Ẩn Sát -89-96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thuyền bị thủng lỗ to. Gia Minh và Linh Tĩnh cùng nhau thả neo xuống, sau đó dọn dẹp mấy thứ đồ đạc trong khoang tàu nhét vào cái ba lô dã chiến sặc sỡ to bự, chèo thuyền cứu hộ đi thẳng tới đảo. Nhìn từ xa cảnh vật đẹp vô cùng, nhưng khi thật sự bước chân lên đảo mới thấy rằng không có vết tích gì cho thấy sự hiện diện của con người ở đây, ngoài tiếng sóng biển, xung quanh im lặng đến lạ thường.

"Không thể nào... Đúng thật là đảo hoang rồi..."

Dò xét sơ lược xung quanh một cây số, Gia Minh không phát hiện được bất cứ dấu vết gì của con người, tuy đằng trước có một ngọn núi, nhưng vẫn không thực sự biết được hòn đảo này có lớn hay không, nhưng nếu có người sinh sống, đáng lẽ phải có chút vết tích gì lưu lại chứ. Lưng đeo ba lô, hắn bất giác có chút buồn rầu, một quốc gia với dân số đông nhất thế giới lại có một đảo hoang không có người ở, đây là một chuyện đáng buồn cười đến mức nào. Chẳng qua cũng rất khó nói nơi này đã vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc, đến Nhật Bản hay là khu vực rộng lớn như Đông Nam Á hay chưa. Truyện "Ẩn Sát " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chiều ngày hôm đó, hai người đi thẳng từ trong rừng lên núi, khu rừng này xem ra chưa từng bị chặt phá, thậm chí ngay cả dấu vết của con người cũng không có, Gia Minh bước đi trên con đường hun hút phía trước, Linh Tĩnh kéo váy đi theo sau, thực vật trong rừng xanh tốt, Linh Tĩnh chốc chốc lại bị cành cây tua tủa vướng vào chân.

Gia Minh sợ Linh Tĩnh thấy buồn chán liền vừa đi vừa chỉ những thực vật kỳ lạ cho Linh Tĩnh xem, giải thích đặc điểm, tác dụng của từng loại cây, bản lĩnh sinh sống nơi hoang dã của Gia Minh rất thuần thục, kiến thức về phương diện này có thể so với nhà sinh vật học, chỉ chốc lát sau đã khiến cho Linh Tĩnh khâm phục không thôi, cuối cùng đuổi theo Gia Minh đánh mấy cái.

Linh Tĩnh từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn thiên tài, tự cho là người có kiến thức uyên bác nhất trong ba người, tuy không có vẻ gì khoe khoang, thỉnh thoảng nhớ lại cảm thấy rất tự hào, lúc này mới biết rằng Gia Minh còn lợi hại hơn nàng nhiều, đây cũng chỉ là làm nũng mới ra tay. Gia Minh cầu xin tha mạng, trong lòng thầm quả quyết là không được thừa nhận chuyện mình vừa nhìn tất cả câu hỏi trong đề thi đều biết cách làm. Ừ, ở trước mặt người khác, mình là một đứa ngốc vẫn tương đối an toàn hơn.

Trên đường lên núi phát hiện trên đảo lại có nguồn nước ngọt, một dòng suối nhỏ trong vắt từ trên núi uốn lượn chảy qua, Gia Minh và Linh Tĩnh trong lòng đều hân hoan, cứ thế này, cho dù là trên đảo sống khổ cực cũng không sợ gì hết. Trên đường đi rất suôn sẻ, lúc sắp lên đến đỉnh núi thì xảy ra một rắc rối nhỏ, khi đi qua nơi cây cối rậm rạp, tay phải Gia Minh vừa giơ lên thì sau đó tiếng roi da vung múa vang lên, làm cho Linh Tĩnh một phen hú vía, khi quay đầu lại nhìn chỉ thấy Gia Minh đang cầm một con rắn đầu tam giác dài cỡ một mét, do toàn bộ khớp xương trên người đều gãy nát, lúc này lại không có gì đe đọa, bỏ con rắn chết vào một cái túi gói lại, Gia Minh tuyên bố rằng tối nay sẽ ăn thịt rắn, Linh Tĩnh nhăn mũi xem thường, bộ dạng rất đáng yêu.

Lên đến đỉnh núi đã chừng bốn giờ chiều, lấy ngọn núi này làm mốc, diện tích xung quanh cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, dưới chân núi còn có một hồ nhỏ. Dùng ống nhòm quan sát một lần, quả nhiên không hề có dấu vết của con người. Thấy cũng không còn sớm, hai người liền vội vàng xuống núi, còn chưa ra khỏi rừng cây thì trời đã dần tối, bật đèn pin có sẵn trên súng máy, Linh Tĩnh theo sát Gia Minh đi về phía trước.

Đến khoảng tám giờ tối, lều vải xuất hiện bên rừng cây, lửa cháy lên, thức ăn, xoong nồi và các đồ dùng khác trên thuyền cũng đã đem xuống. Bận rộn cả một buổi chiều, Linh Tĩnh cũng cảm thấy mệt lử, sau khi ăn bữa tối xong, hai người ôm nhau, cuộn mình trong chăn lông ngủ trong lều. Linh Tĩnh nằm trong lòng Gia Minh nhỏ giọng tính toán về cuộc sống ở trên đảo sau này, cần phải dựng một ngôi nhà gỗ chắc chắn, phải tìm được trái cây có thể ăn hoặc là thứ gì đó khác, hoặc là bắt một số con thú nhỏ có thể ăn thịt ờ trên đảo về nuôi. Gia Minh không dự định ở trên đảo mãi mãi, cũng chỉ cười thoải mái.

Ngày mùng 6 tháng 8 cứ trôi qua như vậy. Đến ngày thứ hai, Gia Minh và Linh Tĩnh chèo chiếc xuồng nhỏ trở lại pháo hạm để sửa chữa vô tuyến điện, vội vội vàng vàng hết cả một ngày, nếu lúc này ở trong một hoàn cảnh bình thường một chút, ngày nghỉ quốc khánh sắp trôi qua có thể là bọn họ đang chuẩn bị đồ dùng cần thiết khi đi học. Linh Tĩnh sẽ giúp hai người còn lại bọc sách, Sa Sa sẽ vui mừng rêu rao rằng nàng sẽ gia nhập một câu lạc bộ mới, Gia Minh không thể hiện thân thủ ra, thỉnh thoảng sẽ bị hai kêu la hét cùng, thỉnh thoảng ngồi bên máy vi tính, thỉnh thoáng ngẩn người... Trên bãi biển đêm hôm đó, Linh Tĩnh nói: Truyện "Ẩn Sát " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Mình nhớ Sa Sa quá..."

Cuối cùng, ba người bọn họ rốt cuộc cũng trở thành bạn tốt như anh em sinh đôi, thậm chí sau khi xảy ra chuyện đó, quan hệ bạn bè dường như còn quan trọng hơn cả quan hệ vợ chồng. Cho dù thỉnh thoảng trong lòng cũng hơi có ghen tị, nhưng kể từ mấy ngày trước, sự kiện bách hợp cũng đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Tới ngày 11 tháng 10 vẫn còn phải loay hoay với vô tuyến điện, theo như Gia Minh dự tính, hẳn là thêm một thời gian nữa sẽ sửa tốt rồi. Lúc trời chạng vạng tối, đang chuẩn bị kết thúc công việc để về đảo, đèn báo hiệu trên tàu bỗng nhiên lóe sáng, Linh Tĩnh gọi Gia Minh vào trong khoang, đó là một thiết bị thu tín hiệu mới được sửa chữa xong. Vừa thấy ánh đèn sáng lên, Gia Minh thầm kêu không tốt, đây là cách thức liên lạc đám lính đánh thuê kia đã thỏa thuận từ trước, nơi này có thể nhận được tin, nói rõ bọn họ cũng không còn cách chúng ta bao xa.

Suy tính cẩn thận một hồi lâu, Gia Minh và Linh Tĩnh chèo xuồng trở lại bờ biển, sau đó lại đi thẳng sang phía bên kia hòn đảo nhỏ, sắc trời đã dần tối sóng biền dào dạt vỗ lên bờ đá, vô số bọt nước bắn tung lên, Gia Minh lấy ống nhòm quan sát tình hình, sau đó đưa cho Linh Tĩnh.

Trong tầm mắt, hai pháo hạm còn khá hoàn hảo đậu tại bờ biển xa xa, những tên lính đánh thuê cầm vũ khí trong tay đang dựng lều trại, đốt lên từng đống lửa, có gần một trăm người. Thấy gia Minh nở nụ cười an ủi, Linh Tĩnh đang nắm chặt súng trong tay cũng bắt đầu lo lắng...



11 phút trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 144743 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 96

Con tin

Nguồn: Nhóm dịch huntercd -vipvandan.vn

Đả tự : ChanJi – Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Khi lên đến hải đảo, thần kinh căng thẳng của đám người Kim Tông Cảm mới buông lỏng được một chút.

Hắn là người Hàn Quốc, trước kia đã từng là bộ đội đặc công, sau khi giải ngũ trở thành một gã lính đánh thuê tự do, lăn lộn tại các nước như Thái Lan, Israen Pakistan cùng với em trai hắn là Kim Tông Giác, phải mất chừng mười hai năm mới thành lập được tổ chức lính đánh thuê của mình.

Đối với những lính đánh thuê lăn lộn cả đời, thậm chí ngay cả khi chết cũng không có được phần mộ khác mà nói, hắn cũng được xem như là người may mắn. Đương nhiên, nếu như người khác nói như vậy với hắn hắn chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, bởi vì trong mười hai năm qua, hắn thực sự đã phải trả giá rất nhiều, không đơn giản chỉ cố gắng là có thể làm được.

Trước khi tham gia kế hoạch đột kích du thuyền Tinh Mộng lần này, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ thứ gì liên quan đến chiến đấu ở Trang Quốc, cũng bởi vì sự hấp dẫn quá lớn, lại có kế hoạch và tài liệu, hơn nữa còn có thêm mấy tổ chức lính đánh thuê đáng tin cậy, hắn mới tham gia hành động lần này.

Chẳng qua, kết quả của hành động lần này thực sự là một sự sỉ nhục, ban đầu dự tính trong một giờ là có thể chiếm được toàn bộ du thuyền, song tốn đến hơn bốn giờ rồi lại phải thất vọng rút lui bởi sự uy hiếp của hải quân, thậm chí ngay cả bom cũng chưa kịp đặt thì đã phải chật vật chạy trốn rồi rơi vào tình cảnh lúc này.

Ngoài sự sỉ nhục ra, thực ra hắn vẫn được xem như một trong số những người may mắn. Bởi vì sự ảnh hưởng của sự kiện lần này quá xấu, tin tức vừa truyền ra, quân đội lập tức giăng lưới bùa vây trên toàn lãnh hải Trung Quốc, dưới sự phong tỏa nghiêm mật, ít nhất trong phạm vi mà Kim Tông Cảm có thể biết được, ít nhất hơn nửa số tàu thuyền của đồng bạn có tham gia vào sự kiện lần này đã bị phát hiện hoặc đánh chìm, mà hắn mang theo tâm lý đặc biệt thận trọng lại ẩn nấp được gần hai ngày trên biển. Rồi sau đó mới biết được tin tức một cuộc càn quét khổng lồ trên biển.

Bằng vào chiếc thuyền nhỏ của mình bây giờ. muốn chống đỡ lại cuộc càn quét trên biển với quy mô lớn thì thực sự là người si nói mộng, mặc dù nói hải quân không thể lúc nào cũng tiến hành lùng bắt, nhưng mình cũng căn bản không thể nào nhân cơ hội này để thoát ra ngoài được, vấn đề duy nhất phải quan tâm trước mắt chính là tìm một nơi nào đó đê tránh qua đợt càn quét này.

Sau cùng cũng chi có thể quy kết cho may mắn, dựa vào tin tức của một tên lính đánh thuê tự do hắn đang chứa chấp, quanh đây có một hòn đảo nhỏ không có tên trên Hải đồ, vì vậy sau nhiều lần đi nhầm đường, rốt cuộc bọn họ cũng tìm ra được nơi có thể tạm thời tránh gió này.

Xem như tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, cho mọi người rời thuyền, nhân tiện cũng đưa đám con tin bị bắt được ở trên thuyền xuống. Đây là thu hoạch duy nhất của bọn họ trong lần hành động này, ngộ nhỡ sau đó có bị hải quân phát hiện thì sẽ trở thành lợi thế duy nhất để đàm phán.

Không thể để xảy ra sơ xuất quá lớn, chẳng qua sau khi phân ra một pháo hạm để dò xét quanh đảo nhỏ một vòng, hắn mới nhận được một tin tức kinh người: ở một phía khác của đảo nhỏ cũng có một pháo hạm tương tự bị tổn hại nghiêm trọng mắc cạn lại, bước đầu suy đoán, đã có đồng bạn cùng tham gia hành động lần trước đến đảo nhỏ này trước một bước. Truyện "Ẩn Sát " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tuy rẳng hành động lần trước có rất nhiều đồng bạn, nhưng thực ra bởi vì quá mức khinh địch nên mới dẫn đến cục diện chiến đấu riêng lẻ. Với tình huống trước mắt này, mặc dù mọi người có thể vì áp lực bên ngoài mà đoàn kết lại nhưng cũng không tránh khỏi đề phòng lẫn nhau, suy nghĩ lại một phen, hắn quyết định khuya hôm nay chi nghỉ ngơi trên bãi biển, sau đó cho một tiêu đội mười người vào núi lục soát, đàm phán. Nếu như thuyền của đối phương đã bị hỏng, như vậy hai chiếc pháo hạm bên này chính là lợi thế duy nhất để đàm phán.

Lên kế hoạch một lần sau khi ăn cơm tối xong, hắn dõi mắt nhìn mười tên thủ hạ đắc lực nhất tiến vào cánh rừng tối đen, xem ra có thể có chút thu hoạch nhỏ để bù lại tổn thất lần này. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng hơi vui vẻ.

Đây thực sự là một tình thần lạc quan trong gian khổ đáng quý.

Sau khi cho mười tên sứ giả đi vào trong rừng, hắn chậm rãi đi trở về doanh trại. Doanh trại không lớn. lúc này cũng khá ồn ào, mấy đống lửa thật to, một tên lính đánh thuê lôi một cô bé tóc dài người Trung Quốc từ trong lều ra ngoài.

Đó là một trong số những con tin bị bắt tới lần này. mặc dù chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng thân thể đã khá trưởng thành, bề ngoài xinh đẹp thanh tú, lúc ở trên biển cũng có vài tên lính đánh thuê muốn động tới nàng nhưng đều bị Kim Tông Cảm ngăn cản lại.

Lúc này thiếu nữ bị trói chặt hai tay về phía sau, tóc dài bị đối phương nắm lấy nhưng vẫn liều mạng giãy dụa, không chịu đi ra khỏi lều. Một đám lính đánh thuê đứng xung quanh trợ uy, tình cảnh náo nhiệt.

Lại gặp tình huống như vậy, Kim Tông Cảm không khỏi hơi tức giận, nếu hắn không quản chuyện này thì sẽ làm ảnh hưởng đến uy quyền đoàn trưởng của hắn, nếu như trước đây đã nói không được động đến nàng, vậy thì trước khi hắn giải trừ lệnh này, cho dù là ai cũng không được làm ra chuyện như vậy.

Hắn đang muốn xông lên quật ngã tên cả đời chưa từng thấy nữ nhân kia, chi nghe "A" một tiếng, một bóng dáng lao ra khỏi lều vải, tên lính đánh thuê ở cửa lều không kịp đề phòng, lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã xây xẩm mặt mày trên bờ cát.

Người vừa đột nhiên lao ra là một thiếu niên cũng bị trói chặt hai tay, nghe nói là anh trai của cô bé này, lúc này hai anh em đang rúc lại với nhau, mặc dù đều bị trói chặt nhưng ánh mắt đều rất đáng sợ.

Tên lính đánh thuê kia bò dậy, thẹn quá thành giận muốn giơ súng máy lên nhưng trong nháy mắt đã bị Kim Tông Cảm vừa đi tới dùng một quyền đánh ngã xuống đất.

"Dã Ngưu, tao đã nói rồi, trước khi không có mệnh lệnh của tao, ai cũng không được phép làm bậy, dường như mày không để mệnh lệnh của tao trong đầu."

"Thật thật xin lỗi, lão đại, em biết rồi..."

Tên lính đánh thuê có biệt danh Dã Ngưu lại bò dậy, lau máu tươi trên khóe miệng, mặc dù ngoài mặt thì nói như vậy nhưng rõ ràng trong mắt hắn vẫn không phục lắm.

Kim Tông Cảm nhìn thiếu niên trên mặt đất kia, nói:

"Chẳng qua, bây giờ tao có thể cho mày một cơ hội.”

Hắn vừa nói vừa rút đao găm ra cắt đứt dây trói cho tên thiếu niên ngồi trên mặt đất kia. trong ánh mắt mê hoặc của đối phương, hắn chỉ chỉ hai người, dùng tiếng Trung nói:

"Hai người chúng mày đánh tay đôi một trận người thắng mới có quyền lên tiếng."

Từ trên mặt đất bò dậy, thiếu niên xoa cổ tay đã đỏ lên đo bị dây thừng buộc chặt, đầu tiên là hơi do dự nhìn Kim Tông Cảm, sau đó đưa tay về phía sau:

"Em, em vào bên trong trước đi."

Khi thiếu nữ quay trở lại trong lều, Dã Ngưu ở bên kia cũng tháo súng, dao trên người xuống, trong mắt hắn thiếu niên này chẳng qua cũng chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, chỉ là một đứa miệng còn hôi sữa, đánh với hắn thực sự là làm nhục chính mình.

Cách nhìn nhận này bị chỉnh lại ngay trong nháy mắt.

Kỹ xảo đánh nhau mà các thành viên tổ chức lính đánh thuê này am hiểu trên căn bản đều là quyền Thái luôn chú trọng đánh giết mãnh liệt, thực lực của Dã Ngưu trong đoàn thực ra cũng chỉ thuộc về tầm trung, nhưng so với cái gọi là võ thuật gia gì đó cũng đã là rất lợi hại, song khi mấy đòn công kích của hắn đều bị thiếu niên kia với thân phép linh hoạt tránh được, đám người kia mới nhận ra thực lực của đối phương thậm chí cũng không kém, kĩ xảo hắn sử dụng chính là công phu Trung Quốc luôn tự xưng là đứng đầu thế giới nhưng lại bị những người am hiểu vật lộn coi là thứ hoa mỹ.

Mắt thấy một trận đánh nhau nhàm chán biến thành một cuộc tranh đấu kịch liệt thực sự thú vị, đám người lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn. Nghĩ rằng không thể dây dưa lâu với một thiếu niên như vậy, trong chốc lát Dã Ngưu cũng hơi nôn nóng, tung ra một cú đá liên hoàn mạnh mẽ. Thiếu niên không ngừng lui lại, chỉ một lát sau, rốt cuộc hắn cũng bắt được một cơ hội đối phương dùng sức quá độ, đột nhiên xông lên va chạm cận thân.

Vẫn là đụng, Dã Ngưu lập tức bị bay ra ngoài, mặc dù thương tổn thực sự không lớn nhưng cũng khiến hắn nằm sõng xoài trên mặt đất, vừa muốn đứng dậy đã thấy thiếu niên kia đánh tới không ngừng nghỉ, lúc cố gắng muốn đá bay hắn ra thì huyệt thái dương đã bị trúng một đòn nặng nề, tầm nhìn trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ.

Xoay người nhìn lại thấy thiếu niên kia chẳng qua chỉ bị đá nhẹ vào bụng, vẫn bổ nhào tới không chút dừng lại. sau đó hai quyền nặng nề đã đánh lên người mình.

Một người vừa rồi vẫn còn không ngừng tránh né. đến lúc này dĩ nhiên lại biến thành tấn công không có chút nào giữ lại, một quyền đổi một quyền, một cước đổi một cước, cách đánh liều mạng không để ý đên bản thân thế này lại xuất hiện ở một thiếu niên thật sự cũng khiến người ta phải ngạc nhiên.

Hơn nữa mặc dù hắn không có khí thế và sát khí đáng sợ được tôi luyện giữa lằn ranh sinh tử nhưng về mặt kỹ xảo cũng xuất sắc hơn Dã Ngưu nhiều lắm, trận đánh nhau này Dã Ngưu đang rơi vào thế yếu. Truyện "Ẩn Sát " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một lát sau, trên người hai kẻ vẫn đang liều mạng với nhau này đều đính đầy máu tươi, vết thương trên miệng, mũi, khóe mắt đều khá đáng sợ. Bất chợt, thiếu niên vẫn luôn liều mạng này lại đột nhiên lắc mình né tránh một quyền nặng nề của đối phương.

Vốn cho rẳng sẽ đánh trúng, đồng thời cũng chuẩn bị đón đỡ một quyền nhưng đối phương đột nhiên lại có động tác né tránh xa như vậy khiến Dã Ngưu vui vẻ, cho rằng cuối cùng thiếu niên cũng bị khí thế của mình dọa sợ, nhưng sau một khắc, thiếu niên đã vòng ra phía sau hắn một cách thần kỳ, bắt tay trái hắn, đánh một quyền vào các đốt ngón tay.

Nếu như bị đánh trúng, cánh tay này chắc chắn sẽ bị tàn phế, song khi nắm tay vẫn còn ở giữa không trung lại không tự chủ được dừng lại, bởi vì một họng súng đã dí lên trán hắn, đó là Kim Tông Cảm.

Ba người giữ nguyên tư thế đứng tại đó. ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Kim Tông Cảm:

"Tao biết chúng mày sẽ không giữ lời... Hự..."

Dã Ngưu mạnh mẽ xoay người lại, hung hăng giáng một quyền vào bụng hắn. Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, thân mình khom lại, sau đó lại bị trúng một cú đá xoáy của đối phương rồi bay ra ngoài.

Kế tiếp căn bản đã biển thành một bên ngược đãi, thiếu niên không có bao nhiêu năng lực phản kích, chỉ biết bảo vệ những chỗ yếu hại rồi để cho Dã Ngưu tùy ý đánh.

Thiếu nữ ở trong lều hét lên một tiếng rồi lao ra ngoài nhưng lại bị một tên lính đánh thuê đè chặt xuống đất. Trong tiếng khóc thét của thiếu nữ, thiếu niên kia bị đánh đến hấp hối, gần như đã biến thành một người máu.

Sau khi hơi cảm thấy đã hả giận, Dã Ngưu lau vết máu trên mặt, lảo đảo bước về phía thiếu nữ đang bị ngã trên mặt đất. Lúc đang muốn cúi xuống, nòng súng lại chỉ vào trán hắn, Kim Tông Cảm lạnh lùng nhìn hắn:

"Mày đánh thua, nếu còn muốn động tới nàng thì sẽ chết."

"Em..."

Mắt thấy đồng bạn xung quanh đều dùng ánh mắt chế nhạo, khinh thường nhìn mình, Dã Ngưu cũng biết biểu hiện của mình quá kém, lập tức oán hận nhìn thiếu niên kia rồi xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, dưới sự chỉ thị của Kim Tông Cảm, đám người cột chặt tay chân hai anh em này lại rồi đưa vào trong lều. Nhìn thiếu niên cả người là máu kia, Kim Tông Cảm nhíu mày lại, hơn hai ngày, mình thậm chí còn không biết trong số con tin lại có người lợi hại như vậy, may là bây giờ đã bị đánh thành bộ dạng như thế. xem ra cũng không gây ra được rắc rối gì.

Tạm thời mà nói... vẫn không thể giết, nghe nói bọn họ là con em trong gia tộc lớn nổi danh tại thành phố Giang Hải, nam tên Đông Phương Lộ, nữ tên Đông Phương... Uyển? Hình như là từ này sao. Tên người Trung Quốc thật khó nhớ.

****

Đối với đám lính đánh thuê trong doanh địa mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Sau chuyện này, một số người bàn luận về thân thủ của Đông Phương Lộ, một số người lại nhớ đến thân thể của Đông Phương Uyển và mệnh lệnh của lão đại, thảo luận xem nên khéo léo làm như thế nào để biến khúc nhạc đệm này thành "Nhạc đệm" thực sự. Truyện "Ẩn Sát " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thời gian dần trôi qua, bởi vì chen chúc trên tàu dọc đường đi đã quá mệt mỏi, đến hơn mười giờ, phần lớn mọi người đều đã vào lều ngủ, chỉ có những người chịu trách nhiệm gác đêm vẫn còn ngồi bên đống lửa nói chuyện.

Trong lều nhỏ ở chính giữa nơi giam giữ con tin, Đông Phương Uyển trên mặt nước mắt còn chưa khô ngồi dựa vào người anh trai mình, ánh mắt nhìn ra ngoài qua một khe hở nhỏ của căn lều, vừa sốt ruột lại vừa lo lắng, bởi vì lúc này anh trai nàng đang cầm một hòn đá thô ráp cứa mạnh lên dây thừng trói tay của nàng.

Cách trói người của đám lính đánh thuê này rất đặc biệt, mặc dù ngón tay của hai người có thể động đậy nhưng căn bản không thể cởi nút thắt ở nơi mà tầm mắt không thể nhìn thấy được.

Sở dĩ hai người bị bắt, thật sự là vì một chuyện vô cùng ngu ngốc và xui xẻo. Tạm thời không đề cập tới những nguyên nhân nhàm chán này, trong hai ngày lênh đênh này, nàng lo lắng và sợ hãi gần như nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiepga