Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì để nhanh chóng làm quen với nạng nên suốt ngày nghỉ cuối tuần Bảo cứ đi tới đi lui khắp nhà, dần dần cậu cũng đã thích nghi được nhưng thú thật là di chuyển kiểu này thì mất sức rất nhiều.

Thế Anh có đề nghị là sẽ cõng Bảo, nhưng vừa nghĩ đến vị trí của lớp nằm ở tận lầu 3 thì cậu đã ngay lập tức từ chối.

Biết bản thân di chuyển khó khăn nên Bảo cùng với Thế Anh đi ra khỏi nhà từ rất sớm. Vừa đến trường cậu đã lập tức nhận được lời hỏi thăm từ các bạn cùng lớp, điều này khiến cậu rất vui, tuy vậy Bảo cũng vẫn có chút chạnh lòng vì giờ chân cậu đã bị thương nên việc tham gia môn chạy nước rút là điều bất khả thi.

Buổi chào cờ đã bắt đầu, sau phần tổng kết điểm thi đua thầy tổng phụ trách bước lên bục phát biểu với nét mặt có phần nghiêm nghị.

Ổn định học sinh xong xuôi, thầy bắt đầu nói: "Như các em cũng đã biết, vào cuối tuần rồi, trong khi đang diễn ra đại hội thể thao, một sự cố không may đã xảy ra với em Bảo ở lớp 11A6...".

Nói đến đây cả sân trường liền hướng ánh nhìn về phía Bảo, một lần nữa cậu lại phải né tránh ánh mắt của mọi người để bản thân không biểu lộ ra những cảm xúc ngượng ngùng.

Ở phía trên này thầy tổng phụ trách tiếp tục nói: "Nhà trường đã ngay lập tức tìm hiểu sự việc cũng như trích xuất camera gần khu vực đường chạy và cuối cùng đã phát hiện được...có một em học sinh, trong lúc em Bảo không để ý đã lén bỏ những mảnh lưỡi lam vào trong đôi giày khiến cho em bị thương ở chân. Nhà trường đã ngay lập tức triệu tập và đưa ra hình thức xử lí nghiêm khắc nhất đối với em học sinh này, đó chính là buộc thôi học. Tuy nhiên do không muốn những rắc rối sẽ xảy ra nên nhà trường quyết định không công bố danh tính của em học sinh này, thầy mong đây là trường hợp đầu tiên và cũng sẽ là trường hợp cuối cùng xảy ra tại trường của chúng ta..."

Lời của thầy vừa dứt đám đông phía dưới lập tức bàn tán xôn xao cả lên, mọi người bắt đầu phỏng đoán xem đối tượng bị buộc thôi học là ai, có người còn bắt đầu chơi trò suy luận, nào là hôm qua ai đã tiếp xúc với Bảo, nào là hôm nay lớp nào có học sinh vắng mặt,...

Nhưng đó là phản ứng của những người xung quanh, còn Bảo, từ đầu đến cuối cậu chỉ biết ngồi im, chẳng lên tiếng cũng chẳng phản ứng, mắt cậu chỉ tập trung vào một điểm xa xăm chứ đầu óc chẳng còn suy nghĩ được gì. Bản thân Bảo không tò mò người đó là ai vì cậu đã lờ mờ đoán ra được, nhưng cứ mặc kệ đi vì từ nay về sau người đó sẽ chẳng còn xuất hiện nữa, như vậy cũng khiến cậu yên tâm phần nào.

Vào giờ giải lao câu chuyện bàn tán của mọi người vẫn cứ xoay quanh việc 'ai là người bị nhà trường kỉ luật?' Và rất nhanh chóng những lời đồn đó đã truyền đến lớp của Bảo.

"Là thằng Hào thì phải, bên 11A9 nói là nó đã rút hồ sơ rồi". Một người bạn trong lớp nói rõ to.

"Tôi cũng nghĩ là nó vì nó là đứa côn đồ nhất ở khối mình".

"Đó giờ chỉ thấy nó đi ra oai chứ không ngờ nó dám làm như vậy".

"Nhưng Bảo chỉ mới chuyển đến thì có gây thù chuốc oán gì với nó đâu".

Nghe thấy tên mình đã bắt đầu xuất hiện trong câu chuyện nên Bảo cũng nhanh chóng lảng đi. Giờ đây cậu mới bắt đầu chú ý đến Thế Anh, từ đầu buổi đến giờ cậu ấy không nói gì cả tâm tư cứ như đang đặt ở đâu đó, thấy vậy nên Bảo mới bắt chuyện: "Thế Anh, cậu không sao chứ?"

Thế Anh vẫn không nghe thấy nên Bảo bắt đầu dùng tay để lay cậu: "Này...Thế Anh, suy nghĩ gì vậy?"

Lúc này cậu mới chú ý đến Bảo: "À không có gì đâu".

Nhưng Thế Anh cũng chỉ trả lời qua loa rồi lại chìm vào thế giới của riêng bản thân cậu ấy, thấy vậy nên Bảo cũng không làm phiền nữa, cậu lấy bài vở ra xem, cố gắng không chú ý vào cuộc trò chuyện của các bạn xung quanh...

Buổi tối sau khi ăn cơm xong Bảo đã không nhìn thấy bóng dáng của Thế Anh đâu nữa, nhưng liếc thấy điện thoại vẫn còn để trên bàn nên nghĩa thầm chắc là cậu ấy đi ra ngoài mua chút đồ rồi trở về, vậy nên Bảo cũng không quá để tâm đến.

Phía bên này Thế Anh đang đi vào trong một khu trọ khá cũ kỹ, lần mò theo địa chỉ được Quân cung cấp cậu dừng lại trước một căn trọ. Không do dự liền đặt tay lên gõ cửa ngay, chỉ sau vài tiếng người ở bên trong đã mở cửa ra, đối phương có chút hoảng hốt khi nhìn thấy Thế Anh: "M-mày...mày làm sao biết được chỗ này?"

"Đi theo tao ra đây". Giọng nói của Thế Anh nghiêm túc đến đáng sợ.

Nhìn thấy bộ dạng đó đối phương đã trở nên sợ hãi hơn lúc nãy: "Tại...tại sao...tao phải đi với...mày".

Không muốn giải thích nhiều lời Thế Anh lập tức bước nhanh đến, nắm lấy cổ áo rồi kéo đối phương ra bên ngoài. Dù rất không tình nguyện nhưng tên này cũng chẳng thể chống trả vì Thế Anh thực sự đang dùng lực rất mạnh.

Đưa người ra một chỗ khuất phía trước dãy trọ, không nói không rằng Thế Anh liền vung mạnh một nấm đấm về phía đối phương, tên đó lập tức ngã xuống đất, nhưng chưa đợi hắn ta hoàn hồn Thế Anh tiếp tục bồi cho tên này thêm mấy cú nữa, chỉ đến tận khi miệng cậu ta bắt đầu chảy máu thì Thế Anh mới ngừng tay.

Cậu tức giận chấp vấn đối phương: "Tại sao mày lại làm chuyện đó, tại sao mày lại bỏ lưỡi lam vào giày của cậu ấy, mày thèm được ăn đòn lắm phải không?"

Đối phương lập tức nhận ra Thế Anh tìm đến mình vì chuyện gì nên rối rít nói lời xin lỗi: "Tao xin lỗi, tao xin lỗi, tao chỉ phạm sai lầm lần này thôi, tao cũng đã bị đuổi học rồi, mày...".

Một cú đấm trời gián nữa lại hạ xuống mặt khiến hắn ta không thể nói nổi nữa: "Thôi học thì quá dễ dàng với mày. Mày có biết cậu ấy đã chảy nhiều máu như thế nào không? Hôm nay tao phải đánh cho mày đến khi nào mày nôn ra máu thì mới thôi".

"Đừng...đừng mà, tao xin mày, tao đã biết lỗi rồi... Tao sẽ gặp cậu ta để xin lỗi..." Hắn ta cầu xin bằng giọng điệu yếu ớt.

"Mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt câu ấy, mày có biết mày không chỉ đơn giản là đã làm cậu ấy bị thương hay không?"

Thế Anh gào lên bằng tất cả sự tức giận mà cậu đã dồn nén suốt mấy ngày qua. Sở dĩ cậu nói như vậy là bởi vì...vào buổi tối hôm Bảo bị thương, vào lúc Thế Anh còn đang trăn trở cậu đã nghe thấy Bảo lẩm bẩm trong vô thức rằng: "Đừng đánh tôi... Tôi sẽ làm... Tha cho tôi đi..."

Chỉ với vài câu từ Thế Anh đã có thể phần nào đoán ra, sự việc ngày hôm đó đã làm Bảo nhớ lại chuyện cũ, cậu ấy cố gắng để quên đi và sống thật vui vẻ nhưng chính tên khốn này đã làm Bảo nhớ lại những chuyện không vui. Nhìn Bảo cứ nằm bên cạnh rồi liên tục phát ra những lời cầu xin không rõ nguyên do khiến Thế Anh thật sự rất xót xa...

"Tôi xin lỗi, từ nay tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu nữa..."

Mọi suy nghĩ và bức bối như được giải thoát nên Thế Anh không buồn đếm xỉa đến tên khốn này nữa, cậu chỉ để lại cho hắn một lời cảnh cáo rồi quay người rời đi.

Về đến nơi, nhìn thấy Bảo đang đứng trước cổng với vẻ mặt lo lắng, Thế Anh mới nhận ra bản thân đã rời khỏi nhà khá lâu, cậu nói dối rằng mình quay về để thăm nhà một lát và cũng xin lỗi vì không nói trước với Bảo.

"Cậu không đem theo điện thoại nên tôi hơi lo thôi, giờ thì không sao rồi".

Thế Anh dìu Bảo đi vào nhà, trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ nghiêm túc, từ nay cậu sẽ xem Bảo như người một nhà và hết lòng bảo vệ cậu ấy. Thế Anh đã tự hứa với bản thân mình như vậy đấy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC