Kim Jae Hwan. [Special chap] 27.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì theo như yêu cầu của reader, tôi quay lại với 2 special chap. Hôm nay 27 tháng 5, chúng ta cùng dành 1 giây để chúc mừng và vài giây (phút) để đọc chap của tôi nào !!!

(Đùa thôi dành cả ngày để chúc mừng chứ :v)

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

How to cười thật sang choảnh :))))

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Cười thế thôi chứ nên nhớ anh là main vocal đấy nhé :)))))

Ok. Thì vào chuyện hoi :v

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau 2 năm trời đi tìm việc làm và nộp đơn bị từ chối thì tôi, Go T/b này đã quyết định xin làm việc tại một quán cafe nhỏ ở trung tâm thành phố. Nói là nhỏ chứ có nhỏ đâu, nó rộng và chỉ 2 tầng. Ở bên trong được thiết kế với tông màu nâu, màu vàng nâu và màu trắng trông khá ấm cúng. Nội thất chủ yếu là bằng gỗ được mài bóng. Chính xác là ấm cúng thật sự. Tôi không chọn một quán trà sữa hay một quầy bán quần áo mà chọn quán cafe như thế này là vì ở đây, trên tầng 2, vào buổi tối sẽ có ca nhạc ballad, loại nhạc tôi thích nhất. Vì sao một cô gái 20 lại thích nghe nhạc này ? Thực chất tôi là một người khá trầm và không hay giao tiếp, tôi ít nói và ghét những thứ sôi nổi. Bản thân cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng nó như những cái mà được cài sẵn trong con người tôi vậy.

Hôm nay buổi đi làm đầu tiên, tôi được phân lên tầng phục vụ nên càng thấy thích thú hơn vì được nhạc rõ hơn. Buổi tối đến, chị quản lý nói sẽ phải làm đến tận 11 giờ đêm nên tôi cũng đành ngậm ngùi ở lại rồi sáng mai lại lục đục dậy sớm đi học. 20 tuổi không nổi một mối tình vắt vai, quen riết rồi, vậy nên có hành hạ bản thân cũng có sao...

- Đây là Kim Jae Hwan, anh ấy là ca sĩ hát cho ban nhạc buổi tối ở đây, hai đứa cách nhau có 2 tuổi nên cố gắng đừng gây gổ nha ! Hoà đồng chút !

Và trước mặt tôi là Kim Jae Hwan, nhìn là biết nghệ sĩ tài năng rồi. Cơ mà sao quen quá. Phải ! Là tiền bối cũ của tôi đó, có một thời anh ấy qua lớp tôi chực, vì bàn của tôi trống nên ngồi luôn đó. Mà đó là hồi cấp 3, còn bây giờ đã là đại học rồi.

Khách đến càng lúc càng đông, và đúng 8 giờ, Jae Hwan cầm cây đàn ghi-ta lên sân khấu, kê chiếc ghế gỗ không tựa để ngồi. Đặt cây đàn lên đùi, tay đưa lên chỉnh nốt nhạc sao cho chuẩn. Tiếng ghi-ta vang lên, êm dịu đủ nghe đối với tôi. Giọng anh khẽ vang lên theo từng nốt nhạc, chất giọng không quá khàn đủ lên cao được khiến nó nổi bật hẳn với tiếng đệm trống và tiếng đàn ghi-ta. 

Tôi nghĩ tôi đang thích anh...

---

- Anh đâu cần đưa em về...

- Con gái con đứa về nhà muộn không có người đi cùng là không được !

- Nhưng nhà anh có gần đây không ?

- Gần ! Yên tâm đi !

Tôi nhìn anh mỉm cười với mình. Anh có hai cái má bánh bao trông đáng yêu lắm, anh hiền hậu, dễ gần hơn mấy chàng trai khác. Tự nhiên tôi có tham vọng... Tham vọng có được anh...

Tối nằm ở nhà nhưng sao tôi không thể ngừng nghĩ tới anh, cách anh cười (cười mỉm or không ra tiếng :v), cách anh nhìn tôi trìu mến, nó khó quên đến lạ. Ôm cái gối úp lên mặt, tôi uốn éo trên giường một lúc thì thiếp đi từ lúc nào không hay.

---

*Tít tít... Tít tít...* *Cạch*

Tôi buông chân mình xuống khỏi giường, lê từng bước vào nhà tắm, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Rõ là hôm qua chị quản lý bảo được về lúc 11 giờ vậy mà đến tận 11 rưỡi tôi mới được rời khỏi đó.

' Phải rồi... Đêm qua Jae Hwan-ssi có về với mình... '

Môi tôi lại bất giác mỉm cười, tôi ngây ra đó nhớ lại đêm hôm qua, đối với người khác cõ lẽ khoảng khắc đó rất bình thường, chỉ diễn ra như hai người bạn đi với nhau. Nhưng khoảng khắc ấy rất rất rất đặc biệt với tôi, nó diễn ra như thể xung quanh chúng tôi không phải là cảnh vật bình thường, nó như chúng tôi đang đứng ở vũ trụ đầy sao vậy, chỉ chúng tôi thôi...

Chợt tỉnh lại sau khi suy nghĩ đôi điều về anh, tôi đưa tay tự đánh đầu mình một cái rồi mau vệ sinh cá nhân.

Lao ra khỏi nhà như một cơn gió, nhanh chóng tôi đã tới được trạm dừng xe buýt. Ngó nghiêng một lúc thì chưa thấy xe, nhìn lại đồng hồ thì chưa tới giờ xe đến. Thở phào nhẹ nhõm tôi ngồi xuống ghế chờ đằng sau và tiếp tục nghĩ tới buổi tối hôm qua.

- Ơ ! T/b ?

- Jae Hwan-ssi...?

- Hãy gọi anh là tiền bối hoặc anh !

- Nhưng tại sao anh lại ở đây ?

- Anh chờ xe để đi tới trường !

- Trường anh cũng đi bằng xe buýt này hả ?

- Ờm !

- Lạ thật... Mọi hôm em có thấy anh đâu...

- Vậy nghĩa là em không muốn anh ở đây hả ?

- Đâu... Đâu có !

' Anh ấy lại cười rồi... '

---

Vài tháng sau...

Đã được vài tháng tôi thích anh... Nhưng tôi có cảm giác anh rất lạ... Vài ngày nay anh luôn xin về sớm khi đồng hồ vừa đỉnh điểm tới 9 giờ tối. Anh vẫn luôn xuất hiện ở trạm dừng xe buýt, những cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn luôn kết thúc bằng việc tôi nhìn anh cười và môi bất giác cười theo...

Nhưng...

Anh không đưa tôi về vào buổi tối như những ngày của vài tháng trước, anh ngưng kể về mọi thứ xảy ra với anh, anh luôn đến rất sớm vào 6 giờ xế chiều và chỉ ngồi một góc với cái điện thoại của anh. Anh ít quan tâm tôi hơn trước...

Buồn không hả ?

Buồn chứ...

Từ bao giờ tôi đã coi anh là tất cả đối với mình, là người mà mình không thể thiếu được.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ...

Rốt cuộc thì anh coi tôi là gì...?

Rốt cuộc anh có thích tôi không mà tại sao ngày trước anh quan tâm tôi thế để rồi bây giờ lại chả mấy nếm xỉa tới tôi ?

Tôi dần mệt mỏi trong nỗi bất lực ấy...

Tôi dần tự động xa lánh anh...

Và từ cái ngày ấy...

Anh cũng không quan tâm tôi nữa...

Phải rồi... T/b à... Mày đâu là gì của người ta đâu...

---

- Sao hai đứa dạo này không thân nữa vậy ?

- Nếu em nói lý do, chị sẽ cho em cái gì ?

- Sẽ nói cho em một bí mật ! - Chị quản lý nháy mắt với tôi một cái, tay đưa tôi một tờ giấy nhỏ, bên chị ấy cũng có một tờ nhỏ y chang tờ của tôi... - Viết vào rồi ta trao đổi !

Tôi chỉ khẽ đặt bút xuống và viết ra những gì tôi nghĩ...

' Em thích Jae Hwan. Nhưng những ngày gần đây anh ấy không có quan tâm em... Vốn là một đứa ít nói và không thể miêu tả cảm xúc của mình, em chỉ biết tránh xa anh ấy thôi. Cứ nghĩ vì việc đó anh ấy sẽ hỏi, nhưng anh ấy lại không làm vậy... Vì thế nên em nghĩ mình đã phiền tới anh ấy rồi... '

Gấp gọn tờ giấy, tôi đưa cho chị quản lý. Cả hai cùng mở ra nhưng mỗi người một cung bậc cảm xúc...

Vì sao ?

Nước mắt tôi không nén được nữa mà cứ thế rơi, nó như không có ý định dừng lại...

/ Tờ giấy của chị quản lý ghi...

- Jae Hwan đã có bạn gái ! Đó là lý do nó luôn xin về sớm và chỉ cặm cụi với cái máy điện thoại ! Surprise !!! /

Như biết được mình vừa làm điều sai, quá sai... Chị quản lý đưa giấy cho tôi và đi ra khỏi phòng nghỉ...

---

Đêm đó tôi không có ngủ...

Sáng mai tôi không có đi học...

Chiều và tối tôi không có đến quán cafe...

Liên miên mấy ngày sau đó vẫn cứ thế lặp lại...

Tôi cũng chẳng buồn ra ngoài...

Chỉ tự nhốt mình trong phòng...

Lặng lẽ khóc một mình...

*Ting...*

KJH9696:

Em đi đâu mấy ngày qua vậy ?

Sao lại biến mất như thế chứ ?

Em đang làm mọi người lo đấy !

Tại sao ?

Jae Hwan à...

Em không có hiểu...

Em không hiểu cái gì ?

Ý của em là cái gì ?

Tại sao anh phải quan tâm em làm gì ?

Tại sao anh cứ phải đi với em về nhà ?

Cùng em đi đến trường bằng chuyến xe đó ?

Mặc dù đi về nhà em lại ngược đường với về nhà anh ?

Mặc dù chuyến xe đó không hề đi đến trường anh hay thậm chí trường anh không hề gần trường em ?

Tại sao vậy Jae Hwan ?

Anh quan tâm em làm cái mẹ gì khi anh đã có bạn gái ?

Em thậm chí còn chẳng nhận thức được...

Em là cái gì đối với anh...

Em xin lỗi nhưng...

Có lẽ em nên biến mất thì hơn...

Khoan đã T/b !

Bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này.

Con mẹ nó...

Bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này.

---

Tôi cười...

Nhìn xuống chân mình giờ đã là sàn của sân thượng.

Anh không đến.

Tôi không cần.

Tôi đâu quan trọng...

Nhắm mắt lại tôi nhớ về ngày trước... Ngày anh còn quan tâm tôi...

Tôi lại cười trong đau khổ...

Thả mình vào không trung..

Tôi dần cảm giác được cả cơ thể đau nhức của tôi đang nằm trong vũng máu...

Tôi lại cười...

Nụ cười cuối cùng trước khi giọt nắng kia tắt khỏi tầm nhìn của tôi..

Xung quanh tôi bỗng hiện lên những tiếng bàn tán...

Nhưng rồi...

Tôi không thể tiếp tục kể nữa...

---

Ngày XX, Tháng XX, Năm XX.

Đã 2 năm trôi qua rồi T/b à... Đáng nhẽ anh nên nhận ra tình cảm của anh... Để rồi tự biết được tình cảm của mình dành cho em... Anh tồi quá...

' Anh đừng tự trách mình nữa... Em thương anh lắm... '

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thả SE, nặng đá và gạch rồi đây :))))))

Dù sao thì...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Xin lỗi tôi là fanti :D

Thôi đùa :v

Hây ảnh tự edit ở dưới này :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC