiểm tra bình truyền nước, cầm lấy kim tiêm, "Tôi chỉ tiêm một mũi, sẽ không sao nữa".

Dung Ân đi đến mép giường, toan đánh thức Nam Dạ Tước.

"Không cần", y tá nhẹ giọng ngăn cản, "Chỉ là tiêm một mũi thuốc giảm đau".

Dung Ân nhận thấy anh cũng đang rất khó chịu, không suy nghĩ nhiều, y tá xắn tay áo Nam Dạ Tước, sau khi tìm chuẩn xác tĩnh mạch, liền ấn bơm tiêm, chất lỏng màu trắng bắt đầu thâm nhập vào cơ thể anh.

Nam Dạ Tước không hề có phản ứng, dường như anh đang ngủ rất sâu, y tá tiêm xong, cũng không lập tức rời đi, mà đứng lại bên cạnh giường.

Không lâu sau, cơ thể Nam Dạ Tước bắt đầu phản ứng lại, thần sắc anh đã khá hơn, nhưng anh vẫn chưa tỉnh, da toàn thân đột nhiên chuyển sang màu tái xanh, hít thở cũng trở nên khó khăn gấp gáp.

Dung Ân thấy thế, tiến lại gần, nhìn về phía y tá cầu cứu, "Tại sao lại như vậy? Cô mau tới xem đi".

Y tá cầm dụng cụ đặt lại trên bàn, hờ hững với phản ứng của Dung Ân, cô nhận thấy sự bất thường, vội vàng đứng dậy, toan nhấn đèn báo hiệu ở đầu giường của Nam Dạ Tước, nhưng chưa kịp, cổ tay đã bị người phía sau chặn lại.

"Cô là ai?"

Y tá không trả lời, tay cô ta rất khỏe, ngay lập tức đã kéo Dung Ân ra rất xa, "Tôi khuyên cô, đừng có làm hỏng việc".

Trên giường bệnh, phản ứng của Nam Dạ Tước ngày một mãnh liệt, Dung Ân gấp gáp đến độ toàn thân đã đổ mồ hôi, cô ép buộc bản thân bình tĩnh, hy vọng có thể nghĩ được cách xoay xở.

Y tá soi mắt của người đàn ông, sau khi xác nhận anh ta vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mới chậm rãi nói, "Tôi là giúp cô phòng trừ hậu họa, Diêm thiếu gia chuyển lời đến cô, sau này, thiếu gia nhất định sẽ khiến cô phải trở về bên cạnh mình".

Diêm thiếu gia? Diêm Việt!

Nhưng lồng ngực Dung Ân lại chuyển lạnh, giống như đặt mình vào đám mây bồng để rồi rơi xuống hẫng hụt, chân cô mềm nhũn, ngơ ngác ngồi ở mép giường.

"Vì thế, cô hẳn là sẽ đứng về phía chúng tôi", Y tá đi đến bên cạnh Dung Ân, tịch thu điện thoại của hai người thả vào trong túi, rồi lấy ra một vật gì đó để lại bên cạnh đèn báo hiệu.

Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ, cầm túi đồ bỏ đi.

"Nam Dạ Tước.....", Dung Ân đẩy đẩy anh, nhưng lại phát hiện quai hàm người đàn ông đã đông cứng cực kỳ bất thường, đèn báo hiệu có ấn bao nhiêu lần cũng không phản ứng, cô vội vã xông đến cửa, kéo mãi cũng không được, cửa đã bị khóa trái.

Dung Ân kiễng ngón chân, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh hướng ra ngoài nhìn xung quanh, "Cứu, cứu.....".

Hô vài tiếng, cách âm của cửa dường như quá tốt, Dung Ân đập cửa, lực trong tay cũng dần yếu đi, nếu như không còn Nam Dạ Tước, sau này một ngày nào đó, cô sẽ lại lọt vào tay Diêm Việt, dựa vào tình hình hiên tại, tính khí của anh cũng tàn nhẫn chẳng kém. Dung Ân nắm chặt tay thành quyền, xoay người lại.

Trên giường bệnh, người đàn ông đau đớn rên rỉ, Dung Ân thầm cắn môi, tiếp tục kiên trì kéo cửa, "Cứu....".

Hai bàn tay sưng phù tấy đỏ như đã chảy máu.

Nhưng cô lại không hề có cảm giác, chỉ ra sức kéo cửa, đập liên hồi, sau một hồi lâu, nghe được tiếng bước chân truyền đến, Dung Ân vui mừng kinh ngạc, kiễng chân, liền trông thấy Hạ Phi Vũ ngoài cửa.

Đối phương hiển nhiên nhìn thấy Dung Ân, cô đập đập cửa, ra hiệu cho cô ta mở cửa.

Dung Ân chỉ chỉ ngón tay, Hạ Phi Vũ thấy thế, dựa vào hành động của cô, thần sắc nhanh chóng có biến, vội vã xoay người, hô to gọi bác sỹ.

Sau đó là rất nhiều tiếng bước chân nối tiếp nhau, Lý Hàng dẫn đầu, chạy đến đá văng cánh cửa,   rất đông nhân viên xông vào, khẩn trương đẩy giường bệnh của Nam Dạ Tước ra ngoài.

Sự tình diễn ra quá nhanh, Dung Ân đứng ở trong phòng, chỉ cảm thấy bản thân dư thừa, bị đẩy qua lại đẩy lại, đợi đến khi bắt đầu lấy lại được phản ứng, trong phòng bệnh đã chỉ còn lại cô và Hạ Phi Vũ.

"Dung Ân, lại là cô!", cô toan ra ngoài, lại bị cô ta chặn đường, "Vì sao mỗi khi anh ấy ở một mình cùng cô đều xảy ra chuyện?".

"Cô có ý gì?"

Tay Hạ Phi Vũ siết chặt quai túi xách, luận theo nét mặt vừa rồi của bác sỹ và sự khẩn trương cấp bách của y tá, Nam Dạ Tước có lẽ đã được đưa đến phòng cấp cứu lần nữa.

Trong lòng Dung Ân cũng đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cô gấp rút ra ngoài, vừa ngồi xuống ghế không được bao lâu, Lý Hàng vò đầu, đèn phòng cấp cứu một lần nữa được bật đỏ.

Yết hầu đột nhiên trở nên nghẹn đắng, hốc mắt ngân ngấn nước, cô bị kích động đến muốn khóc, từ xa truyền đến tiếng giày cao gót chói tai, mắt Hạ Phi Vũ đã đỏ hoe, cô ta ngồi xuống đầu bên kia của băng ghế.

Lần này, lâu hơn rất nhiều so với trước đó, giữa chừng, một y tá nôn nóng đi ra, Lý Hàng ngay lập tức đứng dậy, "Người trong đó sao rồi?".

"Lúc đó có những ai  trong phòng bệnh?"

Hai tay đặt trên đầu gối của Dung Ân nắm chặt, "Có tôi".

"Bệnh nhân đã bị tiêm angle-beat, hiên nay, đang được toàn lực chữa trị", Nói xong, vội vàng đi khỏi.

"Angle-beat?", trên gương mặt lãnh đạm của Lý Hàng, chợt nổi lên trận kinh hoàng, Hạ Phi Vũ ngay lập tức ý thức được đó không chỉ là một loại thuốc bình thường.

Lý Hàng gần như ngã xuống ghế, phản ứng của anh, khiến trống ngực Dung Ân mỗi lúc một căng thẳng hơn, hai tay người đàn ông ôm lấy trán, sau một hồi, anh lấy điện thoại, thấp giọng phân phó gì đó.

"Dung Ân, là ai đã tiêm thuốc đó?", Vấn đề mấu chốt cuối cùng cũng được nhắc đến.

Lý Hàng tắt điện thoại, đôi mắt đối diện Dung Ân, Hạ Phi Vũ thấy cô không nói lời nào, khẩu khí bắt đầu hung hăng tột đỉnh, "Là cô? Cô rốt cuộc đã làm gì anh ấy?".

"Không phải tôi", Dung Ân vội vàng phủ nhận, "Là một y tá".

"Y tá?", Hạ Phi Vũ hỏi lại, "Trông cô ta như thế nào?"

Ánh mắt Dung Ân né tránh, "Cô ta đeo khẩu trang, tôi không nhìn rõ mặt".

"Nói cách khác, y tá như thế nào chỉ có cô biết?"

"Phi Vũ", Lý Hàng ở bên vốn lặng im, bất chấp châm điếu thuốc, "Tước thiếu gia còn chưa tỉnh lại, chúng ta chưa thể đảm bảo đã có chuyện gì xảy ra trong phòng bệnh, chuyện này, tôi sẽ xử lý".

"Lý Hàng?", Hạ PHi Vũ không nghĩ anh ta sẽ nói đỡ Dung Ân, ngay lập tức hậm hực, ngồi lại xuống ghế.

Người đàn ông rít một hơi thuốc, khói từ đôi môi mỏng phả ra, đối diện là Dung Ân đang cúi đầu, mái tóc dài che khuất biểu cảm trên gương mặt, trên hành lang, đèn hắt ra ánh sáng hình vòm, ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé của cô trong đó.

Dung Ân mệt mỏi rời rã, hai tay đang ôm mặt, đột nhiên cảm thấy đã kiệt sức.

Nam Dạ Tước giữa lúc đang không có ý thức liền bị tiêm một mũi thuốc, lời của cô, tất anh sẽ không tin, hơn nữa, y tá kia một khi bị bắt lại, nhất định sẽ làm liên lụy đến Diêm Việt.

Sự việc rơi vào bế tắc, đầu Dung Ân đau như búa bổ, cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, toàn thân co quắp.

Đèn cấp cứu vẫn đang sáng, nhân viên ra ra vào vào không ngừng, khi Lý Hàng hỏi lại, họ cũng không giải thích gì nhiều, mà chỉ tranh thủ từng giây từng phút.

Bầu không khí, mỗi lúc một khẩn trương đến nghẹt thở.

Tới giữa trưa, trước cửa phòng bệnh của Nam Dạ Tước có hai vệ sỹ bảo vệ, bất kì ai muốn lại gần, ngay cả nhân viên của bệnh viện, cũng đều bị chặn lại ngoài cửa.

Cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net