Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4.1:

"Đau!" Tần Hàm đau đớn thét to.

Chưa từng trải qua chuyện này, cảm giác đau đớn giống như muốn xé thân thể cô thành hai mảnh này là gì?

Rõ ràng vừa rồi tất cả đều rất tốt đẹp, làm cho cô cảm thấy bản thân có thể vì vậy mà nghiện. Nhưng đau đớn kịch liệt này làm cho cô chịu không nổi, hoang mang hoãn loạn nắm chặt bờ vai anh, muốn anh rút ra khỏi thân thể cô.

"Hàm?" Đau đớn của Tần Hàm làm cho Uông Ngạo Quần phát hoảng.

Anh không ngờ tiểu mỹ nhân của anh còn chưa biết mùi đời, hành động quá kích động của bản thân làm cho anh cảm thấy có lỗi, hơn nữa nhìn thấy nước mắt của cô anh càng thêm đau lòng.

"Không cần! Không cần!" Đẩy không được, Tần Hàm chỉ đành vung nắm tay nhỏ bé đánh anh.

Thấy cô đau đến toàn tân run rẩy, nắm đấm đánh trên vai anh nhỏ bé vô lực, ngực Uông Ngạo Quần không khỏi đau nhói.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh khẽ vuốt ve tóc dài ướt đẫm, vỗ nhẹ sống lưng nhỏ gầy của cô, không ngừng thì thầm nói xin lỗi bên tai cô.

Uông Ngạo Quần ngừng động tác, yên lặng ở bên trong cơ thể cô, đợi cô bớt đau.

Bàn tay to nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, tỉ mỉ hôn lên hốc mắt đỏ ửng của cô. Nụ hôn rơi xuống những giọt nước mắt trên lông mi, trên má đẫm nước mắt, cùng đôi môi hồng phát run của cô.

Hành động dịu dàng tràn ngập thương tiếc của Uông Ngạo Quần cùng bầu không khí ấm áp bao quanh, làm cho Tần Hàm kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của anh. Loại cảm giác đau đớn xé rách giống như kỳ tích biến mất không thấy, anh làm cho linh hồn người ta lơ lững, khiến cho cô không tự chủ được càng tiến sát lại gần anh.

Bộ ngực kề sát ngực anh, động tác sát lại gần của cô làm cho nam tính của anh càng đi sâu vào trong cơ thể cô một chút.

Uông Ngạo Quần nhạy bén cảm nhận biến hóa của cô, thử đẩy về phía trước một chút, cho đến khi đi vào lút cán. Tần Hàm vẫn không có biểu hiện không thoải mái nào, toàn bộ tinh thần đều để vào nụ hôn triền miên.

Uông Ngạo Quần thấy thế mừng rỡ, nâng chân cô đặt trên bả vai, mông hẹp đột ngột đẩy mạnh một cái, anh nghe thấy tiếng rên khẽ vui thích của cô.

"A. . . . . ." Tần Hàm ngửa đầu, hai mắt nhắm nghiền, năm ngón tay bé nhỏ nắm ở đầu vai anh cấu lại.

Tình triều kích thích điên cuồng quanh quẩn trong cơ thể cô. Tần Hàm thở phì phò, miễn cưỡng chống đỡ thân thể phối hợp từng lần va chạm hữu lực, mạnh mẽ của anh.

Tiếng nước rào rào, chảy trên đôi vai rộng của anh cùng đôi chân nhỏ phía trên của cô.

Nhiệt độ hơi nước nóng đánh không lại nhiệt độ trong cơ thể hai người, dưới sự va chạm biến mất không thấy.

Vú trắng nõn xinh đẹp bị bàn tay to của anh nhào nặn thành từng dấu đỏ ửng, dưới đầu lưỡi đùa bỡn trở nên cứng rắn dựng đứng.

Tần Hàm cong eo, ưỡn ngực, lắc mông, không ngừng phô bày ra khát vọng mong muốn càng nhiều hơn nữa.

Uông Ngạo Quần lần lượt thỏa mãn cô. Trên ngực trải đầy dấu hôn ửng hồng cuồng nhiệt, thẳng đến khi cô thỏa mãn, mềm nhuyễn vô lực dựa vào trên tường, đôi mắt điềm đạm đáng yêu mở to nhìn anh, cầu xin anh đừng cuồng liệt cướp đi ý thức cùng khí lực cuối cùng của cô. Dưới một tiếng thở mạnh, Uông Ngạo Quần tận tình phóng thích mầm móng của mình, nhiệt độ nóng bỏng gần như làm bùng cháy cơ thể mảnh mai của cô.

Sau khi xong, Uông Ngạo Quần ôm Tần Hàm xuống máy giặt, dịu dàng vì cô tẩy rửa thân thể mềm mại sáng bóng ửng hồng.

Cô dựa lưng trên người anh, nhìn thấy rõ ràng tay anh đang dao động trên người cô.

Tần Hàm khẽ cắn môi dưới, không biết làm sao nhìn anh bóp sữa tắm ra bọt biển, bàn tay to chà xát xoa xoa bầu vú tròn trịa của cô, cùng với vật nào đó vẫn như cũ đứng thẳng.

Nhìn thấy tay anh lướt qua vùng bụng bằng phẳng, thăm dò vào hoa viên hồng phấn giữa hai chân cô.

Uông Ngạo Quần cẩn thận nhẹ nhàng rửa sạch hoa nguyệt, đầu ngón tay tránh không khỏi đụng chạm đến bộ vị mẫn cảm.

Tần Hàm kìm lòng không đậu thở gấp rên khẽ một tiếng, cảm giác lòng bàn chân của cô lại nóng lên.

Cô đã làm chuyện ấy với soái ca siêu cấp phía sau lưng cô rồi!

Tần Hàm thật sự không thể tin được bản thân thế nhưng có thể hành động lớn mật như vậy. Thu lưu anh, còn cùng anh tiến thêm một bước quan hệ thân mật......

Hai mươi bốn năm trong cuộc đời của cô trôi qua hồn nhiên đơn thuần. Biên Phiếm nói cô là người ngu ngốc đần độn. Mặc dù có con trai bày tỏ tình yêu với cô, cũng ngây thơ không lo nghĩ. Biến Phiếm còn từng cười cô nói cô không chừng sẽ trở thành cô gái ngu ngốc, cả đời không hiểu ý định của đàn ông đối với cô.

Nhưng hôm nay cô bị làm sao vậy? Sao lại cùng một người vừa mới quen biết nửa ngày, lại còn chưa xác định cảm giác với đối phương đã xảy ra quan hệ thân mật?

Tần Hàm không hiểu nổi tâm tư của bản thân, giống như một đề toán cực kỳ khó, cô nghĩ không ra cách giải.....

Bình thường khi đối mặt với tình huống này, cô sẽ áp dụng thái độ trực tiếp buông tha.

Cho nên Tần Hàm buông tha cho việc suy nghĩ nguyên nhân tại sao bản thân lại lên giường cùng soái ca. Cô chỉ biết, cô không có một tia hối hận hoặc là cảm giác không đúng. Cô hưởng thụ bàn tay anh vuốt ve trên người cô, thích cảm giác dựa vào anh như vậy, thích anh thì thầm nói nhỏ bên tai cô, thích anh tạo ra cảm giác tê dại trên người cô.....

Cùng tắm xong, lau khô thân thể, trên người Tần Hàm bao một cái khăn tắm lớn đi đến trước tủ quần áo tìm quần áo sạch sẽ thay.

"Anh phải mặc cái gì?" Uông Ngạo Quần ở phía sau cô, hỏi.

Đúng rồi, anh cái gì cũng không mang theo, quần áo trên người cũng có nhiều chỗ bẩn thỉu dơ dáy, không có khả năng tiếp tục mặc.

"Để em tìm xem...." Tần Hàm tìm kiếm trong đống áo T-shirt của bản thân, "Cái này cho anh mặc." Cô tìm thấy một cái áo T-shirt size lớn bình thường dùng làm đồ mặc ở nhà.

Uông Ngạo Quần nhìn chiếc áo có chút phai màu, phía trên in hình dáng kỳ quái, vừa nhìn liền biết là kiểu T-shirt của đàn ông, khóe miệng không quá tự nhiên hạ xuống.

"Bạn trai?"

"Không phải!" Tần Hàm vội vàng giải thích, "Em không có bạn trai."

"Bạn trai cũ?"

"Em chưa từng kết giao bạn trai!" Tần Hàm gần như là la lên.

Giọng điệu vội vàng giải thích làm cho khóe môi Uông Ngạo Quần nhếch lên.

Không có bạn trai. . . . . . Anh không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.

Ý thức được giọng điệu vội vàng của bản thân, Tần Hàm thẹn thùng đỏ mặt.

"Em không có..... Cái này không phải...... Cái này là đồ mặc ở nhà của em, size lớn mặc sẽ thoải mái hơn......."

Chán ghét! Anh không cần luôn luôn nở nụ cười tà ác, như vậy cô sẽ cảm thấy bản thân rất ngu ngốc.

"......."

"Cám ơn!" Uông Ngạo Quần cúi đầu hôn lên má cô một cái, mặc áo T-shirt vào.

"Không khách khí." Tần Hàm nhỏ giọng đáp trả.

Cô rất thích cảm giác anh hôn cô! Mặc kệ anh làm cái gì với cô, cô đều cảm thấy rất thoải mái. Giống như bọn họ đã ở chung cùng nhau rất lâu rất lâu....

"Chất liệu thật thô ráp." Hai hàng lông mày của Uông Ngạo Quần khẽ chau lại.

Quần áo giặt đi giặt lại hơn trăm lần sớm đã mất đi hoa văn trơn mịn bên ngoài, thói quen mặc quần áo đắc tiền, Uông Ngạo Quần liền cảm thấy quần áo này đang gặm cắn da thịt của anh.

"Bởi vì nó đã bị giặt rất nhiều lần." Tần Hàm vội vàng đề nghị "Em thấy anh cũng không có quần áo để thay đổi, chúng ta đi mua quần áo đi."

Nghe vậy, Uông Ngạo Quần suy nghĩ, lại nhìn bộ quần áo trên người bản thân.

Một lát sau, anh có chút bất đắc dĩ nói: "Anh không có những vật khác có thể đổi với em."

"Không sao." Tần Hàm lắc đầu, tay vuốt ve chiếc nhẫn trên cổ "Chiếc nhẫn này hẳn là không chỉ đủ tiền cơm một bữa, có thể lại đi mua quần áo."

Dù cho Uông Ngạo Quần không rõ ràng giá trị chiếc nhẫn của bản thân trên thị thường, nhưng lúc trước khi chế tạo chiếc nhẫn này đã tiêu tốn của anh rất nhiều tiền, anh ngược lại còn nhớ rõ. Anh chỉ là không ngờ có thể mang nhẫn đi bán lấy tiền.... Đề nghị của Tần Hàm làm cho anh bừng tỉnh.

"Vậy cầm cái này đi bán lấy tiền đi!" Uông Ngạo Quần vươn tay về phía sau gáy của cô, làm bộ muốn cởi sợi dây chuyền ra.

Bán lấy tiền, có tiền rồi, hai tuần này anh có thể trải qua thoải mái một chút. Ít nhất không cần ăn thứ đồ ăn không có mùi vị gì kia, hơn nữa anh còn có thể mua món quà nhỏ cho cô gái nhỏ đáng yêu của mình.

"Không!" Tần Hàm lập tức ngăn cản động tác của anh "Cái.... Cái nhẫn này xem như là anh bán cho em đi. Về sau chi phí chi tiêu của anh giao cho em."

Cô luyến tiếc bán chiếc nhẫn này. Đây là vật lần đầu tiên anh đưa cho cô, có giá trị kỷ niệm. Dù là thủy tinh không đáng tiền cô vẫn xem nó như bảo vật.

"Được!" Uông Ngạo Quần sảng khoái gật đầu.

Dù sao đây là quà tặng anh tự mình thiết kế cho bản thân, nếu bán cho người xa lạ, anh cũng cảm thấy có chút đau lòng. Bán cho cô gái nhỏ đáng yêu của mình là tốt nhất, nó vẫn như cũ xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Chờ anh nghỉ ngơi đủ, quyết định trở về xã hội thượng lưu, tiếp tục cuộc sống hoàng tử piano của anh. Anh sẽ giúp cô thiết kế một chiếc nhẫn nho nhỏ có thể mang vào ngón tay nhỏ bé đáng yêu, làm thành một đôi với chiếc nhẫn trên cổ cô.

Uông Ngạo Quần mặc một chiếc quần thường trong nhà, vươn tay về phía Tần Hàm đã mặc xong quần áo.

Tần Hàm lúng ta lúng túng chăm chú nhìn bàn tay sáng bóng hồng hào của anh, dè dặt cẩn thận đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay anh.

Tay của cô thật sự rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức năm ngón tay của anh hợp lại liền bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô vào trong tay anh.

Hai người tay trong tay đi dưới ánh trăng, gió đêm mát lạnh phả vào mặt, mang theo một chút khí lạnh, nhưng trong lòng Tần Hàm, so với đi trên đường ngày hè còn ấm áp hơn.

"Dáng người của em rất giống Christine." Uông Ngạo Quần đột nhiên nói.

Đều bé bỏng như vậy, xinh đẹp như vậy, giống như tiểu tinh linh bay lượn trên đóa hoa.

"Christine?" Tần Hàm không hiểu ngẩng đầu lên nhìn Uông Ngạo Quần cao hơn cô một cái đầu.

Christine là tên phụ nữ..... Không phải là bạn gái của anh chứ?

"Christine là vũ công người Nga, là vũ công múa ballet trong đoàn Mạn Lạc Phu, em chưa từng nghe nói sao? Anh nhớ bọn họ đã từng đến Đài Loan lưu diễn."

"Em..... Em không biết." Tần Hàm vì hiểu biết nông cạn của bản thân mà cảm thấy xấu hổ.

"Không biết cũng không sao." Dù sao người thích ballet cổ điển ở Đài Loan vẫn là số ít "Ngày khác có cơ hội giới thiệu cho hai người làm quen, em nhất định sẽ ngạc nhiên thậm chí có người giống với bản thân như vậy."

"Được."

Anh quen biết đoàn vũ công múa ballet? Cảm thấy bản thân bất quá chỉ là một cô gái bình thường, Tần Hàm cảm thấy giữa hai người giống như ẩn ẩn xuất hiện một cái kênh rạch nho nhỏ.

Cô bé lọ lem mặc dù là cô bé lọ lem, nhưng thật ra gia thế bối cảnh của nàng rất tốt, còn có thể được hoàng tử mời đến hoàng cung tham gia vũ hội.

Thiếu gia đi bụi trước mắt mặc dù không chiếm được yêu thích, nhưng gia thế nhất định cũng rất tốt. Nói không chừng còn là nhân vật ưu tú trong xã hội thượng lưu, bạn bè quen biết đều có khuôn mặt giống như anh, giống như đóa hoa cao cao chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể tiếp xúc.....

Suy nghĩ như vậy tuy rằng làm cho Tần Hàm nổi giận một chút, nhưng rất nhanh, cô liền lên tinh thần lại.

Thiếu gia đi bụi rời nhà trốn đi, chứng tỏ anh chịu không nổi mẹ kế hoặc cha dượng áp bức, quyết định trốn đi tìm vùng trời riêng của bản thân. Cô nhất định sẽ dùng tâm sức lớn nhất duy trì cổ vũ anh.


  Chương 4.2:

Đi vào công ty bách hóa, Uông Ngạo Quần rất tự nhiên đi về phía cửa hàng đồ hiệu lầu hai, quanh quẩn một chút, trực tiếp đi vào cửa hàng chuyên bán của PRADA.

Chân phải vừa mới bước vào, Tần Hàm lập tức kéo anh lại.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Nhãn hiệu quần áo này rất đắc!" Một cái áo giá tiền bằng phí một mùa đi du lịch của cô.

"Anh cảm thấy cũng được."

Cũng được? Tần Hàm trợn to mắt.

Trong lúc cô còn đang kinh dị nghĩ, Uông Ngạo Quần đã đi vào chọn quần áo.

Chiếc áo T-shirt trắng bệch trên người anh làm cho nữ nhân viên bán hàng cho rằng anh bất quá chỉ là người tùy tiện đi vào dạo mà thôi, là khách hàng bình dân ngay cả dây nịch cũng mua không nổi. Nhưng mà nhìn khuôn mặt đẹp trai lại có phong thái quý phái, nữ nhân viên bán hàng vẫn thân thiện chào hỏi.

Uông Ngạo Quần cầm vài cái áo thủ công phong cách mùa xuân cùng quần jean tiến vào phòng thay đồ thử.

Thay xong quần áo ra ngoài, Uông Ngạo Quần lập tức nhận được sự tán thưởng của các nhân viên bán hàng.

"Tiên sinh mặc cái này thật là đẹp!"

"Rất hợp với khí chất của tiên sinh . . . . ."

Thật sự rất đẹp mắt! Tần Hàm vẫn đứng ngoài cửa có chút do dự, hai mắt nhìn không chớp.

Thiết kế vai hẹp thẳng tấp càng phụ trợ cho dáng người hoàn mỹ của anh, vải dệt thượng đẳng làm cho phong thái tự nhiên cùng khí chất tôn quý của anh hợp làm một.

Uông Ngạo Quần là người đàn ông cô đoán là thích hợp mặc hàng hiệu nhất. Vì anh như vậy, cho dù là PRADA sang trọng, cô nghĩ cô cũng có thể cắn răng mà mua....

"Không tệ chứ?" Uông Ngạo Quần không thèm để ý đến đám nhân viên bán hàng đang rù rì rủ rỉ, trực tiếp đi đến trước mặt Tần Hàm, hỏi.

Tần Hàm ngây ngốc gật gật đầu "Đẹp....... Rất đẹp mắt....."

Lấy được khẳng định của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần mới cảm thấy mỹ mãn đi vào thay một bộ quần áo khác.

Anh tổng cộng mặc thử năm bộ quần áo, cuối cùng quyết định lấy hai trong số đó.

"Tổng cộng là 63,000500 đồng." Nữ nhân viên tính tiền cười nói.

"Sáu vạn. . . . . ." Tần Hàm lắp bắp, "63,000. . . . . ."

"500 đồng." Nữ nhân viên tính tiền tiếp tục nói.

"Ách. . . . . . Tôi . . . . ." Tần Hàm ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Uông Ngạo Quần đang cùng một nữ nhân viên bán hàng khác thảo luận về vấn đề giặt giũ.

Lúc này Uông Ngạo Quần đã đổi lại chiếc áo T-shirt vải bông thô.

Nếu như anh không mặc những loại quần áo kia, cô còn không biết bản thân chiếc áo T-shirt này có bao nhiêu tệ. Nhưng bởi vì anh vừa mới mặc thử những bộ quần áo cắt may tỉ mỉ, làm cho cô cảm thấy chiếc áo T-shirt mặc trên người anh, căn bản chính là mài mòn khí chất tôn quý của anh.

"Được!" Cô rưng rưng rút thẻ tín dụng ra "Có thể trả theo kỳ không?"

"Dĩ nhiên có thể." Nữ nhân viên tính tiền mỉm cười nhận lấy.

63,000 500 nguyên. . . . . . Thật là đau thật là đau! Thật tốt có thể phân theo kỳ trả, cô có khả năng còn không cần thiết vận dụng lợi tức tuần hoàn.

Mua y phục, lại mua đồ lót cùng vớ, còn có một số đồ dùng hàng ngày. Tần Hàm phát hiện thiếu gia đi bụi này tuy rằng bị "làm nhục" nhưng anh đối với đồ dùng của bản thân rất kiên trì thưởng thức. Những đồ dùng bình thường anh căn bản không xem vào mắt. Thế là cô cắn răng quét hơn một vạn đồng.

Trong lòng Uông Ngạo Quần đánh bàn tính.

Sau khi chiếc nhẫn của anh khấu trừ số tiền mua những thứ này, đại khái còn có một trăm tám mươi vạn đồng, anh nghĩ muốn mua một chút đồ tặng cho tiểu mỹ nhân.

"Em có cần mua cái gì không?" Uông Ngạo Quần nở nụ cười làm cho Tần Hàm như si như say, "Anh tặng cho em."

"Có thật không?" Tần Hàm mừng rỡ khẽ kêu ra tiếng.

Anh muốn tặng quà cho cô! Thật là tuyệt. . . . . .

Đợi chút, mặc dù danh nghĩa là anh tặng, nhưng tiền là do cô chi!

Siết chặt chiếc túi xách trên vai, nghĩ đến bên trong đựng hóa đơn đã hơn tám vạn đồng. Thiếu gia đi bụi dùng tiền hào phóng, quà tặng nói không chừng sẽ làm cho cô tiêu phí hơn sáu con số, tháng sau cô sẽ chờ ăn quả táo, bánh mì, uống nước lọc......

"Không cần, em không thiếu cái gì cả."

"Suy nghĩ một chút đi!" Uông Ngạo Quần thúc giục cô.

"Thật, em không thiếu gì cả."

"Có muốn mua mũ đội hay không? Anh nghĩ em đội mũ nhất định sẽ rất xinh đẹp."

Mặt của cô nhỏ, nhưng mũi cao, đội mũ nhất định có thể làm cho cô càng thêm đáng yêu.

"Không. . . . . . Thật sự không cần, em không quen đội mũ..... Hơn nữa em đã có quà anh tặng rồi." Cô kéo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn ra "Quà tặng này rất tốt."

"Đây là đồ anh đổi tiền cho em, không phải là quà tặng."

"Không sao, em đã coi nó là quà tặng rồi." Tần Hàm rất kiên trì.

Cô không cần ăn quả táo, bánh mì, uống nước lọc! Hu hu hu . . . . .

"Được rồi!" Uông Ngạo Quần buông tha không kiên trì nữa "Vậy thì chiếc nhẫn này trước xem như quà tặng, sau này anh sẽ tặng cho em một món quà chân chính."

"Được." Tần Hàm âm thầm thở phào một hơi "Cám ơn."

"Bụng hơi đói rồi, đi ăn cơm đi."

"Ừ." Thật tốt quá, cuối cùng không cần mua đồ nữa. Cảm tạ trời đất phù hộ. Trong lòng Tần Hàm lén lút vẽ một thập tự giá tạ ơn.

Hai người nắm tay nhau lên thang máy đi thẳng một đường lên trên.

Khi bọn họ đi tới khu bán đồ dùng vận động, văn phòng phẩm, đồ chơi, phía bên kia thang máy chính là cửa hàng chuyên bán nhạc khí hấp dẫn chú ý của Uông Ngạo Quần.

Anh đi thẳng đến một chiếc đàn piano, nhớ lại đã hai ngày rồi anh không có đụng vào phím đàn.

Nhớ lại, ngoại trừ đáp máy bay đường dài, anh chưa từng trong một thời gian dài như thế không chạm vào phím đàn. Mặc dù cả nhà đi du lịch, sau khi đáp máy bay, anh cũng sẽ đánh một khúc bằng cây đàn piano trưng bày ở tại đại sảnh khách sạn.

Trong lúc bất tri bất giác, piano đối với anh, không chỉ là nghĩa vụ, cũng không phải vì danh hiệu hạng nhất ba Uông bắt buộc anh đạt được.

Anh đối với piano đã nghiện, một ngày không tiếp xúc liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Nó là người yêu của anh, khoảnh khắc hai mắt tiếp xúc, lồng ngực liền rung động....

Uông Ngạo Quần buông lỏng bàn tay Tần Hàm ra, đi thẳng về phía cây đàn piano.

"Tiên sinh, xin chào." Nhân viên bán hàng thấy có người tiến đến, lập tức đi lại tiếp đón "Xin hỏi tiên sinh muốn xem đàn piano sao?"

Uông Ngạo Quần không trả lời câu hỏi của nhân viên bán hàng, kéo ghế dựa ra, xốc tấm vải phủ trên cây đàn lên. Một tay lướt qua phím đàn màu trắng, cảm giác như có dòng điện chạy qua đầu ngón tay.

Uông Ngạo quần nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mười ngón tay linh hoạt cấp tốc bay múa trên phím đàn.

Âm thanh lưu loát đẹp đẽ lập tức phát lên, mọi người đi qua không tự giác dừng lại bước chân, cẩn thận lắng nghe khúc nhạc ấm áp vui vẻ này.

Một khúc nhạc đàn xong, mọi người tại đây lập tức tuôn ra tràn vỗ tay như sấm.

"Tiên sinh, tài đánh đàn piano của ngài thật là tuyệt vời, có thể sánh ngang với hoàng tử piano nổi tiếng thế giới....." Nhân viên bán hàng dừng một chút, kinh ngạc che miệng "Ngài không phải là người kia......"

Uông Ngạo Quần nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Tần Hàm liền chạy về phía lầu trên.

"Uông tiên sinh! Uông. . . . . ." Tiếng gọi của nhân viên bán hàng bị bỏ lại phía sau hai người.

"Cô gái đó quen biết anh?" Tần Hàm chạy theo Uông Ngạo Quần đến thang máy, thở hổn hển hỏi.

"Anh không biết cô gái đó." Uông Ngạo Quần hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới tầng lầu khu ẩm thực.

"Nhưng vừa rồi cô ấy hình như gọi tên anh." Cô gái kia gọi "Uông tiên sinh" không sai đi?

Uông Ngạo Quần quay đầu nhìn Tần Hàm, mỉm cười mang theo một tia ác ý.

"Em đang ghen sao?" Anh cố ý dời tiêu điểm sang chuyện khác.

"Ghen?" Tần Hàm chớp chớp đôi mắt to "Em đâu có ghen?"

"Em cho rằng cô gái kia có quan hệ gì với anh?"

"Em mới không có!" Cô chỉ là cảm thấy kỳ lạ mà thôi. Thật sự, cô thề! Để cô ăn một chút dấm chua chỉ có cái cô Christine mê người kia mà thôi.

"Bé đáng yêu, anh nói anh không biết cô ta." Uông Ngạo Quần nhéo nhéo hai gò má trắng nõn của cô "Chỉ có thể trách bộ dáng anh quá mê người."

Thật là thúi lắm! Tần Hàm nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu. Nhưng mà lời anh nói cũng có lý.

"Anh đàn piano rất hay." Làm cho cô nghe đến như si như say "Anh học piano rất lâu rồi hả?"

"Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net