Chương 69: Diêm Việt thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Diêm Việt thứ hai

"Tình yêu thầm lặng"

---------

Lời Dung Ân vừa nói ra hoàn toàn chỉ là vô ý, nhưng vừa nói xong, liền thật sự có ý muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành trong chốc lát.

"Đi đâu cũng được".

Người đàn ông ậm ừ một tiếng, ôm cô liền ngủ thiếp đi, cũng không có ý định nói gì thêm.

Chuyện này, nhiều ngày sau đó, Dung Ân những tưởng rằng anh đã hoàn toàn không còn để trong lòng, hoặc là, căn bản không hề nghe vào. Không ngờ đến cuối tuần, người đàn ông vừa thức giấc, câu đầu tiên anh đã nói, "Chuẩn bị đi, tôi đưa em đi chơi".

"Đi đâu?", Dung Ân ngồi ngoài ban công, ngón tay gõ bàn phím rất nhanh.

"Một người bạn của tôi, ở ngoại ô có một trang trại, nhân dịp hai ngày cuối tuần, tôi đưa em đi chơi". Nam Dạ Tước ngồi dậy đi tới ban công, lúc này chỉ mới là sáng sớm, phía cuối chân trời đằng Đông, chỉ là một màu trắng bạc nhàn nhạt.

Dung Ân đóng máy tính lại, trang trại....Cô mím môi, vội vàng đứng dậy, "Được, em đi chuẩn bị đồ".

Đường đến nơi mất chừng một tiếng xe chạy, thời tiết hôm nay rất đẹp, khi hai người xuất phát, trên đỉnh đầu là những mảng lớn áng mây xanh bồng trong trẻo, uốn khúc về phía đàng xa tít tắp, dần dần vạch ra những đường sáng lấp lánh, khiến tâm tình người bộ hành cũng trở nên hào hứng hơn.

Mở cửa kính xe, gió táp vào da thịt lạnh như cắt da cắt thịt, hai tay Dung Ân đút trong túi, mái tóc dài chỉ đơn giản buộc đuôi ngựa lòa xòa. Tóc gió thôi bay chạm đứt quãng vào cổ Nam Dạ Tước, người đàn ông cười  đưa mắt nhìn cô, "Ân Ân, tóc em dài thật đấy".

Cô vén lại mớ tóc lộn xộn về một bên, "Nam Dạ Tước, còn bao lâu mới tới nơi?".

Người đàn ông vươn tay, đặt lên đùi trái của cô, "Ân Ân, gọi tên, em thấy không quen sao?", Người đàn ông nói hết câu, ánh mắt tràn ngập tà mị đối diện Dung Ân.

"Gọi tên gì?", Là giống như nữ nhân khác, gọi Tước sao?

"Tôi gọi em như thế nào?", người đàn ông chế trụ tay cô, đầu ngón tay theo thói quen vẽ hình tròn trên lòng bàn tay cô.

"À", Dung Ân suy nghĩ một chốc rồi ngẩng đầu, "Dạ".

Thân xe đang ổn trọng đột nhiên lắc mạnh, bánh xe thiếu chút nữa cán vào lề đường, Nam Dạ Tước buông tay cô để ổn định tay lái, sau đó mới nhìn lại, "Ai cho em gọi tên tôi khó nghe như vậy?".

Dung Ân mỉm cười, khóe miệng lộ ra sự giảo hoạt hiếm khi anh thấy được, "Được rồi, gọi anh là Tước, được chưa?".

"Dạ thì sao", người đàn ông một lần nữa kéo tay cô, đưa lên chà sát môi mình, "Cho em mỗi đêm đều muốn tôi".

Sau khi quanh co suốt hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến trang trại mà Nam Dạ Tước nói đến, cửa chính, được rào xung quanh bằng gỗ nguyên sơ, Dung Ân ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe, còn chưa nhìn kỹ, đã vô cùng yêu thích nơi này.

Xe chuyển bánh lên con đường bằng đá, có phần rung xóc, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm tư đang hào hứng trong lòng, hôm nay ánh nắng rất chan hòa, gió cũng thổi rất mạnh, Dung Ân vươn tay, những bông hoa lê trắng muốt bị gió thổi bay rơi xuống lòng bàn tay cô.

Trắng nõn như tuyết. Mùi hương thanh mát.

Nam Dạ Tước đỗ xe lại trong một chiếc lán, không gian không vướng chút nào sự ồn ã hay khói bụi của thành thị mà trong lành vô cùng tận, hương vị trái cây chín mọng vấn vít, kích thích vị giác, cùng hương hoa ngào ngạt, phảng phất trong gió.

Ở nơi này, tự do tự tại, lúc này có người lại gần tỏ ý muốn dẫn hai người đi thăm quan, nhưng Nam Dạ Tước từ chối, đường đi cũng không quá rộng, anh kéo tay Dung Ân, vai kề vai đi về phía trước.

Khi đi qua một vườn quả, Dung Ân kéo tay Nam Dạ Tước, "Đây có phải mía không?"

"Hình như vậy", Giọng điệu, cũng không đảm bảo chắc chắn.

"Em muốn ăn mía", Cô buông tay Nam Dạ Tước, đi lại gần cây mía, khi đó mới phát hiện, chiều cao của cô còn chắng bằng chúng.

Người đàn ông thấy cô cực kỳ thích thú, liền bước vào vườn, quanh đó có nông cụ, hai người chặt tỉa hồi lâu mới có thể ăn được mía, Nam Dạ Tước cởi găng tay, ý cười mỗi lúc một đậm, "Ăn đi".

"Phải ăn thế nào?"

Người đàn ông chặt bỏ mấu, đưa cho cô một đẫn, "Dùng răng cắn".

Dung Ân nhận lấy, cũng không bị mắc lừa mà ăn phần còn dính đất, cô vỗ nhè nhẹ, "Nam Dạ Tước, em rất thích nơi này".

Cách xưng hô, trước sau vẫn không thay đổi.

"Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây", Nam Dạ Tước kéo tay cô ra ngoài, Dung Ân không kiềm chế được, thể hiện sự vui mừng, "Thế nên, anh mang theo lều".

"Ân Ân, tôi muốn em vui", Anh ngẩng đầu, dịu dàng vén những sợi tóc đang lòa xòa ra sau đầu, Dung Ân buông hạ mí mắt, tầm mắt né tránh, tay Nam Dạ Tước nắm mỗi lúc một chặt.

Cô cũng không nói nữa, dọc đường im lặng hơn rất nhiều.

Trong trang trại, có một vườn hoa hướng dương rất rộng, khi đêm đến, hai người chuẩn bị dựng lều, Dung Ân nhất quyết muốn cắm trại cạnh vườn hoa, ngẩng đầu là có thể ngắm nhìn tầng tầng hoa vàng óng đẹp mắt.

Cơm tối, món ăn đều lấy nguyên liệu từ trong vườn, những tầng sương dần khỏa lấp, Dung Ân tự mình nấu ăn, tuy rằng không có cao lương mỹ vị gì phong phú, Nam Dạ Tước cũng không tỏ thái độ kén chọn.

Hai người ngồi trong lều, chỉ cần ngẩng đầu là có thể ngắm nhìn muôn ngàn vì sao lấp lánh, ngọn gió thổi phớt qua, mang theo hương hoa đậm đà, còn có tiếng xào xạc của những tán lá đong đưa, sinh động mà tươi mát.

Nam Dạ Tước gối tay ra sau đầu, khi Dung Ân khom lưng đi vào, người đàn ông ngồi dậy, một tay kéo lấy cô, cô ngồi giữa hai chân Nam Dạ Tước, sau đó tựa lưng vào ngực anh, đưa mắt nhìn lại, kiều diễm như hoa, "Anh biết ý nghĩa của hoa hướng dương không?".

Quai hàm Nam Dạ Tước tựa trên vai cô, lắc đầu, "Không biết".

"Tình yêu thầm lặng", Dung Ân thu chân, hai tay ôm lấy đầu gối, "Ý nghĩa này, xuất phát từ một câu truyện thần thoại, truyện kể lại rằng, Clytie là một nàng tiên nước. Một ngày nọ, cô vào trong rừng và bắt gặp thần mặt trời Apollo đang đi săn, ngay lập tức cô đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp tuấn tú của thần Apollo, hơn nữa, còn yêu ngài sâu đậm. Thế nhưng, thần Apollo ngay cả một lần liếc nhìn cô cũng không có. Clytie tha thiết hy vọng có một ngày có thể nói chuyện với thần Apollo, nhưng cô không có lấy một cơ hội chạm mặt vị thần này. Nhiều ngày sau đó, cô chỉ có thể mỗi ngày nhìn chăm chú lên bầu trời, dõi theo thần Apollo điều khiển cỗ xe vàng lỗng lẫy xẹt qua bầu trời. Cô theo dõi không chớp mắt đường đi của thần Apollo, mãi cho đến khi vị thần này xuống núi mới thôi.

Ngày qua rồi ngày lại, cô cứ mãi ngồi yên lặng như vậy, mái tóc lộn xộn, sắc mặt tiều tụy. Ngay khi mặt trời mọc, cô liền nhìn về phía vầng thái dương. Về sau này, chúng thần thương xót cô, biến cô trở thành một đóa hoa hương dương màu vàng lộng lẫy. Khuôn mặt cô biến thành nhụy hoa, vĩnh viễn hướng về phía mặt trời, mỗi ngày đều theo gót chân thần Apollo, hướng về vị thần thầm nhắn nhủ, tình yêu của cô mãi mãi không hề thay đổi".

"Anh nói xem, tình yêu như vậy rất đẹp phải không?".

"Không chiếm được, là đẹp sao?", Trong thế giới của Nam Dạ Tước, không hề tồn tại định nghĩa như vậy.

"Nhưng mỗi ngày cô ấy đều có thể nhìn thấy người mình yêu, hơn nữa, trong câu truyện này, tình yêu của cô vĩnh viễn không thay đổi".

Nam Dạ Tước nhìn theo tầm mắt cô, giữa một biển hoa, thanh âm anh thì thào bên tai cô, mỗi lúc trở nên một ái muội, "Em nói xem, làm tình ở đây, không phải cảm giác sẽ rất kích thích sao?".

Dung Ân hoài nghi suy nghĩ cháy bỏng đang nổ ra trong đầu mình, cũng không cùng anh nói chuyện hoang đường, coi như không nghe thấy, tự hỏi, "Nam Dạ Tước, anh thích nơi này chứ?".

"Nơi này, nghỉ chơi cũng được, muốn ở lại đây, để ẩn cư?"

Dung Ân mỉm cười, cô cũng rất thích nơi này, nhưng nơi này quá xa cách hiện thực, cảm giác tựa như tỉnh giấc sau giấc mộng đẹp, chốn lý tưởng này cũng sẽ theo đó tan biến.

Mãi cho đến quá nửa đêm, hai người mới lục đục đi ngủ, người đàn ông bên cạnh ngủ rất sâu, anh nằm nghiêng người, kéo cô vùi vào lồng ngực mình, Dung Ân gối đầu trên khủy tay anh, chăm chú quan sát khuôn mặt như tạc tượng, ngón tay tìm đến môi anh, hô hấp người đàn ông rất trầm ổn và an tâm.

Ngày hôm sau, Nam Dạ Tước dắt theo một con ngựa, Dung Ân tuy rằng có tiếp cận, nhưng cũng không dám cưỡi, sau cùng chỉ đành nhìn anh mặc y phục và đi bốt leo lên lưng ngựa, tư thế người đàn ông vô cùng tự nhiên, cô tựa lưng trên hàng rào gỗ, tay phải xoa nhẹ lên bụng.

Niềm hạnh phúc hai ngày qua, dường như cô đang lén lút thụ hưởng, nếu cô sinh đứa trẻ này, nhất định sẽ phải rời xa anh, niềm hạnh phúc này không thể mang theo, càng không thể lưu giữ.

Thu dọn đồ đạc, khi lái xe ra về, Dung Ân không hề ngoảnh đầu lại, chỉ lặng lẽ nhìn qua gương chiếu hậu, trang trại mỗi lúc một xa, tới sau cùng biến mất khỏi tầm mắt.

 Phảng phất tựa như cuộc sống yên ả vốn có của cô, cũng đã không còn nữa.

Trở lại thành phố, cuộc sống lại quay về guồng quay hối hả, Nam Dạ Tước thuê một người giúp việc, việc gì cũng không đến tay Dung Ân phải đụng vào, quả thật nuôi dưỡng cô hết mực.

Thẻ vẫn được cấp đều đặn, một khối lượng tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản của cô, tuy rằng chi tiêu phung phí là vậy, nhưng Nam Dạ Tước không hề nói năng câu nào, vài ngày gần đây, cô dứt khoát cầm tiền đi mua trang sức, mang về bày bừa bãi trên bàn, nhưng người đàn ông lại căn bản không hề để ý, thậm chí còn khen cô có mắt thẩm mỹ, không một lần tỏ ra cáu kỉnh hay giận giữ.

Một tháng như vậy trôi qua, Dung Ân bắt đầu trở nên nóng nảy.

Mãi cho đến một ngày, Nam Dạ Tước tới khuya vẫn chưa về nhà, Dung Ân đứng ngoài ban công đã chờ rất lâu, tình huống như vậy, trước nay chưa từng có.

Cô nhìn đồng hồ, sau một hồi, quyết định gọi di động cho anh.

Thế nhưng, điện thoại rất lâu không có người nghe, Dung Ân gọi lại một lần nữa, lại bị đối phương từ chối, cô vẫn chưa từ bỏ, gọi đi gọi lại rất nhiều lần, mãi cho đến khi điện thoại kết nối được, từ bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, "A lô?".

Dung Ân chau mày, "Hạ Phi Vũ".

"Ha ha ha, không ngờ cô nhận ra được giọng tôi, sao, tìm Tước có việc gì?", Khẩu khí người phụ nữ rõ ràng đang vô cùng hả hê, xung quanh dường như đang rất ồn ào, từ loa truyền đến khiến người nghe không khỏi đinh tai nhức óc.

"Anh ấy đang ở đâu?"

"Chúng tôi đang ở Cám Dỗ", Hạ Phi Vũ cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng tôi, "Cô cũng muốn tới sao?".

"Không ngờ, cô còn dám đến Cám Dỗ", Dung Ân cười nhạt, chưa bao giờ tỏ ra chán ghét với một người đến vậy.

"Vì sao tôi không dám đến, chỉ cần có anh ấy bên cạnh, tôi không sợ".

Dung Ân buông điện thoại, sau khi vào phòng ngủ lấy áo khoác, liền vội vàng bắt xe đến Cám Dỗ.

Đi tới Cám Dỗ, cô trực tiếp đi đến phòng hạng nhất, Dung Ân cảm giác như chính mình đang đùa với lửa, làm không tốt, sẽ như tự chuốc họa vào thân.

Đẩy cửa đi vào, bên trong đang chơi đùa hoan lạc, Hạ Phi Vũ thân mật ngồi cạnh Nam Dạ Tước, xung quanh còn có vài người Dung Ân không biết, bọn họ đều là những người hầu rượu của Cám Dỗ, trông thấy có người đột ngột xuất hiện, ai nấy cũng đều ngẩn ra.

"Sao em lại tới đây?", Nam Dạ Tước buông ly rượu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Dung Ân.

"Em thấy anh muộn như vậy vẫn chưa về, trưởng phòng Hạ nói anh đang ở Cám Dỗ, em đến tìm".

Nam Dạ Tước nới lỏng cà vạt, ánh mắt hướng về phía Hạ Phi Vũ, người phụ nữ thấy thế, hấp tấp giải thích, "Vừa nãy anh ra ngoài, em thấy cô ấy gọi hơn mười cuộc điện thoại, nghĩ rằng có việc gấp, nên....".

"Sau này, điện thoại của tôi đừng đụng vào", Khẩu khí Nam Dạ Tước âm u dần, Hạ Phi Vũ nghe xong, cúi đầu, mặc dù trong lòng không cam chịu, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, nén trụ sự ủy khuất.

"Tước, anh không về, sao một cuộc điện thoại cũng không gọi, em ở nhà một mình rất lo lắng...."

Bên cạnh, vài người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Nam Dạ Tước tối lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Dung Ân, "Em về trước đi, tôi ở đây có việc cần giải quyết".

"Không được, em muốn về cùng anh", cô cầm lấy tay Nam Dạ Tước, ánh mắt qua bả vai anh rơi xuống khuôn mặt Hạ Phi Vũ, "Có việc em có thể chờ, trưởng phòng Hạ, nếu chị không có việc gì, chẳng phải cũng nên về rồi sao".

Hạ Phi Vũ giật mình, sắc mặt khó chịu, "Dung Ân, cô nói bậy gì vậy, chúng tôi tới đây nói chuyện làm ăn".

"Nói chuyện làm ăn ở Cám Dỗ?", Dung Ân tuyệt đối không tin, cô tiến lên vài bước đi về phía Hạ Phi Vũ, "Ngày thường cô dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận anh ấy, tôi không biết sao? Cô giả bộ giỏi lắm, lạt mềm buộc chặt, lần trước Mị gặp chuyện không hay, nếu không có cô làm mưa làm gió, cô ấy cũng sẽ không đến nông nỗi như vậy, Hạ Phi Vũ, sẽ có ngày cô gặp báo ứng...."

"Đủ rồi", người đàn ông trầm mặc hồi lấu cuối cùng cất tiếng nói, "Chuyện đã qua rồi, em về trước đi".

"Nói một câu qua, là xong sao?", trong mắt Dung Ân, phủ đầy một tầng bi thương, "Nam Dạ Tước, lúc đầu là cô ta sỉ nhục chúng tôi, nếu cô ta không nói chúng tôi chỉ là ba món hàng rẻ rúng, Mị sẽ không cực đoan như bây giờ, không phải vì cô ta chịu oan vì anh....."

"Lẽ nào cô ấy nói dối?", Nam Dạ Tước đột nhiên ngắt lời, đem lời cô nói bỏ ngoài tai, "Coi như có chuyện tranh cãi, nhưng cách thức giải quyết có rất nhiều, kết cục cô ta như vậy, là cô ta gieo nhân nào gặp quả đấy".

"Anh một lòng che chở cô ta?", Dung Ân chỉ tay về phía Hạ Phi Vũ, người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, hiểu rõ lúc này thông minh nhất là không nên can thiệp, bình chân như vại.

"Từ bao giờ anh trở nên vô lý như vậy?"

Nam Dạ Tước rất sĩ diện, nhưng Dung Ân lại hết lần này đến lần khác mắng anh ầm ĩ trước mặt người ngoài, "Đúng, cô ta nói không sai, cô ta nói đúng sự thật, nếu đã như vậy, Nam Dạ Tước, vì sao anh không đi mà yêu rồi nuôi dưỡng cô ta, lôi tôi vào làm gì, trong lòng anh, rốt cuộc tôi là cái thá gì?".

Bóng lưng người đàn ông nghiêng ngả trong phòng bao, mấy người xung quanh cũng không dám thở mạnh, Hạ Phi Vũ thấy cô om sòm, trong lòng lén lút hoan hỉ, cô ta đứng dậy, vội vàng kéo tay Dung Ân, "Chúng tôi đang bàn công chuyện, cho dù cô muốn ầm ĩ, cũng nên về nhà đóng cửa bảo nhau chứ...."

Người phụ nữ còn chưa nói xong, tay đã bị dứt mạnh ra, chân đi giày cao gót siêu vẹo, ngay lập tức ngã nhào xuống ghế sô pha, Dung Ân vốn dĩ với cô ta ngay từ đầu đã vô cùng bài xích, lúc này, vừa hay đang cần tìm nơi xả giận.

"Làm loạn đủ chưa?", Phía sau, sự chịu đựng cơn thịnh nộ của người đàn ông đã lên đến đỉnh điểm.

Dung Ân xoay người, giọng nói thê lương, "Nam Dạ Tước, anh đã quên rồi sao, anh đã nói, em muốn gì anh đều đáp ứng, em theo anh, em đã chẳng còn gì khác, tại sao khi em muốn bắt đầu cùng anh, anh lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng trong lòng anh có cô ta, vì sao còn muốn qua lại với em?".

Giọng điệu như vậy, cho dù người khác nghe cũng tự nhiên dấy lên nỗi thương cảm, Nam Dạ Tước nheo đôi mắt hẹp dài, "Lẽ nào, tôi đối với em còn chưa đủ tốt?".

"Anh thật sự không hiểu sao?', hai mắt Dung Ân đỏ hoe, sắc mặt thê lương, người khác nhìn vào cũng không nhận ra được nửa điểm giả tạo, yết hầu cô nghẹn đắng, lắc đầu nói, "Cái em muốn, là trái tim của anh, Nam Dạ Tước, em muốn trái tim của anh, để không phải hằng ngày đều lo lắng anh ở công ty cùng ai kia không đường hoàng, cùng ai kia đầu mày cuối mắt".

"Cái đó....Nam tổng, có việc, chúng ta để lần sau hãy bàn tiếp...." Mấy người xung quanh lục đục đứng dậy, vừa muốn đi ra, chợt nghe thấy choang một tiếng chói tai, Nam Dạ Tước ném chai rượu lên vách tường, "Ngồi xuống, ai cũng không được phép đi!".

Mấy người chỉ đành tự nhận chính mình không may, chẳng dám ho he, mái tóc ngắn màu đỏ rượu của người đàn ông dưới ánh đèn trở nên lóa mắt, "Dung Ân, lòng tham của cô quả thực vô đáy".

"Không phải em tham, mà anh căn bản không muốn", Dung Ân lúc này mới ý thức được, phụ nữ không nên yêu một người đàn ông như vậy, thật sự sẽ tạo nghiệp chướng, "Nếu không phải vì tình yêu, vậy, anh muốn ở tôi cái gì?".

Nam Dạ Tước  phẫn nộ bừng bừng, ánh mắt nhìn chòng chọc khuôn mặt đối diện, lẽ nào phụ nữ đến cuối cùng, tất cả đều trở nên như vậy?

Cho dù là cô, cũng không ngoại lệ.

"Tôi cho cô tự do hưởng thụ cuộc sống, cô cho tôi thể xác, Dung Ân, giữa chúng ta vốn dĩ chỉ có giao dịch, cô quên rồi sao?"

Khi sủng, có thể sủng bằng trời, một khi vô tình bạc bẽo, một chút niềm tin cũng không có, những lời như vậy cũng tự nhiên buông ra.

Khóe miệng Hạ Phi Vũ không giấu được ý cười, Dung Ân đứng dậy, nụ hôn giữa một biển hoa hướng dương trong tâm thức cô vẫn còn vẹn nguyên, ánh mắt Nam Dạ Tước nhìn cô mỗi lúc một âm u, anh chỉ cảm thấy trái tim như đang bị co rút mạnh mẽ, cảm giác như vậy, khiến chính anh cũng không kịp ý thức.

Nước mặt từng giọt tuôn rơi, khắp mặt đều bừng lên như lửa đốt, Dung Ân nén xuống tiếng khóc nấc, tự nhủ thầm trong lòng một lần nữa, Nam Dạ Tước, tôi không khóc vì anh.... Trong mắt người đàn ông, sự tức giận dần dần tan rã, cô lùi về sau vài bước, đột nhiên xoay người túm tóc Hạ Phi Vũ, đem cả người cô ta theo ghế ngã nhào xuống đất, đầu gối Dung Ân chặn cánh tay cô ta, giật đầu cô ta, nện xuống mặt đất, thừa dịp người đàn ông chưa lại gần, cô khom lưng nói vào tai Hạ Phi Vũ, "Tôi đối với cô như vậy, là đã hạ mình lắm rồi". Thế nhưng cô không muốn ở bên cạnh người đàn ông dù chỉ nửa khắc, nếu cô không bỏ đi, sự bạc tình của anh sẽ có ngày xâm nhiễm đến cô.

"Buông ra, đau...."

Bả vai bị giật mạnh lại, Dung Ân bất ngờ không kịp phòng ngự phía sau, cơ thể sém chút nữa đập vào thành bàn, Nam Dạ Tước nhanh nhạy, chắn sau lưng cô.

Tấm lưng đụng vào khuôn ngực cứng rắn của anh, Nam Dạ Tước kêu rên, cúi lưng, lần tay ra phía sau.

"Tước, anh sao không vậy?", Hạ Phi Vũ vội vàng ngồi dậy, trong đầu Dung Ân, hãy còn đang hoảng hốt.

Dung Ân nhận thấy sắc mặt anh khó coi, liền bám vào bả vai anh, vội vàng nói, "Anh không sao chứ?".

"Dung Ân, trở nên như vậy em mới vui sao?", Sắc mặt Hạ Phi Vũ gượng ép, Dung Ân ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tầng mịt mờ, lấy tay đẩy người phụ nữ bên cạnh, "Nếu không vì cô, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay".

"Dung Ân!", Nam Dạ Tước quả thật tức giận đến sôi máu.

"Anh còn muốn che chở cô ta?", DunG Ân đứng dậy, hốc mắt đỏ bừng, "Nam Dạ Tước, tôi thật sự thất vọng về anh", Nói xong, ngay lập tức bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Bước chân không chút do dự dừng lại lấy một lần, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn lại, Nam Dạ Tước chăm chú nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, lưng anh đụng vào thành bàn đau rát, khuôn mặt tuấn tú cau lại, ngay cả Hạ Phi Vũ cũng không dám nói nửa chữ.

Dung Ân đi một mạch ra khỏi Cám Dỗ, bên ngoài, đã là đêm khuya, cô ngồi trên ghế băng, lấy khăn lau nước mắt còn vương lại, sau khi khóc, đầu óc cũng đau nhức.

Sự việc thành ra như vậy, suy cho cùng cũng chỉ vì Nam Dạ Tước không hiểu cô, nếu anh để tâm suy nghĩ, có thể sẽ biết được lý do vì sao cô thay đổi nhanh như vậy. Kết cục ngày hôm nay, dẫu sao, DunG Ân chí ít cũng cảm thấy hả dạ.

Trước nay, phụ nữ bên cạnh anh chắc hẳn luôn coi trọng tiền của, dựa trên điểm này, Dung Ân lại càng phải không nương tay.

Đêm hôm đó, Nam Dạ Tước quả nhiên không về nhà, Dung Ân đun nước nóng pha một tách cà phê, ngủ ngon một giấc ngoài ban công, mãi cho đến khi đằng đông le lói những tia sáng đầu tiên, cũng không thấy bóng dáng Nam Dạ Tước.

Cô cũng không uống lấy một ngụm cà phê, chỉ là, hương vị khiến tinh thần cô phấn chấn hơn.

Sau khi xác nhận anh không về, DunG Ân lúc này mới vào phòng ngủ, rúc người vào trong chăn ấm, toàn thân mệt mỏi nằm trên giường êm ái, chìm sâu vào giấc ngủ.

Dung Ân ở trên giường suốt cả ngày, tới tối, người giúp việc gọi cô xuống ăn cơm, khi tỉnh giấc, trong gian phòng yên ắng như tờ, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

Mặc đồ ngủ xuống lầu, trong nhà chỉ có cô và người giúp việc, "Ông chủ hôm nay không về ạ?"

"Ừ, không".

Dung Ân ngồi xuống bàn, ăn một bát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net