Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh cả Bảo lẫn Thế Anh đều đã trở nên thân thiết với nhau hơn, dù là trong lớp hay ngoài trường mọi người đều sẽ thấy cả hai luôn đi cùng với nhau. Vì có Thế Anh bên cạnh nên nhóm người lúc trước gặp Bảo cũng chỉ biết né tránh, chúng chưa hề thực hiện lời nói đã cảnh báo với cậu từ lúc trước.

Sự thân thiết của cả hai cũng được cô chủ nhiệm để ý đến, trong giờ giải lao cô đã gọi Thế Anh lên văn phòng...

"Cô tìm em có gì không ạ?" Thế Anh vừa hỏi vừa gật đầu chào lễ phép.

"Cô muốn nói với em về Bảo..."

Cô Tâm hỏi cậu rất nhiều về Bảo, có lẽ cô rất lo cho đứa trẻ này, Thế Anh cũng kiên nhẫn trả lời cô từng vấn đề.

Cuộc trò chuyện dừng lại một lúc, dường như cô chủ nhiệm đang cố gắng lấy dũng khí để tiếp tục câu chuyện: "Cô có trò chuyện với người giám hộ của Bảo, bố mẹ Bảo...đã mất từ khi em ấy chỉ mới 9 tuổi. Điều quan trọng hơn là Bảo đã chứng kiến toàn bộ quá trình...bố mẹ em ấy bị người khác giết hại...".

"Giết hại?!!" Thế Anh dường như không tin vào tai mình.

Cô giáo nặng nhọc nói tiếp: "...vậy nên Bảo đã phải chịu rất nhiều những tổn thương về mặt tâm lí, nhìn thấy hai em thân thiết với nhau cô cũng rất mừng nên cô muốn nói cho em biết chuyện này. Cô mong em vẫn sẽ đối xử tốt với Bảo để em ấy dần thoát khỏi những ám ảnh của quá khứ".

Không chần chừ suy nghĩ, Thế Anh đáp lời khẳng định ngay lập tức: "Dạ tất nhiên là vậy rồi ạ".

Trên đường trở về lớp từ văn phòng cậu hoàn toàn không chú tâm đến mọi việc xung quanh, trong đầu cậu chỉ có những lời nói ban nãy của cô chủ nhiệm... Thì ra không chỉ có bản thân cậu là có cuộc sống tồi tệ, ít nhất thì bố mẹ cậu đều còn sống, ít nhất cậu chưa từng chứng kiến một thảm kịch nào. Vậy mà một người như Bảo, khi đó chỉ mới là một đứa trẻ 9 tuổi đã phải nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng ấy, thật sự là quá sức tưởng tượng, bởi vì vậy mà cậu ấy hay lảng tránh việc nhắc đến bố mẹ là có lí do riêng.

Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu Thế Anh khiến cậu không để ý gì đến cảnh tượng xung quanh, đến mức Bảo đã chạy đến trước mặt cậu mà cậu cũng không hề hay biết.

"Thế Anh, Thế Anh, này...nghe không vậy?"

"H-hả, à, có gì không?" Cậu ngẩn ngơ hỏi lại.

"Lúc nãy thầy thể dục đến tìm cậu. Thầy bảo cậu lập danh sách đội bóng đá, đội bóng chuyền và 1 thành viên cho môn chạy nước rút rồi gửi cho thầy để chuẩn bị cho...cái gì ta...tôi quên mất gọi nó là gì rồi...". Bảo ngượng ngùng truyền đạt ý lại cho Thế Anh.

"Là đại hội thể thao".

"Đúng vậy... À, thầy nói là sẽ có thêm một số môn phụ, lớp nào muốn tham gia thì đăng kí, còn 3 môn vừa nãy tôi nói là 3 môn bắt buộc".

"Được rồi, cảm ơn cậu".

Cả hai đi về lớp để tiến hành lập danh sách các đội tham gia, mọi người đều hưởng ứng rất nhiệt tình cho đại hội này vì nó sẽ góp phần tăng tinh thần đoàn kết cho lớp.

"Được rồi đội bóng đá và bóng chuyền đã chốt xong, thế còn ai sẽ tham gia chạy nước rút đây". Thế Anh vừa dứt lời cả lớp đều chuyển bầu không khí từ rôm rả sang im lặng.

Bởi vì ở lớp họ chẳng ai có năng khiếu trong môn này, đại hội năm ngoái lớp còn có thành tích áp chót nên mọi người chẳng ai hứng thú với chạy nước rút cả.

Lúc này không biết từ đâu Bảo lại có dũng khí giơ tay: "N-nếu...nếu không ai tham gia thì...để tôi đăng kí chạy nước rút được không?"

Lời đề nghị của Bảo khiến cả lớp lấy lại bầu không khí rộn rã ban nãy, trong số đó có cậu bạn...hình như tên là Thành hỏi cậu: "Bảo, cậu từng thi chạy nước rút chưa?"

"Ở trường cũ tôi có thi, tuy không được giải nhất nhưng cũng được giải nhì".

Cả lớp trở nên phấn khích hơn hẵn, Quân tiếp lời: "Chạy với Tây mà cậu ta còn giải nhì thì chạy với Việt cậu ta thắng chắc".

"Đúng rồi đó, đúng đúng, để cậu ấy tham gia môn này đi". Cả lớp đều nhất trí.

"Năm nay lớp ta sẽ lập hat-trick trong đại hội thể thao, hahaha". Cả lớp cười phá lên vì câu nói của Quân.

Kết thúc buổi học cả hai cùng nhau trở về nhà của Bảo, trong bữa ăn Thế Anh bày tỏ sự ngạc nhiên với cậu: "Trông cậu như vậy mà lại giấu nghề nha".

"Giấu nghề? Nó có nghĩa là gì?" Bảo thắc mắc vì không hiểu Thế Anh đang nói gì.

"Về việc cậu chạy giỏi đó, tôi nói cậu 'giấu nghề' tức là nói cậu chạy nhanh, có giải mà không kể ai nghe". Thế Anh giải thích cho Bảo hiểu.

"À, nhờ cậu mà tôi lại biết thêm từ mới".

Lấy đà từ việc chạy nhanh nên Thế Anh hỏi Bảo tiếp: "Cậu kể tôi nghe về cuộc sống lúc cậu học bên Mỹ đi, có gì vui không?"

"Chán lắm, ở Việt Nam vui hơn nhiều. Nhưng mà cũng không hẳn...trường tôi từng mời rất nhiều rapper đến biểu diễn đấy, đó đúng là một trong những ngày tuyệt vời nhất".

Nghe nói đến đây Thế Anh phấn khích hơn hẵn, cậu nhanh chóng bị cuốn theo câu chuyện của Bảo, Bảo cũng thành công chuyển sự chú ý của người bạn sang chuyện khác.

Đang lúc nói chuyện hăng say thì một cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang bầu không khí, Thế Anh đi ra chỗ vắng nói chuyện nhưng rất nhanh cậu ấy đã quay lại.

Vừa ngồi xuống Thế Anh liền nói: "Tối nay tôi ngủ nhờ nhà cậu được không?"

"Hả?!". Lời đề nghị của Thế Anh khiến Bảo bất ngờ.

"Bố tôi vừa gọi, ông ấy nói sẽ dẫn người ngoài về nhà".

Bảo lập tức hiểu ra vấn đề, dù có chút do dự nhưng rồi cậu cũng đồng ý.

"À mà chắc tôi sẽ ngủ ở đây không chỉ một đêm đâu". Thế Anh xem đó như điều hiển nhiên và nói ra với tâm trạng rất bình thường.

"Vậy quần áo đi học của cậu..."

"Giờ tôi sẽ về nhà lấy, đi cùng không?"

Vậy là chẳng bao lâu sau cả hai đã có mặt tại nhà của Thế Anh, căn nhà như thể hiện ra được gia thế của chủ nhân mình, nó hoành tráng và nổi bật giữa khu phố, thế nhưng nói lại trông rất cô đơn và lạnh lẽo.

Để xe bên ngoài Thế Anh dẫn theo Bảo vào bên trong lên thẳng trên phòng của cậu, Thế Anh nhanh chóng mở tủ lấy ra một túi đồ, nhìn chiếc túi căng phồng Bảo đoán ra quần áo đã được Thế Anh soạn sẵn từ lâu, có lẽ cậu ấy đã quen với những tình huống như thế này.

Họ nhanh chóng rời khỏi nhà mà không thông báo cho bất kì ai, trên đoạn đường đi Bảo cảm thấy xót xa cho Thế Anh. Cậu ấy rất bình tĩnh, chẳng bày ra chút cảm xúc nào, nhưng sự bình tĩnh đó lại chính là thứ đau lòng nhất. Vì quá quen nên chẳng còn bất ngờ, vì quá rõ nên chẳng còn thắc mắc, vì đã gặp quá nhiều nên bản thân đã dần thích nghi.

Bảo tự hứa với bản thân rằng cậu sẽ đối xử thật tốt với người bạn này, giống như cái cách cậu ấy đã giúp cho nhà mình trở nên ấm áp hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC