Chương 78: Ác ma ở bên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chặt vô lăng, Nam Dạ Tước cúi lưng, kề cận đỉnh đầu cô, "Thủ đoạn của tôi, em cũng không phải chưa từng gặp qua, ngoan ngoãn xuống xe, đừng để tôi phải dùng bạo lực".

Cánh tay Dung Ân bị anh túm lấy kéo xuống xe, vào trong khách sạn, một nhân viên lễ tân nhiệt thành đón tiếp, "Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi quý khách cần dịch vụ gì ạ?"

"Phòng lớn"

Cầm lấy thẻ phòng, Nam Dạ Tước kéo Dung Ân vào trong, đẩy cô ngã xuống giường lớn, "Ân Ân, hành động của em thật sự khiến tôi không hiểu, trước đây, không phải em tìm mọi cách câu kéo tôi sao, lúc này thế nào, ngay cả đụng chạm cũng không cho?".

Sự chủ động vào tối hôm đó của cô, anh hãy còn nhớ rõ ràng, hai tay Nam Dạ Tước chống bên hông Dung Ân, "Em khiến tôi nghi ngờ, Dung Ân, hành động trước đây của em, là lừa gạt tôi?"

Anh giống như một con báo đã bắt được con mồi, nhìn con mồi dưới thân giẫy giụa, sự hoảng loạn trong mắt Dung Ân thu hồi trọn vẹn trong mắt anh, cô ổn định lại nhịp thở, nhãn thần bình tĩnh trở lại, "Không phải anh chơi đùa đã chán rồi hay sao? Nếu đã như vậy, sao không để tôi tự sinh tự diệt, tránh xa tôi chẳng phải tốt hơn?".

"Ân Ân, đây là suy nghĩ thật sự của em?" Bàn tay Nam Dạ Tước phủ lên sau đầu Dung Ân,  búi tóc của cô xõa tung, "Tôi hận nhất bị người khác lừa gạt, chính mình làm chuyện gì, đều hãy nỗ lực trả giá"

"Tôi chưa từng lừa gạt anh", Dung Ân mỗi lúc một khẩn trương.

"Chưa từng?", đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước nheo lại, đầu ngón tay quấn lấy những lọn tóc đen nhánh đang xõa ra của cô, giọng điệu bâng quơ, "Hết lần này đến lần khác, em bày ra tư thái kiều diễm trước mắt tôi, Ân Ân, tôi lại muốn chơi, làm sao giờ?"

Dung Ân trợn tròn hai mắt, cơn tức giận dường như không còn nén trụ được thêm, anh ngang ngược, thô bạo, anh chơi đùa đã chán, ngay lập tức đá văng cô đi thật xa, khi anh muốn chơi, lại ép cô chịu khuất phục, cô hiểu rõ không thể giấu diếm được thêm, chỉ đành mỉm cười khiên cưỡng, "Thế nào, anh lại muốn nuôi dưỡng tôi"

"Chính xác"

"Anh không sợ tôi lại ầm ĩ cùng anh?"

"E rằng, tôi có thể tha thứ cũng không chừng"

Một vòng tròn luẩn quẩn, rốt cuộc lại trở về điểm bắt đầu?

Dung Ân không cam lòng.

"Được, một lần, một trăm vạn".

Nam Dạ Tước nhìn chuyên chú khuôn mặt dưới thân, hiện tại, anh sẽ nhẫn nại chờ đợi, chờ xem cô có thể đi tới mức nào, "Được, miễn là tôi cảm thấy có giá trị, đừng nói một trăm vạn, dù là nghìn vạn tôi cũng sẽ cho em".

Nói xong, môi hôn điên cuồng phủ lên xương quai xanh của cô, mái tóc ngắn màu đỏ rượu xòa trên khuôn mặt Dung Ân, cô có thể cảm nhận được hương ô liu nhàn nhạt, bàn tay Nam Dạ Tước dán lấy eo cô, rợm luồn vào trong.

"Nam Dạ Tước", Dung Ân cơ hồ như sắp sụp đổ, hai tay dùng sức đẩy ra, "Anh buông tôi ra".

Người đàn ông ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, "Nói gì, em không yêu tôi? Nếu không phải, ở lại bên tôi".

"Tôi không muốn trở lại cuộc sống như trước đây, tôi muốn cuộc sống của chính mình...."

"Ân Ân", bàn tay người đàn ông vỗ về khuôn mặt cô, Dung Ân có thể cảm nhận được vết sẹo thô ráp trong lòng bàn tay anh, "Sinh mệnh của em là của tôi, đừng nghĩ sẽ được bình yên, cả đời này, cũng đừng nghĩ  có thể rạch ròi quan hệ cùng tôi".

Vì sao lại như vậy?

Rõ ràng, đã thoát khỏi vòng tay trói buộc của anh, tại sao còn bị xoáy vào?

Đáy mắt Dung Ân mỗi lúc một ảm đạm, cô nằm trên giường, đột nhiên nhớ đến gương mặt hiền từ của mẹ, rất khó khăn cô mới có được một cuộc sống bình yên, một lần nữa lại bị người đàn ông này bóp nát.

"Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy, vì sao?", Trong lời nói của Dung Ân, tràn ngập sự kích động.

"Ân Ân, nhớ cho kỹ, đừng lặp lại chuyện mang thai một lần nữa", Nam Dạ Tước thấp giọng cảnh báo, "Đừng nghĩ dùng một thủ đoạn lừa gạt tôi lần nữa, vì sao ư, tôi muốn sẽ muốn, không muốn thì tuyệt đối đừng, hiểu chưa?", trước nay Nam Dạ Tước chưa từng quay đầu lại, thế nhưng, lần này, thật sự anh đã tính toán không chu toàn.

Mặc dù chuyện đứa trẻ vẫn chưa hề tiêu tan, nhưng anh không muốn buông tay Dung Ân, anh buộc lòng phải thừa nhận, kể từ khi không có Dung Ân, anh nhớ, nhớ cơ thể cô, nhớ cảm giác được ôm cô trong vòng tay.

Đáy mắt Dung Ân tràn ngập vẻ bất lực, cô chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, "Anh đi tắm trước đã?", Ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ thăm dò, "Đừng hòng trốn thoát, tôi tìm được em rất dễ, thủ đoạn của tôi, em hẳn rõ hơn ai hết".

"Tôi không trốn", Ánh mắt Dung Ân vẫn duy trì vẻ cố hữu, "Tôi hiểu rõ, tôi căn bản không thể chạy trốn, anh đi tắm đi, tôi sẽ nằm yên ở đây?"

Nam Dạ Tước cũng không nghĩ cô to gan đến vậy, "Chờ tôi"

Nói xong, đi vào phòng tắm, tâm tình hôm nay của anh cũng không tệ, sau khi tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm quanh hạ bộ đi ra ngoài, một tay lau tóc, tới gần giường.

"Em nên...."

Mi tâm người đàn ông cau chặt lại, trên giường lớn, chỉ còn để lại một khoảng lõm, người cũng đã không còn.

Giỏi lắm, Dung Ân, cô thật sự cả gan trốn thoát!

Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh tưởng rằng là Dung Ân quay lại, mở cửa phòng, "Cô dám đi đâu?"

Ngoài cửa, là hai nhân viên an ninh.

Sắc mặt Nam Dạ Tước xám xanh lẫn lộn, giọng điệu bất cần, "Có chuyện gì?".

"Chúng tôi nhận được thông báo, nơi này đang tiến hành giao dịch bất hợp pháp".

Hai mắt Nam Dạ Tước tựa như muốn phun ra lửa, anh tránh người, "Hai người trông thấy phụ nữ đó?".

Ánh mắt hai nhân viên an ninh hoài nghi quét nhìn quanh phòng, một người lên tiếng qui chụp, "Thông báo nói rằng, có cò mồi, chúng tôi thấy anh rất giống".

(Cò mồi: Cái này mình kiếm từ tiếng việt chả có từ gì sát nghĩa hơn :-<, ám chỉ người chuyên buôn bán cần sa, thuốc lắc, vật phẩm cấm....để hòng kiếm tiền)

---

Chúc m.n một buổi tối vui vẻ :">

FB: http://www.facebook.com/urloveismine.ilu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net