am duong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quanh nên cậu đành tạm gác chuyện đó sang một bên vậy...

Nước trong hồ có mùi thơm ngọt ngào phảng phất....một mùi hương quen thuộc....

Cứ nằm như thế, cậu lại chìm vào giấc ngủ....

.....

.....

Sau một thời gian dài nằm đọc sách trên giường với ánh nến mờ ảo bên cạnh, Changmin cảm thấy mỏi mắt, anh bỏ mắt kính ra đặt bên cạnh rồi nằm ngửa ra giường, mắt nhìn bâng quơ lên trần nhà đen như mực. Thời gian ở thế giới này trôi qua thật chậm chạp và lặng lẽ khiến người ta phát chán mà không biết làm gì...Lấy vội cặp mắt kính để ở đầu giường đeo vào, anh bước xuống giường ra khỏi phòng.

...

_Angela?

Anh mở cửa bước vào...và anh nhanh chóng nhận ra cậu không còn trên giường nữa. Hoảng hốt. Anh lao tìm kiếm khắp phòng như một kẻ mất tự chủ. Anh sợ. Phải, rất sợ. Sợ cậu rời bỏ anh, sợ anh sẽ mất cậu...

_Angela! Em ở đâu?!

_Hyung..._Cậu khẽ mở mắt khi nghe tiếng gọi đầy lo lắng ấy_Em ở đây!

_Angela?!_Anh vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng nói của cậu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm

_A...

Một phút ngỡ ngàng. Thoáng đỏ mặt.

_Xin...xin lỗi...Hyung không có ý...._ Anh vội quay mặt đi

_Umm, không sao....Em cảm thấy hơi mệt và muốn thư giãn một tí trong hồ nước.......nhưng vừa chợt nhận ra mình...không có quần áo để thay...

Cậu mỉm cười nhìn anh, tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ dần của anh nhưng cậu biết chắc là anh đang ngượng. Ánh sáng tím trên người anh vẫn tỏa ra nhẹ nhàng trong bóng tối, vẫn như lần đầu hai người gặp nhau.

_À...vậy...để hyung tìm cho em...

Anh nhanh chóng rời khỏi phòng tắm và lao ra ngoài, tim như muốn rớt khỏi lồng ngực....Anh thấy rõ cơ thể đẹp đẽ của cậu dưới ánh đèn lập lòe ấy, một làn da trắng mịn không tì vết, quá quyến rũ đối với một kẻ khó kiềm chế như anh. Và anh đã phải rất kiềm chế để không phải lao vào chiếm hữu cơ thể tuyệt mĩ ấy....

Lắc đầu xua đi những ý nghĩ đen tối, anh trở về phòng mình, mở chiếc rương quần áo có sẵn trong phòng, lấy ra một bộ đồ rồi đem sang cho cậu.

_Đây, em mặc thử xem vừa không...?_Changmin đưa quần áo cho cậu ở bên trong khi mặt anh quay ra nhìn bên ngoài, và điều đó khiến cậu bật cười_Ya, em cười gì chứ?!

_Thấy dễ thương, cười, thế thôi._Cậu đón lấy đồ từ tay anh_Cảm ơn hyung.

_Uhm...

_Em muốn nhìn thấy ánh sáng._Cậu bất chợt lên tiếng, phá vỡ không gian trầm lắng ngoài tiếng mặc đồ sột soạt của cậu trong phòng

_Chẳng phải những ngọn lửa của nến, các ngọn lửa ma trơi, phản chiếu của thủy tinh, pha lê cũng là ánh sáng sao? Mà hyung cũng có mà?_Đúng thế, thứ ánh sáng màu tím luôn phát ra trên người khiến anh luôn tự thắc mắc về bản thân của mình.

_Hmm, em biết....nhưng nó không thực sự là ánh sáng...

=====Chapter 4=====

Cậu bước khỏi phòng tắm, đi đến cạnh giường, nơi anh đang ngồi đợi cậu. Vô tình anh ngước lên nhìn cậu, mái tóc dài lấm tấm ướt đẫm, nước chạy dọc trên chiếc cổ trắng mịn của cậu,...và anh nhanh chóng chợt nhận ra chiếc áo sơ mi trắng chỉ được cậu mặc hờ hững, không cài bất kì khuy áo nào làm lộ ra khuôn ngực trắng ngần của cậu.

_Ya, không khí ở đây lạnh lắm đó!_Changmin đỏ mặt quát, anh vội chạy đi lấy một cái khăn lau khô tóc cho cậu, sau đó cài khuy áo lại cho cậu, cố không để tay mình vô tình chạm vào cơ thể quyến rũ đó_Em muốn bị cảm lạnh à?!

_Em nghĩ điều đó không cần thiết? Vì em đã chết và làm sao có thể cảm lạnh được?!_Cậu lại mỉm cười, ngước nhìn khuôn mặt anh đang bối rối cài khuy cho mình.

_Ngốc! Chết thì chết, nhưng ở đây khác!_Anh dùng tay gõ nhẹ lên trán cậu, sao cậu có thể vô tư hỏi những câu hỏi vớ vẩn thế với khuôn mặt tươi tắn đó chứ.

_Khác? Em chẳng thấy khác gì cả!_Vẫn cái thái độ cũ từ bấy lâu nay, cậu né sang một bên tỏ vẻ không thích rồi ngồi xuống giường_Ghét hyung!

_Aiya~ Sao ghét hyung?!_Anh cười nhẹ, ngồi xuống cạnh cậu, vòng tay kéo cậu sát vào người mình.

_Thích thì ghét! Ghét hyung nhất!_Cậu bực mình đẩy anh ra một lúc, nhưng rồi lại để yên cho anh ôm mình, đơn giản là vì cậu thích cái cảm giác này.

_Oh...Vậy hyung cũng ghét em nhất~_Anh tinh nghịch trêu lại, tựa đầu lên vai cậu

_Ya, sao ghét em?!_Cậu giận dỗi đẩy anh ra, đôi môi xinh xắn mím lại, đôi mắt trong veo nhìn anh đe dọa “Hyung thử ghét em coi, em sẽ ám hyung cả đời!” T_T

_Tại em ghét hyung mà! Hahahahahah!!!~

_Đáng ghét! Hyung ăn hiếp em!!!

Cậu bực mình đẩy anh ngã lăn ra giường. Như một phản xạ có điều kiện, anh kéo cậu ngã xuống theo mình và nhanh tay lật ngược cậu lại xuống bên dưới....

Bốn mắt nhìn nhau ngỡ ngàng. Cậu và anh cảm nhận được hơi thở ấm gấp gáp của nhau mà chẳng biết tại sao có được nó (t/n: vì cả hai đều đã chết)...

...

_Angela! Changmin!_Jaejoong mở cửa ra, bên cạnh là Yunho. Và chẳng mất nhiều thơi gian để cả hai có thể “tiêu hóa” được hình ảnh trước mặt mình...

*hóa đá*

_A...không...không có gì đâu! Chúng tôi chỉ đùa thôi mà!!!_Changmin vội đứng lên, chỉnh lại cổ áo trên người và chỉnh gọng kính ngay ngắn lại. Cậu cũng bối rối ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tóc còn ướt.

_À...chúng tôi đến để mời hai người ra dùng bữa tối._Yunho lên tiếng thay cho Jaejoong lúc này đang hóa đá.

_Ở đây tối mịt thế này mà cũng phân biệt được bữa tối, bữa sáng sao?

Cậu hỏi đùa khiến Yunho lúng túng không biết giải thích thế nào. Umm, ăn sao? Từ lâu cũng chưa được ăn bữa ăn nào rồi. Là sinh vật bóng đêm, một linh hồn thôi mà...ăn làm gì, mà cũng làm sao cảm nhận được mùi vị của nó chứ...

_Em đừng trêu người khác thế chứ!_Changmin huých nhẹ tay cậu rồi nắm tay kéo cậu đi ra ngoài_Cám ơn đã gọi chúng tôi. Chúng ta đi thôi.

_À....Lối này._Yunho mỉm cười nhẹ rồi bước đi, kéo theo Jaejoong vẫn chưa có phản ứng gì nãy giờ.

...

Jaejoong cảm thấy khó chịu vô cùng, khi Changmin luôn ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, đùa giỡn với cậu mà anh thì không thể, dù biết cậu sẽ không thể thuộc về Changmin và bản thân, dù biết cậu đã thuộc về người khác...Anh là Tử thần, đúng, Tử thần thì không được biết đến cái khái niệm “yêu” là gì. Nhưng người anh yêu lại là cậu, một gương mặt xinh đẹp của thiên thần mà mười mấy năm qua anh thầm thương trộm nhớ...Anh có thể nói dối bất cứ điều gì nơi trái tim mách bảo, chỉ trừ một điều anh không thể phủ định...Anh yêu cậu.

Yunho vừa đi vừa nhìn sang Jaejoong. Anh chẳng biết mình đã giận như thế nào khi nghe cậu nói tên thật của mình với người khác mà anh không hề biết. Anh và Jaejoong đã cùng nhau làm công việc chết chóc này hơn 500 năm mà anh chẳng thể nào khiến cậu chú ý tới anh....Lạnh lùng, anh có. Độc ác, anh cũng có. Và tình yêu, anh cũng biết nó là gì....Hình ảnh một Tử thần xinh đẹp ngồi im lặng dưới một cơn mưa rào, hình ảnh một Tử thần lạnh lùng giơ cao lưỡi hái cắt đứt sinh mạng và bắt hồn của kẻ khác, một Tử thần cô đơn và mỏng manh ngồi một mình giữa bãi tha ma với những ngọn lửa ma trơi màu tím bay quanh...Hình ảnh của người Tử thần mà anh yêu.

This world may have failed you, it doesn't give you reason why...

You could have chosen a different path in life....

_Tôi tự hỏi những tiếng hát đó từ đâu phát ra...?_Cậu hỏi. Tiếng hát thật hay, văng vẳng khắp nơi trong lâu đài khiến lòng người cảm thấy bồi hồi khôn xiết.

_Đó là tiếng hát của một cô gái chết cách đây 100 năm._Yunho đáp_Mỗi ngày ở đây, nghĩa là 90 ngày ở nhân gian, cô ấy sẽ hát một bài.

_À, ra vậy...

...

_Cô ấy hát rất hay, phải không?_Một giọng nói vang lên nhẹ tênh

Thì ra nãy giờ đi, cậu và Changmin chỉ chăm chú lắng nghe giai điệu ngọt ngào của cô gái mà quên mất mình đã bước vào phòng ăn từ lúc nào không biết. Một căn phòng mang một màu đỏ, trừ bộ bàn ăn dài bằng thủy tinh và gạch lót sàn màu đen...Ngồi ở đầu bàn trong cùng, cũng chính là người vừa lên tiếng kia là một chàng trai trẻ, ăn mặc quý phái, mang một chiếc mặt nạ bằng bạch kim che đi một nửa khuôn mặt điển trai đó.

_Tôi nghĩ Người sẽ ăn ở tại phòng mình?!_Jaejoong mỉm cười hỏi, hướng đôi mắt đen huyền ảo về phía Người rồi quay lại nói với cậu và anh_Đó là Người cai quản ở đây.

_Ta đã định như thế, nhưng lại không thích thế nữa..._Người khẽ cười rồi đứng dậy, bước xuống chỗ cậu và anh đang đứng cùng Jaejoong và Yunho_Xin chào, cuối cùng ta cũng được gặp lại hai người.

_Tôi...có quen Người sao?_Cậu ngạc nhiên hỏi, tuy có chút ấn tượng mơ hồ về con người bí hiểm này nhưng cậu vẫn chưa thể chắc chắn hay kết luận điều gì cả.

_Đúng thế, chúng ta đã từng biết nhau, cả hai._Người mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự vui mừng khi nhìn thấy Changmin và cậu

_Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ..._Anh lắc đầu, bản thân anh khi xuống đây mà còn nhớ được tên tuổi và một số kí ức nhỏ là may lắm rồi_Người có thể cho tôi biết tên của Người không?!

_Yup~!!_Không biết từ đâu, một tiểu yêu tinh nhỏ xíu với đôi cánh dơi tí hon trên lưng nhảy phóc lên bàn chặn ngang_Tên Người là...

<BỐP!>

_Uknow hyung, chẳng phải ta nhờ hyung nhốt cái con bép xép này vào lọ thủy tinh rồi sao?!_Người bực bội nói, tay vẫn còn cầm hung khí là một khúc xương ống chân dài chẳng biết từ đâu lôi ra.

_Tôi đã nhốt rồi đấy chứ, chắc là cô ta lại thả nó ra để lấy lòng đấy thôi!_Yunho nhún vai, tỏ ra đó là điều dĩ nhiên.

_Người thật tàn nhẫn, tôi tưởng người quên nên có ý tốt muốn nhắc thôi mà~!_Tiểu yêu tinh lồm cồm bò dậy, tay xoa xoa cục u to tướng trên đầu_Ủa, hai người đã về s...hmmm.....!!!!

Yunho lẳng lặng bịt mồm Dragon, nhìn Dragong với ánh mắt chết chóc “Nếu mi muốn còn cái lưỡi để mà nói chuyện và nếm thức ăn...!”

_Chào, có vẻ cậu biết chúng tôi phải không?_Cậu cúi người nhìn tiểu yêu tinh một cách thích thú, dù cậu chẳng biết làm sao nó có thể tra được trong khi người đó chẳng có thông tin gì để nó tìm cả_Vậy có thể nói cho tôi biết được không?

_Tất nhiên!_Tiểu yêu tinh gật đầu cái rụp, hất tay Yunho ra. Chẳng lí do gì nó lại đi từ chối lời yêu cầu của một người đẹp. Nó cười nham nhở nhìn cậu mà không để ý có 3 cặp mắt lườm nó tóe lửa_Cậu tên là...

<BỐP! BỤP! BẸP!>

Lần này không phải là một, mà là hai khúc xương và một cái lưỡi hái chẳng biết ở đây lấy ra đã phang không thương tiếc xuống tiểu yêu tinh bé nhỏ đáng thương chỉ vì tội bép xép, đúng là “cái miệng hại cái thân”.

_Nó không biết gì đâu, cậu đừng bận tâm!

Jaejoong vội kéo tay cậu đi lên phía trên rồi kéo một chiếc ghế cho cậu ngồi xuống. Yunho cũng đẩy Changmin đi lên phía trên đó ngồi cạnh cậu, còn anh thì vòng sang ngồi cạnh Jaejoong. Người đi lên ngồi lại vị trí ban nãy của mình, không quên hất tiểu yêu tinh ra ngoài rồi phẩy tay một cái, cánh cửa sắt không lồ tự động đóng lại...

...

Cả 5 người ngồi ăn trong im lặng, không ai nhìn ai, cũng không ai nói tiếng nào...và điều này thực sự khiến cậu bực mình. Cứ nghĩ là sẽ được biết một chút gì đó để khơi gợi lại kí ức nhưng có vẻ những nhân vật ở đây không muốn như vậy...

_Có vẻ như mọi người không muốn cho tôi biết sự thật về bản thân thì phải?_Cậu chợt lên tiếng, phá vỡ không gian chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa ăn nãy giờ.

_Không...không phải thế đâu!_Jaejoong vội xua tay

Cậu làm lơ, quay mặt sang hướng khác. Mọi người còn lại cũng không nói gì thêm, tiếp tục dùng bữa trong bầu không khí không mấy dễ chịu gì...

...

Vài phút sau, cậu liền đẩy ghế đứng dậy, giọng lạnh tanh.

_Tôi về phòng đây.

_Ju....Angela, nghe ta nói đã!_Người vội gọi_Kí ức, sự thật về bản thân...Cậu có thể đợi thêm một thời gian nữa được không?

_Đợi?!_Cậu quay lại, đôi mắt khó chịu nhìn Người_Tại sao tôi phải nghe theo lời của Người?! Tại sao tôi phải đợi trong khi tôi có thể tự tìm hiểu nó?!

_Ta...

_Nếu không nói thì thôi vậy, dù gì tôi có tay chân, tôi có thể tự tìm hiểu...Vài ngày nữa tôi sẽ đi!

_Ấy! Cậu không được rời khỏi đây!

_Ya! Sao anh thích áp đặt người khác thế hả?!_Bực mình, cậu vất cái đại từ nhân xưng “Người” cung kính đi khuất mắt_Tôi thậm chí còn chẳng biết các người là ai, có quan hệ gì với tôi, và cần đến tôi có chuyện gì! Tại sao tôi phải nghe theo chứ?!!

_Angela, bình tĩnh nào em._Changmin bước đến, choàng tay ôm lấy bờ vai đang khẽ run của cậu

_Vì Người không phải là người muốn gặp cậu...Người muốn gặp cậu đang có việc bận nên chưa thể gặp mặt cậu được._Yunho thở dài nói_Người chỉ là Bá tước Bóng đêm, có nhiệm vụ cai quản lâu đài Slavary thôi.

_Vậy người cần gặp tôi là ai?!_Cậu bình tĩnh lại, hỏi

_Là anh trai ta, chúa tể Bóng đêm. Hyung ấy là người cai trị Miah..._Người hít sâu một hơi rồi nói tiếp_Bọn ta cùng được sinh ra từ một nơi đặc biệt của nơi tận cùng thế giới nên có chung dòng máu, hyung ấy được sinh ra sớm hơn...Hyung ấy nói với ta là muốn tự mình kể cho cậu biết quá khứ của cậu.

_Tôi nghĩ những người thuộc thế giới Bóng tối thì không bao giờ có chung dòng máu?

_À......ta.....

_Tôi nói đùa thôi, đừng trở nên lúng túng như thế._Cậu nở nụ cười nhẹ, không ngờ một kẻ thuộc Bóng đêm lại có những cử chỉ dễ thương như thế_Tôi sẽ đợi... Nhưng mà....(có 3 người nín thở, tròn mắt dẹt nhìn cậu)...bây giờ tôi có thể gặp tiểu yêu tinh ban nãy một lát được không? Tôi cần biết một vài ch....

_KHÔNG!!!

_Tại.sao?!_Cậu nổi cáu gắt từng chữ một. Changmin đứng cạnh cũng phải lùi ra xa vài bước để né cái bầu sát khí âm u đang tỏa ra.

_Tại....tại....nó....nó.....rất.....*ru n*

_Sao hả?!

_Yaahh!!! Tại....nó....háo sắc lắm! Bọn ta không muốn để nó đến gần cậu!!! >”<

_............._Cậu thở hắt ra, ngước nhìn ba con người, à, hai Tử thần và một Bá tước Bóng đêm đang căn thẳng nhìn mình_Ba người đừng lo, chuyện đó sẽ chẳng thể xảy ra đâu.

_Nhưng....nhưng mà.....

_Quyết.định.vậy.nhé! *gằn giọng*

_Uhm! Uhm, uhm, uhm! *gật đầu lia lịa*

_Hyung, em mệt rồi~_Tháo bỏ lớp mặt nạ ác quỷ, cậu trở lại với gương mặt đáng yêu chết người ngước nhìn Changmin.

_Hyung cũng thế, chúng ta về phòng nghỉ nhé?!

_Uhm~ *gật gật đầu*

_Dễ thương quá~ *xoa xoa đầu*

*né sang một bên, phồng má tỏ vẻ khó chịu*

Thế là anh và cậu ung dung nắm tay nhau bước ra khỏi phòng ăn, bỏ lại ba gương mặt khó hiểu...

...

Khoảng vài ba phút sau, cả ba quay sang nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu thở dài

_Vẫn dữ như ngày nào...! TT.TT

....Could have been forever.....Now we have reached the end...

=====Chapter 5=====

Ở một nơi rất xa...

Cảnh vật xung quanh hoang tàn đổ nát, mùi hôi tanh kinh tởm của xác chết và máu tươi bốc lên nồng nặc đến buồn nôn, tử thi chất thành đống, máu chảy lênh láng, gió thu rít từng cơn nghe đến lạnh tận xương sống....Bầu trời âm u, mây xám xịt với những luồng ánh sáng chớp nhoáng liên hồi. Những đàn ác điểu bay tán loạn, các loài ác thú cũng chạy đôn đáo, nhanh chân tìm nơi nương náu...

_Hộc....hộc....Ta không ngờ.....ngươi dám....làm thế....._Một người đàn ông gục xuống đất, vai trái và phần bụng tuôn liên tục dòng máu ấm nóng, cánh tay trái bị chặt đứt nằm bên cạnh cái cơ thể đẫm máu ấy...Đôi cánh màu trắng ướt máu đỏ sau lưng, cũng bị chém nát tơi tả.

_Tại sao ngươi nghĩ ta không dám?!_Hắn nhếch môi cười khinh khi_Ngươi nghĩ mình là kẻ đầu tiên được ta đóng dấu Tử sao? Vậy để ta báo cho ngươi biết: ngươi là kẻ đáng chết và sắp chết thứ 3550 rồi đấy.

Kẻ đứng đối diện khẽ nhếch mép, vẽ nên một nụ cười hiểm độc. Tay hắn cầm một thanh kiếm dài bằng pha lê trong suốt, máu chảy dọc theo dòng và rơi xuống từ mũi kiếm. Dù hắn mặc một chiếc áo khoác đen dài và một chiếc áo cổ đứng màu đỏ bên trong nhưng vẫn có thể thấy được thứ chất lỏng sệt sệt tanh tưởi đã làm ướt đẫm nó. Không phải là máu của hắn, mà của người đàn ông kia. Hắn dùng tay quệt đi vết máu đỏ trên mặt mình rồi từ từ tiến lại nạn nhân xấu số đó đang rủa xả mình bằng những lời lẽ cay độc.

_Tên đáng nguyền rủa nhà ngươi!! Đấng tối cao rồi cũng sẽ tiêu diệt được cả linh hồn và thể xác kinh tởm của ngươi!!! Ngươi dù gì cũng chỉ là một thứ sinh vật Bóng tối hèn hạ, thấp kém thì chẳng có lí do nào mà ng....!

PHẬP!!!

_Ngươi nói nhiều quá đấy. Đến lúc xuống Miah chơi với lũ ác ma của ta rồi!_Hắn mỉm cười khinh bỉ rồi quay gót bước đi với tham kiếm đẫm máu trên tay, bỏ lại một xác chết khô cạn máu, đầu bị cắt đôi ra và lăn lóc trên nền đất, cánh tay trái bị chặt đứt đen thui, đôi cánh trắng tả tơi hóa thành tro bụi...Không có thứ gì mà có thể nguyên vẹn khi đường kiếm của chúa quỷ lia qua....

_Dù thuộc về Ánh sáng tối cao thì các ngươi cũng chỉ là thứ rác rưởi bỏ đi thôi...

Sau khi hắn rời khỏi, một Tử thần áo đen hiện ra cạnh xác chết, miệng mỉm cười độc địa, đôi mắt đen lạnh lẽo rợn gáy nhìn quanh như tìm kiếm, rồi chợt lao đi vun vút và tóm lấy cái linh hồn đang run sợ một cách tội nghiệp và đáng khinh rẻ kia....

Rồi cả hai mờ dần trong không gian...

Chỉ vài phút sau, cả xác chết bốc cháy...và trong tích tắc, nó không còn một dấu vết ngoài biểu tượng thập tự giá màu đen vừa xuất hiện trên mặt đất cùng một dòng chữ cổ rực lửa đỏ bên dưới...

ø Lord of Darkness ø

<<<<<=>>>>>

_Angela, em dậy chưa?

Changmin gõ nhẹ cửa phòng cậu. Cả đêm qua, anh cảm thấy thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC