Chương 65: Độc tính phát tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Độc tính phát tác

"Tôi tiêm thêm cho cậu ta liều nữa, sẽ không sao"

---------

Chiếc xe xuyên qua những bóng cây, lao thẳng về phía trước, tốc độ truước sau vẫn duy trì rất nhanh, người bên đường đi bộ dừng chân, có lẽ chỉ kịp nhìn được đèn chiếu hậu thoảng qua trong chớp mắt.

"Cô ta, là bạn của cô sao?", Sau một hồi lâu trầm mặc, vẫn là người đàn ông chủ động phá vỡ tình thế bế tắc.

Dung Ân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Không những là bạn bè, chúng tôi còn cùng một loại người".

Tay cầm vô lăng của Nam Dạ Tước nắm lại chặt chẽ, ánh mắt vẫn như cũ sáng như đuốc, "Cô nên biết rõ, cô ta hại Phi Vũ thành ra như vậy, tôi không thể bỏ qua".

Cô không muốn nghe, dứt khoát nhắm chặt mắt, đầu khẽ tựa lên cửa sổ xe, "Nam Dạ Tước, chúng ta càng tiếp tục dây dưa, chỉ khiến cả hai chịu nhiều thua thiệt, để tôi đi".

"Sáng sớm tôi đã nói, suy nghĩ này, cô nên sớm thủ tiêu trước khi quá muộn", giọng điệu người đàn ông toát ra vẻ nín nhịn cực điểm, cửa sổ xe đóng kín đáo, nhưng Dung Ân vẫn nghe được tiếng gió thổi vi vút, rít lên từng hồi truyền đến bên tai.

"Anh quan tâm Hạ Phi Vũ, bị nhốt lại trong lồng vàng của anh hẳn nên là cô ta". Người đàn ông này quả thực quá đáng sợ, cô tình nguyện sống trong bần cùng kham khổ, cũng không muốn tiếp tục là kẻ thứ ba phá bĩnh, Dung Ân nhìn từng ánh đèn ảm đạm phía góc đường lần lượt tiếp nối nhau, nếu như có thể, cô chỉ mong được quay trở về cuộc sống bình thường như trước đây.

Vài ngày gần đây, Dung Ân đã gửi hồ sơ đến vài công ty, nhưng rồi đến vòng phỏng vấn vẫn không được nhận, cô không biết nguyên do tại sao, nhưng, những vòng khởi đầu bao giờ cũng rất thuận lợi.

Nam Dạ Tước dồn sức thắng xe lại, đuôi xe lướt một đường phía sau, rồi đỗ lại ven đường, những ngón tay thon dài nắm thành quyền, "Dung Ân, cô rất có năng lực khiến người khác thật sự tức giận đến phát điên".

Đáy mắt anh trào dâng sự phẫn nộ, biểu cảm sắc bén, người đàn ông này, nghĩ muốn cái gì, cũng dễ như trở bàn tay?

Dung Ân mải mê chìm trong nơi sâu thẳm nhất của đôi mắt anh, bỗng nhiên hiểu được, hóa ra trước này  chính mình đã quá ngây ngốc, anh ta muốn cô nghe lời, cô nên giả bộ nghe lời, anh ta muốn gì, cô nên liền đáp ứng vô điều kiện, qua giai đoạn săn bắt đuổi vờn, sợ rằng cô không đi, anh ta đã muốn đuổi cô đi.

Nhận thức được điều này, cô thu hồi sự cứng ngắc trên khuôn mặt, khóe miệng mỉm cười, "Anh không mệt sao? Chúng ta về nhà thôi".

Đột nhiên cô chuyển biến thái độ, sắc mặt người đàn ông ngơ ngẩn, anh chau mày, sự ngờ vực trong đáy mắt vẫn chưa tiêu tan, thôi không nhìn Dung Ân, khởi động xe tiếp tục đi.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân lên lầu, Nam Dạ Tước theo sau cô, chuyện Tư Cần, anh cho rằng cô sẽ kịch liệt tranh cãi, cũng không dự liệu cô sẽ yên lặng như nước giống lúc này.

Tiếng bước chân một trước một sau, nặng trĩu theo những suy tư mải miết của hai người. Nam Dạ Tước không biết, hiện tại Dung Ân đang kiên quyết muốn bỏ đi, hành vi của anh, đã khiến cô nguội lạnh, thậm chí, là sợ hãi.

Cái Dung Ân mong mỏi, chỉ là một cuộc sống bình thường như bao người.

Sau khi tắm xong, Nam Dạ Tước đi ra, Dung Ân đã nằm trên giường, toàn thân cuộn tròn, lui vào một góc.

Anh xốc chăn ở bên cạnh, sau lưng Dung Ân cứng đờ khi người đàn ông ôm lấy cô vào vòm ngực tráng kiện, nhưng rồi cô vẫn phải buộc chính mình thả lỏng, miễn cưỡng tiếp nhận.

Anh lật người, môi hôn, kề cận từ thái dương cô rồi đến chóp mũi, Dung Ân không né tránh, để mặc anh làm theo ý mình.

Ngay khi lửa dục vọng được châm ngòi mạnh mẽ, bầu không khí thật vất vả mới lấy được sự đồng điệu, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Nam Dạ Tước cau chặt mi tâm, trong lòng tràn trề sự mất kiên nhẫn, với tay cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, đáy mắt đang bao phủ một tầng ái muội, dần khôi phục lại vẻ cố hữu.

Anh nhìn vào mắt Dung Ân, sau đó xuống giường đi ra ban công, thanh âm tuy rằng rất nhỏ, nhưng từ cửa ngoài truyền đến tai cô vẫn có thể nghe rõ mồn một, "A lô....Đừng sợ, nghỉ ngơi sớm...."

Người đàn ông mặc áo choàng màu trắng, thân ảnh nghiêng ngả tựa trên cột trụ được thiết kế theo lối kiến trúc La Mã, Dung Ân nằm nghiêng, điện thoại gọi đến quả thật rất kịp thời, có lẽ cô nên nói với đối phương lời cảm ơn mới phải.

Phỏng theo suy đoán, có lẽ là Hạ Phi Vũ, Dung Ân mệt mỏi chà sát khuôn mặt lên gối, xem ra, đêm nay có thể ngủ ngon một giấc.

Nam Dạ Tước châm một điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, cô nhìn chuyên chú đốm sáng dập dờn, ánh mắt bình ổn của người đàn ông bất ngờ không hẹn mà gặp, Nam Dạ Tước hút một hơi thuốc, "Ừ, tôi sẽ qua đó ngay...."

Dung Ân khẽ kéo chăn lên cao hơn, lấy góc chăn che lại bờ môi, cô nhắm hai mắt, giả bộ đã ngủ an ổn.

Khi Nam Dạ Tước vào trong, gió lạnh từ ngoài ban công cũng nhân lúc nương theo, anh thay quần áo, Dung Ân nghe được bên tai truyền đến tiếng sột soạt, ngay sau đó, cô kéo chăn cao hơn, người đàn ông khom lưng, khẽ khàng đặt lên trán cô một nụ hôn dịu ngọt.

Hô hấp đột nhiên trở nên gấp hơn vì giật mình, Dung Ân thận trọng vờ như đã ngủ say, người đàn ông đứng thẳng lưng, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Cho đến khi cửa đã được khép chặt lại, cô mới khẽ khàng mở mắt, nụ hôn vừa rồi, không hề vương vấn chút nào sắc dục, Dung Ân đưa tay lên trán chà sát, vặn mình, ánh mắt chìm trong khoảng không tối tăm im lìm.

Nụ hôn tạm biệt như vậy, vốn dĩ chỉ phù hợp với vợ chồng son sắt, cô và Nam Dạ Tước, cũng không cần.

Cảm giác buồn ngủ đột nhiên tan biến, vô thức quờ quạng khoảng không bên cạnh, lòng bàn tay, đã bị sự lạnh lẽo chống chế.

Sau khi tỉnh dậy, Dung Ân đến siêu thị mua vài thứ, khi về đến nhà, Tư Cần cũng đã thức giấc, cô ngồi ở mép giường, tâm tưởng say sưa chìm trong xa xăm.

"Ăn chút gì đã", Dung Ân cầm bánh kem đặt vào lòng bàn tay cô, Tư Cần lặng lẽ tiếp nhận, "Tôi muốn về nhà".

"Cô không cần vội như vậy, dù sao nơi này cũng không có ai ở".

"Dung Ân, cảm ơn cô", Tư Cần ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, xem ra tối qua cô đã ngủ không yên giấc, "Tôi còn muốn đi tìm việc, không thể để bà nội tôi biết được....".

"Cô không làm ở Cám Dỗ nữa sao?"

Tư Cần nở một nụ cười cay đắng, "Tôi đã phải tội với Tước thiếu, cho dù trở về, quản lý cũng sẽ không cần tôi".

Dung Ân cúi đầu, trầm mặc một hồi, "Vậy cô định thế nào? Còn muốn nhảy dẫn nữa không?"

"Dung Ân, tôi và cô không giống nhau", Tư Cần chân trần xuống giường, đi đến cạnh giường, mái tóc dài buông xõa trên lưng, "Tôi chưa tốt nghiệp trung học, không tiếp tục nhảy dẫn, tôi còn có thể làm gì?"

Dung Ân đứng sau Tư Cần, một tay khẽ đặt lên vai cô, "Muốn tìm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đừng quá nôn nóng".

Đến trưa, Dung Ân gọi đồ ăn ngoài, Tư Cần khăng khăng muốn về nhà, cô chỉ đành bất lực gọi xe đưa Tư Cần về nhà. Tới nơi, Dung Ân mới biết, trong nhà Tư Cần chỉ còn mình bà nội, từ khi cô còn nhỏ, hai người đều nương tựa vào nhau mà sống, nguồn thu kinh tế duy nhất, chính là dựa vào việc cô vất vả làm nhảy dẫn ban đêm ở Cám Dỗ.

Khi về lại nhà, cô chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề vô cùng tận. Mỗi lúc, cô lại càng một áy náy.

Về đến Ngự Cảnh Uyển, vừa mở cửa, liền trông thấy Nam Dạ Tước đang ngồi trong phòng khách, tay anh day day hai huyệt thái dương, thần sắc mệt mỏi rời rã, thấy cô đi vào, liền buông hạ mí mắt, "Vừa đi đâu?".

"Cô ấy tối qua ở lại nhà của tôi, hôm nay, tôi đến đưa cô ấy về nhà".

Anh giơ tay, ý bảo cô qua đây, Dung Ân ngoan ngoãn lại gần, đến bên cạnh anh ngồi xuống, Nam Dạ Tước khóa trụ cô vào lồng ngực mình, "Em cho rằng, tôi đã hành động thái quá?".

Dung Ân nhu thuận, "Nói lúc này, còn có ý nghĩa gì nữa?", Cô ở ngoài cửa la lên liên hồi, anh ta thậm chí tảng lờ hoàn toàn, thậm chí không hề để tâm, cô nên hiểu được trước, cho dù có làm rầm rĩ mọi chuyện đến mấy, anh ta một khi không còn hứng thú, cũng sẽ không hề phản ứng.

Nam Dạ Tước thấy cô bình tĩnh một cách khác thường, vốn dĩ muốn chất vấn rất nhiều điều, nhưng đối diện với thái độ dửng dưng của cô, chỉ đành thở dài thành tiếng, quai hàm tựa trên đỉnh đầu Dung Ân, sắc mặt mệt mỏi rã rời.

Hạ Phi Vũ xin nghỉ phép một tuần, vì có liên hệ đến Nam Dạ Tước, đồng nghiệp trong công ty ai nấy cũng đều không biết đã có chuyện gì xảy ra vào đêm đó ở Cám Dỗ.

"Dung Ân", giữa giờ nghỉ, trong lúc mọi người đang tụ tập, "Trước đây cô thật sự đã làm người nhảy dẫn ở Cám Dỗ?".

Quang Vinh Ân xoay bút, cũng không ngẩng đầu lên, "Cô xuất sắc lắm sao?"

"Vậy là cô và tổng giám đốc đã gặp nhau ở đó? Ôi, cô biết không, chúng ta đi ăn mừng đêm đó, tổng giám đốc cũng đến, nghe nó, còn phá vỡ toàn bộ đồ đạc ở sảnh một...."

"Anh ta có tiền, hủy hoại gì cũng đâu có gì ngạc nhiên", Hạ Phi Vũ ở Cám Dỗ xảy ra chuyện, dựa vào tính tình nóng nảy của Nam Dạ Tước, như vậy cũng không có gì khó hiểu, "Phải rồi, trường phòng Hạ chẳng phải đang xin nghỉ sao?"

"Đúng vậy, hình như là sức khỏe không tốt?"

Dung Ân thu xếp lại văn kiện trên bàn, khóe miệng để lộ một nụ cười, "Sau khi tan ca tôi còn có việc, mọi người thì sao? Có đến nhà thăm chị ấy không?".

"Ôi trời, cô không nói tôi cũng không nghĩ tới", người đồng nghiệp nọ vỗ ót, "Hôm nay tôi phải đến thăm xem rốt cuộc trưởng phòng Hạ có cơ sự gì không".

Dung Ân mỉm cười, một đồng nghiệp thấy cô tươi cười, liền vươn tay bắt lấy tay đang chống trên mặt bàn của Dung Ân, "Kỳ thực, cô cười rất đẹp, mọi người thấy cô luôn tự mình xa lánh, nên mới dần dần gạt bỏ cô...."

"Thiết, khi Ân Ân tới đây làm, chẳng phải cô rất hay bắt nạt cô ấy sao", Lý Hủy ở phía trước xoay ghế lại, bênh vực thế yếu, "Lúc này lại phát hiện Ân Ân của chúng ta rất tốt...."

"Này này, xem cô ấy lấp liếm kìa....'

Dung Ân không nhịn được cảm giác bị chọc cười, vừa muốn nói, yết hầu đột nhiên truyền đến cảm giác nôn nao, cô vỗ vỗ ngực, dạ dày vốn dĩ đã không tốt, cô cầm lấy tách nước uống hai ngụm, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn, sau khi tan ca, Dung Ân đến bệnh viện, mẹ Dung đã phục hồi thể trạng hơn, nói chuyện cũng mỗi lúc  một tròn vành rõ chữ, cô mua thức ăn, bày lên đầy ắp cả bàn.

"Mẹ, lâu lắm rồi chưa được ăn thức ăn mẹ nấu rồi".

"Ân Ân", mẹ Dung vẫn chưa thể dùng đuã, chỉ có thể khó nhọc dùng thìa ăn cơm, "Mẹ muốn.....về"

Dung Ân gắp thức ăn đưa vào trong bát bà, "Mẹ, mẹ yên tâm, con đã hỏi bác sĩ, sau đợt trị liệu này, con có thể đưa mẹ về".

"Thật vậy sao?" vẻ mặt mẹ Dung rạng rỡ, "Mẹ không muốn....ở lại đây, mẹ muốn về nhà".

"Vâng, con sẽ nghe theo mẹ".

Điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên đổ chuông, Dung Ân liếc nhìn màn hình, là Nam Dạ Tước, cô liền không để ý, sau một hồi kiên nhẫn, cô dứt khoát từ chối điện thoại, thờ ơ như không.

Ở lại đến tám giờ hơn, y tá giục cô về vì muốn để bệnh nhân nghỉ ngơi, Dung Ân lúc này mới cầm túc xách rời khỏi phòng bệnh.

Trong khoảng thời gian này, cô muốn mau chóng rời khỏi Nam Dạ Tước, để cuộc sống bình thường của chính mình trở lại cùng những dự định mới.

Khi về đến Ngự Cảnh Uyển, toàn bộ căn biệt thự chìm trong sự tối tăm, chỉ có ánh đèn đường nhạt nhòa chiếu rọi xuống những viên đá cuội dưới chân, Dung Ân dừng chân, nghĩ đến một ngày có thể rời khỏi đây, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Mở cửa, cô đổi giày, xác nhận lúc này Nam Dạ Tước vẫn chưa về, bước đi nhẹ nhàng lên tầng hai, hệ thống sưởi ấm trong phòng ngủ chính vẫn mở, cô bước vào trong, đột nhiên bị vấp phải thứ gì đó ở cửa, thiếu chút nữa đã bị ngã xuống mặt đất.

Dung Ân ổn định bước chân, sau khi mở đèn, chỉ thấy Nam Dạ Tước nằm ở cửa, sắc mặt trắng bệch, cúc áo sơ mi đen tuyền bị tháo gỡ vài nút, mở phanh ra bừa bãi.

"Nam Dạ Tước, anh làm sao vậy?" Cô đi đến bên cạnh anh, toàn thân anh không hề có biểu hiện gì khác thường, Nam Dạ Tước thở gấp, "Đỡ tôi, đi vào phòng tắm".

"Anh sao vậy, hay để tôi gọi bác sỹ", dáng vẻ của anh, dường như đang khó chịu đến cực điểm.

"Vô ích thôi", người đàn ông mạnh mẽ đứng dậy, một cánh tay khoác lên vai Dung Ân, cô vất vả dìu anh, hai người lảo đảo ngã vào nhà tắm.

Nam Dạ Tước ngồi ở thành bồn tắm lớn, ra hiệu cho Dung Ân cởi áo của chính mình, "Xả nước lạnh".

"Anh điên rồi sao?" Dung Ân hai mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hãy còn những hạt tuyết nhỏ li ti đang rơi lác đác.

"Ân Ân, sớm muộn sẽ có ngày, tôi ăn miếng trả miếng", khi Nam Dạ Tước nói ra lời nay, Dung Ân có thể cảm nhận được anh đang nghiến răng mà nói, động tác ở tay cô đang cởi cúc dừng lại, nhớ lại lời Lý Hàng từng nói trước đây, "Anh..."

Chẳng lẽ là Angle-beat phát tác?

"Anh như vậy không được" Dung Ân vội vàng ngừng động tác, "Mau gọi Từ Khiêm qua đây".

"Cô trở nên dài dòng như vậy từ bao giờ?" Nam Dạ Tước vỗ tay, nước lạnh đã ào ạt xối xuống, chỉ trong vài giây, khiến toàn thân người đàn ông ướt nhẹp.

"Nam Dạ Tước, anh như vậy sẽ xảy ra chuyện mất". Dung Ân khẩn trương tắt nước, cũng vươn tay kéo anh ra.

"Chẳng phải cô luôn mong mỏi tôi xảy ra chuyện sao? Tôi chết rồi, cô có thể toại nguyện rởi khỏi đây...."

Dung Ân lúc này không có thời gian đôi co thừa thãi cùng anh, cô cầm lấy khăn tắm, khoác lên vai người đàn ông, "Anh sợ bị người khác trông thấy bộ dạng anh lúc này sao? Mau đứng dậy....".

"Cô nói cái gì!", Nam Dạ Tước vung tay, đẩy cô ra xa, "Đóng cửa lại, ra ngoài!"

"Lúc này, anh còn muốn giữ lòng tự tôn?"

"Dung Ân!" nước ở mái tóc màu đỏ rượu của người đàn ông thấm ướt lên trán, "Cô ăn phải gan hùm rồi phải không? Tôi bảo cô ra ngoài".

"Đúng, tôi ăn phải gan hùm", tính tình bướng bỉnh của Dung Ân bắt đầu nổi đóa, dùng hết sức vươn hai tay kéo, Nam Dạ Tước lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, rốt cuộc cũng bị cô lôi trở lại phòng ngủ, cô dìu anh lên giường, người đàn ông vẫn hằn học, "Nếu không muốn làm tổn hại chính mình, đừng bày ra vẻ mặt đó trước mặt tôi".

"Dựa vào...."

Dung Ân không hiểu nhiều về ma túy, chỉ xem qua trên truyền hình, không nghĩ sẽ có ngày người bên cạnh mình sẽ gặp phải tình trạng này, Nam Dạ Tước bực bội nằm trên giường, toàn thân như đang bị hàng nghìn con kiến châm chích, mồ hôi túa ra như tắm, so với lần bị trúng đạn trước đây đáng sợ hơn vô kể.

Dung Ân tuy rằng vô cùng lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không biết nên làm gì, thừa dịp Nam Dạ Tước không chú ý, lấy điện thoại của anh, gọi cho Từ Khiêm.

Khi Từ Khiêm đến nơi, hai mắt Nam Dạ Tước vằn lên tia máu, hung tợn nói, "Sao cậu lại ở đây!".

"Là tôi", Dung Ân đắp khăn lên trán anh, "Tôi sợ một người ứng phó không nổi nên gọi anh ấy đến".

Từ Khiêm đứng ở cạnh giường, khó kiềm nén được sự đùa cợt, "Cậu trước nay luôn cẩn trọng, làm sao lại bị người ta tiêm cho thành ra thế này?"

Dung Ân không biết vì lý gì, đột nhiên cảm thấy chột dạ, Nam Dạ Tước hữu khí vô lực, hai mắt nhìn chằm chằm Dung Ân, "Cô có gọi cậu ta đến cũng vô dụng".

"Chính xác", Từ Khiêm khoanh hai tay trước ngực, tựa ở cạnh tường, "Chỉ có một cách".

"Cách gì?" ánh mắt Dung Ân sáng ngời.

"Tôi tiêm thêm cho cậu ta liều nữa, sẽ không sao"

"Cậu cút đi", Nam Dạ Tước giận dữ hét lên, "Còn không cút, tôi sẽ đánh chết cậu".

Từ Khiêm lắc đầu toan rời đi, Dung Ân thấy thế, theo anh đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng ngủ, giọng điệu mang theo sự lo âu, "Như vậy, thật sự không sao sao?"

"Angle-beat và thuốc phiện đều giống nhau, không có thuốc chữa được, khi phát tác chỉ có thể phải kiên nhẫn chịu đựng, gieo nhân nào thì gặp quả đấy, cũng nên cho chính cậu ta nếm thứ một chút".

"Ý của anh là...."

"Đúng, chính cậu ta cũng có liên quan đến chợ đen", Từ Khiêm đối với cách làm của Nam Dạ Tước, hiển nhiên không hề đồng tình, "Chính cậu ta chưa từng thử mấy thứ này, sau khi biết được độc tính của chúng, nói không chừng sau này cậu ta sẽ không phóng túng nữa".

Dung Ân không nói gì thêm, cô không muốn tìm hiểu thêm, cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy hỗn tạp.

Sau khi tiễn Từ Khiêm, Dung Ân trở về phòng ngủ, Nam Dạ Tước đang lăn lộn trên mặt đất, cô tiến lại đỡ anh dậy, thanh âm yếu ớt của người đàn ông truyền qua không gian mỏng manh lọt vào tai cô, "Tôi gọi điện cho cô......Vì sao không nghe máy?"

Dung Ân không nghĩ tới anh bị độc tính phát tác, cô cúi đầu, "Lúc đó tôi đang ở bệnh viện".

"Tôi rất khó chịu", Nam Dạ Tước được Dung Ân đỡ ngồi dậy, anh đẩy tay ra, "Cô ra ngoài đi".

"Muốn nhìn bộ dạng chật vật của tôi sao?", người đàn ông đã không còn khí lực.

Dung Ân gượng cười, trong mắt dấy lên sự chua xót, "Đúng, tôi muốn xem Tước thiếu ngày thường cao cao tại thượng, bộ dạng khi chật vật trông như thế nào".

"Độc dược này rốt cuộc là cái quái gì?" Nam Dạ Tước tuy rằng khó chịu, vẫn tính toán chuyện quá khứ, "Vì sao mỗi lần bộ dạng tôi thảm hại nhất, bên cạnh luôn luôn là cô".

Dung Ân dồn sức đỡ anh lên giường, kéo chăn phủ lên hai vai anh, "Bởi vì mỗi khi tôi thảm hại nhất, cũng đều vì anh mà thành, anh còn khó chịu nữa không, hay tôi trói anh lại?"

Mi tâm Nam Dạ Tước chau chặt lại, khuôn mặt anh tuấn cau có, "Cô không tin tôi có thể vượt qua được?"

"Tôi xem trên truyền hình họ đều làm như vậy......"

Người đàn ông xoay người, đưa lưng về phía Dung Ân, "Tôi và bọn họ không giống nhau, hơn nữa đây chỉ là lần đầu tiên phát tác, lần đầu là dễ chịu nhất...."

Dung Ân nghe được thất kinh, vừa muốn khom lưng, nhưng từ yết hầu lại truyền đến cảm giác nôn nao, cô vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm.

Nôn ọe thới thốc, cô không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể lấy tay bụm miệng.

Tay kia chặn bụng, chờ cảm giác nôn nao kịch liệt nguôi ngoai, Dung Ân vặn vòi nước, nước lạnh xối ra, cô rửa mặt, lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống thành bồn tắm.

Cô suy nghĩ tường tận, lúc này mới cảm thấy có điểm bất thường.

Cô đã chậm kinh nguyệt nửa tháng nay, thoạt tiên, cô tưởng rằng do uống thuốc tránh thai nên mới vậy, chưa từng có ý nghĩ khác, suy nghĩ từ điểm này, đột nhiên trong cô quẫy lên cảm giác sợ hãi, hai tay cô chặt chẽ đè nén lên bụng dưới, sắc mặt tái nhợt, tưởng như cắt không còn giọt máu.

Bên ngoài, người đàn ông cũng đang khó chịu vô cùng tận, bên trong, lòng cô như lửa đốt, bồn chồn sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net