Chương 66: Đứa con đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Đứa con đầu tiên

"Có chuyện gì đáng chúc mừng sao?"

---------

Khả năng kiềm chế của Nam Dạ Tước, khiến Dung Ân vô cùng bội phục, biểu hiện vững chãi của người đàn ông, quả thật vượt xa giới hạn của người bình thường.

Tới sáng sớm, thể lực của anh cuối cùng cũng dần khôi phục lại, một đêm phải chịu sự giày vò, toàn thân khó chịu khiến dạ dày cũng giống như trống rỗng.

Khi Dung Ân đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa sáng từ sớm, A Nguyên và Lý Hàng cũng đã tới, đối diện với cô, thái độ hai người mỗi lúc một lạnh nhạt, Dung Ân thấy hai người lên lầu, liền ăn qua quýt rồi nhanh chóng ra ngoài.

Trong phòng ngủ chính vô cùng bừa bộn, khi hai người vào trong, Nam Dạ Tước đã thay quần áo đứng ở ngoài ban công.

Chỉ có sinh lực bị suy giảm đôi chút, ngoài ra dường như trông anh rất khỏe mạnh.

"Đại ca".

Nam Dạ Tước gẩy tàn điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, "Tới rồi".

"Anh không sao chứ?"

Ánh mắt người đàn ông chăm chú theo sát bóng lưng đang mỗi lúc một xa dưới lầu, anh hút vào một hơi thuốc, "Điều tra xong chưa?".

"Thuốc đó đã được chuẩn bị sẵn từ trước, để cố tình vu tội cho cô ấy", Ánh mắt Lý Hàng hướng về phía đường cái, nơi Dung Ân đang đứng bắt xe, "Chi tiết này quả thật chưa được tính đến, cũng không biết, là Diêm gia chủ đích làm hại anh".

Khóe miệng Nam Dạ Tước khẽ cong lên, sau khi nhả ra một vòng khói, ngón tay anh dí nát điếu thuốc trong tay, "Tôi đột nhiên muốn thay đổi phương thức, nếu hắn ta đã muốn nhúng tay vào chợ đen, tôi sẽ cho hắn ta được toại nguyện".

"Ý của anh là?" A Nguyên biểu cảm khó hiểu.

"Hành động đi", Nam Dạ Tước chỉnh lại ve áo, ánh mắt sắc bén phô ra biết bao phần nguy hiểm, anh đi ra lan can ban công, hai tay ôm lấy sau đầu, "Tốt nhất, cho hắn ta càng lún càng sâu".

Hai người phía sau ngơ ngác nhìn nhau, Nam Dạ Tước thấy Dung Ân đã đón xe đi khỏi, mi tâm anh cau lại, trở lại phòng ngủ.

Hôm nay là ngày cuối tuần, công viên cách bệnh viện không xa, tụ tập rất đông người.

Dung Ân ngơ ngẩn ngồi trên ghế đá, thi thoảng có lác đác vài chiếc lá thông rơi xuống, va chạm vào lưng cô, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, tràn ngập sự bế tắc cùng bất an.

Chôn khuôn mặt vào giữa hai lòng bàn tay, cẳng chân, đột nhiên bị thứ gì đó mềm mại quấn lấy.

Dung Ân mở mắt, chỉ thấy một đứa trẻ đang đứng trước mặt cô, ngọn gió thu thổi qua phảng phất, hình ảnh đứa trẻ quyện hòa trong ánh dương, mang trên đầu một chiếc mũ nhỏ nhắn trông vô cùng đáng yêu.

"Mẹ, mẹ....", đứa trẻ không chịu bước đi, toàn thân đều dựa trên đùi Dung Ân, cô vươn tay đỡ lấy đứa nhỏ, tay đứa trẻ thu trọn trong lòng bàn tay cô, ngay tức thì, Dung Ân cảm thấy toàn thân như đang run lên, ve vuốt bàn tay nhỏ bé mềm mại, trong lòng cô dấy lên cảm giác xúc động khó tả.

Loại cảm giác này, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ không mãnh liệt tới vậy.

"Bảo Nhi, sao con chạy được đến đây", người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ, "Xin lỗi chị".

"Không sao", sắc mặt Dung Ân thoải mái, "Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cháu nhà tôi mới mười ba tháng", người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ rồi ngồi xuống bên cạnh cô, "Bảo Nhi, chúng ta gọi cho ba, được không con?".

Không lâu sau, điện thoại đưa đến bên tai đứa trẻ, Dung Ân nhoẻn miệng cười dịu dàng, đứa trẻ vui vẻ cất tiếng gọi, "Ba.....Ba, ba ba.....".

Không biết vì lý gì, đột nhiên từ đáy mắt cô phủ lên một tầng chua xót, theo bản năng đưa tay lên bụng, Dung Ân vội vã đứng dậy rời khỏi, bầu không khí quá mức ngọt ngào, với cô, thật sự vô cùng nặng nề.

Lá rụng quạnh hiu, người qua người lại, đều có đôi có cặp, có gia đình, duy độc cô, đơn lẻ tịch mịch.

Dung Ân đứng trước đài phun nước trong công viên, lời bác sỹ vừa nói, vẫn văng vẳng rõ mồn một bên tai cô.

"Chúc mừng cô, cô đã có thai bốn lăm ngày, đứa trẻ phát triển khỏe mạnh, tim thai cũng rất bình thường....".

Đứa trẻ nhỏ như vậy, đã có thể nghe được nhịp tim rồi sao?.

Dung Ân đưa tay lên bụng vuốt ve nhẹ nhàng, cô cắn môi dưới, lệ nóng quanh tròng.

Xúc cảm trong cõi lòng, phức tạp ngổn ngang, cô không biết có được đứa trẻ từ khi nào, cũng không biết vì lý gì, sự xúc động, lại khiến trái tim không nhịn được muốn nhảy múa.

Khi Nam Dạ Tước gọi đến lần thứ hai, cô cũng không cắt máy, thể trạng người đàn ông hôm nay đã phục hồi, lại dường như đặc biệt ôn nhu, sau khi gọi cho cô, liền đón cô đưa đến khu phố thương mại. "Thích cái gì, tôi mua cho em".

Đây là thủ thuật lấy lòng phụ nữ, Dung Ân yên lặng đi theo sau, cũng không muốn làm anh mất hứng, tối hôm nay, có lẽ sẽ là một bước ngoặt lớn, cô còn nhớ rất rõ lời trước đây Nam Dạ Tước từng nói.

Sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để em đi.

Dung Ân bất giác đưa tay đặt lên bụng, trước kia, cô cho rằng chủ kiến đó hoang đường biết chừng nào, nhưng không hề nghĩ tới, chính mình thật sự sẽ mang thai.

Tay đặt trên bụng bị người đàn ông kéo đi, ngay sau đó, mười ngón tay đan xen chặt chẽ, đó là hành động quen thuộc của những đôi tình nhân. Dung Ân đi sát bên cạnh anh, lần này, không hề bài xích mà lảng tránh.

Người đàn ông này, đi đến đâu, cũng đều chớp nhoáng vô cùng.

Dung Ân khẽ nâng tầm mắt, cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, đây lại là lần đầu tiên cô nhìn anh chăm chú đến vậy.

Đôi mắt anh sâu đen thăm thẳm, ánh mắt tà dị này không biết đã cướp đi trái tim biết bao nhiêu người phụ nữ, lông mày bén nhọn, mũi cao thanh tuấn, tất cả đường nét trên khuôn mặt anh, dường như không có điểm nào không hoàn mỹ, nhìn kỹ, khuôn mặt  Nam Dạ Tước kỳ thực còn như ánh lên hào quang, đặc biệt đôi mắt hẹp dài, khi không nổi giận, dường như càng làm nổi bật vẻ mị hoặc cùng cuốn hút.

Ông trời quả nhiên vô cùng chiếu cố, cho anh không chỉ gương mặt anh tuấn, còn cho anh vóc người cao lớn với những tỉ lệ vàng.

Nam Dạ Tước dường như nhiễm bệnh nghề nghiệp, vì có thói quen nhạy bén, liền quay đầu, anh ngay lập tức bắt gặp ánh mắt Dung Ân, cô mỉm cười, "Chúng ta đi đâu?".

"Mua cho em quần áo", Vốn dĩ tưởng rằng, cô sẽ cự tuyệt, càng không nghĩ cô sẽ gật đầy, ngoan ngoãn đi cùng anh.

Cô của ngày hôm nay, dường như quá thuận theo, khiến anh không kịp chuẩn bị trước.

Trong một cửa hàng có tiếng, nhân viên bán hàng mang ra rất nhiều quần áo mẫu, niếm nở  giới thiệu tỉ mỉ, "Dung tiếu thư, đây là hàng mới nhất trong quý ba này của cửa hàng chúng tôi...."

Nam Dạ Tước khoanh hai tay đứng trước gương, Dung Ân thay đồ, đứng trước mặt anh xoay một vòng, "Đẹp không?".

Người đàn ông gật đầu, khóe miệng tươi cười, hai mắt nhìn cô chăm chú, "Em thích không?".

"Anh thấy đẹp là được", Dung Ân mỉm cười rạng rỡ, vận quần áo đắt tiền trên người, cô căn bản không hề liếc nhìn, rõ ràng không hề có hứng thú, lại vờ như hứng thú một cách trắng trợn.

Thử vài bộ, Nam Dạ Tước dần nhìn ra được chủ ý, chỉ khó lý giải, tại sao cô lại thay đổi như vậy, nhân viên bán hàng vẫn đang tràn đầy nhiệt thành, dường như muốn cho Dung Ân thử toàn bộ quần áo, sau khi đã thử đủ, người đàn ông tiến lại gần, vô cùng thân mật đặt tay lên vai cô, "Thích cái nào?".

Dung Ân rối mắt, cầm quần áo đưa nhân viên bán hàng, "Đều đẹp cả".

"Vậy gói lại tất cả".

"Vâng, ngài vui lòng chờ", nhân viên bán hàng niềm nở vạn phần, vội vàng cầm lấy quần áo đi tới trước sàn thử đồ, người đàn ông viết địa chỉ, "Khoan đã, trực tiếp mang đến địa chỉ này cho tôi".

"Vâng, không thành vấn đề".

Dung Ân đứng trước gương, nhân viên bán hàng vui mừng khôn siết, cô luôn cho rằng có thứ gì đó, tiền bạc không mua được. Thế nhưng ngày hôm nay, cô dùng tiền của người đàn ông kia, có thể mua được niềm vui của người khác.

Nam Dạ Tước không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, cánh tay khóa trụ thắt lưng cô, "Đi thôi".

Anh hào hứng, cô liền hưởng ứng.

Khi Dung Ân ngồi xuống ghế của cửa hàng trang sức, bên ngoài trời cũng đã tối, bốn phía ánh đèn chiếu rọi sáng rực, dường như chỉ có như vậy, mới có thể làm rực rỡ những kim cương hột xoàn bày biện trong tủ kính thêm muôn phần đẹp mắt.

Nam Dạ Tước kéo tay, toan đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.

Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đi vào, ngay khi sắp đeo xong, Dung Ân vội vã gập tay lại, "Tôi không muốn".

Đột nhiên câu nói vang lên, khiến người đàn ông ngừng động tác, ngay cả nhân viên bán hàng cũng hiếu kì ngẩng đầu nhìn.

"Vì sao?" Nam Dạ Tước nhẹ giọng chất vấn.

Dung Ân gắng sức nắm chặt tay, thứ khác, cô có thể buộc bản thân nhận lấy, nhưng....

Ngón cái Nam Dạ Tước ve vuốt ngón tay mảnh khảnh của cô, chiếc nhẫn anh kiên quyết bắt cô tháo ra, Dung Ân đã tháo, anh không hiểu, trong lòng cô còn điều gì vướng mắc.

"Yên tâm, chỉ là trang sức, không có ý nghĩa gì khác".

Dung Ân vẫn kiên quyết như cũ, "Vậy, mua dây chuyền thì sao".

"Được", Nam Dạ Tước buông tay cô, Dung Ân không hề nghĩ anh sẽ dễ dàng nhượng bộ như vậy, người đàn ông chỉ tay, ra hiệu nhân viên bán hàng nọ lấy chiếc dây chuyền bên trong, "Cái này thì sao".

"Đây ạ....", Nhân viên bán hàng vẻ mặt khó xử, "Chiếc này sợ rằng vị tiểu thư đeo trên người e rằng không hợp cho lắm?".

Dung Ân nhìn lại, chiếc dây chuyền to bản vô cùng nặng nề, đoán chừng nếu mang trên cổ, có thể khiến cổ cô gãy được cũng nên. Ngay lúc cô đang phân vân, người đàn ông đã kéo  tay cô lại, mạnh mẽ đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Dung Ân nhìn những viên kim cương lóng lánh, suy nghĩ mải miết, cái gì cũng có thể mất đi, vị trí này, còn có thể kiên định giữ gìn được nữa sao?

"Thích không?", người đàn ông lại gần, phong thái thân mật.

"Thích", sự lấp lánh khiến hai mắt Dung Ân lờ mờ, cô nắm chặt bàn tay đến trắng bệch, bàn tay để trên mặt quầy cũng thu hồi lại, để lên đầu gối.

Lợi dụng khi Nam Dạ Tước trả tiền, cô xoay chiếc nhẫn kim cương hướng vào trong lòng bàn tay, trên ngón áp út, chỉ còn lại một vòng tròn nhỏ. Khi nắm chặt tay, có thể cảm giác được sự va chạm rõ ràng những viên kim cương.

Thời gian nửa ngày trôi qua, người không biết, chắc chắn sẽ không nghi ngờ cho rằng họ là một cặp đôi vô cùng hạnh phúc.

Màn đêm dần xâm chiếm, bầu trời dày đặc sao sáng, khu phố mua sắm sầm uất ồn ã rộn ràng, người người di chuyển qua lại đông đúc, nước từ đài phun nước, bắn ra lạnh ngắt, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân, chìm trong biển người, cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé, khiến con người luôn có dũng khí để dễ dàng bày tỏ hơn.

"Anh mua hoa đi ạ, chị gái đẹp rất giống hoa, mua một bông đi ạ", Một đứa trẻ chừng mười tuổi ôm một bó hoa lại gần hai người, trẻ con như vậy, có thể thấy rất nhiều ở những khu phố thương mại.

Nam Dạ Tước dừng chân, Dung Ân thấy anh dừng bước, cô gần như nghĩ rằng đầu óc anh hôm nay thật sự có vấn đề, thậm chí, anh không chỉ dừng lại, còn khom lưng ân cần hỏi, "Bao nhiêu tiền một bông?"

Môi cười hiền hòa, ôn nhu ấm áp, không khỏi khiến kẻ khác phải tròn mắt nhìn.

Bé gái thấy thể, ánh mắt sáng ngời, rút một bông hoa đưa đến trước mặt Nam Dạ Tước, "Năm đồng một bông ạ".

"Được rồi", Dung Ân thấy anh lấy ví, rút một tờ tiền mệnh giá một trăm nghìn đặt vào tay bé gái, anh cầm bông hoa đưa cho Dung Ân, "Tặng em".

"Cám ơn anh ạ", bé gái cười híp mắt, gò má ửng hồng vì lạnh của cô bé ánh lên vẻ rạng rỡ, "Hoa anh đã cầm rồi, còn có, không cần nhiều tiền như vậy, một trăm đồng là đủ rồi".

Nam Dạ Tước cười lắc đầu, anh đứng thẳng dậy, "Xem này, em thấy rất nhiều người nắm tay nhau qua lại phải không, tặng họ mỗi người một bông, còn thừa là của em".

"Thật sao?"

"Ta không gạt người".

Cô bé vội vàng cầm lấy tiền, giữa lúc còn lo lắng, cô bé nán lại, "Cám ơn anh chị, ở đây, anh là người đẹp trai nhất, chị là người xinh đẹp nhất..."

Dung Ân dõi theo bóng lưng tung tăng của cô gái, tâm tình bỗng chốc cũng tốt lên nhiều, bông hoa cầm trong tay cũng vô cùng diễm lệ, tuy rằng chỉ có một bông, nhưng lại đặc biệt rực rỡ.

Nam Dạ Tước lại kéo tay cô, Dung Ân quay đầu ngoảnh lại, chỉ thấy cô bé đang vui vẻ tặng hoa cho mọi người, cô mỉm cười, đôi mắt sáng như ngọc.

Một tay ôm lấy bả vai cô, người đàn ông tươi cười nói, "Sớm biết một bông hoa có thể mua được lòng người, tôi sẽ không phải hoang phí đến vậy".

Dung Ân mỉm cười, cũng không đáp lại, hai người không hiểu nhau, anh không hiểu cô, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Đến nhà hàng, Nam Dạ Tước chọn bàn ngồi ngoài trời, trên tầng hai mươi ba, có thể ngằm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.

Gió đêm kéo đến, vốn dĩ đang là mùa đông, nhưng Dung Ân lại không hề cảm thấy lạnh, ánh nến soi rọi chập chờn những đĩa đồ ăn khắc hoa văn tinh xảo, xung quanh tô điểm những ánh đèn nhỏ le lói, khiến không gian trở nên quyện hòa, ấm áp.

Bồi bàn rót rượu vào ly cho hai người, Dung Ân nhớ đến lời dặn của bác sỹ, liền thay ly, "Tôi uống ít thôi".

Đứa trẻ này, dẫu rằng là ngoài ý muốn của cô, nhưng thời gian này, cô vẫn phải bảo vệ nó.

Nam Dạ Tước không có ý nghi ngờ, yêu cầu bồi bàn thay đồ uống, gió thổi vi vút, từ phía xa truyền đến tiếng đàn vi ô lông êm nhẹ, uyển chuyển, nơi này, quả thật khiến thể trạng lẫn tinh thần đều được hưởng thụ trọn vẹn.

Phản chiếu trên ly nước cam là hình ảnh đoan trang của Dung Ân, cô cầm lấy ly nước giơ lên, Nam Dạ Tước cầm lấy ly rượu, xuyên qua cạnh ly thủy tinh nhìn cô.

Cổ tay Dung Ân khẽ nghiêng, cùng anh cạm ly, người đàn ông cười mị hoặc, "Có chuyện gì đáng chúc mừng sao?"

"Chúc mừng anh  qua được đêm qua"

Tư thái Nam Dạ Tước ưu nhã nhấp một ngụm rượu, khóe môi mỏng cong lên, má lúm đồng tiền cũng hõm sâu hơn, lông mày khẽ nhếch lên mang theo vẻ phong lưu, "Vì chuyện nhỏ đó?"

Dung Ân vốn định nói, chúc mừng vì có thể sớm chia tay, nhưng khi đối diện với ánh mắt Nam Dạ Tước, vẫn chỉ đành đem những lời này nuốt xuống, cảm giác gần gũi hiếm hoi, có lẽ nên duy trì lâu hơn một chút.

"Ân Ân, ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn".

Dung Ân giật mình thảng thốt, cô bất an uống một ngụm nước, "Nam Dạ Tước, tôi ở lại bên cạnh anh, chỉ biết chọc giận anh thôi, hà cớ gì chứ?".

Đột nhiên nghe anh nói vậy, cô không điều khiển được trái tim mình nhảy nhót, "Huống chi, bên ngoài, anh còn có Hạ Phi Vũ, giao dịch giữa chúng ta, tôi mong anh đừng lật lọng".

Nam Dạ Tước liếc nhìn khuôn mặt trước mắt, giống như lần đầu tiên anh gặp cô, kiên cường và dứt khoát, nếu nói có điểm gì ở cô thu hút anh, anh thật sự không nói được rõ ràng, "Ân Ân, không phải sẽ giống như hôm nay? Em muốn niềm vui, tôi có thể cho em niềm vui".

Dung Ân buông ly nước, đáy mắt sáng ngời như những vì tinh tú trên bầu trời, "Đối với tôi, cái gì là niềm vui, anh biết không?".

Năm ngón tay Nam Dạ Tước đỡ lấy ly rượu, ngón trỏ ưu nhã quét lên khóe miệng, "Thế nào, em còn vương vấn anh ta, không thể cùng anh ta kề vai sát cánh, đến hôm nay vẫn còn canh cánh trong lòng?".

"Nam Dạ Tước, trong lòng tôi nghĩ gì, anh đều không biết, anh dựa vào cai gì nói tôi vui vẻ?".

"Diêm Việt, tôi tạm thời sẽ không động đến anh ta, coi như đây là điều kiện, cô, phải ở lại cho đến khi tôi chán ghét", lời nói Nam Dạ Tước gãy gọn, khởi điểm của hai người, vốn dĩ chỉ là sự trao đổi, thêm một lần nữa, có là gì?.

Dung Ân tuy rằng đang cười, nhưng đáy mắt lại phủ lên một tầng thê lương, giữa anh và cô, ngoài giao dịch đổi chác, còn gì khác nữa?

"Chuyện của Diêm Việt, tôi không muốn can thiệp", hai tay Dung Ân đang nắm chặt trên đầu gối buông lỏng, sau biết bao lần phải chịu sự bội phản, cô ngẩng đầu dứt khoát, quyết định một lần đứng ngoài mọi sự, "Anh từng nói, nếu tôi sinh cho anh một đứa con, anh sẽ để tôi đi, đúng không?".

Khóe miệng đang thưởng ly rượu của người đàn ông nhếch lên, ánh mắt sáng như đuốc, dường như đang  thăm dò ý tứ trong câu nói của Dung Ân, "Dù cho tôi có đưa ra điều kiện như vậy, em cũng sẽ đáp ứng?".

Tay Dung Ân khẽ đặt lên bụng, "Nếu anh đã nói, lẽ nào không muốn nhận?".

"Ân Ân, để rời khỏi tôi, em đã làm quá rồi", Người đàn ông tự rót một ly rượu, giọng điệu úa đầy sự trào phúng.

Dung Ân ngẫm nghĩ trong giây lát, do dự nói ra sự thật, vừa muốn mở miệng, người đàn ông đã nhanh hơn mở lời trước, "Ngày thường, chúng ta đều dùng rất cẩn thận các biện pháp tránh thai, em làm sao có thể mang thai? Hơn nữa...."

Nam Dạ Tước nghiêng mặt, khóe miệng chậm rãi vung lên.

Nụ cười tà ác như vậy, khiến toàn thân Dung Ân không tránh khỏi một trận lạnh lẽo, thấm sâu vào tận tâm can.

"Gì nữa?" Cô tiếp lời anh.

"Hơn nữa, Ân Ân, em quả thật quá ngây thơ rồi, tôi chỉ thuận miệng nói, trừ khi chính Nam Dạ Tước tôi đây muốn có con, nếu không, ai khác cũng đừng tùy tiện quyết định", người đàn ông nghiêng người, khóe môi mỏng kề sát tai cô thì thầm, khí nóng phả ra trên làn da non mịn, "Cô gái ngu ngốc, có con, em cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể ra đi, nếu tôi chọn để đứa con ở lại, cũng sẽ không để nó trở thành con riêng!".

Thân thể cao lớn của Nam Dạ Tước trở lại ghế ngồi, chiếc nhẫn đeo bên tay phải được ánh nến chiếu rọi càng thêm chói lòa, tay đặt trên bụng của Dung Ân nắm chặt, cô cảm giác được toàn thân mình đang run lên, hồi lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.

"Ân Ân", Nam Dạ Tước ngồi phía bên kia bàn khẽ đá vào chân cô, "Em cũng thật nực cười, thật sự muốn sinh cho tôi một đứa con?".

Dung Ân cảm giác được bụng dưới dường như đang co thắt, trong lòng trăm mối ngổn ngang, một chút ít sự vui mừng còn rơi rớt cũng đã bị tắt lụi, ngày hôm nay, cả trái tim cũng đầy ắp sự phiền muộn cùng tuyệt vọng, cô siết chặt lấy ly nước hồi lâu, uống xuống một ngụm, gần như bị sặc, "Nếu quả thật dùng phương thức này, chẳng phải tôi, quá ngu xuẩn rồi sao".

Mỗi lần nói dối, cô đều không làm được vẹn toàn.

Dung Ân tự nhủ với chính mình không có việc gì, cô vốn dĩ chưa từng nghĩ đến điều kiện có con để được rời bỏ anh, cô buông hạ mí mắt, ánh mắt dịu dàng rơi xuống bụng, vậy còn đứa trẻ, cô phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net